Chàng Rể Đào Hoa

Chương 10: Phương Án Chữa Trị


Bạn đang đọc Chàng Rể Đào Hoa – Chương 10: Phương Án Chữa Trị


Ting… ting…
Không đợi được bao lâu, trên màn hình điện thoại của Quách Ngọc Hưng liền nhảy lên tin nhắn.

Sau khi nhìn thấy tiền trong số tài khoản của mình lúc này được cộng thêm tám trăm triệu, hai mắt của hắn ta không khỏi trừng lớn, nhìn về phía Tô Hỷ Lai với biểu hiện không thể nào tin được.
“Anh… anh làm sao lại có nhiều tiền như vậy?”
Nhưng Tô Hỷ Lai lại không có ý định trả lời câu hỏi của Quách Ngọc Hưng, khóe môi chỉ nhếch lên cười một cách lạnh nhạt.
“Con rể, từ khi nào con lại có được nhiều tiền như vậy?”
Đến lúc này, ngay cả thái độ của bà Mẫn đối với Tô Hỷ Lai cũng thay đổi khác hẳn ngày xưa.
Bất quá, sau khi nghe xong Tô Hỷ Lai giải thích, thái độ của bà ta cũng phục hồi lại như cũ.
“Thật ra, đây là số tiền do con tích góp được, cùng với mấy hôm trước con vừa trúng số, nên bây giờ con mới có tiền trả cho anh ta!”
Nghe Tô Hỷ Lai nói như vậy, trong lòng của bà Mẫn không khỏi bán tín bán nghi.

Nhưng chuyện này, quả thật bà ta cũng không biết giải thích như thế nào cho phải.
Chỉ có Triệu Nhiễm Từ là tràn đầy nghi hoặc.

Cô là vợ của Tô Hỷ Lai, làm sao không biết chồng mình có nói dối hay không? Với lại, anh ta từ trước đến nay chưa từng mua qua một tờ giấy số, làm sao có thể trúng số được?
Nhưng thấy Tô Hỷ Lai đã không muốn nói, Triệu Nhiễm Từ cũng không có ý định vạch trần anh ngay trước mặt mọi người.
“Mọi người chính là gia đình của bệnh nhân Triệu Kiến Hoa ở phòng cấp cứu số bảy đúng không ạ? Hiện tại ông Triệu Kiến Hoa đã được đưa tới phòng hồi sức cấp cứu.

Bệnh viện chúng tôi vô cùng thương tiếc, khi phải báo với người nhà của ông Triệu Kiến Hoa việc này.

Nhưng tình hình sức khỏe của ông ấy đã không thể nào cứu vãn, hy vọng gia đình tranh thủ thời gian đi gặp ông ấy lần cuối!”

Một nữ y tá của bệnh viện bước vào trong phòng, hướng về phía mọi người đưa ra thông báo.

Nhất thời, bầu không khí trong phòng trở nên lạnh ngắt như tờ, từng dòng cảm xúc ngột ngạt hiện lên.
Ngay sau đó, tiếng của bà Mẫn đã thất thểu vang lên.
“Làm sao có thể như vậy được? Làm sao có thể như vậy được? Các ngươi không phải đã nói, chỉ cần tiến hành phẫu thuật là có thể cứu được ông ấy rồi sao? Các người tại sao không thể cứu ông ấy? Các người tại sao không thể cứu được ông ấy?”
Càng nói, giọng của bà Mẫn càng lớn, âm thanh chấn vang cả dãy hành lang bệnh viện.

Mà Triệu Nhiễm Từ lúc này đã hoàn toàn suy sụp, cô từ trên giường ngã vật xuống, ngất xỉu.
May là Tô Hỷ Lai đã nhanh tay, kịp đỡ cô không bị ngã trúng cạnh giường.
Trong khi đó, không biết Quách Ngọc Hưng đang suy nghĩ chuyện gì, sắc mặt của anh ta có vẻ rất âm trầm.
Lúc này, chỉ còn lại một mình Tô Hỷ Lai là giữ được bình tĩnh.

