Chàng Quỷ Của Bác Sĩ

Chương 55


Đọc truyện Chàng Quỷ Của Bác Sĩ – Chương 55

Editor: ♪ Đậu ♪

Chơi ở biển Z nhiệt độ không quá thấp gần một tuần, lúc quay lại thành phố A Lâm Triệt có cảm giác như đang từ cuối hè đầu thu vọt thẳng sang mùa đông.

“Xuýt lạnh lạnh lạnh!” Lâm Triệt đứng ở quán bán cháo đối diện bệnh viện, cậu vừa dậm chân vừa rít cổ hô lạnh.

Ngày cuối cùng ở biển Z, nguyên nhân chủ yếu phải đi về là vì Lê Hình mặt dày không biết xấu hổ nói một câu, Thừa Tiêu ơi, tớ đã phải mặc hết một lượt quần lót rồi.

Lâm Triệt ngửa đầu cười nhạo chẳng lẽ anh không giặt? Không học đại học không sống trong ký túc, tự giặt đồ hả.

Lê Hình câm nín không lên tiếng, chỉ đành bảo Cận Thần đi mua quần lót mới cho hắn.

“Cậu tính xách theo một bịch quần lót mặc rồi đi về à?” Cận Thần méo mặt.

“Không thì làm sao, cậu xách giúp tớ?” Lê Hình trưng ra dáng vẻ dĩ nhiên.

Lâm Triệt nghe thấy thì cười cợt, “Em nói này Lê Hình, nếu anh đi đâu một mình tầm một hay nửa năm, không lẽ tính gánh một bao tải quần lót về? Nếu đốt bao tải đó trên xe có khác nào xả khí độc đâu á há há há.”

“Ặc…” Lê Hình như bị nghẹn, ứ hự thật lâu cũng không phun ra được nửa chữ.

Quý Thừa Tiêu đưa cho Lâm Triệt ly sữa hâm nóng, anh liếc mắt nhìn Lê Hình, nói: “Số 29, nên về rồi.”

Vậy là, ngày hôm sau, ngày cuối cùng của tháng 11, mấy người họ xách đồ lên xa lộ về thành phố A, hiển nhiên, đi theo còn có vài bé quần lót được bọc kín bị Lê Hình nhét tận đáy ba lô của Cận Thần.

… (kuroneko3026.wp.com)

“Hôm nay 0° mà con mặc hơi ít, lạnh lắm đó.” Bà chủ đang múc cháo nhìn Lâm Triệt chỉ mặc một cái len lông xù, nói.

Lâm Triệt chà xát hai tay giẫm chân, “Ở trong nhà không cảm giác được, sao ngoài đây lạnh đến vậy, lạnh cóng luôn.”

Bà chủ đưa bát cháo tỏa hương ngào ngạt đã múc xong vào tay Lâm Triệt, “Trước tiên trùm kín lại, mấy ngày nữa nhiệt độ còn hạ thấp, giờ này năm ngoái ở gần đây đổ tuyết luôn.”

“Dạ.” Lâm Triệt ôm bát cháo nóng hổi bất đắc dĩ thở dài.

Cậu xách hai bát chát run lập cập chạy về, vừa đến chỗ cửa bảo vệ thì được phủ thêm một cái áo khoác đen lên người.

“Sao lại mặc ít như vậy ra ngoài.” Quý Thừa Tiêu nhíu mày, quấn áo khoác trên người cậu kín lại.

Lâm Triệt dựa vào Quý Thừa Tiêu, “Không ngờ lạnh vậy, lạnh chết bảo bảo à.”


Quý Thừa Tiêu hơi không vui nhìn Lâm Triệt bị đông cứng đến đỏ cả mũi, anh nghĩ đúng là cậu không thích hợp sống trong trời mùa đông, từ biển Z trở về đã hai ngày rồi mà vẫn không chịu ra ngoài, trách than sao ngoài trời lạnh quá, núp trong nhà cả ngày, hận không thể dán luôn bản thân lên giường, khí trời lạnh nhất còn chưa đến mà.

“Lần sau ra ngoài mặc nhiều vào, mấy cái áo ba đờ xuy móc trên giá ngay cửa, em lấy cái nào cũng được.”

“Biết rồi.” Lâm Triệt để cháo nóng lên gần mặt để sưởi ấm, thầm nghĩ sao Quý Thừa Tiêu lại có xu hướng như mẹ mình vậy.

