Đọc truyện Chàng Rể Đại Gia FULL – Chương 1171: Trở Về
Chu Dương không hề nói dối việc cảm xúc khống chế sức mạnh.
Thật ra anh sớm đã không trụ được vì sức mạnh đạt đến giới hạn.
Nhưng anh biết anh không thể thua, cho nên anh vẫn cắn răng chịu đựng.
Chờ đợi thời khắc cuối cùng để phản công.
Chu Dương hiểu rõ tâm thức của nền văn minh siêu hình học, mỗi lần va chạm của đạo trời và nền văn minh trong lịch sử đều kết thúc bằng sự thất bại của một nền văn minh.
Nguyên nhân giống như những gì Hóa thân đạo trời nói trước đây, đạo trời kiểm soát sự tồn tại của tất cả quy luật, còn nền văn minh chẳng qua chỉ lĩnh hội một phần của nguyên tắc, đánh cắp một phần quy tắc từ đạo trời mà thôi.
Nhưng lần này, con người chiến thắng thần linh.
Chu Dương thật sự đạt đến giới hạn, sau khi lơ lửng trong không trung một hồi, anh chắc chắn đạo trời đã tan biến hoàn toàn, sự chống đỡ duy nhất cũng biến mất.
Chu Dương không có chỗ dựa nên trong đầu truyền đến cơn đau nhói, đau như xé nát đầu óc, cuối cùng anh rơi xuống mặt đất.
Thẩm Bích Quân cũng lập tức hoảng loạn.
Cô ấy chạy đến muốn đón lấy Chu Dương, nhưng Chu Dương nặng hơn sáu mươi lăm cân rơi từ độ cao hơn hai mươi mét, cô ấy có thể đỡ được sao?
Cô ấy đụng gãy hai tay, ngất xỉu cùng Chu Dương
Lúc hai người ngất đi, thế giới nhỏ bắt đầu dần dần đổ nát.
Vì bản thân thế giới nhỏ này được mở ra bởi những tiên sư, họ đều đã ngã xuống và chết, đạo trời tiêu tán, toàn bộ quy tắc ở đây đều biến mất, không gian ắt cũng đổ nát theo.
Không gian đổ nát, hai người bị văng ra khỏi vụ nổ trong khe hở, rơi xuống một bãi cỏ hoang vu.
Nơi này nhìn có vẻ rất hoang tàn, xung quanh không có một bóng người, một ngày sau, mới có một ông lão đeo cái giỏ đan bằng trúc đi qua, sắc mặt ngạc nhiên nhìn Thẩm Bích Quân và Chu Dương bị ngất xỉu, suy nghĩ một lát, ông ấy vẫn đỡ hai người trở về.
Vì tinh thần và sức mạnh bị suy kiệt nghiêm trọng nên sau ba ngày hôn mê Chu Dương mới tỉnh lại.
Nhưng sau khi tỉnh lại, anh cũng chỉ hồi phục khoảng một phần mười.
Còn Thẩm Bích Quân vì tinh thần và sức lực đều kiệt quệ quá mức, thêm nữa bị đè bởi sức nặng của Chu Dương mới ngất đi, khoảng một ngày sau mới tỉnh.
Hai người không ở cùng một phòng.
Chu Dương mở mắt, quan sát xung quanh, đây là một căn nhà gỗ rất đơn sơ, thậm chí nhìn xuyên qua vách tường xung quanh, có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Còn giường anh ngủ cũng rất sơ sài, gạch đá kê lên đơn giản.
Đây là đâu?
Kí ức cuối cùng của Chu Dương vẫn còn ở thời khắc cuối cùng của trận quyết chiến giữa anh và Hóa thân đạo trời ở thế giới nhỏ.
Anh mò mẫm bước ra ngoài, nghĩ xem đây là đâu.
Thẩm Bích Quân ở bên kia cũng tỉnh lại, suy nghĩ của cô ấy khá giống với Chu Dương, vừa bước ra hai người đã gặp nhau.
Nhìn nhau không nói nên lời.
“Cảm ơn”, hai người cùng nói.
“Không sao, đều là việc nên làm”, hai người lại cùng nói.
Sau đó bọn họ lại nhìn nhau cười rồi im lặng.
Lúc này, ông lão đeo cái giỏ đan bằng trúc đi qua.
“Ô, hai người tỉnh rồi, tôi còn tưởng hai người không sống được cơ”, ông lão mỉm cười, đặt cái giỏ đan bằng trúc xuống: “Hai người còn trẻ, cậu nói xem rốt cuộc cậu làm gì, sao có thể chạy đến nơi hoang vu này tự sát?”
