Đọc truyện Chàng Nhập Bạch Trú – Chương 82: Người Chết
Chương 82: Người Chết
“___Không uổng công năm năm trước ta cố ý giữ lại cho con một mạng.”
–
Từ Dĩ Niên đi theo tinh linh bản đồ lên thẳng phía trước, cánh tinh linh tỏa sáng tựa như một ngọn đèn cầy nho nhỏ trong đêm.
Bởi vì không biết đêm dài này sẽ tiếp tục đến khi nào, hầu hết các khu vực ở Cảng Tự Do đều đóng cửa tắt đèn, chỉ còn lại đèn đường cần thiết để chiếu sáng.
Quanh người Từ Dĩ Niên bao phủ trong ánh điện, lúc di chuyển tốc độ cực kì nhanh, đội tuần tra hành động cùng cậu cũng hơi tụt về phía sau.
Bọn họ cố gắng tránh khỏi đám Tử Linh kết thành quần thể, so ra, phản ứng của thứ này gần như có thể gọi là chậm chạp, thường chúng vừa nghe thấy tiếng động quay đầu lại, Từ Dĩ Niên đã lướt nhanh qua từ trong điểm mù.
Cũng không biết là cậu may mắn hay xui xẻo, dọc đường đi không đụng phải Tử Linh, cũng không gặp được yêu quái nào còn sống, tinh linh nhỏ thấy đấu trường Tượng Sơn phía xa chẳng có hơi người sống, hết sức lo lắng hỏi: “Chúng ta sắp đến rồi, nhưng mà hình như trong đó không còn ai sống sót nữa.”
Bởi vì biến cố bất ngờ xảy ra, đấu trường trước kia nhộn nhịp tiếng người giờ đây yên tĩnh đến đáng sợ, mặt tường gần cửa chính chia năm xẻ bảy, đá vụn vương vãi đầy đất, có thể tưởng tượng được lúc Tử Linh xuất hiện nhóm yêu quái cuống cuồng phá cửa chạy ra thế nào.
Từ Dĩ Niên thấp giọng nói: “Vào xem trước rồi tính.”
Tất cả đèn trong đấu trường đã tắt hết, tinh linh nhỏ bay lên cao hơn, cánh hồng nhạt tỏa ra vầng sáng nhu hòa, nhưng vẫn chỉ miễn cưỡng chiếu sáng được một khu vực nhỏ gần đó.
Từ Dĩ Niên vòng qua bộ rễ khổng lồ của cây sồi cổ thụ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động rất nhỏ.
Cậu lập tức chạy tới hướng phát ra âm thanh, vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, trong tay Từ Dĩ Niên bùng lên ánh điện, đập một cú vỡ nát mặt tường, hình ảnh lọt vào ánh nhìn khiến cậu chợt mở to mắt.
Một yêu tộc cao gầy rút tay về, đầu ngón tay không ngừng có máu nhỏ xuống, ngực Hồ yêu đối diện hắn bị thủng một lỗ đầm đìa máu tươi, càng khiến Từ Dĩ Niên không thể tin được là đôi mắt màu tím sẫm của yêu tộc này.
Lúc hắn nhìn sang, tim Từ Dĩ Niên nhảy mạnh_____Mặc dù đeo mặt nạ che nửa gương mặt, đường nét của yêu quái này thật sự rất giống Úc Hòe!
Trong nháy mắt đầu Từ Dĩ Niên xẹt qua cảnh tượng ngày đó, chắc chắn đây là yêu quái cậu từng nhìn thấy lúc ở xe hoa, Từ Dĩ Niên lạnh lùng nói: “Ông là ai? !”
Yêu quái đó bình tĩnh nhìn cậu, đột nhiên cong môi, vẻ mặt nham hiểm quỷ dị không nói nên lời, bản năng khiến Từ Dĩ Niên căng cứng cả người.
Cậu nghe được giọng nói trầm khàn của đối phương, âm sắc quá khàn như là cổ họng đã bị tổn thương đến mức không thể chữa trị.
“Rất nhanh cậu sẽ biết.”
Xác Hồ yêu dưới đất bỗng nhiên khẽ giật.
Da thịt hồ ly bắt đầu thối rữa từ lỗ máu ở ngực, dần lan ra khắp toàn thân, bắp thịt cả người tan thành thứ nước đen ngòm sền sệt tỏa ra mùi hương kì lạ.
Khung xương hồ ly dần rút đi màu trắng vốn có, các đốt ngón tay cử động phát ra tiếng vang cồm cộp, động tác của bộ xương xanh cứng đờ, như đang làm quen với cơ thể mới.
