Chàng Quản Gia Lạnh Lùng

Chương 20: mở đầu...


Bạn đang đọc Chàng Quản Gia Lạnh Lùng: Chương 20: mở đầu…

Chiếc Porsche 911 mui trần đỏ rực phóng như bay ngoài đường quốc lộ Oxford! Khác với lúc sáng, bố nó lái xe trầm ổn từ từ, thì giờ hắn lái cứ như kiểu tên cướp bỏ trốn vậy! Tiếng gió cứ rít vù vù bên tai, vài sợi tóc mái nó xõa xuống, bay tung! Đi xe hắn lại tuy hơi nguy hiểm một chút, tuy nhiên, không chết được! Nó đi quen rồi, chứ người khác ngồi xe của hắn, không biết khi dừng lại, hồn phách có còn đầy đủ hay không nữa!
Việc hắn đột ngột xuất hiện ở đây, làm nó không sao hết vui mừng, ban đầu chính nó là người đầu xỏ đòi đi, giờ lại nằng nặc đòi hắn sang cho bằng được, đúng là không thể hiểu được lòng dạ phụ nữ! Nó ngước nhìn người con trai đeo kính râm bên cạnh, môi mỏng của hắn lúc nào cũng cong cong một góc độ nhất định, nhưng hiếm khi cười! Hắn không cười thì thôi, chứ hắn cười mới là nguy hiểm! Nhìn ngày giờ hiển thị trên màn hình xe, nó chợt nhớ ra, nhanh thật, sắp tới Giáng sinh rồi! Giáng sinh năm nay, hẳn là sẽ đặc biệt lắm, nó thầm nghĩ!
– Nghĩ gì đấy nhóc?_ hắn chợt lên tiếng hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Nó kinh ngạc, bộ hắn có siêu năng lực hả? Nếu không, đầu óc là của nó, sao hắn lại biết nó đang phân tâm?
– Không có gì, đột nhiên tôi nghĩ tới, lại sắp tới Giáng sinh rồi!_ nó nhẹ cười.
– Giáng sinh? Em không nói, tôi chẳng nhớ tới là còn có ngày này nữa!_ hắn nói với giọng bình thản, cứ như kiểu, dù trời có sập xuống, cũng chẳng lên quan gì đến hắn!
– Ờ, tôi biết chú không phải người Trái Đất từ lâu rồi!_ nó le lưỡi trêu hắn.
– Tôi nhớ, tôi với em cùng đồng loại đấy!_ hắn khẽ nhếch miệng cười.
– No no no! Tôi không quen biết gì chú hết á?_ nó lắc đầu, đôi mắt to tròn đảo quanh một vòng, chợt lóe sáng! Rồi, nó lại nghĩ ra trò hay ho để chơi rồi! Hắn nhìn biểu hiện của nó, chợt cảm thấy không ổn, nhất định có biến, phải đề phòng lũ tràn qua xe hắn!
– Em đang có ý đồ gì đấy?_ hắn dè dặt hỏi nó, chớ nên dây vào quỷ con này!
– Tôi mới gặp một người, có lẽ là đồng loại của chú đấy!
– Ai?
– Lance Evans!
– Thằng khùng nào thế?_ hắn nhíu mày, họ Evans này có vẻ quen quen!
– Ờ, gọi là thằng khùng cũng đúng! Tên sao chổi chết tiệt đó cứ ám tôi hoài! Tôi đột nhiên muốn đi đến Bộ Quốc phòng Hoàng gia Anh đăng kí súng sau đó bắn chết hắn quá!
– Ý tưởng hay! Tên đó làm gì em mà em khủng bố hắn thế?
– Còn hỏi nữa! Hôm qua, tại hắn mà tôi suýt chút nữa toi mạng đấy, rơi từ trên tầng thượng tòa nhà cao nhất Oxford xuống! Sau đó không lâu, lại bị hắn làm cho té cái rầm trên mặt đất giữa đường phố nữa chứ! Bực mình à!_ nó khoanh tay trước ngực, vẻ mặt hầm hầm.
– Sao thế? Công phu tôi dạy em đâu hết rồi?

