Đọc truyện Chàng Rể Bác Sĩ – Chương 55
“Cậu đi tìm việc làm chẳng phải chỉ lãng phí thời gian thôi sao?”
Diệp Phi e hèm một cái: “Tôi chỉ muốn tìm chút chuyện để làm thôi, để trau dồi kinh nghiệm một chút.”
“Là do người đó nhà cậu yêu cầu phải không?
“Cô ấy muốn cậu tìm một công việc, đỡ phải ra ngoài làm chuyện vớ vẫn phải không?”
Tống Hồng Nhan nhận ra chuyện này, bực mình nói: “Vợ cậu quản cũng chặt thật đấy.”
Diệp Phi không dám trả lời.
Nhân lúc đèn đỏ, Tống Hồng Nhan vòng tay lên cổ Diệp Phi.
Hơi thở thơm như hoa lan phả vào tai Diệp Phi, cô ta mỉm cười nói: “Hay là cậu làm bác sĩ riêng cho chị đi, lương bổng tùy theo ý cậu.
Thế nào?”
Diệp Phi lại đỡ trán: “Là mẹ tôi yêu cầu.
Dù sao tôi cũng tốt nghiệp một năm rồi, không có công việc đàng hoàng nên bà ấy lo lắng.”
Tống Hồng Nhan cũng không vạch trần lý do chẳng hợp lý chút nào của Diệp Phi: “Cậu muốn đi làm thì cũng dễ thôi, tập đoàn Ngũ Hồ có máy chục công ty, bắt cứ lúc nào cậu cũng có thể tới đó.
Chỉ là tôi cảm thấy cậu không cần phải lãng phí thời gian như vậy.
“Y thuật của cậu còn cao minh hơn cả Tôn Thánh Thủ, cậu nên đặt sự chú ý của mình vào nghề y thì hơn.”
“Tôi đề nghị cậu mở một phòng khám.”
“Như vậy cậu vừa có công việc thỏa đáng, lại có thể phát huy sở trường của mình, tích lũy kinh nghiệm hành nghề y, càng có cơ hội kiếm được nhiều tiền.”
“Một mũi tên trúng bốn đích.”
Diệp Phi ngây người, sau đó anh vỗ đùi: “Phải rồi, tôi có thể mở phòng khám mà, đó cũng có thể coi là một công việc đàng hoàng rồi.”
“Nhưng… không được đâu, Nhược Tuyết không thích tôi làm nghề y.
Cô ấy biết chuyện này sẽ không vui.”
Diệp Phi lí nhí nói: “Hơn nữa tôi lại không có giấy phép hành nghề y.”
“Được.”
Tống Hồng Nhan đánh nhẹ vào trán Diệp Phi, bực mình nói: “Dựa vào trình độ và mối quan hệ của cậu, có thể dễ dàng lấy được giấy phép hành nghề y.”
“Còn Đường Nhược Tuyết… cho tôi xin đi, cuộc đời của cậu thì cậu phải tự mình quyết định, cậu quan tâm Đường Nhược Tuyết nghĩ thế nào để làm gì?”
“Cậu nghe lời cô ấy như vậy, chẳng lẽ cô ấy bảo cậu đi chết cậu cũng đi sao?”
“Chị nói cho cậu biết, chuyện này chị làm chủ, cứ mở phòng khám, lấy giấy phép hành nghề và giấy phép hoạt động của phòng khám, tôi đều giúp cậu quyết định.”
Tống Hồng Nhan quả quyết thay Diệp Phi quyết định: “Đường Nhượcc Tuyết mà không nể mặt cậu, thì cậu cứ bỏ cô ấy đi.”
“Cùng lắm thì chị nuôi cậu.”
Nói xong, Tống Hồng Nhan đạp phanh, dừng lại trước ngân hàng Bao Hải: “Tới ngân hàng rồi, lăn xuống đi.”
Sau khi bỏ lại Diệp Phi ở đó, Tống Hồng Nhan nghiêm mặt bỏ đi… Diệp Phi nhìn theo bóng lưng Tống Hồng Nhan, bắt đắc dĩ mà mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự quan tâm của một người phụ nữ mạnh mẽ, điều này khiến anh cảm thấy rất ấm áp.
Chỉ tiếc là, người anh thích là Đường Nhược Tuyết.
Sau đó, Diệp Phi thu lại ánh mắt của mình, lấy chi phiếu trong túi áo ra.
Hiện tại anh có tổng cộng ba tắm chỉ phiều, 160 triệu.
Diệp Phi cảm thấy anh giữ số tiền này trên người thì không an toàn, sợ rằng mình sẽ bát cẩn giặt cả nó lúc giặt quần áo.
Diệp Phi dự định sau đi đổi tiền rồi trả nợ xong, anh sẽ mua nhà cho mẹ, để lại một chút tiền đề phòng sau đó dùng số tiền còn lại để kinh doanh nhỏ.
Nghĩ vậy, Diệp Phi đi vào ngân hàng.
Anh đi tới chỗ một nhân viên đứng trong sảnh, hỏi: “Xin chào, xin hỏi đổi chỉ phiếu ở đâu?”
“Ây, đây chẳng phải Diệp Phi sao?”
Đúng lúc này, một làn hương thơm bay tới, sau đó một cô gái cao gầy xinh đẹp xuất hiện trước mặt Diệp Phi.
Đây chính là chị họ của Đường Nhược Tuyết, cô gái tối hôm qua gọi điện thoại cho Đường Nhược Tuyết, Triệu Hiểu Nguyệt.
“Đến ngân hàng đổi chi phiếu mà cũng oai phong thế này cơ à, nhưng kẻ bám váy phụ nữ như anh mà cũng có chỉ phiếu sao?”
Triệu Hiểu Nguyệt châm chọc, không chút khách khí mà nói chuyện riêng của Diệp Phi ra trước mặt mọi người.
Cô ta coi Đường Nhược Tuyết là chị dâu, vì vậy cũng vô cùng căm ghét kẻ vô dụng Diệp Phi.
Cô ta cảm thấy Diệp Phi đã làm vấy bẩn sự thuần khiết của Đường Nhược Tuyết, phá hoại cuộc sống của Đường Nhược Tuyết.