Đọc truyện Chàng Nhập Bạch Trú – Chương 67: Hiện Thực
Chương 68: Hiện Thực
“Đúng là Khởi La muốn gϊếŧ anh, hắn ta còn muốn nhân tiện gϊếŧ chết Hồ yêu”
–
Kèm theo tiếng đếm ngược cuối cùng, thế giới trước mắt Từ Dĩ Niên nhanh chóng sụp đổ thành vô số mảnh vỡ, màu đỏ thẫm đậm lập tức chiếm cứ tầm nhìn, trời đất nối thành một đường, âm thanh thông báo máy móc như truyền đến từ nơi xa, lại rõ ràng đến mức dị thường:
[ Mười giờ đúng thời gian đỏ, người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, chuẩn bị rời khỏi nơi vui chơi.
]
Keng____
Từ Dĩ Niên đột ngột mở to mắt.
Keng, keng____
Đồng đồ đặt ở góc tường rơi xuống đất, vang lên ba tiếng điểm đúng mười giờ, trong nháy mắt trở về hiện thực, ánh sáng chói loá đâm vào mắt.
Trong biệt thự nồng nặc mùi máu tươi, thấy rõ cảnh tượng xung quanh, đồng tử Từ Dĩ Niên co lại.
Xác yêu quái nằm la liệt khắp bốn phía, thậm chí máu chảy thành dòng nhuộm sàn nhà biệt thự điểm tình báo thành màu đỏ rực.
Từ Dĩ Niên quay phắt đầu qua, trái tim cũng treo lên tận cổ họng, thấy Úc Hoè bình yên vô sự ngủ say bên cạnh mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng nhìn thấy những yêu quái cũng đang ngủ say khác, vẻ mặt Từ Dĩ Niên lập tức cứng đờ.
Nam Chi, Tạ Kì Hàn, Nghê Âm….
Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái ngủ say, mà những yêu quái ngã dưới mặt đất này, cậu không hề quen một tên nào cả!
Ánh sáng chói mắt đánh rơi đèn trang trí trên trần nhà, cách đó không xa có hai yêu quái đang đánh nhau, xô vào nhau toé ra tiếng nổ ầm vang.
Ngay giây tiếp theo, một tên yêu quái trong đó thế mà xông tới hướng bọn họ, ánh sáng ngưng tụ trên tay ẩn chứa sức mạnh cực kì khủng bố.
Dưới nguồn sáng mạnh, Từ Dĩ Niên nhìn thấy bên má phải của đối phương có một dấu vết giống như vết khâu.
Đây thế mà là một tên Khởi La! Mà sao năng lực của Khởi La lại là ánh sáng?!
Không kịp nghĩ thêm, Từ Dĩ Niên lập tức phóng ra lôi điện, không tin nổi Khởi La này liếc mắt nhìn cậu một cái lại như gặp phải thứ gì đó khiến hắn cực kì kinh ngạc, trong nháy mắt yêu lực hắn tăng vọt, càng thêm nhanh chóng tấn công về phía Úc Hoè ngủ say!
Dưới tình thế cấp bách, Từ Dĩ Niên nhào tới trước người Úc Hoè, trực tiếp đỡ lấy công kích thay anh.
Cơn đau từ sau lưng truyền đến khiến hai mắt Từ Dĩ Niên nổi lên tơ máu, trong miệng lập tức trào ra máu tươi, mà dù vậy, cậu vẫn che kín Úc Hoè.
Khởi La vốn muốn tiếp tục tấn công, thấy vậy lại ngừng tay lại.
Trong cơn hoảng hốt Từ Dĩ Niên nghe thấy tiếng một yêu quái khác cười giễu cợt, giọng nữ dần trùng khớp với tiếng phát thanh trong trò chơi.
Sắc mặt Từ Dĩ Niên khẽ biến, đau đớn lại khiến cậu không thể suy nghĩ, khoé mắt chỉ liếc thấy vài cái đuôi cáo sau lưng nữ yêu.
