Đọc truyện Chàng Quỷ Của Bác Sĩ – Chương 64
Editor: ♪ Đậu ♪
Hôm nay là ngày 24 tháng 12, đêm Giáng Sinh. Trong đời Lâm Triệt rốt cục cũng có ngày dậy sớm hơn Quý Thừa Tiêu.
Từ sau ngày tiếp xúc thân thể tương đối thân mật với Quý Thừa Tiêu, Lâm Triệt dọn thẳng vào phòng anh ở, hai người ngủ chung giường, mặc dù thường có một vài động tác mang tính thân mật, nhưng quả thật Quý Thừa Tiêu không làm đến bước cuối.
Đầu óc khá choáng, thức dậy sớm khó chịu vậy đấy. Lâm Triệt ngẩng đầu nhìn mặt Quý Thừa Tiêu, vòng tay ôm eo anh, dụi đầu vào trong ngực anh.
Quý Thừa Tiêu không tỉnh, chỉ kéo cậu lại gần thêm.
Chiều hôm qua, Lâm Triệt tự đi ra ngoài mua một món quà.
Nói thật, lúc trả tiền tim cậu chảy máu.
Thật ra Lâm Triệt không dùng tiền của Quý Thừa Tiêu, số tiền đó là tiền riêng của cậu. Chuẩn xác mà nói thì là thẻ ngân hàng cậu giấu cực kỹ ngay cả mẹ cũng không biết, trong đó tích góp mấy chục ngàn đồng.
Như đã sớm dự liệu được, trước khi Lâm Triệt có chuyện, một người anh em trong ký túc hỏi: “Nếu ngày nào đó tao chết rồi, tiền trong thẻ cần phải có chứng minh nhân dân, vậy là không thể dùng?”
Lúc đó Lâm Triệt đau lòng cho tiền tích góp của mình, nên mặc kệ thật giả lập tức chuyển tất cả tiền trong thẻ vào ví tiền wechat của mình, những ngày tháng qua sắp quên mất số tiền tích góp ấy, gần đây mới sực nhớ ra bèn lên tài khoản wechat chuyển tiền vào thẻ ngân hàng mới làm.
Số tiền ấy làm được gì?
Lâm Triệt xấu hổ nói.
Đó là tiền tích góp từ tiền mừng tuổi tiền này tiền kia mười mấy năm qua lúc nhỏ đến lớn của cậu, cất để sau này tìm vợ lấy ra dùng.
Được rồi, mặc dù hiện tại đúng là dùng cho vợ cậu thật.
Lâm Triệt tỏ vẻ bây giờ cậu là một người nghèo rớt mồng tơi thật sự, mua quà quẹt thẻ xong, trong thẻ chỉ còn lại 2,6 đồng.
(*) 2,6 đồng tương đương gần 90000đ.
Sau này chỉ có thể dựa vào Quý Thừa Tiêu nuôi.
Còn món quà cậu chọn đến mức sắp hoa mắt này tối đến sẽ tặng.
Nghĩ vậy, trong chốc lát Lâm Triệt ngủ thiếp đi.
Ngủ chừng một tiếng, Lâm Triệt bị Quý Thừa Tiêu đánh thức, phải đến nhà chính Quý gia, hơn nữa hôm nay sẽ không về.
Lâm Triệt cầm cái túi, lén lút cất hộp nhung tinh xảo vào, còn che giấu nhét thêm một đống đồ ăn vặt.
“Trong túi đựng gì vậy, trông có vẻ nặng?” Quý Thừa Tiêu nhìn Lâm Triệt đeo cái túi màu đen đi ra cửa.
“Hả? Không có gì, một ít đồ ăn ấy mà.” Lâm Triệt xòe tay ra nói rất tự nhiên.
“Lại mang đồ ăn.” Quý Thừa Tiêu liếc nhìn Lâm Triệt, cuối cùng chỉ xách cái túi cậu đang đeo bước đi.
Lúc đến nhà chính của Quý gia mọi người đều đã tỉnh dậy. Tiêu Thục và bảo mẫu đang bận bịu dưới nhà bếp.
“Triệt, con với Thừa Tiêu đi gọi A Thần với A Hình đến đi.” Tiêu Thục bước ra, lau tay ướt vào tạp dề nói.
“Vâng ạ.” Lâm Triệt nghe vậy hơi bất ngờ rồi lập tức kéo tay Quý Thừa Tiêu đi.
“Để một mình Thừa Tiêu đi đi, Lâm Triệt phải không, đến đây ngồi.” Cha Quý Thừa Tiêu, Quý Gia Hồng, để tờ báo xuống, vẫy tay với Lâm Triệt.