Từ Dĩ Niên tận mắt chứng kiến thi thể biến thành quái vật đáng sợ như vậy, cậu không thể tin nhìn hình ảnh trước mắt, cuối cùng dừng ánh mắt lên ngón tay nhỏ máu của yêu quái xa lạ, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Rõ ràng cả Úc Hòe và Nam Chi đều nói chỉ có Tử Linh mới có thể biến yêu tộc hoặc nhân loại thành Tử Linh, yêu quái trước mặt cậu lại hoàn toàn khác với những Tử Linh không thể nói chuyện, lối tư duy đơn giản khác.
Trên đường đi từ ngoại ô thành phố về nội thành, Úc Hòe từng nói rất có thể những Tử Linh này có đầu nguồn: Cho dù ngày mở cửa xóa bỏ ngưỡng cửa, nhưng Tử Linh cũng không thể sử dụng ngọc chú truyền tống, theo lý mà nói thì không có cách nào vào Cảng Tự Do được.
“Là ông….Ông biến bọn họ thành Tử Linh!” Từ Dĩ Niên lập tức phản ứng được.
Dòng điện xanh tím rực rỡ phút chốc chiếu sáng không gian tối đen, không đợi cậu xông lên, Tử Linh vừa bị chuyển hóa nhào thẳng về phía cậu, trong lúc Từ Dĩ Niên đánh với nó yêu quái kia cũng quay đầu rời đi.
Kèm theo vài tiếng động thưa thớt, mấy con Tử Linh lần lượt chui ra từ trong góc tối, bao vây quanh Từ Dĩ Niên.
Chẳng lẽ tất cả những người còn sống ở đấu trường đã bị….? !
Thấy bóng dáng yêu quái sắp chìm vào bóng đêm, Từ Dĩ Niên giận dữ quát: “Đứng lại!”
Yêu quái ngoảnh mặt làm ngơ, Từ Dĩ Niên muốn đuổi theo, lại không có cách nào thoát khỏi vòng vây Tử Linh.
Cậu vội vàng nói với tinh linh bản đồ: “Đi thông báo với đội tuần tra, đừng để hắn ta chạy thoát!”
Tinh linh nhỏ dùng sức gật đầu, lập tức bay ào ra ngoài.
Tử Linh nghe tiếng mà đến càng lúc càng nhiều, Từ Dĩ Niên dứt khoát bao phủ ánh điện lên khắp toàn thân, nhảy thẳng vào đám Tử Linh, Tử Linh muốn nhào đến còn chưa chạm được vào cậu đã bị dòng điện chói mắt giật cháy thành than, mà dù vậy, vẫn không ngừng có Tử Linh ngã xuống, lại có con khác tiến lên cản đường cậu đi.
Số lượng Tử Linh ở đấu trường vượt xa dự đoán của Từ Dĩ Niên.
Chúng lần lượt chồng lên nhau, con này ngã xuống sẽ lại có thêm con khác giẫm lên xương vụn đuổi theo con mồi.
Giờ Từ Dĩ Niên mới biết những yêu quái thực lực không hề tầm thường là bị quấn víu đến chết thế nào: Nhiều kiến cắn chết voi, nói chi đám xương khô này còn bất tử bất diệt.
Thấy tình huống không ổn, Từ Dĩ Niên lâm thời đổi hướng, vọt đến mặt tường gần đấu trường___Ầm! !
Dị năng phút chốc tăng mạnh phá tan mặt tường.
Từ Dĩ Niên phá tường xông ra xong lập tức trốn vào trong đống đá vụn, qua đi một lát, vô số Tử Linh chen lấn ùa ra.
Lợi dụng lúc Tử Linh không chú ý, Từ Dĩ Niên cẩn thận đạp lên mặt tường vỡ của đấu trường, mượn lực nhảy lên ngọn cây sồi cổ thụ, may mà Tử Linh chỉ lao một mạch lên phía trước, không hề phát hiện cậu đã vòng trở về.
Đến giờ đội tuần tra xung quanh vẫn chưa truyền về tin tức, xem ra là không ngăn lại được yêu quái đó.
Nhìn cảnh tượng Tử Linh đông nghìn nghịt, Từ Dĩ Niên chậc một tiếng, lật tìm bùa truyền tin đã kết từ trước.
Hiện tại Cảng Tự Do không có tín hiệu, để giữ liên lạc, đội trưởng của mỗi đội tuần tra phải kết bùa truyền tin trước khi ra khỏi lâu đài.