Hồ yêu xông đến tấn công Khởi La vừa tập kích Úc Hoè, trong phút chốc đã đánh nhau mấy lần, hai luồng yêu lực mạnh mẽ va chạm kịch liệt, đôi bên đều hận không thể đẩy đối phương vào chỗ chết.
Từ Dĩ Niên chỉ hơi do dự, hay tay nắm chặt cánh tay Úc Hoè, để trọng lượng cả người anh dựa lên lưng mình, động tác này khiến miệng vết thương sau lưng cậu lại rách ra, Từ Dĩ Niên lau sạch máu bên miệng, nắm chặt thời gian cõng Úc Hoè đứng lên.
Thừa dịp hai yêu quái đang đánh nhau, Từ Dĩ Niên cõng Úc Hoè chạy tới cửa hông biệt thự.
Khởi La có vẻ không muốn thả bọn họ đi, lại bị Hồ yêu chặn cứng lại.
Thấy Hồ yêu không nhường bước nào, Khởi La nổi giận nói: “Tránh ra! Đợi đến khi cậu ta tỉnh lại, muốn gϊếŧ cậu ta sẽ không còn dễ như vậy nữa!”
“….Anh vậy mà muốn dùng cách này gϊếŧ chết Úc Hoè.” Hồ yêu nghe vậy trợn tròn hai mắt, dưới cơn tức giận càng tấn công tàn nhẫn hơn, trên gương mặt lại không giấu được thất vọng và khổ sở.
Giọng cô ta run rẩy, giống như bị đẩy đến bước đường cùng, “Anh biết một khi tôi mở ra trò chơi, tính mạng của tôi sẽ gắn liền với tất cả người chơi, anh gϊếŧ Úc Hoè, tôi cũng sẽ chết!”
Khởi La cười nhạo nói: “Vậy còn cô? Trong kế hoạch cũng không có việc gϊếŧ Từ Dĩ Niên.”
Hồ yêu không ngờ hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy tính của mình___Kế hoạch vốn dùng cho Úc Hoè đã bẻ sang Từ Dĩ Niên: Cô ta cố ý điều chỉnh độ khó trò chơi của Từ Dĩ Niên, để cậu thoát khỏi thế giới tinh thần trước người khác một bước, cắt đứt kết nối với cô ta.
Lúc này Từ Dĩ Niên không còn là “người chơi”, những người khác lại kẹt sâu trong thế giới tinh thần, thừa dịp cậu một thân một mình, gϊếŧ cậu sẽ dễ như trở bàn tay
Việc đã đến nước này, Hồ yêu nhìn dáng vẻ lạnh nhạt chế giễu của Khởi La, cuối cùng không ngăn được lửa giận đè nén đã lâu.
Gương mặt quyến rũ bởi vì ghen ghét mà vặn vẹo, giọng cô ta oán hận: “Phải, tôi muốn gϊếŧ cậu ta! Vậy thì làm sao?! Không phải cậu ta đổi mệnh với anh à? Nếu anh cần một người che giấu tướng mệnh giúp mình, tôi cũng có thể!”
“Mệnh Bạch Dạ của cô? Tôi còn không muốn nhìn đến.” Khởi La không chút lay động, từng chiêu một tấn công đến điểm yếu của cô ta, thấy Hồ yêu kích động càng đổ thêm dầu vào lửa, cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ cô ta, “Nếu cô muốn giúp tôi, vậy thì đừng cản đường, để tôi gϊếŧ Úc Hoè.”
Mí mắt Hồ yêu như muốn nứt ra, tức giận gào ầm lên: “____Anh xem tôi thành cái gì?!”
…..
…..
Từ Dĩ Niên cõng Úc Hoè chạy ra ngoài, tận lực tăng nhanh tốc độ.
Cơn đau sau lưng khiến sắc mặt cậu tái nhợt, trong quá trình chạy trốn nhịp thở càng thêm dồn dập, cậu thử tụ dị năng, còn chưa thành công đã ho khan liên tục, ánh điện ở đầu ngón tay chỉ loé lên chốc lát đã biến mất không còn tăm hơi, tiêu hao dị năng trước đây không đáng nhắc tới bây giờ trở thành gánh nặng cực lớn.
