Bạn đang đọc Chàng Quân Nhân Và Nàng Ca Sĩ FULL – Chương 37: Tóm Được Bọn Nhật Rồi!
Từ Lộ Hà mặt tái xanh, môi mím chặt, tay nắm thành quả đấm.
Không phải vì anh là người trong lòng cô thì cô đã tự dùng dao rồi giết quách anh rồi.
“đồ vô liêm sỉ!”
“vô sỉ hay không thì chính các người biết!”
Anh xoay người rồi đi mất, để một mình cô đứng đó với bao nhiêu sự tức giận.
Cô càng lúc càng muốn hủy hoại sự hiện diện cái gai trong mắt của mình.
Ngày nào “cái gai” ấy còn tồn tại, nhất định ngày ấy cô ăn không ngon, ngủ không yên và đặc biệt phải chia sẻ tình cảm cho người khác.
Trương Lệ Tường nhân ngày này mà trở về nơi ở chú Hải, báo cáo tình hình cho chú ấy biết và còn kể rõ sự tình về Chu Tam.
Vừa nghe đến Chu Tam, ông vừa đau buồn vừa trách móc.
Sự trả thù không mắt mũi của hắn ta chẳng khác gì đi vào con đường lầm lỗi của Hà Ưng.
Ngày trước, Trương Hàn – Hà Ưng – Chu Tam – Phó Hải là những người lính trẻ yêu nước, nhưng đột ngột thay….kế hoạch của bốn người có sự thay đổi lạ kì, nhưng chẳng ai lấy làm lạ và luôn tin tưởng lẫn nhau.
Cho đến một ngày, ngoại trừ Hà Ưng ra, tất cả ba người anh em đồng cam cộng khổ với hắn đều bị mang lên giàn giáo để chờ tử hình.
Hà Ưng ung dung đứng đó nhậm chức mới, còn hồ hởi kể công lao của mình khi bắt sống được bọn “phản tặc”, chống phá nhà nước.
Tràn vỗ tay khen ngợi nức nở từ người dân, nhưng ai có hiểu được…vì cớ sự gì bên trong.
Nói đến đây, nước mắt cay nghén trong lòng ông trào ra…lại một người anh em sau bao nhiêu năm mất tích, nay lại trở thành “thủ lĩnh” của tổ chức K.
“Tiểu Tường à, con đường làm gì cả, nhất định phải nghe chú!”
Ông ra sức ngăn cản cô không được tự ý làm chuyện gì kinh động đến tổ chức do Chu Tam đứng đầu.
“sao vậy chú? người có tội thì nên trừng trị, kẻ bán nước khác gì bọn nó? Đó chẳng phải là châm ngôn của cha con và các chú sao?”
Lệ Tường không bằng lòng, cô vốn hiểu tính chú Hải ăn ngay nói thẳng, nhưng nay lại không muốn đá động đến Chu Tam.
Ý chú ấy là sao chứ?
“đối phó với bọn Nhật, chúng ta có đường thắng, nhưng với lũ Pháp….bọn chúng…bọn chúng thật sự rất mạnh.
Tiểu Tường, chú đã hứa với cha con là phải bảo vệ con, dù chân chú có tật nguyền đến mấy nhất định không để con nguy hiểm.
Việc vào Hà gia đã là chuyện quá liều lĩnh rồi, huống hồ gì…”
“chú tin ở con, được chứ? – cô ngồi xuống, áp mặt lên tay chú – ” Hà Nhiêm Ấn nhất định sẽ làm sáng tỏ chuyện này, con nhất định sẽ cùng anh ấy phá giải chuyện này mà.”
“Hà Nhiêm Ấn là con trai của Hà Ưng!” – ông nhấn mạnh.
“….”
“Tiểu Tường…” – ông xoa đầu cô – “con là đứa trẻ thiệt thòi nhiều thứ, con đừng để mình vướn vào con đường không lối thoát, không chỉ đau lòng, mà còn….tim như cắt thành trăm mảnh.”
Ông chỉ có thể nói được bấy nhiêu lời đó với cô.
Ông hiểu cô hơn bao giờ hết, dù biết thế nào cô cũng làm trái ý ông nhưng nhất định ông phải dùng câu nói này để “cảnh báo” cô.
Cô nhìn đồng hồ treo trên tường, còn 30 phút nữa bọn chúng sẽ bắt tay vào làm.
Chúng chia ra làm thành nhiều nhánh, toàn bộ số quân Nhật được phân chia rải rác khắp nơi, súng đạn chất thành núi.
Đêm nay, không biết sẽ ra sao nhưng…cô không thể vắng mặt!
“con đi đây!”
“Tường…con đừng đi, hãy nghe chú…”
“con xin lỗi”
*********
Các cánh quân từ khắp nơi bao vây lấy từng khu vực được tập kích sẳn.
Quân lính trùng điệp ở khắp nơi, binh khí đều đã được khoác trên vai.
