Đọc truyện Chẳng Phải Trộm Của Ngươi Một Chiếc Cốc?! – Chương 4: Tiên sinh 419 có cánh
Biện Bối Bối ngồi ở ghế sô pha, một tay
nâng ly Lafite lên uống, không để ý đến bất kỳ ai, lông mi dài cong vút, ánh mắt lộ ra vẻ mê hoặc, tóc dài đến thắt lưng tựa vào sô pha, có một
vài sợi rơi xuống vùng ngực tuyết trắng được lộ ra bởi bộ váy cổ đổ,
theo hơi thở của cô, phập phồng, thật là một tư thế mê hoặc.
Long Thủy Tinh nhìn qua Biện Bối Bối,
đáy mắt hiện lên đố kỵ, Long Tam mang nữ nhân như vậy tới yến tiệc sinh
nhật của cô, chắc chắn là muốn làm cô ta nổi bật hơn cô. Trong lòng lại
nổi lên ghen tị, đi về phía Long Điện : “Con chuột con đào thành động,
có nhiều mẹ, sẽ trở thành dạng nữ nhi gì?! Cô cũng giống như mẹ của cô,
chỉ có thể trở thành Tiểu Tam nhi mà thôi!”
Cái chữ “Tiểu” được nói ra ở đây, thật
kinh người, chỉ là nói bóng nói gió, nhưng lại có thể làm cho tất cả mọi người đều biết ý tứ gì trong câu nói đó.
Nghĩ đến thân thế của Long Lưu Ly, đám người bên cạnh Long Thủy Tinh ầm ầm cười to.
“Cộp” Bối Bối đặt thật mạnh ly rượu lên trên bàn, cô vươn tay ngăn cản Sắc Nha đang muốn nhảy dựng lên, sờ sờ bàn tay Long Điện.
Bối Bối chớp mắt nhìn quanh, môi đỏ mọng nhếch lên, nhìn thấy vô số những ánh mắt ngạc nhiên đang nhìn cô, nhẹ
nhàng cười rộ lên.
Tiếng cười kia đi thẳng vào lòng người,
đáy lòng của nam nhân như một con mèo đang chịu khuất phục, tâm tình của nữ nhân giống như khí thế đang hăng say bị tạt một gáo nước lạnh.
Sắc Nha lui về phía sau nửa bước, trong lòng kêu than: Xong rồi, A Biến nổi giận rồi! Ngày tận thế đã đến rồi!
Long Điện run tay lấy Saint Laurent, phải bật lửa vài lần mới châm được, hít sâu mấy ngụm.
Lúc này ở sân nhảy truyền đến một bài hát của Britney, Bối Bối ngừng cười.
Đem túi xách giao cho Sắc Nha: “Đồ dùng của tớ tất cả đều ở đây, tớ sẽ không chạy xa đâu!”
( Sắc Nha tiếp nhận, lại lui về phía sau nửa bước nữa, trong lòng càng kêu gào: Thảm, thay đổi bất thường! Ngăn cản không được!)
Một tay đem chìa khóa xe ở trên bàn đưa cho Long Điện: “Nếu tớ có uống quá nhiều, cậu phải dẫn tớ chạy trốn!”
( Long Điện tiếp nhận không tiếng động, lúc này là thời điểm nguy hiểm nhất của Bối Bối, cô cũng không dám chọc cô ấy!) (Hyan: Chọc vào rồi chết không toàn thây *hắc hắc* Pa: đâu có, vẫn còn thây mà, chỉ là hem còn quần áo thui )
Bàn giao xong tất cả mọi việc Bối Bối
đứng thẳng lưng, hất mái tóc dài về phía sau, lấy tay xé chiếc váy dài
trên người thành váy ngắn đến bắp đùi. Sau đó đi đến trước mặt Long Thủy Tinh, ngón tay thon dài lướt qua khuôn mặt đang khiếp sợ của cô ta:
“Long nhị tiểu thư, để cho dạng nữ nhân giống Tiểu Tam nhi là tôi, vì
bữa tiệc sinh nhật của Long nhị tiểu thư mà trình diễn một điệu nhảy
đi.”
