Đọc truyện Chàng Quỷ Của Bác Sĩ – Chương 59
Editor: ♪ Đậu ♪
“Em ngủ tiếp đi, anh đến bệnh viện.” Quý Thừa Tiêu xoa đầu Lâm Triệt, in một nụ hôn lên trán cậu.
Lâm Triệt mơ màng tỉnh giấc gật đầu, lại co vào ổ chăn.
Nhìn cậu ngủ, anh yên lòng đứng dậy ra khỏi phòng.
Đương nhiên Quý Thừa Tiêu không đi bệnh viện, anh đi thành phố C. Có một số việc, anh cần xử lý sớm cho tốt.
…
Husky ở nhà một mình quá buồn chán. Bình thường giờ này Quý Thừa Tiêu với Lâm Triệt đã ăn sáng xong sắp đến bệnh viện, mà hôm nay Quý Thừa Tiêu cầm áo khoác vội vã đi ra ngoài một mình, còn Lâm Triệt vẫn nằm ngủ trong phòng anh.
Nó loanh quanh một hồi rồi đi đến giường, người nằm trên giường núp kỹ trong tấm chăn ấm, chăn sẫm màu che khuất đầu Lâm Triệt, chỉ để lộ ra nhúm tóc nhỏ bên ngoài.
Husky nhảy lên giường, vươn móng vuốt đẩy cái đống trên giường.
Không có động tĩnh.
Lại húc húc đầu.
Vẫn không có động tĩnh.
“Ấu ấu…” Husky kêu, đặt mông ngồi lên người Lâm Triệt.
“Hự khốn kiếp!” Lâm Triệt bị ngồi lên eo thì giật mình đẩy con Husky trên người ra bật dậy.
Husky vô tội nhìn Lâm Triệt với đầu tóc tổ quạ.
Lâm Triệt nhìn Husky đang bán moe vô hạn, cậu bất đắc dĩ bĩu môi, ngồi trên giường một lúc rồi vén chăn đi xuống.
“A… Má ơi.” Mới vừa bước chân xuống thảm, Lâm Triệt hít phải ngụm khí lạnh.
Eo mỏi, ngực xót, da thịt chỗ bắp đùi vẫn còn rát.
Trong áo ngủ trơn láng không mặc gì, người cũng rất khoan khoái dễ chịu.
Hiển nhiên là đã được tắm rồi. Hơn nữa Quý Thừa Tiêu còn rất lịch thiệp nhân từ không làm thêm phát nữa trong nhà vệ sinh.
Đây là phòng Quý Thừa Tiêu, Lâm Triệt không muốn về phòng mình nên trực tiếp mở tủ quần áo của anh ra, tìm bộ thường ngày thoải mái, đầu giường có để một cái quần lót sạch sẽ, đoán chừng là Quý Thừa Tiêu đem đến.
Đã đem vào đây rồi mà sao không mặc cho cậu!
Thay quần áo xong, Lâm Triệt tự giác che khuất mảng đỏ ở chỗ bắp đùi, và dấu hôn ngay ngực cúi đầu sẽ nhìn thấy.
Quý Thừa Tiêu thắng. Tuy anh không làm đến bước cuối, nhưng vẫn tạo cho Lâm Triệt cảm giác thật ra cậu đã bị anh đè 18 lần.
Đánh răng rửa mặt xong, bụng Lâm Triệt í ới kháng nghị.
Lúc xuống cầu thang, cậu nghĩ dáng đi bây giờ của mình chắc chắn rất ngu, giống với chân vòng kiền.
Xuống nhà bếp, Lâm Triệt ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức. Cậu mở nắp nồi ra, là cháo nóng hổi, còn bỏ rất nhiều thịt.
“A… Thơm quá.” Lâm Triệt hài lòng rướn cổ hít một hơi, múc đầy một bát.
Ra phòng khách, cậu mở ti vi, bò lên sofa, chuyển đài xem tin buổi sáng.
