Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 71: Các Hoài Quỷ Thai


Đọc truyện Chàng Nhập Bạch Trú – Chương 71: Các Hoài Quỷ Thai


Chương 71: Các Hoài Quỷ Thai
“Nếu gϊếŧ Úc Hoè trước, người đó nhất định sẽ không để yên”

*Các hoài quỷ thai: ẩn trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ, mục đích riêng không thể nói ra, không muốn cho người khác biết
Triêu Tử lẩm bẩm tên hắn trong lòng, lại cẩn thận nhìn trộm vị trí bồi thẩm đoàn trống lần nữa.

Dù hắn không tới, các trừ yêu sư vẫn giữ lại vị trí chính giữa.

Đó là vị trí thuộc về hắn.
Đường Phỉ luôn là người có mục đích và năng lực hành động rất mạnh.

Tuổi còn trẻ đã quản lý nhà họ Đường lớn như vậy, đứng vững gót chân trong giới trừ yêu; vừa bị tính ra mệnh Hung, hắn không ngại sử dụng cấm thuật cũng phải tìm ra mệnh Bạch Trú đến trao đổi che đậy chân tướng, chỉ để bản thân bước đi thuận lợi hơn; đồ sát ma tộc cần mạo hiểm cực lớn, thực lực của Tuyên Đàn lại hơn người, Đường Phỉ vạch kế nhiều năm, dần dần toan tính, ma tộc mạnh mẽ như vậy cũng bị lật đổ vang dội chỉ trong một đêm.

Triêu Tử biết rất rõ, Đường Phỉ luôn là người lạnh tâm lạnh tình, dù cô ta không thể trở thành người đặc biệt đó, cũng sẽ không ai có thể chiếm một chỗ đứng nho nhỏ ở trong lòng hắn.
Bắt đầu từ khi nào thì thay đổi? Từ khi nào thì Đường Phỉ bắt đầu, để tâm đến đứa trẻ đó?
Triêu Tử đã gặp đồ đệ này của Đường Phỉ từ rất lâu rồi, thế nhưng mấy năm đầu, quan hệ của Đường Phỉ và Từ Dĩ Niên cũng không thân thiết.

Khi đó cô ta từng tò mò tại sao hắn lại không sợ phiền phức, nhận một đứa trẻ như vậy làm đồ đệ, sau này mới biết Từ Dĩ Niên chính là công cụ Đường Phỉ dùng để che giấu tướng mệnh thật sự.

Từ trước năm Từ Dĩ Niên lên 10 tuổi, Đường Phỉ đã tráo đổi tướng mệnh với cậu, nhận làm đồ đệ cũng chỉ để đặt ngay bên cạnh giám sát mọi lúc.
Mặc dù từ lâu đã biết Đường Phỉ từng đổi mệnh, thế nhưng Triêu Tử thật sự không ngờ hắn dám dùng con trai của thế gia trừ yêu, lấy thân phận và địa vị của hắn, chuyện này mà vỡ lẽ ra thì thật sự không thể tưởng tượng.

Trong lòng dâng lên cảm giác thân mật khác thường, ngoại trừ kế hoạch đồ sát ma tộc, đây là lần thứ hai Đường Phỉ chủ động chia sẻ bí mật với cô ta.

Triêu Tử nhìn ra được, Đường Phỉ không hề quan tâm đến đồ đệ trên danh nghĩa này, chỉ duy trì quan hệ sư đồ bên ngoài, cô ta tự nhiên cũng không đặt Từ Dĩ Niên vào mắt.

Đối diện với người nhà họ Từ mang lòng biết ơn Đường Phỉ, trong lòng Triêu Tử sinh ra lòng đồng cảm trịnh thượng.
Rõ ràng cả mệnh cũng bị đổi, lại ngu ngốc cảm ơn kẻ đầu sỏ gây nên.
Chỉ có cô ta biết rốt cuộc Đường Phỉ là hạng người gì.

Mối quan hệ như vậy khiến Triêu Tử vô cùng thoả mãn.
Kế hoạch đồ sát ma tộc đã đâu vào đấy, bọn họ lựa chọn kỹ càng, trong hai năm sau đó quyết định những nhà cùng hợp tác khác: Nữ Rối, Huyễn yêu, phòng thí nghiệm.