Từ Dĩ Niên hoa mắt váng đầu, cậu hít sâu một hơi, để mình tỉnh táo lại.
Nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, dù cho hai yêu quái trong biệt thự không đuổi ra theo, bản thân cậu bị thương nặng, Úc Hoè lại hôn mê bất tỉnh, chẳng sớm thì muộn cũng sẽ gặp phải phiền phức.
Đầu tiên cần tìm một nơi ẩn trốn trước, chờ Úc Hoè tỉnh lại từ trong trò chơi.
Phía xa thấp thoáng vang lên tiếng yêu quái cười đùa, những bóng người ở chợ phiên đập vào tầm mắt, ánh nhìn Từ Dĩ Niên dần ngừng lại.
Cậu nhớ rõ các khu chợ đều có làng chơi, thật ra đó lại là nơi thích hợp để trốn nhất.
Từ Dĩ Niên cởϊ áσ khoác Úc Hoè ra mặc lên người mình, che đi vết thương đầm đìa máu sau lưng.
Sợ Úc Hoè bị người ta nhận ra, Từ Dĩ Niên dìu anh, để anh cúi đầu dựa lên người cậu.
Cậu vỗ lên mặt mình, hai má dần hồng hào hơn, giả vờ thành dáng vẻ say rượu đỡ Úc Hoè lảo đảo đi lên phía trước.
Từ Dĩ Niên lách qua đám yêu quái kêu la khắp chợ, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại.
Tầm nhìn va vào một toà lầu tường đỏ, giữa ban ngày ban mặt cũng thắp ngọn đèn hồng nhạt ám muội, thấy nữ yêu quần áo mỏng manh đang lười biếng dựa vào cửa, Từ Dĩ Niên ngừng một lát, đi về phía toà lầu.
Giờ này cũng không nhiều khách tới mua vui.
Hai bọn họ vừa bước vào cửa, nữ yêu mỉm cười chào đón: “Nhóc đẹp trai, bạn của cậu không thoải mái hả?”
“Anh ấy uống say.” Từ Dĩ Niên nắm chặt vai Úc Hoè, đối diện tầm mắt với nữ yêu.
Thấy rõ diện mạo của cậu, hai mắt nữ yêu sáng ngời, giọng điệu cũng niềm nở hẳn: “Ban ngày ban mặt sao lại uống thành thế này? Vậy tìm một người cẩn thận chăm sóc bạn cậu nhé, còn cậu thì sao? Cậu thích kiểu nào?”
Nữ yêu xung quanh nghe vậy cùng chạy lại đây, mấy cô ha ha cười đùa, ánh mắt nóng rực dán lên người Từ Dĩ Niên, có người còn lớn gan chủ động nói: “Tôi chưa từng ngủ với nhân loại bao giờ hết, cậu thấy tôi thế nào?”
Sau lưng Từ Dĩ Niên đau đớn khó nhịn, bây giờ cũng không đoái hoài gì đến xấu hổ hay không, đối diện với đám nữ yêu nói: “Tôi ở cùng bạn tôi.”
Nhóm nữ yêu im lặng chốc lát, lập tức hiểu ra, ánh mắt nhìn cậu khác lạ: “À…Thì ra hai người muốn chơi kiểu này à.”
“Tôi đã nói rồi, sao mà hai người cứ dựa vào nhau mãi.”
“A Lâm! Tới đón khách đi! Bọn họ muốn chơi cùng nhau!”
Giữa tiếng cười vang của đám nữ yêu, một cô Mèo yêu cất bước đi tới, diện mạo cô xinh đẹp quyến rũ, mặc một cái váy hai dây xẻ tà cao, ngực đầy đặn, vòng eo tinh tế, dưới vạt váy là đôi chân dài trắng như tuyết, vừa đến đã ném cho Từ Dĩ Niên một cái nháy mắt.