Husky đi đến, nhảy lên sofa, nằm ủ bên cạnh Lâm Triệt, tựa đầu lên đùi cậu.
Lâm Triệt cầm muỗng múc cháo ăn, lướt tầm mắt xuống sàn nhà…
“Khụ, khụ khụ.” Cậu sặc cháo.
Tấm thảm trải sàn vốn dĩ sạch sẽ giờ đây nhăn nhúm, bên trên còn loang lổ tinh dịch, và cả mấy tờ giấy lau thứ gì đó bị tùy tiện vứt bên cạnh.
Lâm Triệt lập tức thả bát cháo ăn gần xong xuống, đi chân trần cúi người nhặt mấy tờ giấy vệ sinh ấy lên, “A a a, Quý Thừa Tiêu vậy mà chưa lau dọn! Chắc chắn cố tình!”
Cố tình cho cậu xem những thứ bỏ lại ở hiện trường ân ái để cậu nhớ từng chi tiết nhỏ tối hôm qua!
Quá âm hiểm!
Lâm Triệt đỏ mặt vứt mấy tờ giấy đã vo tròn đi, sờ chúng có cảm giác cứng, khô dính lại với nhau…
Nhưng tấm thảm…
Lâm Triệt khó xử.
Xưa nay cậu chưa từng giặt thảm, với lại chắc chắn thảm này rất đắt, khẳng định không thể ngâm giặt trực tiếp trong nước.
Nhưng mà…
Không giặt thì mấy thứ trên mặt nó phải làm sao!
Nhìn thấy ngại lắm biết không!
Lâm Triệt lấy iPad để ở dưới quyển tạp chí trên bàn, lên mạng baidu tra phương pháp giặt thảm, nhìn sơ qua xong cuối cùng từ bỏ.
Quá rắc rối, một mình mình không làm nổi, vẫn nên để cho Quý Thừa Tiêu quyết định.
Husky ngẩng đầu lên nhìn Lâm Triệt, túm chặt chân cậu, chơi xấu kéo hướng ra ngoài cửa.
“Ấy ấy, muốn ra ngoài chơi? Nè mày đừng kéo đừng kéo, để tao tìm áo lông dày dày mặc vào đã!”
… (kuroneko3026)
Ngoài trời quả thật rất lạnh, lạnh đến mức Lâm Triệt run cầm cập, áo lông dày có thể che đầu gối dường như cũng không hữu dụng mấy.
Husky lại như không biết lạnh là gì, nó tung tăng chạy loạn.
“Mẹ, mi chậm lại cho ông, đừng đâm vào người ta!” Lâm Triệt núp nửa mặt sau cái khăn choàng cổ gọi.
Dẫn Em Trai đi vào công viên, ông bà lớn tuổi cũng dắt cháu mình dạo chơi trong đó. Con nít đứa nào cũng mặc như quả cầu mà vẫn chạy cực nhanh, không sợ vấp ngã.
Bình thường vào công viên sẽ không giành được xích đu, cái nào cũng bị trẻ con chiếm giữ, mà hôm nay lại may mắn, trẻ con đều đã tụ tập chơi đoán thành ngữ bốn chữ, xích đu cầu trượt gì đó đều trở nên vô dụng.
Lâm Triệt thả cho con Husky tự chơi trong công viên hoặc là đi chọc những con chó khác gầy yếu hơn nó, còn cậu giãn gân cốt ngồi lên xích đu nhìn đám nhỏ chơi.
Lâm Triệt theo thói quen lấy điện thoại chụp hình bọn nhỏ.
Mở thư viện ảnh ra, Lâm Triệt kinh hãi phát hiện trong điện thoại mình toàn là hình của Quý Thừa Tiêu, thỉnh thoảng xen lẫn hình con Husky. Có vẻ như Quý Thừa Tiêu thường chụp trộm cậu, có điều mỗi lần Lâm Triệt mở thư viện ảnh của điện thoại anh đều thấy trống rỗng.