Bọn họ còn tìm tới máy ước nguyện.
Cách thời gian trong kế hoạch ngày càng gần, Triêu Tử gần như quên mất tồn tại của Từ Dĩ Niên, thế nhưng năm Từ Dĩ Niên 16 tuổi, Triêu Tử dần nhận ra khác thường: thái độ của Đường Phỉ đối với Từ Dĩ Niên thay đổi.
Từ Dĩ Niên lớn hơn, không còn phản nghịch như ngày bé, cũng ngày càng thân thiết với Đường Phỉ.

Càng khiến Triêu Tử không ngờ tới là, Đường Phỉ không còn qua loa, thế mà thật sự làm bạn với cậu, dạy bảo cậu.

Ban đầu Triêu Tử còn có thể an ủi mình, Đường Phỉ cùng lắm chỉ là nhất thời hứng khởi, vậy mà một thời gian sau, cuối cùng Triêu Tử không thể bỏ qua sự đặc biệt của Từ Dĩ Niên đối với hắn nữa.
Ma tộc bị gϊếŧ hại, kế hoạch của bọn họ hoàn thành rất suôn sẻ, Đường Phỉ có được sức mạnh cực lớn từ cái chết của Tuyên Đàn, ở cục trừ yêu tuy không rõ chức vụ, thế nhưng Đường Phỉ gần như lấy được quyền nói một không hai, địa vị càng thêm không thể lay động.
Triêu Tử vừa vui mừng cho hắn, nhưng cũng cảm thấy khoảng cách giữa mình và hắn ngày càng xa.
Cô ta là quân cờ bí mật trong tay hắn, không bao giờ có thể quang minh chính đại đứng cùng một chỗ với hắn, nhưng không có ai hiểu rõ hắn hơn cô ta.

Triêu Tử nhìn ra tâm tư hắn dành cho Từ Dĩ Niên, cô ta do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cố lấy dũng khí thăm dò suy nghĩ hắn, không ngờ Đường Phỉ thế mà thẳng thắn thừa nhận.
Cô ta ghen tỵ đến muốn phát điên, nhưng cô ta không thể làm gì.


May mà Từ Dĩ Niên hoàn toàn không nhận ra suy nghĩ của Đường Phỉ, cậu chỉ xem hắn là người thầy, là người trong gia đình, ở những lúc Từ Dĩ Niên không biết, quan hệ giữa cậu và Đường Phỉ luôn duy trì trạng thái cân bằng vi diệu, mãi đến khi Úc Hoè xuất hiện lần nữa.
Trưởng lão và phòng thí nghiệm lần lượt rơi xuống, Úc Hoè dần đến gần chân tướng năm đó, không biết khi nào sẽ tra đến người Đường Phỉ.

Vì thế, mấy lần Triêu Tử hỏi Đường Phỉ có nên nghĩ cách xử lý hay không, những đáp án nhận được đều là thời cơ chưa tới.

Nhưng bỗng nhiên một ngày nọ, Đường Phỉ bình tĩnh trở về, nói với cô ta muốn gϊếŧ Úc Hoè.
Đối diện với Úc Hoè, dù là Đường Phỉ cũng không thể đảm bảo sẽ toàn thân trở ra.

Dường như Đường Phỉ đã có ý định từ lâu, chuẩn bị dùng năng lực của cô ta vây nhốt Úc Hoè, lại để Úc Hoè rời khỏi thế giới tinh thần trước người khác một bước, đặt mình trong hoàn cảnh tứ cố vô thân.

Khi đó cô ta và Đường Phỉ sẽ liên thủ, lợi dụng nháy mắt Úc Hoè tỉnh lại sẽ đánh chết anh.
Nghe xong kế hoạch của hắn, Triêu Tử chợt hỏi: “Không phải anh nói, tạm thời không gϊếŧ Úc Hoè được à? Ít nhất anh không thể đích thân động thủ.”
Cô ta biết Đường Phỉ thông qua tiến sĩ hạ huyết khế Từ Dĩ Niên, vốn định mượn việc này trói Từ Dĩ Niên bên cạnh.