“Thừa Tiêu, em vừa định đi tìm anh.” Một giọng nam xa lạ mà cũng quen thuộc truyền đến từ phía sau.

Lâm Triệt quay đầu thì nhìn thấy một người mặc áo jacket mỏng, đội mũ bóng chày, đeo một cái ba lô thật to, nhìn cậu ta chắc hẳn rất lạnh.

“Có chuyện gì không?” Quý Thừa Tiêu hỏi Trần Cảnh bất ngờ xuất hiện. Bình thường Trần Cảnh mà xuất hiện thì đều không phải chuyện tốt.

Trần Cảnh thấy Lâm Triệt đứng cùng với Quý Thừa Tiêu, cậu ta muốn nói lại thôi, dừng vài giây xong chà xát tay nói: “Đi vào nói đi, ngoài đây lạnh quá.”

Lâm Triệt ôm siết hai bát cháo nóng trong ngực, lén nhìn Trần Cảnh vài lần. Cậu gặp cậu ta rồi, đại khái là trai IT tay sai của Quý Từa Tiêu, là người duy nhất ngoài Quý Thừa Tiêu biết cậu là Lâm Triệt đã bị xe yông chết, có điều bị vướng bởi Quý Thừa Tiêu dụ dỗ lẫn cưỡng ép, nên cậu ta rất gian khổ giữ kín bí mật.

Tên Trần Cảnh này lúc đó nói thế nào?

“Lâm Triệt đã chết trong tai nạn giao thông, bị xe cấp cứu đâm chết, mặt bị hủy dung cả.”

Cái câu “Mặt bị hủy dung cả” làm Lâm Triệt khó chịu trong thời gian dài.

Mặt hủy dung thì có sao, bây giờ mặt cậu như là bước ra từ viện thẩm mỹ nè, có ai nhìn ra đâu hớ hớ.

Từ cổng bệnh viện đến văn phòng, Lâm Triệt cảm tưởng nó dài như từ Nam Cực đến Bắc Cực từ ổ chăn của cậu đến trường học, dọc đường đi cả ba đều không nói gì, Lâm Triệt bưng cháo nóng trong tay, hương cháo nghi ngút sắp bao phủ mọi thứ.

“Khụ, hôm nay em đến đây là muốn nói cho anh một việc.” Trần Cảnh để ba lô qua một bên, ngồi xuống, lại lén liếc qua Lâm Triệt trông có vẻ căng thẳng, Trần Cảnh bất giác run từng cơn.

Có lầm không?! Rõ ràng cậu là quỷ cơ mà! Phải là tôi căng thẳng mới đúng! Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thật trước mắt tôi căng thẳng mới đúng! Cũng chỉ Quý Thừa Tiêu mới có thể tiếp nhận được cậu!

“Chuyện gì?” Quý Thừa Tiêu ngồi xuống đối diện Trần Cảnh.

Lâm Triệt nuốt nước miếng, cân nhắc ngồi xuống bên cạnh Quý Thừa Tiêu, đưa tay ra, cho Trần Cảnh bát cháo nóng, “Cậu muốn không? Mới mua.” Lời nói kết hợp với nụ cười thật tươi trên mặt.

“…”

Trần Cảnh lạnh sống lưng. Cậu ta lặng lẽ rụt về sau sofa, cười vô cùng cứng nhắc đáp lại, “Không, không cần, cậu ăn, ăn đi.”


Mẹ cậu ta đã căn dặn không thể tùy tiện ăn đồ người lạ đưa. Đặc biệt là cái “người” lạ như thế này. Cho dù đồ người lạ đưa thơm phức cũng không được ăn. Cho dù mình đói bụng mà đồ người lạ đưa thơm phức cũng không được ăn.

Lâm Triệt lúng túng rút tay về, thú thật cậu thật sự muốn kết bạn với Trần Cảnh.

Vì trên người Trần Cảnh có mùi trạch kỹ thuật nồng nặc, là cái mùi tràn ngập khu ký túc xá đại học của cậu.

Nói êm tai là chua. Còn nói thẳng ra thì là tỏa ra mùi hôi thối mấy ngày không gội đầu cộng với mùi chân.

Nhưng, hình như Trần Cảnh rất sợ cậu.

Lâm Triệt móc điện thoại ra soi vài lần, không có gì bất thường mà…

Trần Cảnh lại rụt vào trong sofa, tay quấn lấy một góc ba lô, luôn chuẩn bị tư thế một khi có nửa điểm nguy hiểm sẽ xách ba lô bỏ chạy.