Từ bao giờ, thư viện ảnh của cậu từ hình các cô gái ngực lép biến thành hình Quý Thừa Tiêu?
Lâm Triệt hơi xúc động, mấy tháng trước cậu tuyệt đối không ngờ được sau này mình sẽ kết giao với nam thần Quý Thừa Tiêu cực kỳ ưu tú ở mọi mặt, cứ như đang nằm mơ vậy, ngẫm lại thấy khó mà tin nổi. Cậu chợt nhớ từng nhìn thấy một câu nói ở đâu đó: Tình vốn là vật không thể hiểu được, nếu có thể đào sâu tìm hiểu thì sẽ bớt đi được vài việc ngu dại khốn khổ vì tình.
Khi ấy cậu còn thấy già mồm nói bậy, nhưng giờ lại thấy cũng có lý.
“Cậu chơi xấu! Cậu lén nhích người!” Một cô bé chỉ vào cậu bé tức giận nói.
“Tớ có nhích đâu!”
“Cậu vừa nhích!”
Lâm Triệt tựa vào dây của chiếc xích đu, cười híp mắt nhìn chúng cãi nhau.
Husky bay nhảy trên cầu trượt, trượt từ trên xuống, chắc thấy chơi vui nên nó phấn khích tru một tiếng, tiếp tục chơi, không biết mệt là gì.
Lâm Triệt nghiêng đầu nhìn Husky ngốc nghếch chơi đến không biết mệt, cậu cười to đứng dậy muốn đến chọc nó, mới đứng dậy thì trên chóp mũi đậu xuống một vật lạnh lẽo.
Lâm Triệt ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bông tuyết lả tả bay xuống, lấp lóe dưới ánh nắng mặt trời, mang theo hơi thở đặc hữu của mùa đông.
“Có tuyết rồi…” Lâm Triệt nhẹ giọng nỉ non.
Cậu đưa tay ra đón một bông tuyết, bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay lập tức tan ra chỉ còn lại giọt nước long lanh.
Cậu móc điện thoại gọi điện. Đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.
“Dậy chưa, trong bếp có ít cháo, em đi múc…”
Quý Thừa Tiêu vừa bắt máy thì nói ngay, Lâm Triệt nghe thấy vui trong lòng, “Quý Thừa Tiêu…”
“Hử? Sao?”
“Ngoài trời có tuyết rồi, anh mau ra cửa sổ đi. Nhìn thấy không?”
Quý Thừa Tiêu nhìn bông tuyết rơi xuống kính chắn gió của ô tô, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa tay lái, “Ừ, nhìn thấy, rất đẹp.”
Bấy giờ ô tô vừa chạy ra khỏi nội thành thành phố A.
“Em đừng chạy lung tung, ngoài trời lạnh lắm, kẻo bị đông cứng.” Quý Thừa Tiêu dặn dò.
Lâm Triệt liếc nhìn Husky chơi rất vui, “Không, đang ở nhà xem phim đây.”
“Trưa anh không về, đến giờ sẽ có người giao đồ ăn đến, ở nhà ăn, anh sẽ về nhanh thôi.”
“Biết rồi, anh về thuận tiện mua cho em ít đồ ăn vặt nha, trong nhà không còn đồ trữ…”
“Đồ ăn vặt không thể ăn như cơm được, nói em không chịu nghe. Về anh mua cho, em ở nhà nhớ ngoan.”
“Haha, biết mà.”
Cúp máy, Quý Thừa Tiêu thở ra, nhấn vào vị trí tai nghe bluetooth, bấm một cuộc điện thoại.
“Alo, chào bác, cháu là Quý Thừa Tiêu, từng gặp bác rồi đó ạ. Cho cháu hỏi có thể hẹn bác ra ngoài ăn một bữa không? Cháu có điều muốn nói…”