Nói xong, chân cô hướng tới chiếc ghế
dựa, đá một phát, đem ghế dựa kia đẩy vào sàn nhảy, thiếu chút nữa va
vào một nam nhân đang cuồng nhảy bên trong đó. (Hyan: Pa tỉ! Xém nữa thì muội tự chủ trương đổi thành “nhảy nhót điên cuồng” >”
Chứng kiến Bối Bối một thân váy đen bó
sát quanh hông, chân dài, trắng như tuyết, đẩy mạnh tốc độ, nhanh chóng
tiến vào sàn nhảy, nam nhân kia đang định ngẩng đầu chửi má nó thì miệng đã tạo thành một hình chữ O.
Bối Bối không nhìn thấy những ánh mắt
ngạc nhiên cùng ngưỡng mộ của người khác, cô chỉ có thể ý thức được
chính mình có lẽ đã uống rất nhiều, cả người nóng lên.
Cô phải giáo huấn Long Thủy Tinh một lần, dám nói như vậy với bằng hữu của cô!
Long Điện sinh ra đã là Tiểu Tam nhi, đó là do cô ấy sai sao?! Đó là cô ấy có thể lựa chọn sao?!
Cô phải cho Long Thủy Tinh biết hôm nay ai mới là người nổi bật, làm cho cô ta biết cái gì kêu là Tiểu Tam nhi!
Bối Bối nhẹ nhàng xoay người ngồi xuống
ghế, vòng eo mềm mại, đưa tay trượt từ cổ xuống ngực, chân dài đặt trên
ghế, bày ra một tư thế cực kỳ mê người. (Hyan: *máu mũi chảy thành dòng* Tỉ!! mau gọi cấp cứu, muội cần truyền máu >,
Bối Bối xoay người, xoay hông, ngón tay
lướt xuống đôi chân dài, vuốt cặp đùi tuyết trắng của chính mình, cuộn
lên mép váy, làm cho mọi người có thể nhìn thấy thấp thoáng nội y bên
trong.
Lắc lắc thân thể, bày ra đường cong hình chữ S, Bối Bối đứng lên, ánh mắt lộ ra một mảnh phong tình, sau đó bắt
đầu những bước nhảy.
Gimme, gimme more
Gimme, more
Gimme, gimme, more
Gimme, gimme more
Tiết tấu dồn dập, từng điệu nhạc đi sâu
vào tận trái tim của mỗi người ở đây, trong lòng những người đàn ông đều đang lặp lại những giai điệu bài hát và hình ảnh của Bối Bối, còn ở
trong mỗi một người phụ nữ lại chính là ghen tuông đến nghẹt thở.
Những người nam nhân đứng bên cạnh Long
Thủy Tinh đều chảy nước miếng, nhìn không chuyển mắt, làm cho cô ta tức
giận đến mức phải dậm chân. Nhưng là cũng không có ai để ý đến cô ta,
mọi người đều nhìn chằm chằm vào sàn nhảy, nơi có nữ thần gợi cảm Bối
Bối!
Long Điện nhíu mày: “Bối Bối, uống nhiều rồi! Nhìn xem, sau khi cô ấy uống rượu, cô ấy sẽ không biết được bản
thân đang làm cái gì!”
Người bạn này của cô, bình thường là một nữ tử ngoan ngoãn, nhưng sau khi uống say, mặc dù có thể nhận thức được mọi thứ, nhưng là tính cách đại biến.
Sau khi Bối Bối uống say, ngay cả chính cô ấy cũng không biết mình đã làm cái gì, tỉnh lại đã hoàn toàn quên sạch!
Giống như sự kiện lần trước tập kích học đệ, sau khi tỉnh lại, Bối Bối chỉ nhớ rõ thời điểm cô ấy đi ra khỏi
toilet, còn sau đó xảy ra cái gì cũng không nhớ rõ!
Ngay cả học đệ kia trông như thế nào, Bối Bối đều không thể nhớ lại được!
Cho nên, Biện Bối Bối được đặt biệt danh là “A Biến”! Sau khi uống rượu vào, liền biến thành con người khác!
Sắc Nha mở to mắt nhìn chằm chằm, chảy nước miếng nói: “Long Điện, tớ đang tưởng tượng mình biến thành cái ghế dựa kia!”