Chỉ cần nghe hiệu lệnh truyền tin, tất cả sẽ đồng loạt tấn công.
Bọn Nhật cứ cho rằng chúng đã chuẩn bị chu toàn với những hiện trường giả, nhưng thật chất…chúng không hề biết trời cao đất dày là gì.
Lệ Túc được cử đến làm “hiện-trường-giả” bằng cách đúng 8 giờ đi đến con thuyền số 5.
Đúng như dự tính, Homola đã có mặt cùng quân hắn từ bao giờ, bất ngờ xông ra đánh tới tấp.
Hắn cho rằng đây là kết thúc sao?
“chỉ có bấy nhiêu đó thôi à?” – Lệ Túc khiêu khích.
Vẻ mặt hầm hồ của Homola không khác gì con báo bị chặt mất đuôi, vồ lên mà đánh.
Quân hắn từ đâu đổ về bốn bên ở bến thuyền, Lệ Túc không kém gì, búng tay một khắc thì quân tràn ra như nước.
Ở một phần khác, Cơ Hoàn Tuấn đang cho quân di chuyển hàng ngàn tấm vũ khí và hàng cấm trên đường “luồng” sang Nhật.
Có cả những cổ vật quý cùng với số phụ nữ Trung Quốc bị bán đi.
Trong trạng thái vừa đi vừa cảnh giác đề phòng cao nhất có thể.
Không thể nào qua mắt được sự tinh anh của y, quả nhiên một số đã được đi sang trót lọt.
Nhưng chỉ vừa đặt lên khoan tàu, bỗng có tiếng vọng.
“anh vất vả rồi!”
Hoàng Tuấn giật mình khi trong khoan có tiếng người, giọng nói này lại trông rất quen tai.
“anh hai, anh tìm tôi sao?”
Cơ Châu Kiệt đã phục kích từ rất lâu.
Không ngờ kế sách của Hà Nhiêm Ấn không sai lệch một ly.
Biết được đi cùng đường với hắn sẽ chẳng thể nào đuổi kịp, nên ngay từ sáng sớm tinh mơ, Châu Kiệt đã cùng quân mai phục theo đường mòn mà đứng vòng các phía.
Mặt Hoàng Tuấn xộc xệch, lộ vẻ bất ngờ.
“đứng họng rồi à? Cần phụ chứ?”
Anh không hề nao núng trước “người nhà”, thấy tiếng khóc của trẻ con cùng phụ nữ vô tội đang nức nở ở phòng sau, anh càng phải đẩy nhanh tiến độ.
“đêm nay…xem như chúng ta có duyên rồi, anh hai!”
Trong lúc hai người đang đối đầu nhau, Lục Cầm Tiêu đã tiến thẳng đến trụ sở của Nhật để bắt sống bọn tổ chức đang ngồi phì phà thuốc phiện.
Chứng cứ đã đầy đủ trong tay, bọn quan tham đứng sau lưng cũng chẳng chừa một ai.
Anh đạp mạnh cửa không chút thương tình, tay cầm súng đi oai phong.
[dùng tiếng NHật]
“cái lũ chó này từ đâu ra vậy?” – Kikina đang phê thuốc bỗng bị tiếng ồn làm giật mình.
Những tên thuộc hạ vẻ mặt hốt hoảng, chạy vào báo cáo.
“ngài Sakasi ơi, bên ngoài…bên ngoài….”
Sakasi đã trong cơn say dục với những gả đào trong giường, nghe tiếng gọi thất thanh liền bật dậy quát.
“mã cha chúng mày….”
Kikiana mặt không còn chút máu, tỉnh hẳn dù đang trong trạng thái của một kẻ phê thuốc.
Đầu súng chỉa thẳng vào đầu hắn, mặt hắn méo xệch, tay chân run bủng rủn không nói nên lời.Có thể nghe rõ tiếng nuốt nước bọt trong cổ họng hắn.
“nói! Đầu đàn mày ở đâu?”
“tôi….tôi…..tôi….”
Lục Cầm Tiêu nghiến răng nhẩn nai, mắng.
“nói nhanh, tao không rảnh thời gian chơi đùa!”
“ở…ở trong…trong kia….”
Biết được một chút ngôn ngữ cũng có chút lợi thế, anh đùng đùng đi vào trong, cảnh nóng hình như bị ngưng lại khi có mật báo.
“ây da….” – anh che mắt khi nhìn thấy bọn chúng lõa lồ trước mặt.
“chúng bây đâu? Chặn thằng nhãi ranh này lại!” – Sakasi phừng phừng tức giận, hét thật to để ra lệnh.
“kêu nữa đi, ông kêu nữa đi! Xem ai vào giúp ông!”
Sakasi không ngờ Lục Cầm Tiêu lại nói giỏi tiếng Nhật như vậy, ấm ức không làm được gì.
“mày muốn gì?”.