Từ Dĩ Niên đỡ Úc Hoè, chân cũng sắp phát run, không chút do dự nói: “Vậy thì cô đi, đi đi đi.”
Cậu nói đến sốt ruột, nhưng bởi vì diện mạo hơn người, khí chất sạch sẽ, dáng vẻ háo sắc này trái lại còn chọc cười đám nữ yêu.
Có người kéo kéo cánh tay Từ Dĩ Niên: “Này, hay là thêm tôi nữa đi, tôi không thu tiền cậu đâu.”
Không đợi Từ Dĩ Niên từ chối, A Lâm đã gạt bỏ trước: “Không được! Khó khăn lắm mới gặp được khách đẹp như vậy, mọi người đừng có giành với tôi.”
Nhóm nữ yêu hình như rất nghe lời cô, tất cả chỉ cười hì hì không nói thêm gì nữa.
A Lâm bước lên một bước: “Tôi đỡ cậu ấy giúp cậu nhé?”
“Không cần,” Từ Dĩ Niên hất cằm, “Cô đi trước dẫn đường là được.”
A Lâm dẫn theo cậu đi thẳng lên lầu hai, sau khi tiến vào phòng, Từ Dĩ Niên lập tức khoá kỹ cửa.
Sợ bị cô nhìn ra manh mối, cậu đỡ Úc Hoè lên giường, cố ý dùng chăn với gối che lại anh.
Sau khi làm xong mọi thứ, Từ Dĩ Niên gần như mất hết sức lực, cậu thở hổn hển ngồi dựa vào bên giường, nói với A Lâm: “Bạn của tôi say quá rồi, tôi cũng không thoải mái, bọn tôi nghỉ ngơi một lát.
Cô không cần làm gì cả, tiền vẫn cho bình thường.”
Ánh mắt A Lâm dừng trên mặt cậu, thấy cậu thật sự không có tinh thần, không chỉ hai má trắng bệnh, màu môi cũng nhợt nhạt, cô liếm liếm môi, giọng điệu mập mờ: “Không cần cậu phí sức đâu, cậu chỉ cần nằm yên hưởng thụ là được rồi.”
Cô vừa nói vừa đi đến bên giường, nắm chặt cánh tay Từ Dĩ Niên khẽ xoa xoa nắn nắn: “Đã đến đây cả rồi, sao có thể không làm gì chứ? Người khác biết sẽ cười nhạo tôi đó….”
A Lâm bày ra dáng vẻ muốn dựa vào lồng ngực cậu, ngửi được mùi hoa thơm ngào ngạt trên người cô, Từ Dĩ Niên giật mình một cái, bỗng nhiên đẩy cô ra, A Lâm lại giữ lấy tay cậu, hờn dỗi nói: “Cậu làm gì thế?”
“….” Nhận ra mình bị thương nặng sức còn yếu hơn cả nữ yêu trong Mai Cốt Tràng, Từ Dĩ Niên cười gượng.
A Lâm thấy vẻ mặt cậu không tự nhiên lắm, nửa thật nửa giả trêu ghẹo: “Làm sao đấy? Cậu có bí mật nhỏ gì à?”
“Không phải, tôi…” Thần kinh Từ Dĩ Niên căng chặt, cái khó ló cái khôn nói, “Cái đó, tôi còn chưa tắm, tôi tắm xong rồi tiếp tục sau.”
A Lâm sửng sốt, dở khóc dở cười buông tay ra: “Vừa nhìn là biết cậu tới từ bên ngoài, cậu cũng để ý quá.”
Từ Dĩ Niên đứng lên, làm bộ muốn đi về phía nhà tắm, không thể tin nổi A Lâm lại vén cái chăn mỏng đắp trên người Úc Hoè lên, vô cùng tự nhiên nói: “Vậy cậu đi tắm trước đi, tôi chơi với bạn của cậu trước.”
Từ Dĩ Niên nghe vậy sợ hết hồn, ngả người nhào về phía Úc Hoè, đè lại cánh tay A Lâm đang muốn sờ tới.