Quý Thừa Tiêu nhìn cha mình, anh không nói gì, xoa vai Lâm Triệt động viên, rồi bước ra ngoài.
“Dạ… Chào bác.” Lâm Triệt hơi câu nệ ngồi xuống bên cạnh Quý Gia Hồng, phút chốc ngay cả mắt cũng không chớp.
Quý Gia Hồng đánh giá Lâm Triệt trông có vẻ căng thẳng, ông lên tiếng hỏi thẳng vào vấn đề: “Con yêu Thừa Tiêu?”
Lâm Triệt nghe thấy câu ấy, cậu ho nhẹ, mặt dần dần đỏ ửng, gật đầu trả lời: “Yêu.”
“Yêu chỗ nào?”
Lâm Triệt suy nghĩ, cười nói: “Anh ấy rất lợi hại.”
“Lợi hại?” Quý Gia Hồng ngoài ý muốn nhíu mày.
Lâm Triệt gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đánh giá của người ngoài dành cho Quý Thừa Tiêu có rất nhiều cái chẳng ra sao, đặc biệt là trên phương diện nam nữ, thật ra ở phương diện tình cảm, anh ấy là người một lòng, nhưng xưa nay lại không biện giải gì cho bản thân, đổi lại là cháu nếu có ai ở sau lưng nói xấu cháu sẽ làm đến cùng với người đó.”
Lâm Triệt nhìn Quý Gia Hồng: “Người thật sự mạnh mẽ là người sẽ không quan tâm đến bên ngoài đánh giá thế nào về mình.”
Quý Gia Hồng trầm mặc nhìn Lâm Triệt, ánh mắt tương tự với Quý Thừa Tiêu hiện lên nét ôn hòa.
Đối với xu hướng tính dục của Quý Thừa Tiêu, Quý Gia Hồng đã biết từ đầu. Con người không ai là toàn diện, làm một người quá ưu tú đều sẽ khiến người ta có khiếm khuyết chỗ nào đó. Nhưng Quý Gia Hồng không xem bốn chữ đồng tính luyến ái sẽ vấy bẩn Quý Thừa Tiêu, ông không quan tâm người ngoài đánh giá Quý Thừa Tiêu tốt hay xấu, chỉ cần nó không bạc đãi bản thân sống cuộc sống nó muốn là được.
“Tính nó rất quái phải không?” Quý Gia Hồng hỏi.
Tính cách của Quý Thừa Tiêu rất mâu thuẫn, anh trông như không để tâm bất kỳ người nào, nhưng lại quan tâm đến tất cả mọi người. Nói anh quan tâm tất cả mọi người, nhưng thật ra lại chọn lựa người có người không. Nhìn bên ngoài có vẻ như không thấy được sự khác biệt nào.
“Không ạ, anh ấy rất dịu dàng. Khi anh ấy quan tâm đến ai, sẽ làm người đó có cảm giác như dù muốn thế giới này thì anh ấy cũng sẽ đưa cho.”
Dĩ nhiên Quý Thừa Tiêu không muốn lái xe đến Lê gia gọi hai người kia, anh chỉ đứng ngoài gọi điện, nếu Lê Hình và Cận Thần còn đang ngủ không bắt máy thì mặc kệ họ. Nhưng Lê Hình bắt máy rất nhanh, nói đến ngay. Gọi điện xong anh quay lại, mới bước vào phòng khách thì nghe Lâm Triệt nói câu ấy.
“…Khi anh ấy quan tâm đến ai, sẽ làm người đó có cảm giác như dù muốn thế giới này thì anh ấy cũng sẽ đưa cho.”
Anh sẽ đưa cho em mọi thứ trong khả năng của anh.
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, thấy Quý Thừa Tiêu cầm điện thoại bước vào, ý cười hiện rõ nơi đáy mắt cậu, cậu nhìn anh, không khỏi cong khóe môi lên.
Còn nữa, lúc Quý Thừa Tiêu nhìn người nào đó, sẽ làm người đó có cảm giác…
Đời này phải là anh ấy.
…
Không lâu sau, Lê Hình và Cận Thần dẫn theo Anh Trai đến, có thêm hai người thì cả nhà ầm ĩ hẳn lên.
“Em Trai Em Trai! Đến chỗ baba nào!” Lê Hình dang rộng tay gọi con Husky.
Husky kiêu ngạo hất đầu lên, giả vờ không nhìn thấy đi băng qua người Lê Hình, ngồi xuống cạnh Anh Trai, còn vươn móng vuốt khều tai Anh Trai.