– Nếu hôm đó tôi không mặc váy, tôi sẵn sàng đá cho tên đó một phát, vặn ngược cổ hắn ra đằng sau, hừ!_ nó vừa nói, vừa minh họa bằng hành động, khiến cho hắn không khỏi bật cười.
– Chắc sau này, không ai dám đắc tội với em quá! E rằng ông bà ông vải nhà họ cũng không nằm yên dưới mồ mất!
– Chú đang khen hay chửi đểu thế?_ nó quắc mắt nhìn hắn.
– Tùy em nghĩ!_ hắn nhún vai_ Em vẫn sống ở biệt thự của bố à?_ hắn đột nhiên hỏi.
– Ừ! Sao chú hỏi thế?
– Tôi còn tưởng, với tính khí của em, đã dọn ra ngoài ở từ lâu rồi!
– Đúng là chỉ có mỗi chú hiểu tôi! Nhưng, tôi đã làm hòa với bố rồi!_ nó cười.
– Là nhờ bà quản gia sao?
– Chú có phải người không thế ? Sao cái gì chú cũng biết hết vậy?_ nó nghệt mặt ra nhìn hắn.
– Tôi là người ngoài hành tinh bị hỏng đĩa bay mà!_ hắn liếc xéo nó_ Chẳng qua, tôi thấy bà ấy hơi là lạ thôi!_ hắn nghiêm túc nói.
– Lạ? Bà ấy có gì lạ đâu? Chú cả nghĩ quá thôi!_ nó cười cười.
– Tôi không tin, chỉ đơn giản như vậy! Nhất định có việc gì đó!_ hắn trầm ngâm, không có cái gì có thể qua nổi mắt của hắn.
– Này, tôi nói chú không tin à? Tôi dùng con mắt của một thiếu nữ 17 tuổi chứ có phải của một bà lão 71 tuổi đâu!
– Ừ!_ hắn ầm ừ, nhưng con mắt hắn vẫn kiên định như cũ sau cặp kính râm, hắn nào có chịu bỏ cuộc dễ dàng như vậy?
Hắn chăm chú lái xe, còn nó ngồi lướt web trên chiếc Ipad mỏng! Thỉnh thoảng nó lại bật cười, lúc thì lại trầm ngâm, sụt sùi, nói chung là biểu hiện vô cùng phong phú! Hắn lắc đầu ngán ngẩm, chắc chắn cô chủ nhỏ của hắn lại đang đọc tiểu thuyết ngôn tình rồi! Đọc cái đó có gì hay ho chứ, hắn chẳng cho đó là việc làm có nghĩa, nhưng nói hoài, nó có chịu nghe đâu, cứ khăng khăng đọc hết quyển này tới quyển khác, hết đọc sách lại đọc trên mạng, lại còn nói hắn là thiếu lãng mạn nữa chứ! Lãng mạn? Hừ, cái đó có ăn được không, có mặc được không, bán lấy tiền được à? Hắn chẳng cần, hắn chỉ cần sự tỉnh táo để làm việc, cần thực tế để sống, những cái khác, hắn quan tâm làm gì? Tủ sách của hắn, ngoài tài liệu tập đoàn ra, thì cũng chỉ toàn là sách kinh tế – chính trị, luật pháp, khoa học! Còn nó, có dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết chắc chắn tủ sách của nó chỉ chứa toàn tiểu thuyết với truyện teen, chất đầy một gian phòng, có thể mở một cuộc trưng bày được đấy! Nhưng bấy nhiêu đấy với nó vẫn còn chưa đủ, nó còn muốn nhiều hơn thế nữa kia! Đọc thôi thì không nói làm gì, đằng này, lại còn suốt ngày mơ mơ mộng mộng, soái ca này, soái ca nọ, đau hết cả đầu! Mà soái ca là gì nhỉ? Hắn chau mày khó hiểu!
