Chàng Quỷ Của Bác Sĩ

Chương 52


Đọc truyện Chàng Quỷ Của Bác Sĩ – Chương 52

Editor: ♪ Đậu ♪

“Lâm Triệt đâu, gọi em ấy xuống ăn cơm.” Quý Thừa Tiêu nhìn Lê Hình đi một mình đến, anh nói.

“À, Lâm Triệt đi siêu thị, về ngay ấy mà.” Lê Hình trả lời rồi ngồi xuống, “Quao, món ăn ở đây không tệ, các cậu rất biết chọn.”

Cận Thần phấn khởi gắp một miếng sườn xào chua ngọt, “Đương nhiên.”

Qua 10 phút, Quý Thừa Tiêu ngồi không yên, anh đứng lên đi ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho Lâm Triệt.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời đang bận, xin vui lòng gọi lại sau…”

Quý Thừa Tiêu nhíu mày, đi vào phòng Cận Thần với Lê Hình, đứng trong phòng khách quét một vòng, quả nhiên nhìn thấy chiếc điện thoại im ắng nằm trên sofa.

Anh cầm nó lên, trên màn hình là weibo Lâm Triệt vẫn chưa thoát ra, Quý Thừa Tiêu đắn đo rồi cầm nó đi ra cửa.

“Lê Hình, Lâm Triệt đi siêu thị nào?” Quý Thừa Tiêu vào nhà ăn hỏi, lại cúi nhìn đồng hồ trên tay, 13:00 đúng.

“Hả? Tớ không biết.” Lê Hình ăn gần đủ rồi đặt đũa xuống lấy điện thoại ra nhìn giờ, cũng có phần lo lắng.

Cận Thần uống hớp nước, liếc mắt nhìn Lê Hình đang khá số sắng, đoán có lẽ tên ấy đã trực tiếp hoặc gián tiếp làm ra chuyện tốt nào đó, gã rút một tờ giấy lau miệng, xong kéo cánh tay Lê Hình,”Thừa Tiêu, tớ với Lê Hình ra trước tìm thử, cậu hcờ ở đây đi, chắc lát nữa em ấy sẽ về thôi.”

Quý Thừa Tiêu do dự một hồi vẫn gật đầu, quay người về phòng mình.

Trên chiếc bàn cạnh sofa vẫn còn để con Yellow ngày đó anh tặng cho Lâm Triệt, nó vẫn cười xán lạn, y hệt Lâm Triệt.

Quý Thừa Tiêu thở dài, cầm con Yellow lên tựa lưng ra sofa, chăm chú ngắm nó. Không biết vì ánh nắng quá ấm hay sofa quá êm, mà không lâu sau anh ngủ thiếp đi, giấc mơ quái lạ như đã được xếp đặt từ trước lũ lượt kéo đến.

“Cho hỏi, đến nghĩa trang Nam Sơn đi đường nào?” Một người đàn ông mặc âu phục cầm bó cúc dại nở bung hỏi chàng trai vừa đi qua người gã.

Chàng trai mặc sơ mi trắng ngắn tay bất ngờ nhìn gã, đôi mắt theo thói quen nhìn hướng lên trên, vuốt cằm suy nghĩ, cuối cùng nói, “Nghĩa trang Nam Sơn ấy hả, đi về trước theo con đường này là sẽ có thể nhìn thấy.”

“Cảm ơn.” Gã đàn ông mỉm cười nói.

Chàng trai cười rạng rỡ phất tay, “Không có gì.”

Chờ ông ta rời đi, chàng trai vô ý liếc nhìn xuống đất, thì thấy bó cúc dại màu trắng nằm dưới đó, chắc là của người vừa rồi. Cậu ngồi xổm xuống nhặt bông hoa không hề may mắn ấy lên, vội vã đứng dậy quay người như muốn gọi ông ta đứng lại, nhưng sau lưng đã không còn bóng ai, cậu bất mãn bĩu môi, cuối cùng tiện tay vứt bó cúc dại đó vào bãi cỏ ở ven đường.


Thời tiết trong lành, gió không lớn nắng không gắt, người đi đường không quá tấp nập. Một chàng trai chừng như là sinh viên xách theo một bịch trái cây đứng ở lề đường nhàm chán nhìn chằm chằm con số không ngừng thay đổi trên đèn tín hiệu, chờ nó chuyển từ màu đỏ sang màu xanh.

…5, 4, 3, 2, 1.

“Hướng nam bắc là đèn xanh, người đi bộ có thể đi.”

Chàng trai vui vẻ vung bịch ni lông trong tay, nhấc chân bước về trước.

“Đừng đi.”

Chàng trai vẫn đi, đến giữa đường, một chiếc xe cấp cứu hú còi inh ỏi khẩn cấp băng qua, cậu cứng ngắc quay đầu trợn to mắt nhìn chiếc xe lao đến, sững sờ không nhúc nhích.