Anh ta nhìn về phía nữ y tá, khẽ nói ra.
“Cô y tá, cô giúp tôi chăm sóc mẹ vợ và vợ tôi được không? Tôi muốn đi nhìn cha vợ của tôi một lúc!”
Nữ y tá cũng biết tình huống lúc này gia đình bệnh nhân sẽ rất khó xử, nên cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, liền gật đầu đồng ý.
Mà sau khi Tô Hỷ Lai vừa mới rời đi được một lúc, Triệu Nhiễm Từ cũng vừa vặn tỉnh dậy, bà Mẫn thì chỉ biết nằm khóc, cho đến lúc này không cũng không thể nào ngưng được.
“Bác sĩ, tôi là người nhà của bệnh nhân Triệu Kiến Hoa, tôi có thể vào thăm ông ấy được không?”
Đi ra khỏi hành lang, tiến vào trong phòng hồi sức cấp cứu, nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt, không hề có một chút sức sống nào của cha vợ, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi bi ai, thở dài.
Bác sĩ trực ca trông thấy Tô Hỷ Lai đi tới, cũng không lên tiếng nói thêm cài gì.

Anh ta chỉ khẽ gật đầu một cái, sau đó cùng với nhân viên của mình đi ra ngoài.
Mà lúc này, từ trong đầu của Tô Hỷ Lai, vang lên âm thanh máy móc của Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo.
“Tích tích… phân tích trình trạng của cá thể Triệu Kiến Hoa, tình trạng hấp hối, mạch máu não bị đứt, huyết áp thấp.


Đánh giá nguy cơ tử vong, chín mươi lăm phần trăm! Tích tích…”
Nhìn thấy trước mặt của mình lúc này hiện ra biểu đồ 3D về tình trạng cơ thể của cha vợ, trong đầu của Tô Hỷ Lai nhất thời nảy sinh ra một loại ý nghĩ vô cùng táo bạo.
Anh ta thông quá sóng nào, truyền lại tin tức cho Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo.
“001, với tình huống của ông ấy, mày có thể nghĩ ra cách gì để cứu ông ấy được không?”
“Tích tích… theo phân tích của hệ thống, toàn bộ có hai phương pháp để cứu sống cá thể Triệu Kiến Hoa.

Thứ nhất, chủ nhân có thể thông qua hỗ trợ của hệ thống, trực tiếp tiến hành phẫu thuật cho cá thể Triệu Kiến Hoa.

Xác suất thành công, không vượt quá hai mươi phần trăm.”
“Còn phương án thứ hai thì sao?”
Nghe được phương án đầu tiên, Tô Hỷ Lai trực tiếp lắc đầu, quyết định chờ đợi phương án tiếp theo.
“Phương án thứ hai, rất đơn giản, hệ thống có thể trợ giúp cho chủ nhân pha chế ra một loại dung dịch đặc biệt, có thể cải tạo toàn bộ cơ thể của cá thể Triệu Kiến Hoa.

Từ đó, tái tạo cho cá thể Triệu Kiến Hoa một thân thể mới, trừ bỏ toàn bộ tật bệnh trong người.”
Đáng lý ra nghe được phương án này Tô Hỷ Lai cảm thấy rất vui sướng.

Nhưng sau khi anh ta hỏi qua, nhận được đáp án từ hệ thống, sắc mặt của anh ta liền trở nên đen lại.
“Muốn điều chế được loại dung dịch này, cần có chế phẩm đặc biệt kết hợp với một loại thực vật biến dị, có tên là Long Huyết.

Hiện tại chế phẩm đặc biệt số lượng có hạn, tổ chức đang trong thời gian tiến hành thí nghiệm.


Long Huyết là loại thực vật biến dị, chỉ tồn tại ở sâu dưới lòng đất, nơi có núi lửa phun trào mạnh nhất.”
Theo hệ thống phân tích như vậy, Tô Hỷ Lai cảm thấy thà nó không nói còn hơn không.
Phương án thứ nhất, cần Tô Hỷ Lai phải trực tiếp tiến hành phẫu thuật cho cha vợ của mình.

Chưa nói xác suất thành công rất thấp, mà ngay chính cả anh ta cũng chưa một ngày học qua trường y, làm sao có thể tiến hành phẫu thuật cho cha vợ của mình được?
Còn phương án thứ hai thì lại càng không thực tế.