Lần này sang Anh, cũng là có một vài chuyện cần làm, hắn thấy lạ, sau vụ hợp tác bất thành với Vương Đế lần đó, ông ta, lại chẳng hề có chút động tĩnh nào, với cá tính của ông ta, chuyện này sao có thể chứ? Trụ sở chính CC (*) bên này, cũng không gây khó dễ gì cho Shine, vậy là có nguyên do gì? Hắn trầm ngâm suy nghĩ, không phải ông ta lại có mưu đồ gì gian ác nữa chứ? Hừ, dù có làm gì, hắn cũng chẳng đoái hoài, cứ vô đây, hắn tiếp hết! Hắn nhấn ga, tăng tốc về phía trước! Chỉ vài phút sau, xe đã dừng lại trước cổng căn biệt thự hoa lệ màu trắng! Trắng, hừ, sao mà hắn dị ứng với cái màu này quá! Đảo mắt một vòng quanh ngôi biệt thự, chẳng có gì khác biệt so với mấy năm trước cả!

– Mới lắp bảng mật khẩu sao?_ đứng trước cổng vào biệt thự, hắn nghiêng đầu hỏi.
– Ừ!_ nó vừa nhìn Ipad, vừa trả lời hắn.
– Password là gì?_ hắn thật muốn đấm vào cái bảng này quá!
– 35374257_ nó đọc một lèo, cứ như dãy số này nó đã đọc cả trăm cả nghìn lần rồi vậy!
– Số gì kì cục thế? Chẳng theo một trật tự nào cả!_ hắn nghi hoặc nhìn nó, không phải trong một phút ngẫu hứng đọc tiểu thuyết, nó vớ được mật mã của tên soái ca nào đó chứ?
– Kệ tôi, chú hỏi làm gì?
– Đừng nói với tôi là lại liên quan đến một tên soái ca gì gì đó của em đó nhé?_ hắn vừa nói, vừa bấm dãy số vào bảng, tách một tiếng, cửa liền mở ra!
– Chú đúng không phải là người!_ nó nói rồi nhanh chóng bước qua cổng, đợi hắn ở vườn hoa.
Hắn lái xe vào gara, rồi theo bước nó vào nhà. Đúng là không có gì thay đổi thật, mọi thứ vẫn thế!
– Chào tiểu thư! Mừng cậu chủ về nhà!_ hàng người hầu trong nhà cúi chào nó và hắn, đúng là lễ giáo phương Tây, rõ phiền phức, nhưng thôi, kệ họ!
– Chào mọi người!_ nó cười, còn hắn thì chỉ nhẹ gật đầu, thói quen rồi, không sửa được!
– Cô, cậu đã về rồi sao?_ bà quản gia từ trong bước ra, mỉm cười nhìn nó và hắn.
– Vâng!_ nó vội chạy đến, níu lấy cánh tay bà lắc lắc, không hiểu sao, nó cảm giác, nó rất thân thuộc với bà, cứ như có một sức hút vô hình nào đó vậy!
– Chào bà! Lâu rồi không gặp!_ hắn cũng lên tiếng nói với bà.
– Cũng mấy năm rồi, nhìn cậu bây giờ trưởng thành quá, chút nữa già này không nhận ra rồi! Càng lớn, càng đẹp trai, đã nhìn trúng tiểu thư nhà ai chưa?_ bà quản gia cười đầy ý nhị hỏi hắn.
– Bà quá khen! Mấy năm nay, tôi vẫn… ở giá!_ hắn cũng hài hước nói một câu, mấy cô giúp việc trong nhà che miệng cười khúc khích, hắn ở giá ư, có nhầm không vậy?

– Hừ, ế thì nói luôn là ế đi, còn bày đặt ở giá!_ nó trề môi nhìn hắn.
– Em nói đó nhé! Lát tôi ra ngoài kia, dán giấy thông váo tuyển vợ, thể nào cũng kéo được cả tá cô về, cho em tha hồ ngồi chọn chị dâu nhé?_ hắn nhếch miệng nói.
– Chú dám?_ nó trừng mắt nhìn hắn, trong lòng mơ hồ khó chịu.
– Tại sao tôi không dám? Trai lớn lấy vợ là điều đương nhiên, không chừng, mấy hôm nữa bố kêu tôi đi xem mắt thì sao?_ hắn nhìn nó đầy thách thức.