“Chạy mau.”

Theo tiếng va chạm “Rầm ——”, cậu bị văng ra xa, trái cây trong bịch cũng rơi rải rác.

Từ trên xe cấp cứu, vài bác sĩ và y tá lưu loát đặt chàng trai lên cáng rồi vội vàng nhấc vào trong xe.

Ở một khúc ngoặt không ai chú ý, gã đàn ông mấy ngày trước từng hỏi đường lẳng lặng nhìn xe cấp cứu chạy đi, cảnh sát giao thông chạy đến hiện trường cầm điện thoại nói gì đó, gã cúi đầu nhìn hoa cúc dại đã khô héo trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh, quay người rời đi.

Mặt trời vừa lên cao, trên mặt nước biển còn lưu lại ánh vàng, bãi cát không đông cũng không vắng, những chàng trai đang mải miết chơi đùa rất dễ làm người khác chú ý.

“Tuổi trẻ thật tốt.” Gã đàn ông tựa bên cửa sổ nhìn họ nghịch nước biển lẫn nhau cười đến tự tại, gã cảm khái lắc đầu.

“Mình cũng từng trẻ.”

“Lâm Triệt là người đã chết một lần, nếu lại chết một lần nữa sẽ như thế nào đây.”

“Trên đời này không phải chỉ một mình cậu ta tồn tại như vậy.”

“Cậu ta chỉ là khá may mắn gặp được cậu, không phải sao? Quý Thừa Tiêu.”

“Chuyện cậu không biết trên cõi đời còn rất nhiều, ngay lúc này, cậu sẽ không biết có bao nhiêu người chết oan uổng, cũng không biết có bao nhiêu người đã biến thành quỷ hồn không ai nhìn thấy, tin thì có mà không tin thì không có, vũ trụ bao la đến thế, sao lại không cho nó phát sinh ra chuyện kỳ quái nhỉ.”


“Rất nhiều người không phải là không muốn chết, mà là không thể chết được.” Gã đặt tách trà tỏa hơi nóng xuống, đôi mắt thâm thúy chậm rãi nhìn sang.

“Quý Thừa Tiêu, cậu không đi tìm cậu ta ư?”

Quý Thừa Tiêu giật mình choàng tỉnh, tim đập kịch liệt, trán cũng phủ một tầng mồ hôi. Anh loạng choạng đứng dậy, liếc nhìn căn phòng không một bóng người, vội vàng qua phòng của Cận Thần với Lê Hình, phát hiện cũng không có ai thì lập tức chạy ra ngoài khách sạn.

Ngủ không sâu dễ bị nằm mơ, chắc vì ghế đá trong công viên quá cứng, nên Lâm Triệt nằm mơ như đã đoán.

“Lâm Triệt, con thi ngủ đó hả?” Ngươi phụ nữ vấn mái tóc dài cầm bài thi hỏi bé trai đang cúi đầu giả vờ vô tội.

Bé trai ngẩng đầu lên e dè nhìn cô, chột dạ lắc đầu nói, “…Không có.”

“Vậy tại sao bài thi này quá trời nếp nhăn, còn có vết nước bên trên?”

“À… không trách con được, là vì chán quá mà, con vốn đâu muốn ngủ…”

“Ra góc tường phạt đứng 1 tiếng, không cho phép mang theo đồ ăn vặt.” Một người đàn ông vỗ lên mông bé, chỉ tay ra góc tường.

“Để con cơm nước xong đã.” Người phụ nữ nói.

“Không đươc, phải để nó nhớ lâu vào, xem lần sau còn dám ngủ hay không.”

Bé trai chống đầu vào tường, vô cùng đáng thương đứng phạt ở góc tường, bụng không đúng lúc kêu cái “ọt”.

“Đói bụng không, nhanh ăn đi.” Lúc này lại xuất hiện một cậu bé lớn tuổi hơn, cậu ta nhẹ nhàng kéo tay áo của bé trai đang đứng phạt, lấy một cái bánh mì đưa đến trước mặt bé.

Bé trai sáng mắt lên, nhận bánh mì cắn thật nhanh, “Ngon, ngon quá, cảm ơn anh.”

Cậu bé kia cười đến cong cả mắt, xoa xoa đầu bé trai, “Ăn từ từ, không đủ anh lấy thêm cho em, anh đi lấy nước đã.”

Một tiếng sau, người đàn ông nắm tay bé trai đi đến bàn cơm, “Mau ăn đi, để lại cho con nhiều thịt lắm đấy.”

Một lúc lâu không thấy bé trai động đũa, người đàn ông lộ ra dáng vẻ đã sớm ngờ đến, ông gọi: “Lâm Thanh!”

“Sao ạ?” Cậu bé khác đi ra từ trong phòng.


“Có phải con lại lén đưa đồ ăn cho Lâm Triệt?” Ông hỏi.

“Dạ.”