( Tiếng lòng của mọi người – – )
Bối Bối đang nhảy múa, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía gần cửa quầy bar, nơi này có một bóng lưng rất hấp dẫn.
Cô nhìn thấy sau lưng người này dường như có một đôi cánh, là loại cánh to dài của thiên sứ, nhưng lại là màu đen. Bối Bối chỉ cười, cảm thấy chính mình đã uống quá say rồi, không phải trong tiểu thuyết, làm sao có thể như vậy được!
Nhưng là xoay người mấy lần, đôi cánh
màu đen kia vẫn như ở trước mắt cô, trong lòng có một cảm giác rất khó
hiểu, làm cho cô cảm thấy rất ngứa ngáy.
Bản nhạc kết thúc, bắt đầu chuyển sang
một bản nhạc mới, Bối Bối dừng lại, trước mặt có biết bao nhiêu người
đứng đó. Nhưng trong mắt của cô, chỉ ánh lên một tia kích động, dường
như đang muốn vẫy gọi đôi cánh màu đen kia mà thôi.
Có nên đến gần để xem hay không?!
Bên tai là những tiếng ồn ào, ầm ĩ, Bối
Bối không sợ chết, nhấc chân hướng quầy bar chạy đến, càng đến gần càng
cảm thấy không khí ở bên người giống như trong lành hơn.
Bối Bối nghiêng đầu đánh giá bóng dáng
tản ra lãnh khí kia, cảm thấy có chút sợ sệt, khó trách ở xung quanh
người này là một bầu không khí u ám, không hề thấy có nhân khí, tất cả
đều là do người này tạo thành.
Cô quyết định đưa tay chạm vào đôi cánh, uống một hơi cạn sạch ly nước ở quầy bar, vừa đưa tay chạm vào đôi cánh kia, còn chưa kịp cảm nhận lông vũ, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện
một ánh sáng trắng chợt lóe……
“Long Điện, Long Điện……”
Long Lưu Ly đang cúi đầu châm thuốc lá, bị một trận lay động, trên mặt Sắc Nha xuất hiện biểu tình quái dị, một tay chỉ ra cửa.
Chỉ thấy một nam nhân mặc đồ đen ôm Bối Bối, hướng cửa đi đến, cô đang ở trong vòng tay của người đó.
Trong lòng Long Điện kinh sợ, nhảy dựng lên, túm lấy Sắc Nha liền đuổi theo hai người bọn họ.
Lại tiếc là, cách một cái sân nhảy, trong sân nhảy lại có rất nhiều người.
Đến lúc các cô đuổi theo ra đến cửa, một chiếc xe màu đen cũng vừa lúc từ hoa viên đi ra!
“Tất cả chỗ này đều là của tôi, anh không chạy xa được đâu!” Sắc Nha vung túi xách.
***
“Nếu cậu không có uống nhiều như vậy, tớ đã kịp mang cậu chạy trốn!” Long Điện gõ tay lái.
Hai người trăm miệng một lời cùng kêu lên: ” Cậu có biết không, chúng tớ lo lắng cho cậu đến phát điên rồi!!!”
Long Điện nhìn Bối Bối, trong lòng thực
áy náy, dù sao cũng là do cô đưa Bối Bối đến buổi tiệc, cũng là vì cô ra mặt mà cô ấy mới có thể……
Bối Bối nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của
Long Điện, cười cười từ sau lưng bám lấy bả vai của cô ấy: “Long Điện,
không có việc gì đâu, tớ chẳng nhớ gì cả! Người ta nhưng là từ Thánh
Điển đi ra nga…… Chưa có ăn gì…..mệt…… Ha ha……”
Long Điện liếc nhìn Bối Bối, tay lái vừa chuyển, nói: “Trước tiên đi đổi quần áo đi, sau đó chúng ta đi ăn buffet ở Shangri-La.”
Hai người cùng nhau hoan hô.
Bối Bối nghĩ nghĩ nói: “Sau khi ăn xong, chúng ta đến K hát đi!”
Sắc Nha hoan hô: “Chúc mừng Bối Bối phá thân!”
Bối Bối 囧, cậu có cần phải chạm vào nỗi đau của tớ không Sắc Nha!!