– Hừ, thích thì chú cứ việc!_ nói tức giận, bỏ chạy lên phòng, hắn đắc thắng cũng chạy lên theo nó. Bà quản gia nhìn bóng dáng hai người chạy đi, thầm mỉm cười, lũ trẻ đã trưởng thành cả rồi!
Nó bước nhanh lên cầu thang, mở cửa phòng, trước khi quay người đóng cửa lại, một bàn tay đưa ra giữ lấy, là hắn! Hắn nhanh chóng len người vào phòng nó, rồi tiện tay đóng luôn cửa lại, để balo đựng vài thứ đồ cần thiết như giấy tờ, tài liệu, laptop, … vào góc phòng.
– Chú vào phòng tôi làm gì?
– Thích! Với lại, có phải lần đầu tôi vào đây đâu!_ hắn trả lời tỉnh bơ, trong khi đầu nó đang bốc khói nghi ngút.
– Chú… hừ, bỏ đi!_ nó tức tối bước đến chiếc ghế to đặt cạnh cửa sổ được nhồi bông có hình dáng là ¾ quả cầu!
– Giận à?_ hắn bước đền gần nó, ngồi xuống bên cạnh.
– Ừ!_ nó đáp, ngồi dịch ra xa hắn một chút.
– Sao giận?_ hắn lại ngồi gần nó.
– Biết rồi còn hỏi?_ lần này nó ngồi im, không xê dịch nữa, vì nó biết, dù có xê dịch, cũng chẳng được lợi ích gì!
– Không biết!
– Không biết thì thôi!
– Vậy làm gì em mới hết giận đây?_ hắn ngán ngẩm hỏi nó, lớn lên cùng nó từ nhỏ tới giờ, hắn còn lạ gì tính tình nó nữa chứ, sao hắn lại nuôi dạy nên một đứa con gái bướng bỉnh thế này nhỉ, hắn nhớ là hắn đâu có dạy nó mấy cái chiêu ăn vạ này?
– Vậy giúp tôi làm cái này đi!_ nó mở balo ra, lục tìm một tờ giấy A4 mà lúc sang nó nhét vào.
– Cái gì đây?_ nhận lấy tờ giấy, hắn thắc mắc hỏi.
– Của một tên khùng đang muốn tìm hiểu tôi ý mà!_ nó nhún vai.

– Sao cứ như kiểu điều tra lí lịch thế này?_ hắn lướt qua toàn bộ tờ giấy chi chít chữ này, mà chữ này của con trai, nhưng khá đẹp mắt, dễ nhìn, tuy nhiên, còn lâu mới đẹp bằng chữ hắn, hắn thầm nghĩ! Tên nào lại dám theo đuổi cô chủ nhỏ của hắn vậy?
– Ừ!_ nó mệt mỏi tựa người xuống chiếc ghế_ Thôi, chú trả lời hết đống đó hộ tôi đi!
Hắn nhoài người với lấy balo của nó, tìm một cái bút có thể viết được, nhưng tìm hết ngăn này đến ngăn khác, sao tìm hoài không thấy vậy, chẳng lẽ nó đi học không cần dùng bút? Đột nhiên, hắn quay người sang nhìn nó, một chiếc trâm ngọc đang được nó cài trên tóc! Đây rồi, hắn cúi người, rút nhẹ chiếc trâm ra khỏi búi tóc nó, thật may, búi tóc đã được nó cố định bằng cặp ghim, nên không bị tung ra! Chiếc trâm ngọc này, còn là một chiếc bút nữa, chính hắn là người đã thiết kế ra cho nó mà! Bề ngoài, đây là một chiếc trâm được nạm ngọc, nhưng thực chất, nó còn là một chiếc bút, ở đầu chiếc trâm, giữa một nụ hoa của một bông hoa ngọc ngũ sắc, còn có thể tạo ra tia hồng ngoại, cắt được cả kim loại! Chiếc trâm này, là chiếc trâm có một không hai, hắn tặng nó nhân dịp sinh nhật 17 tuổi của nó, nhưng bây giờ nó mới dùng thì phải!