“Lần sau đừng cho em nó nữa, nói với con bao nhiêu lần rồi, con chiều quen nó, mẹ con cũng chiều quen nó, Lâm Triệt sắp bị làm hư rồi đó.”

“Dạ.”

“Lâm Triệt, chuyền bóng chuyền bóng!”

“Giỏi đấy! Giveme five!”

“Yeah!”

“Lâm Triệt, anh trai cậu tìm kìa!”

“Ừ biết rồi! Vậy tớ đi trước đây!”

“Đi đi! Lát nữa tụi tớ cũng về nhà ăn cơm!”

Cậu bé vóc dáng cao hơn đứng đợi bên sân bóng đưa cho bé trai tờ khăn giấy, nói, “Trước tiên lau mồ hôi cái đã.”

“Em sắp chết đói rồi, mau mau về ăn.” Bé trai dáng người thấp hơn lau mặt qua loa, hào hứng nói.

“Thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, đều là món em thích ăn.”

“Mẹ nấu hay cha nấu.”

“Cha.”

“Tốt quá. Cha nấu ăn ngon hơn.”

“Đừng nói vậy, mẹ nấu cũng rất ngon.”

“Mẹ không biết bí quyết.”

… (kuroneko3026.wp.com)

Quý Thừa Tiêu nghĩ tìm kiếm khách du lịch lung tung không mục đích trong thành phố là một điều ngu ngốc thật sự. Nhưng hiện giờ anh chính là như thế.

“Xin hỏi từng thấy người này không?” Quý Thừa Tiêu cầm điện thoại lật một tấm hình ra hỏi bảo vệ đứng giữ ở siêu thị.

“Chưa từng thấy.” Bảo vệ nheo mắt nhìn, lắc đầu nói.


Đây đã là cái siêu thị lớn thứ sáu, thời gian dần về 16:36 chiều.

Quý Thừa Tiêu sốt ruột nhíu mày.

Không thể nói rõ được, trước khi ra ngoài, hình như anh đã ngủ và mơ thấy vài giấc mộng, chúng làm cơ thể anh mệt mỏi. Nhưng lại không nhớ nội dung thế nào. Chỉ lờ mờ nhớ đến một câu nói, “Lâm Triệt là người đã chết một lần, nếu lại chết một lần nữa sẽ như thế nào đây.”, kèm theo đó là một ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ.

Mỗi khi nhớ đến câu nói và anh mắt ấy, Quý Thừa Tiêu lại lạnh cả người, sau lưng cũng đổ mồ hôi.

Tìm được Lâm Triệt, anh nhất định sẽ đánh cậu một trận nhớ đời để cậu khắc ghi vào trong lòng, sau này không bao giờ cho phép cậu đi một mình ra ngoài. Quý Thừa Tiêu hung bạo nghĩ thế.

Nếu không thể tìm được thì sao?

Không có chuyện đó. Quý Thừa Tiêu hừ lạnh.

Từ trong siêu thị, các cô gái mặc váy ngắn mỗi người xách mấy túi đi ra. Các cô thấy Quý Thừa Tiêu đứng ở cửa siêu thị thì mắt sáng long lanh.

Đàn ông đẹp trai chất lượng tốt kìa. Còn cao còn siêu đẹp trai trông rất có tiền nữa.

“Soái ca, đợi ai à?” Một cô gái trong đó bước đến gần Quý Thừa Tiêu cười khúc khích hỏi.

Quý Thừa Tiêu cúi đầu nhìn cô, “Tìm người.”

“Tìm ai á, không chừng bọn em có gặp.”

Quý Thừa Tiêu khẽ nhíu mày khó ai nhìn thấy, anh không ôm hi vọng gì cầm điện thoại lên, “Em ấy.”

“…Éc! Em có gặp cậu ấy!” Cô gái đứng gần nhất nhìn tấm hình trong điện thoại, sờ đầu nghĩ rồi bỗng lên tiếng.

“Cô gặp?” Quý Thừa Tiêu lập tức nhìn cô.

Cô gái bị Quý Thừa Tiêu nhìn thì đỏ mặt, ngập ngừng trả lời: “Vâng, chỉ là lúc bọn em đi vào siêu thị thì đúng lúc cậu ấy đi ra, vóc người không cao lắm, xách một túi đồ trong tay, chắc tầm 12 giờ 30, trông rất thanh tú, cho nên em có đến bắt chuyện với cậu ấy một câu…”

“Vậy cô có nhìn thấy em ấy đi đâu không?” Quý Thừa Tiêu vội vã hỏi.

“Cái này thì không.” Cô gái lắc đầu.

“Cảm ơn.” Quý Thừa Tiêu lịch sự gật đầu.

“À… cậu ấy là em trai của anh hả?” Một cô gái khác hỏi.

Quý Thừa Tiêu chuẩn bị rời đi, nghe vậy quay người lại, anh cong khóe môi.

“Không phải em trai, là người yêu.”

“Người, người yêu?!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.