Đổi lại, Đường Phỉ sẽ chuyển tin tức của đám người Từ Dĩ Niên cho tiến sĩ, nói hắn biết phải lợi dụng Từ Dĩ Niên thế nào để kiềm chế Úc Hoè, mà khi đó Đường Phỉ vẫn chưa nổi lên sát tâm đối với Úc Hoè.
Ngại kẻ đồng mưu đó, tạm thời Đường Phỉ không thể tự mình xuống tay.

Về phần tiến sĩ có gϊếŧ Úc Hoè hay không, việc đó không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
“Nếu gϊếŧ Úc Hoè trước, người đó nhất định sẽ không để yên.” Hồ tộc trời sinh bản tính đố kị, nghĩ đến khả năng đó, Triêu Tử không nhịn xuống được, giọng điệu trở nên sắc bén, “Anh đừng nói với tôi còn một nguyên nhân là Từ Dĩ Niên.”
“Đương nhiên không phải, bên đó tôi sẽ xử lý.” Đường Phỉ nhíu mày, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, như là nhắc nhở cô ta vượt quá giới hạn, “Úc Hoè càng tra càng sâu, sắp uy hiếp tới chúng ta rồi.

Rất có thể cậu ta đã bắt đầu nghi ngờ tôi.”

Sắc mặt Đường Phỉ không vui, Triêu Tử cũng không còn nói gì nghe nấy giống như trước đây.

Cấu tạo thế giới tinh thần cần dùng đi một cái đuôi của cô ta, đối với Hồ yêu mà nói là hao tổn rất lớn, nếu nguyên nhân Đường Phỉ muốn gϊếŧ chết Úc Hoè thật sự có một phần giống như cô ta suy đoán….Triêu Tử nhìn thẳng vào đôi mắt sâu tựa đầm lầy của Đường Phỉ, chậm rãi gật đầu, đồng ý kế hoạch này.
Thế nhưng trong lòng cô ta có suy tính khác, lần đầu tiên không muốn nghe theo mệnh lệnh Đường Phỉ: Cô ta muốn lấy cách Đường Phỉ dùng để gϊếŧ chết Úc Hoè, dùng y nguyên trên người Từ Dĩ Niên.
Dù cho trong lòng Đường Phỉ có nghĩ thế nào, nhẫn nại của cô ta với Từ Dĩ Niên đã đến cực hạn, chỉ cảm thấy sự tồn tại của người này chướng mắt vô cùng.
Không ngờ Đường Phỉ và cô ta đều mang suy tính riêng, không ai nói ra kế hoạch thật sự của mình.

Vừa tiến vào điểm tình báo, Đường Phỉ lập tức trở mặt gϊếŧ chết toàn bộ Hồ yêu cô ta dẫn đến, lúc đó cô ta mới nhận ra căn bản Đường Phỉ không hề muốn chờ Úc Hoè ra khỏi trò chơi.

Lợi dụng nháy mắt Úc Hoè tỉnh lại sẽ động thủ gϊếŧ nói đến dễ dàng, thế nhưng lấy lực thực của Úc Hoè, muốn một đòn gϊếŧ anh cũng không phải dễ.

Vốn cô ta cũng hơi chần chờ, lại chưa từng nghĩ tới từ đầu đến cuối Đường Phỉ không hề có dự định mạo hiểm này.
Có lẽ từ đêm hai người bàn tính kế hoạch Đường Phỉ đã nhận ra cô ta mất kiểm soát, vậy mà thật sự dự định gϊếŧ cả cô ta.

Đối với Đường Phỉ mà nói, không có cơ hội nào tốt hơn lúc Úc Hoè hãm sâu trong trò chơi, một khi gϊếŧ Úc Hoè, cô ta cũng sẽ chết.

Một lần có thể giải quyết hai thứ phiền phức.
Triêu Tử vừa sợ vừa giận, dưới cơn giận dữ ra tay với hắn.