Chế phẩm đặc biệt, đây là thứ đồ vật gì? Đến cái tên anh ta cũng còn chưa nghe nói đến.

Huống hồ Long Huyết, đây rõ ràng chỉ là đồ vật bên trong truyền thuyết, của những bộ phim huyền huyễn mà thôi.
Thế giới này, thật sự còn tồn tại những loại đồ vật như vậy hay sao?
“Hừ, chủ nhân thật sự là ngu ngốc! Ai nói với ngài, những thứ kia là chưa bao giờ tồn tại qua? Thế giới này hình thành từ hàng chục tỷ năm trước, trải qua mấy lần nổ lớn mới bắt đầu ổn định, thành hình.

Trong khi đó, lịch sử loài người chỉ tồn tại chưa tới triệu năm.

Toàn bộ những thứ được gọi là truyền thuyết kia, từ hàng trăm triệu năm trước, ai có thể nói chắc là chúng chưa từng tồn tại qua? Hơn nữa, vũ trụ này bao la vô tận, không có thứ gì mà không có, chỉ là loài người quá mức nhỏ bé, không cách nào tìm hiểu được nó một cách tường tân, sâu xa mà thôi.

Hơn nữa, bên ngoài vũ trụ của chúng ta, còn có một vũ trụ khác.

Ở nơi đó, con người không phải chỉ là những kẻ yếu đuối như hiện tại!”
Hệ thống vừa nói đến chỗ này, âm thanh của nó đột nhiên ngưng lại.

Dường như, những lời vừa rồi của nó đã chạm đến một loại cấm kỵ nào đó, không thể tiếp tục nói ra bên ngoài.
Mà Tô Hỷ Lai hiển nhiên không biết được chuyện này.

Anh ta cảm thấy cả hai phương pháp cứu sống cha vợ đều không thể nào dùng được, trong lòng liền nảy sinh ra phiền muộn.

Nhưng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh ta bỗng dưng vang lên.

Khi nhìn thấy là dãy số lạ lần trước người đàn ông mặc áo đen của tổ chức gọi đến, ý tưởng đột nhiên léo sáng.
Tô Hỷ Lai vội vàng mở máy lên nghe.
“A lô, là chú có phải không? Bây giờ tôi đang có việc cần tổ chức của các anh giúp đỡ, các anh có thể hỗ trợ cho tôi được không?”
Âm thanh bên kia điện thoại không khỏi kinh ngạc mà ngừng lại trong một lúc.

Ngay sau đó, giọng nói của người đàn ông trung niên mặc đồ đen lần trước, trầm trầm vang lên.
“Cậu chủ, cậu chính là chủ nhân của tổ chức này, tất nhiên chúng tôi sẽ có nghĩa vụ để trợ giúp cho cậu rồi.

Không biết là cậu muốn chúng tôi hỗ trợ như thế nào, tôi sẽ sắp xếp để cho người bên dưới đến giúp cậu!”
Tô Hỷ Lai cũng không thật sự nghĩ đến người đàn ông này lại dễ nói chuyện như vậy.

Nhất thời, anh ta liền đem kế hoạch của mình một lần nói ra cho ông ta biết.
Sau một hồi nói chuyện, giọng nói của người đàn ông trung niên ở bên phía đầu dây đáp lại.
“Xin cậu chủ cứ yên tâm, chuyện này tôi hoàn toàn có thể thu xếp được.

Thời gian trong vòng một tiếng, nhân viên phía bên dưới của chúng tôi sẽ đến đó gặp cậu.

Mọi việc cậu có thể tùy ý phân phó, anh ta nhất định sẽ phối hợp, không chối từ!”
“Thật sự là đã làm phiền ông, tôi xin thay mặt gia đình vợ tôi, gửi lời cảm ơn đến ông!”
“Cậu chủ, cậu đừng có nói vậy, việc này là việc mà tôi nên làm mà!”
Sau khi hai người kết thúc trò chuyện.

Lúc này, từ bên ngoài phòng hồi sức, vang lên tiếng bước chân, cùng với tiếng khóc thút thít của bà Vương Mẫn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.