A Lâm thuận thế đan xen ngón tay với Từ Dĩ Niên, hờn trách hỏi: “Nhóc đẹp trai, không phải là muốn đi tắm hả?”
Da đầu Từ Dĩ Niên tê dại, ném bừa ra một lý do: “…Anh ấy cũng phải tắm trước, tôi với anh ấy cùng đi!”
Năm lần bảy lượt bị từ chối, sắc mặt A Lâm đã sắp khó coi đến nơi, thấy cậu ôm vai tên đàn ông này, tư thế hết sức thân mật, như là cả mặt cũng không có ý định cho cô nhìn, đầu óc A Lâm xoay mấy vòng, tức khắc sáng tỏ thông suốt, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa ghét bỏ: “Hai người không phải là một đôi chứ? ? Vậy hai người còn đến đây làm gì, muốn phá đám đấy à?!”
Cô càng nghĩ càng thấy không bình thường, lập tức muốn gọi người tới xử lý bọn họ, Từ Dĩ Niên vội vã đứng dậy định khống chế A Lâm, lúc này lại động vào vết thương trên lưng, cậu đau đến mức than một tiếng, tay chân mềm nhũn ngã vào người Úc Hoè, thấy A Lâm sắp đi tới cửa, Từ Dĩ Niên sốt ruột không thôi, chống vào gối định đứng lên lần nữa, lại có người nhẹ nhàng ôm lấy vai cậu.
“Đứng lại.”
Một giọng nói trầm thấp rõ ràng vang lên phía sau, A Lâm quay đầu lại, đối diện với đôi mắt màu sắc đặc biệt.
Ánh đèn trong phòng hơi mông lung, nguồn sáng mờ ảo nổi bật lên đôi mắt tím sẫm như đầm nước sâu, màu đồng tử có một không hai đó hoàn toàn tỏ rõ thân phận người nọ.
Người này là….Úc Hoè?!
Sắc mặt cô thay đổi, không thể tin nhìn chủ nhân đôi mắt, theo bản năng nghe theo lệnh anh.
Từ Dĩ Niên thấy anh tỉnh rồi, trái tim luôn treo lơ lửng trên cổ họng cuối cùng cũng rơi xuống.
Úc Hoè ngồi dậy, Từ Dĩ Niên vốn đang nằm trên vai anh cũng thuận thế dựa vào anh ngồi lên.
Hai người cách rất gần, Úc Hoè gửi được mùi máu trên người cậu, chú ý thấy gương mặt Từ Dĩ Niên không còn chút máu, Úc Hoè duỗi tay đỡ lấy eo cậu.
Linh thể hình dạng người cá yên lặng xuất hiện bên gối.
Từ Dĩ Niên cảm thấy vạt áo dính máu của mình được cẩn thận vén lên, bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng phủ lên vết thương sau lưng cậu.
Cơn đau như bị xé rách dần dịu xuống, tựa như được dòng nước ấm áp mơn trớn.
Cánh tay còn lại của Úc Hoè khẽ xoa gáy cậu, như là an ủi cảm xúc Từ Dĩ Niên.
A Lâm thấy hành động vô cùng thân mật giữa hai bọn họ, suy đoán lúc trước đã được chứng thực, mà dù trong lòng có phẫn uất ngoài mặt cũng không dám nhiều lời.
Úc Hoè ngước mắt nhìn cô: “Phối hợp chút, tiền sẽ cho cô gấp đôi.”
Vẻ mặt A Lâm khẽ lay động, vừa định đồng ý, Úc Hoè lại thuận tiện nói: “Đến phòng tắm chờ, đừng ra ngoài.”
Nụ cười chưa kịp tràn ra lập tức biến mất, khoé miệng A Lâm giật giật, không buồn quay đầu bước thẳng về phía phòng tắm.
Vừa mới đóng cửa lại, kết giới nửa trong suốt cùng lúc mọc lên.