Một khi xé rách bùa, trong bùa của những người khác sẽ vang lên giọng của cậu, mọi người có thể cùng trao đổi, nhưng bùa truyền tin diện rộng như vậy thường tồn tại giới hạn khắc nghiệt về thời gian, xé rách bùa chú rồi thì chỉ có thể duy trì được hai phút.
Giọng Tạ Kì Hàn truyền đến đầu tiên: “Là ai xé bùa đấy?”
“Là tôi.” Từ Dĩ Niên miêu tả đơn giản quá trình yêu tộc lạ mặt kia gϊếŧ chết Hồ yêu, sau lại chuyển hóa nó thành Tử Linh, “Rất có thể kẻ đó chính là ngọn nguồn của những Tử Linh này.”
Úc Hòe lập tức nói: “Em đừng động thủ với hắn ta, chờ anh đến bên đó.”
“Không cần, không thấy hắn đâu nữa rồi,” Từ Dĩ Niên tăng nhanh tốc độ nói, “Úc Hòe, kẻ vừa rồi em gặp chính là yêu quái mắt màu tím sẫm đó, giống người đeo mặt nạ ở buổi diễu hành.”
Ngạc nhiên qua đi, Nam Chi do dự nói: “Như vậy xem ra, có lẽ kẻ đó chính là người tạo ra con Tử linh đầu tiên.
Có cần cử thêm người đi tìm tung tích của yêu quái này không?”
“….Không cần.” Giọng Úc Hòe dần lạnh xuống, “Tôi thấy hắn ta rồi.”
Giọng anh không rõ lắm, bởi vì giới hạn thời gian của bùa truyền tin sắp hết.
“Anh đang ở đâu? !” Từ Dĩ Niên lớn giọng hỏi, trong chốc lát, bùa truyền tin liên tục truyền đến tiếng lo lắng của những người khác, lúc này lá bùa trên tay lại chợt tắt.
Cố tình lại ngắt ngay thời khắc quan trọng nhất, Từ Dĩ Niên tức đến mức quăng bùa truyền tin đã trở thành giấy vụn xuống đất.
Nếu nhớ không lầm, hình như Úc Hòe đi đến quảng trường đá Obsidian.
Từ Dĩ Niên nhìn quanh một vòng, nhờ có dây hoa dạ quang dùng để trang trí tháp đồng hồ cho ngày mở cửa, trong bóng tối nồng đậm, có thể trông thấy thấp thoáng hình dáng tòa tháp khổng lồ.
Xác định được phương hướng, Từ Dĩ Niên không chút do dự nhảy xuống khỏi đỉnh đấu trường.
–
Quảng trường đá Obsidian.
Trung tâm Cảng Tự Do thường ngày vô cùng nhộn nhịp đã bị lớp lớp xương đen chiếm đóng toàn bộ, Úc Hòe nhìn chằm chằm bóng dáng quỷ quyệt giữa đám xương khô.
Trước khi người này đến, đám Tử Linh chỉ như máy móc được lập trình đơn giản, không mục đích tìm kiếm con mồi, nhưng người này vừa xuất hiện, Tử Linh như thể bỗng nhiên có được chủ đích, chăm chú đi theo hai bên, tựa như….Ủng hộ vua của chúng.
Trên tay Úc Hòe tích góp lên một ngọn lửa nóng cháy, mang theo khói đặc xông đến từ phía chân trời, đốm lửa đỏ vàng bay khắp không gian, ngọn lửa cuồng bạo nhanh chóng quét qua toàn bộ quảng trường, đốt những Tử Linh nhào tới thành tro.
Người nọ lại không nhanh không chậm đi tới từ trong ngọn lửa, như là lửa lớn chẳng thể mảy may tổn thương đến hắn.
“Phần quà gặp mặt này cũng không tồi.” Nơi yêu quái đó đứng cách Úc Hòe hơn nửa quảng trường, giọng nói lại truyền đến rõ ràng vào tai Úc Hòe.
Hắn đeo một cái mặt nạ màu bạc che nửa gương mặt, quanh người lượn lờ dòng khí gần như trong suốt, ngăn cách hoàn toàn lửa lớn ra xa bên ngoài, chỉ có đốm lửa bay múa đầy trời chiếu vào đôi mắt tím sẫm của hắn.
“Có phải bây giờ nên đến ta không?” Yêu quái nhìn Úc Hòe, giọng điệu ẩn chứa vẻ thân mật đến mức quỷ dị.
Chỉ thấy ngón tay hắn khẽ nâng, cùng với tiếng gió rất nhỏ cắt ngang không trung, hơn trăm luồng khí vô hình đồng loạt đánh thẳng về phía Úc Hòe, ngay cả ngọn lửa hừng hực cũng bị cắt ngang chặt đứt!