Hắn chăm chú đọc từng câu hỏi, từ đầu cho tới cuối, rồi nhấc bút, viết câu trả lời vào một tờ giấy khác! Toàn những câu hỏi vô bổ, nào là tên họ đầy đủ, sinh nhật, quốc tịch, học trường nào, ở Anh lâu chưa, bố mẹ làm nghề gì, bao nhiêu tuổi,… Hắn chán nản, nhưng vẫn trả lời từng câu một, cho đến khi, chán thật sự! Qua những câu vô bổ, lại đến những câu hỏi có phần cá nhân, ví như, nó có bạn trai hay chưa, thích mẫu đàn ông như thế nào, người đàn ông nó muốn làm nghề gì, cao bao nhiêu, tiêu chuẩn thế nào,… Sau một hồi nghĩ ngợi, hắn đem tất cả tiêu chuẩn… của hắn viết vào! Nhưng đến những câu hỏi tiếp theo, thật sự hắn cười không nổi! Tên này hỏi tập đoàn nhà nó kinh doanh gì, bao nhiêu chi nhánh, buôn bán ở những thị trường nào, có những tổ chức nào đầu tư, bao nhiêu vốn, cổ phiếu thế nào, mã số chứng khoán,…. Hừ, đã thế, hắn chơi tới cùng, hắn mở máy tính điều tra tường tận, sau đó, điền vào giấy tất cả thông tin của tập đoàn…CC!!! Xong xuôi đâu đấy, hắn kẹp hai tới giấy vào, nhét vào balo cho nó, rồi cài lại chiếc trâm lên tóc nó! Hắn thật muốn gặp mặt tên này, càng nghĩ hắn càng tức giận! Tìm hiểu hay là điều tra thân thế vậy? Dù có muốn, cũng đâu có dễ, còn có hắn đây, đừng có mà ở đó mơ mộng viển vông! Có khi, mai hắn sẽ theo nó đến Oxford, về thăm lại trường cũ vậy!
~ Bệnh viện Luân Đôn, Anh.
– Con trai, tại sao con không nói với chúng ta sớm chứ?_ ông Corrine đau đớn nhìn con trai đang nằm trên giường bệnh, tay cắm nhiều ống truyền.
– Ông còn hỏi nữa sao? Hừ, ngày nào ông cũng nhớ đến mẹ con thằng đó, ông đã quan tâm đến thằng Wade khi nào chưa? Suốt ngày ông chỉ nghĩ đến thằng Ryan đó, rồi cả ả đàn bà đã chết kia nữa!_ bên cạnh, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, mặt đầy nước mắt chỉ trích ông.
– Tôi…_ ông Corrine bối rối, không biết nói thế nào.
– Bố, con không sao! Mẹ à, đừng trách bố nữa, bố có làm gì đâu!_ trên giường bệnh, Wade, cũng chính là Vương Vũ Kiệt, yếu ớt nói, khuôn mặt nhợt nhạt, không còn sắc máu.
– Hừ, tôi với thằng Wade, mới là vợ con của ông! Còn thằng đó, chỉ là đồ con hoang thôi!
– Bà… bà im ngay cho tôi, tôi không cho phép bà ăn nói như vậy!_ ông Corrine tức giận trừng mắt nhìn bà Pinky, cũng là mẹ của Vũ Kiệt.
– Tôi nói có gì sai chứ? Ông có quyền gì trách tô! Hừ, chẳng phải năm xưa, chính ông là người giết chết vợ mình sao!_ bà Pinky hừ lạnh, ánh mắt giễu cợt.
– Mẹ, mẹ nói gì vậy?_ Kiệt sững sờ nhìn bố mẹ mình.
– Mẹ nói là sự thật, chính ông ta đã giết mẹ thằng Ryan đấy!
– Thì ra, những lời anh ấy nói đều là thật! Vậy mà con không tin!_ Vũ Kiệt cười buồn, bố anh, tồi tệ đến thế sao?
– Đó là sai lầm cả đời này của bố! Bố nợ mẹ con họ kiếp này!_ ông Corrine buồn buồn nói, rồi quay người đi ra khỏi phòng bệnh. Để lại đằng sau một người cười đắc ý, một người bàng hoàng ngỡ ngàng…
~Jenny
~(*): CC là tên viết tắt của Corrine Company: tập đoàn gia tộc Corrine, một gia tộc trong Hoàng gia Anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.