Má ơi, Lâm Triệt đang lấy cái gì ra đó? Chẳng lẽ là yêu khí có thể biến ảo thành hình dạng điện thoại?!

Quý Thừa Tiêu nhìn Trần Cảnh sắp ngồi bệt dưới sàn, anh sầm mặt nói: “Nói nhanh đi.”

Trần Cảnh hồi phục tinh thần, hắng giọng, xoa xoa đầu mũi thỉnh thoảng ngửi thấy mùi cháo tỏa ra, “Khụ khụ, này, Thừa Tiêu.”

“Ừ.” Quý Thừa Tiêu nhìn cậu ta.

“Em phát hiện…” Trần Cảnh ấp úng.

“Có thể nói một lần cho xong không?” Thái dương Quý Thừa Tiêu giật giật vài sọc đen.

Trần Cảnh thở ra một hơi, nói nhanh: “Vậy em nói đây.”

“Lúc em đang tra Hình Thiên thì phát hiện ông ta cũng đi đến biển Z chỗ anh với đám Cận Thần đi chơi, hơn nữa còn ở tại khách sạn gần các anh, em tìm camera, phát hiện ông ta thay đổi tổng cộng bảy bộ âu phục, thật là, có phải ông ta bị bệnh không, ây da cái này không phải trọng điểm, cái lão ngốc nghếch ấy không quan tâm, làm em phiền muốn chết, còn biết đùa giỡn máy tính hơn cả em sao ông ta không đi oanh tạc đi, không làm hacker quá đáng tiếc balabalabala…”

“Dừng, nói trọng điểm.” Quý Thừa Tiêu đen mặt.

Lâm Triệt dùng ống hút hút cháo nóng, hơi bị bỏng, cậu nghiêng mặt lén lè lưỡi.

“Em phát hiện anh trai anh cũng đang tra tư liệu của Lâm Triệt.” Trần Cảnh đột nhiên trầm giọng xuống nghiêm mặt nói.


“Anh tôi?” Quý Thừa Tiêu nhíu mày.

Lâm Triệt ngồi bên cạnh quay phắt mặt qua mà không sợ vặn gãy cổ, tim cũng thấp thỏm.

“Đúng, là anh trai anh.” Trần Cảnh gật đầu.

“Sao bỗng nhiên anh ấy tra cái đó?”

Trần Cảnh liếc Lâm Triệt… và hai chén cháo trong tay cậu: “Hiện tại Lâm Thanh đang làm trợ lý cho anh trai anh, chắc là vô tình nhắc đến.”

Quý Thừa Tiêu nhíu chặt lông mày, quả thật Quý Thụy Vũ biết đến sự tồn tại của Lâm Triệt, không những vậy, anh ấy còn từng gặp mặt một lần, nên nếu như điều tra sẽ rất dễ phát hiện đầu mối.

“Ừ, tôi biết rồi, cậu đi trước đi.” Quý Thừa Tiêu ngoắc tay ý đồ đuổi người vô cùng rõ rệt.

“–!” Hút đến đáy thì phát ra một tiếng rất vang dội.

Thấy tiếng vang hơi lớn, Lâm Triệt ngượng ngùng cười.

Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn trần nhà, không có hành động gì.

Quý Thừa Tiêu lẳng lặng nhìn Trần Cảnh không chịu đi như đang vu vạ ở đây, Lâm Triệt cũng nhìn Trần Cảnh, lập tức đẩy một bát cháo khác cho Trần Cảnh, “Muốn ăn không?”

Trần Cảnh nhanh nhẹn nhận bát cháo nóng trong tay Lâm Triệt, “Tôi đi trước, sau này gặp.” Nói xong kéo ba lô phi như bay rời khỏi phòng.

“…”

“Quý Thừa Tiêu… Cậu ấy lấy mất phần đó đi rồi…” Lâm Triệt giơ cái bát sạch bóng không còn sót lại gì chỉ còn lại cái xác cho Quý Thừa Tiêu xem.

Quý Thừa Tiêu liếc mắt nhìn cánh cửa đã bị đóng lại, anh không nói gì.

Lúc này cửa phòng bị mở ra từ bên ngoài, Thẩm Tư Tu bước vào, mang theo một mùi xà phòng cực nồng.

“Ớ, Trần Cảnh chạy nhanh vậy ta, thấy mình gọi tên cũng không quay lại.”