Ầm! !
Luồng khí nặng nề xô vào vách tường, chỉ trong nháy mắt đã để lại đó vô số lỗ thủng hệt như tổ ong.
Úc Hòe mượn năng lực của Nham yêu ngăn lại công kích, mặt đất dưới chân lại có một lớp băng lạnh không biết ngưng tụ từ bao giờ, ánh mắt anh khẽ động, trông thấy hai linh thể lơ lửng sau lưng yêu quái, khác với linh thể của anh, toàn thân linh thể của yêu quái tối đen, chỉ còn dư lại một bộ khung xương, giống như hai bộ xương khô nho nhỏ.
Linh thể, mắt tím….Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một ma tộc.
Ngoại trừ người đứng sau màn bày ra tất cả mọi thứ, toàn bộ ma tộc đã chết trong trận tàn sát năm năm trước.
Nghĩ đến tin tức Máy Ước Nguyện để lại, chân tướng phủ đầy bụi sắp chạm đến khiến máu cả người Úc Hòe sôi trào, đáy lòng dâng lên sát ý nồng đậm, Úc Hòe lạnh lùng nhìn chăm chú ma tộc xa lạ này, nhấn từng câu từng chữ: “Rốt cuộc ông là ai? !”
Nụ cười bên khóe môi yêu quái càng sâu hơn, lại không có trả lời.
Bên dưới mặt nạ, đôi mắt màu tím sẫm toát ra vẻ điên cuồng khiến người ta không rét mà run.
Đám Tử Linh vừa nãy bị ngọn lửa thiêu đốt gần như chẳng còn gì lại sống dậy từ giữa đám tro xanh thẫm, trong tiếng xương cốt hoạt động, vô số Tử Linh khiến người ta sợ hãi lại lần nữa đứng lên, trên người đám xương chảy xuống chất nhầy đen ngòm.
Hai linh thể xương khô sau lưng yêu quái bỗng nhiên quay đầu nhìn Úc Hòe, khóe miệng chúng cong lên, toét ra nụ cười khoa trương đến mức quỷ dị.
Lớp băng trên mặt đất chợt tăng mạnh, vách tường nham thạch kiên cố, hồ nước và tháp đồng hồ trên quảng trường….Ngay cả ngọn lửa thiêu đốt cũng bị đông lại, lớp băng dày nặng bao phủ tất cả mọi thứ.
Yêu quái kia vỗ tay một cái, trên mặt băng hiện lên mấy vết nứt sâu, hễ là vật thể bị đóng băng lại sẽ lập tức tan thành vô số mảnh vỡ!
Tháp đồng hồ sừng sững trăm năm đổ ầm, đá hoa cương cuốn theo vụn băng vương vãi dưới dất, đài phun nước chia năm xẻ bảy, từng ngọn đèn sáng đồng loạt vỡ toác, rất nhiều vụn băng bay như một cơn bão tuyết.
Nếu thứ bị đóng băng là người, chỉ sợ bây giờ máu thịt toàn thân đã vỡ thành từng mảnh.
Phá hủy cả quảng trường xong, yêu quái nhìn về phía vách tường nham thạch sụp đổ, phía sau đó đã không còn bóng dáng Úc Hòe đâu nữa.
Một cái bóng bỗng nhiên xuất hiện bên góc mắt yêu quái, hắn nhạy bén ngẩng đầu lên, cột sáng đậm màu như là mắc ma giáng xuống từ trên trời, cùng lúc đó, mặt đất cũng phun trào lên mấy cột sáng! Yêu quái bị ép phải liên tục tránh đi, nhưng nhiệt độ cực nóng đánh vào mặt băng khiến khắp xung quanh bùng lên khói trắng, giữa lúc tránh lui yêu quái chợt cảm thấy có người nhân cơ hội đi tới phía sau lưng mình____
Yêu văn chuyển động trên mu bàn tay Úc Hòe, máu tươi chảy ra ngưng tụ thành con dao găm sắc bén, trực tiếp đâm thẳng vào điểm yếu của yêu quái! Ngay thời khắc quan trọng yêu quái lại nghiêng người tránh được, tấn công vốn trí mạng chỉ kịp xuyên qua bả vai.
Yêu quái như thể không thấy đau đớn, lòng bàn tay chợt bùng lên ánh sáng chói mắt, Úc Hòe kịp thời tránh đi, bên mặt vẫn bị vẽ ra một vệt máu.
Một nhát không thành, vậy mà yêu quái còn nhìn về bên vai đẫm máu của mình, trong mắt xẹt qua vẻ vui sướng: “Con trưởng thành rất tốt, thậm chí vượt qua cả mong muốn của ta.”