Chắc chắn A Lâm không nghe thấy bọn họ nói chuyện, Úc Hoè hỏi:
“Ai làm em bị thương?”
“Anh sao rồi?”
Bọn họ gần như mở miệng cùng lúc, Từ Dĩ Niên kinh ngạc, Úc Hoè trả lời trước: “Anh không sao, ra khỏi trò chơi mất ít thời gian.
Em thì sao, vết thương trên người em là xảy ra chuyện gì?”
“Trước tiên đừng nói cái này,” Từ Dĩ Niên nhớ tới hai yêu quái đánh nhau trong biệt thự, vội vàng nói, “Tên Khởi La đó xuất hiện rồi!”
Toàn bộ tộc Khởi La đã diệt vong từ mười năm trước, chợt xuất hiện một người mang theo vỏ bọc Khởi La, rất có thể là thủ phạm sau màn tập trung thế lực khắp nơi, tàn sát ma tộc trong miệng đại trưởng lão và Hạ Nghiễn
Tình huống trong biệt thự vô cùng phức tạp, lại thêm vừa tỉnh dậy từ trò chơi đã phải đối đầu trực tiếp với thế công của Khởi La, Từ Dĩ Niên căn bản không kịp nghĩ kỹ.
Bây giờ Úc Hoè tỉnh lại, cậu vội vàng kể tường tận tình hình trong biệt thự cho anh nghe.
“Xem ra cái trò chơi mà chúng ta tiến vào chính là Hồ yêu giở trò quỷ.” Úc Hoè trầm ngâm một lát, “Hồ yêu chín đuôi có một năng lực đặc biệt, đó là có thể cấu tạo lên thế giới tinh thần, kéo mục tiêu trong phạm vi nhất định vào trong đó.
Tất cả quy tắc trong thế giới tinh thần đều do cô ta thiết lập, đủ để vây chết người ý chí yếu kém ở trong.”
“Có lẽ cô ta muốn mượn việc này gϊếŧ người, thế nhưng Khởi La xuất hiện cắt ngang cô ta….” Từ Dĩ Niên không hiểu, “Tại sao tên Khởi La đó phải làm như vậy?”
Úc Hoè lắc đầu: “Khởi La cũng không cắt ngang cô ta, một khi thế giới tinh thần mở ra sẽ không dễ cưỡng ép kết thúc như vậy.”
Qua chốc lát, anh như nghĩ tới gì đó: “Em vừa mới nói, Khởi La muốn đẩy anh vào chỗ chết?”
Từ Dĩ Niên gật đầu, Úc Hoè nói: “Thế giới tinh thần Hồ yêu cấu tạo vô cùng tinh vi, thậm chí cô ta không cần tiếp xúc với mục tiêu đã có thể cưỡng chế kéo người vào đó.
Năng lực mạnh mẽ như vậy cũng chịu hạn chế rất lớn, sau khi mở ra trò chơi, nếu người chơi bị ngoại lực tấn công tổn thương hoặc tử vong ở hiện thực, Hồ yêu cũng sẽ bị thương nặng không kém.”
“Đúng thật Khởi La muốn gϊếŧ anh, hắn ta còn muốn nhân tiện gϊếŧ chết Hồ yêu.”
Từ Dĩ Niên dần trợn to mắt.
“Theo lời em miêu tả, thực lực của Hồ yêu và Khởi La không kém nhau bao nhiêu, thế nhưng nếu Khởi La ngẫu nhiên gϊếŧ được một người chơi trong đó, tình huống sẽ lập tức xảy ra biến đổi.”
Giọng điệu Úc Hoè hiếm thấy hơi lo lắng: “Chúng ta phải nhanh chóng trở về.
Tình cảnh của mấy người Nam Chi rất nguy hiểm.”
Hôm nay tác giả vẫn chưa đăng chương mới, chắc lại quên mật khẩu Tấn Giang rồi.
Nếu tầm chiều mai tác giả mới đăng thì chắc tối mai tui không edit kịp, thế nên khả năng cao là mai không có chap mới nha các chị em ????