Sau khi thấy Úc Hoè tỉnh lại quay về điểm tình báo, cô ta vốn định khuyên Đường Phỉ liên thủ đối phó Úc Hoè trước, không ngờ hắn lại chẳng chút do dự bỏ cô ta mà đi.
…..
…..
Nhớ tới đây, Triêu Tử chết lặng nghe chánh án đọc phán quyết cuối cùng dành cho cô ta, nghe thấy mình phải sống trong Tháp Đen cả đời, Triêu Tử chợt khẽ cười giễu một tiếng….Cô ta cười càng lúc càng lớn, cuối cùng tất cả trừ yêu sư ở bồi thẩm đoàn cùng nhìn về phía cô ta.
Triêu Tử làm như không thấy ánh nhìn của bọn họ.

Trong đầu cô ta không ngừng lướt qua hình ảnh mấy năm nay ở cùng Đường Phỉ.


Cô ta không còn nhớ rõ mình đã làm bao nhiêu việc vì hắn, phần lớn là mệnh lệnh của hắn, số ít còn lại là cô ta ân cần dâng hiến để hắn vui lòng….
Đúng rồi, cô ta còn lén làm vài động tác nhỏ.
Có thể Đường Phỉ không biết, cũng có thể đã biết rồi, chỉ là chuyện này với hắn mà nói thật sự nhỏ bé chẳng đáng nhắc tới, hắn lười quan tâm.
Đường Phỉ mong ước Từ Dĩ Niên, tình nhân bên cạnh lại chưa từng dứt, có một người ở bên cạnh hắn tuy chỉ ba tháng, nhưng cũng vượt xa thường lệ, khiến cho Triêu Tử chú ý.
Đó là một thanh niên diện mạo vô cùng đẹp, có đôi mắt giống như hồ ly.

So với những người khác, Đường Phỉ kiên nhẫn với thanh niên đến lạ thường, gần như khiến cho cô ta nghĩ rằng hắn có tình ý với thanh niên đó, thế nhưng Đường Phỉ vẫn tách khỏi người này.
Cô ta không thể động vào Từ Dĩ Niên.

Không lâu sau khi người nọ rời xa Đường Phỉ, lại đúng lúc phạm phải sai lầm nhỏ, cô ta mượn chuyện đó, như muốn trút giận nghĩ cách đẩy thanh niên vào Tháp Đen.
Tên quỷ xui xẻo đó tên là gì?
Hình như họ Bùi….

Từ Dĩ Niên đi đến bên cạnh sô pha, thuận tay mở tivi.

Úc Hoè đến viện thẩm phán, cậu không thể tham gia buổi xét xử Triêu Tử, chỉ có thể ở nhà chờ tin tức.
Trôi qua mấy ngày, trong lòng cậu vẫn rất loạn, Từ Dĩ Niên không tập trung xem hình ảnh trên tivi, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cậu liếc mắt nhìn màn hình, thấy một dãy số lạ.

Từ Dĩ Niên ấn nghe máy: “Alo?”
Người ở đầu bên kia sửng sốt, giọng điệu kinh ngạc: “Từ Dĩ Niên? Lần này thế mà thông máy….Chờ tí, cậu không sao chứ?”
Ban đầu Từ Dĩ Niên nghe không ra, phản ứng lại một lát, mới phát hiện đó là giọng của ai: “….Bùi Tô?”
“Mấy hôm trước tôi gọi cho cậu mãi không được, tôi còn tưởng là cậu____” Bùi Tô nói tới đây chợt ngừng lại, sau đó thở phào nhẹ nhõm, “Cậu không sao là tốt rồi.”
Lời Bùi Tô nói nghe hơi kỳ lạ, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện khiến thần kinh Từ Dĩ Niên căng chặt, nghe vậy nhạy cảm hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Bây giờ cậu ở đâu?” Giọng điệu Bùi Tô trầm xuống, nghiêm túc nói, “Trong tay tôi có một thứ muốn đưa cho cậu.”
Sống ở đời không được nhanh miệng hứa hẹn những chuyện chưa đến, vì không biết deadline sẽ dí mình lúc nào ???? sin lũi mấy bồ, bảo hôm qua đăng 2 chap mà không kịp làm, giờ mới đăng được, tui sin lũi, ngàn lần sin lũiiii


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.