Anh Trai lười biếng liếc Em Trai, giật giật tai, tiếp tục nằm dưới sàn.
Lê Hình tự chuốc nhục, hắn chào Tiêu Thục Quý Gia Hồng xong đi ra hoa viên tắm nắng với Cận Thần.
Quý Thụy Vũ lững thững đến muộn. Bộ âu phục chỉnh tề mặc thêm áo khoác dài màu đen bên ngoài, trên bả vai còn đọng lại hoa tuyết, ngoài trời lại đổ tuyết rồi.
Lâm Triệt cảm thấy vẻ mặt Quý Thụy Vũ nhìn mình thập phần vi diệu.
Đó là vẻ mặt gì?
Chắc là vẻ mặt… quái dị.
“Thừa Tiêu.” Quý Thụy Vũ đổi bộ quần áo bước xuống lầu, đứng ở cửa nhà bếp gọi.
Quý Thừa Tiêu đang hướng dẫn Lâm Triệt ép nước chanh ngẩng đầu lên: “Hả?”
“Theo anh ra đây.” Dứt lời, Quý Thụy Vũ quay người đi.
“Tự em làm, cẩn thận đừng để bị đứt tay.” Quý Thừa Tiêu rửa tay dưới vòi nước, cầm khăn lau mấy lần rồi bước theo.
Lâm Triệt nhìn Quý Thừa Tiêu đi ra ngoài, cúi đầu ép chanh, Tiêu Thục cách đấy không xa đang xắt rau dưa, bảo mẫu đứng bên vo gạo.
Tất cả chanh đều đã trở thành nước hết rồi mà Quý Thừa Tiêu vẫn chưa quay lại, Lâm Triệt rửa sạch tay cất nước chanh xong xuôi rời khỏi nhà bếp, vừa ra cửa thì Quý Thừa Tiêu bước đến.
“Làm xong rồi à?”
Lâm Triệt gật đầu: “Xong rồi, quá đơn giản không việc gì lớn!”
Quý Thừa Tiêu cười xoa đầu Lâm Triệt.
“Lâm Triệt! Nhìn ra đây!” Lê Hình gọi.
Một tiếng “Tách ——” vang lên.
“Hahahahaha Lâm Triệt vẻ mặt em kìa! Quá ngốc quá thộn!” Lê Hình cầm điện thoại cười hớn hở.
Lâm Triệt cứng còng hai giây, lập tức nhảy lên, lấy điện thoại mở camera quay về phía Lê Hình chụp tách tách: “Mau xóa mau xóa!”
“Không xóa không xóa!”
Quý Thụy Vũ cầm ly nước ấm đứng bên nhìn. Đầu đuôi sự việc thế nào anh vẫn không rõ lắm, nếu không phải mấy ngày nay tâm trạng Lâm Thanh kém rõ rệt, anh ta cũng sẽ không can dự vào chuyện Lâm Triệt, vì anh tin tưởng Quý Thừa Tiêu sẽ xử lý tốt.
“Rồi rồi, đừng nghịch, tụ tập lại đây, để thím Trương chụp tấm hình.” Tiêu Thục bước ra từ dưới bếp, gọi sắp nhỏ đến sofa.
Lê Hình với Cận Thần cười hí hửng đi đến ngồi xuống sofa: “Lâm Triệt, lại lại lại, ngồi cạnh anh.”
Quý Thừa Tiêu liếc xéo Lê Hình, ôm vai Lâm Triệt ngồi xuống, Quý Thụy Vũ bỏ ly nước lại, ngồi xuống cạnh Quý Thừa Tiêu.
Mười mấy năm trước, bốn người trong số họ còn mặc đồng phục, gương mặt non nớt.
Mười mấy năm sau, có thêm một người ngồi ở giữa, họ cũng không còn dáng vẻ của lúc trước, mà ngày càng thành thục và đẹp trai hơn.
“Tách ——”, không chỉ là lưu giữ một tấm hình, mà còn là dấu vết của thời gian.
“Bác Quý dì Tiêu! Hai người cũng nhanh lại ngồi, chừa chỗ cho hai người rồi này!”
Lâm Triệt nghiêng đầu nhìn Quý Thừa Tiêu, khẽ gọi: “Quý Thừa Tiêu?”
“Ừ?” Quý Thừa Tiêu quay sang.
“Có dịp anh về nhà với em nhé.”
Quý Thừa Tiêu cong khóe môi cười: “Cầu còn không được.”