Lúc nói chuyện, vết thương xuyên thủng vai hắn lại mọc lên da thịt mới, dần khép lại với tốc độ có thể thấy bằng mắt thương.
Yêu quái vươn tay, tháo mặt nạ đeo trên mặt mình xuống.
Dù đã biết diện mạo của mình và hắn có điểm tương tự nhau, nhưng gương mặt xuất hiện trước mắt giờ phút này gần như đúc ra từ một khuôn với mình! Trong mắt Úc Hòe hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, suy đoán vớ vẩn nhất trong lòng anh dẫn trở nên rõ ràng, đến cả đồng tử mắt cũng run lên dữ dội.
Để ý thấy vẻ mặt anh dao động, yêu quái đó như là hết sức hài lòng, nhẹ giọng than thở: “Rất giống phải không? Đó là đương nhiên, trên người con chảy một nửa dòng máu của ta mà.”
“Nói đùa cái gì….” Giọng Úc Hòe toát ra vẻ tàn nhẫn, cột sáng giáng xuống từ trên trời ẩn chứa lực phá hoại cực kì kinh khủng, tức khắc đập nát vị trí yêu tộc đang đứng thành cái hố sâu, “Bớt dùng gương mặt này giả thần giả quỷ.”
Đá vụn lập tức bắn tung tóe, sau khi bụi mù tản đi, giọng của yêu tộc truyền đến từ phía sau: “Xem ra con vẫn không tin lời ta nói….Chẳng phải con nghĩ mãi không ra tại sao đột nhiên không khống chế được Cảng Tự Do à?”
Không đợi cho Úc Hòe phản ứng lại, trong mắt yêu quái toát lên vẻ điên cuồng: “Bởi vì sau khi ta chết, con mới có cơ hội chen vào, trở thành chủ khế thứ hai của nó.”
Khế ước của Cảng Tự Do chỉ dành cho các đời gia chủ ma tộc sở hữu.
Không một dấu hiệu, bóng tối bao trùm lên Cảng Tự Do hé ra một khe hở thật nhỏ, tia nắng rực rỡ rơi từ trên cao vào trong đôi mắt tím sẫm của Úc Hòe.
Đám Tử Linh vây quanh quảng trường cùng lui về sau như gặp quân địch, sợ hãi trốn vào trong bóng tối.
Yêu quái đó vung tay lên, bóng tối lại lần nữa cắn nuốt mặt trời___Đúng như lời hắn nói, có thể tùy ý khống chế Cảng Tự Do.
Thảo nào sau khi Tử Linh xuất hiện, cả Cảng Tự Do lập tức lâm vào đêm tối.
Hắn đón lấy ánh mắt âm trầm của Úc Hòe, giống như khiêu khích, lại giống như trên đùa: “So với con, Cảng Tự Do tương đối nghe lời ta hơn.”
Hắn vừa nói xong, một con linh thể xương khô cả người bọc trong ánh điện lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn, sấm sét rền vang xé ngang đất trời đánh thẳng về phía Úc Hòe! Ánh điện chói mắt khiến mọi thứ xung quanh thoáng chốc biến thành hai màu đen trắng.
Bóng tối dâng lên từ dưới chân Úc Hòe như là vực sâu, nuốt chửng toàn bộ ánh điện đầy tính hủy diệt trong một giây cuối cùng.
Thấy anh đón được đòn công kích của mình, yêu quái vậy mà cười lớn, giọng nói khàn không thể tả, tiếng cười the thé liên tục vang lên khiến người ta sởn cả tóc gáy: “Rất tốt….”
Ánh mắt yêu quái nhìn lướt qua linh thể lơ lửng bên cạnh Úc Hòe, cuối cùng dừng lại người anh, hắn nhìn không rời mắt, biểu cảm trên mặt vậy mà là vui mừng phát ra từ tận đáy lòng, khiến cho dáng vẻ của hắn nhìn qua vô cùng quái dị.
“Con trở nên rất mạnh, quả nhiên không làm ta thất vọng.
Thế này, đúng là không thể tốt hơn.” Trong mắt yêu quái toát ra vẻ tham lam, hắn nhìn chằm chằm Úc Hòe, như kẻ bệnh tật quấn thân lâu ngày rốt cuộc tìm được liều thuốc khỏi hẳn.
“___Không uổng công năm năm trước ta cố ý giữ lại cho con một mạng.”
Trong bóng đêm vô tận, độ cong khóe miệng yêu quái càng lúc càng lớn, thanh âm như lời thì thầm của ma quỷ đến từ địa ngục.