Lâm Triệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Tư Tu tiến vào.

“Sao?” Quý Thừa Tiêu buồn bực xoa sống mũi hỏi.

“À này, trợ lý của anh trai anh đến kìa, gọi là gì ấy nhỉ, rất đẹp trai, à phải, gọi Lâm Thanh, cùng họ với Lâm Triệt nè.” Thẩm Tư Tu chỉnh lại áo blouse.

“Hả? Anh em đến?” Lâm Triệt nghe vậy giật mình đứng dậy.

“Cái gì? Anh cậu?” Thẩm Tư Tu sửng sốt.


Quý Thừa Tiêu kéo Lâm Triệt vào trong ngực, “Không phải, em ấy nhận nhầm.”

“Hả? Ờ.” Thẩm Tư Tu thờ ơ nhăn mày.

“Lâm Thanh đến là vì?” Quý Thừa Tiêu hỏi.

“Đích thân trả chìa khóa, nói đã đưa Husky về phòng anh an toàn.”

“Vậy cứ vứt chìa khóa ở đó luôn đi, đỡ phải đi thêm chuyến này nữa.” Quý Thừa Tiêu nhỏ giọng nói, bàn tay đang ôm eo Lâm Triết siết chặt hơn.

Thẩm Tư Tu đẩy kính mắt trên mũi, “Không biết. Giờ cậu ta đang đi lấy thuốc, chắc thuốc cảm mạo, sắp qua đây rồi đó, bên chỗ tôi còn có việc đi trước đây.”

“Cậu bận thì cứ đi đi.”

“Quý Thừa Tiêu, sao bây giờ, em có nên chạy không?” Chờ Thẩm Tư Tu đi rồi, Lâm Triệt sốt sắng hỏi Quý Thừa Tiêu.

Quý Thừa Tiêu suy xét, đứng dậy, cầm áo khoác khoác lên người Lâm Triệt.

“Em về nhà trước ha?” Lâm Triệt phối hợp mặc áo vào, dĩ nhiên không phải áo của cậu.

Quý Thừa Tiêu nắm tay Lâm Triệt ra cửa, đến trước thang máy ấn nút đi xuống, “Trước tiên em cứ đến chỗ mẹ anh, anh không yên tâm để em về nhà một mình.”

“Ặc được rồi… Khoan, mẹ, mẹ anh?” Lâm Triệt lấy lại phản ứng, cậu nhất thời kêu lên sợ hãi.

Cửa thang máy mở ra, Quý Thừa Tiêu kéo Lâm Triệt đang không ngừng vùng vẫy vào trong, ấn tầng đi xuống, “Ngoan, mẹ anh rất tốt, em đừng sợ, hôm nay là thứ hai vừa đúng lúc mẹ anh có ở bệnh viện.”

Lâm Triệt lắc đầu nguầy nguậy, mong ngóng nhìn anh, “Quý, Quý Thừa Tiêu, em không đi… không đi…”

Cửa thang máy mở ra lần thứ hai, tầng này hầu như không có người, Quý Thừa Tiêu kéo Lâm Triệt đang dính cứng ngắc trong thang máy không muốn ra, anh ôm thẳng cậu lên, gõ cánh cửa phòng đóng kín, “Mẹ, mở cửa.”

Lập tức có người mở cửa, một người phụ nữ trang nhã vấn mái tóc thẳng mặc trang phục bình thường của mình bước ra.

“Thừa Tiêu?” Mẹ Quý khá bất ngờ nhìn con mình, và chàng trai nó đang ôm, “Này là…”

“Em ấy là chàng dâu của con trai mẹ, con giao em ấy cho mẹ, mẹ trông em ấy giúp con, lát nữa con đến đón về.” Quý Thừa Tiêu đẩy Lâm Triệt vào tay mẹ Quý, rồi đóng cửa phòng lại ngay.

Mẹ Quý đứng ngẩn ra, mấy giây sau vỡ lẽ cười tủm tỉm, vẫy tay ra hiệu cho Lâm Triệt bước lại, “Bé con, đừng sợ, đến với dì…”

Lâm Triệt khủng hoảng lùi ra sau, chống lưng lên cánh cửa kiên cố.

Sao cậu thấy mẹ Quý Thừa Tiêu lại có ngữ điệu như mấy bà lừa bán trẻ con ngoài kia vậy?!

Còn cậu thì là đứa trẻ sắp bị lừa vào làm vợ lẽ vợ cả trong núi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.