“Nói mới nhớ, cách tự sát của các người cũng rất kì lạ, tôi nghi ngờ các người tự sát hay là giết nhau?”
Cánh tay của Thẩm Bích Quân bị gãy, quần áo trêи người rách tơi tả.
Chu Dương thì càng không cần nói, mặc dù đã kết vảy, nhưng trêи người hầu như nơi nào cũng có vết thương.
Đúng lúc ông lão này là một bác sĩ, hôm đó đi lên núi hái thuốc mới gặp bọn họ, nhưng cũng cảm thấy ngạc nhiên về thể trạng của hai người.
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mới có thể giày vò hai người đang sống sờ sờ thành bộ dạng như vậy?
Chu Dương và Thẩm Bích Quân đều khẽ cười, vì bọn họ không có cách giải thích.
Mà phản ứng đầu tiên của Chu Dương là giúp hồi phục vết thương trêи cánh tay của Thẩm Bích Quân.
Bây giờ anh ở cảnh giới nào, đến bản thân anh còn không rõ, nhưng rất hiển nhiên ở một cấp bậc cao hơn cả tối thượng hoàng đế.
Cho nên anh vẫn có năng lực hồi phục vết thương.
Nhưng anh chưa kịp mở lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một âm thanh huyên náo: “Này, ông Vũ, ông nghĩ xong chưa, rốt cuộc có đồng ý không?”
“Nếu không đồng ý, hôm nay đám anh em chúng tôi sẽ không nể mặt, có tin sẽ đốt cháy căn nhà này của ông không?”
Nghe giọng nói này, sắc mặt của ông lão đột nhiên thay đổi, trở nên khó coi.
Chu Dương cau mày.
Chuyện gì vậy? Có người đến gây rắc rối ư?
Ông lão nhìn Chu Dương rồi vẫy tay, sau đó đi ra bên ngoài.
Đầu tiên Chu Dương hồi phục cánh tay bị gãy của Thẩm Bích Quân, sau đó cũng bước ra.
“Mấy người có thể nhỏ tiếng chút không! Tôi nói cho các người, bây giờ cô gái và cậu nhóc kia tỉnh rồi, nếu các người muốn gây chuyện ở đây, người ta không thể đồng ý với các người!”, ông lão nói với đám nhóc bên ngoài.
Đám người đến gây chuyện này khoảng ngoài hai mươi tuổi, để tóc kiểu phồng, nhuộm năm sáu màu sặc sỡ, còn mặc quần bó và giày bít mũi, áo sơ mi cũng là loại bó sát cơ thể.
Điều quan trọng là đám người này toàn da bọc xương, bọn họ lâu lâu lại hất tóc, tạo dáng cho rằng mình rất đẹp trai.
“Hừ, tôi nói này ông Vũ, ông không cần hù dọa ông đây, ông đây cũng không sợ!”
“Bọn họ tỉnh thì có thể làm gì? Cái tôi cần cũng không phải người chết, tỉnh lại càng tốt, chẳng lẽ bọn họ còn dám không nghe theo chúng tôi sao?”
“Hai người kia vừa nhìn đã biết là người vùng khác, ở trêи địa bàn của bổn thiếu gia sao có thể có người dám đối nghịch với bổn thiếu gia!”
Lúc nghe xong câu này, Chu Dương và Thẩm Bích Quân vừa từ trong phòng đi ra.
“Chuyện gì vậy?”, Chu Dương hỏi, mặc dù trong lòng anh cũng hiểu được rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
“Cậu, cậu ra rồi”, sắc mặt của ông lão cứng đờ: “Không sao, các cô cậu mau vào đi, chuyện ở đây để tôi xử lý là được!”
“Hả! Đừng”, tên tóc vàng cầm đầu lại nói, đôi mắt hắn nhìn Thẩm Bích Quân phát sáng: “Nếu ra rồi, vậy thì nói rõ”.
“Ông Vũ cũng đừng che giấu, hôm nay ông chắc chắn không bao che được chuyện này, đừng để ông đây đánh gãy chân ông!”
Chu Dương vẫy tay ra hiệu ông ấy không cần lo cho mình, sau đó nhìn tên tóc vàng kia nói: “Được rồi, vậy thì nói rõ đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Nhưng tôi đề nghị cậu lúc nói chuyện vẫn nên cẩn thật, suy nghĩ kĩ rồi nói!”.