Đọc truyện Chàng Nhập Bạch Trú – Chương 42: Diễn Xuất
Lúc Bùi Tô quay về phòng giam, Từ Dĩ Niên đang nằm trên giường ngẩn người.
Người bạn tù tính tình nóng nảy này của y không biết bị trúng tà gì mà im lặng khác thường.
Khuôn mặt đẹp như hoa đào ngày xuân, lông mi dài và dày rũ xuống, vẻ mặt mất hồn mất vía.
“Nghe nói cậu theo Ngân?”
Từ Dĩ Niên ngẩng đầu nhìn y.
“Đồn đãi khắp nơi rồi, buổi chiều lúc hóng gió hắn hôn cậu một cái.” Bùi Tô nhìn thấy hai má phiếm hồng của Từ Dĩ niên, vừa kinh ngạc vừa không khỏi nở nụ cười xấu xa nhớ lại: “Ngân được đấy, không có mấy cái ham thích vớ vẩn gì, c=3 lại còn bự nữa.
Nhưng đây là kế hoạch của cậu à? Dựa vào thịnh thế mỹ nhan để thu phục tù nhân, từ trong nội bộ hỗn loạn của Hắc Tháp…”
Thấy Bùi Tô càng nói càng quá, Từ Dĩ Niên làm động tác dừng lại với y, Bùi Tô nói nốt: “Hình như cũng khả thi đấy.”
Từ Dĩ Niên: “…!Anh đọc lắm tiểu thuyết quá.”
Bùi Tô thấy được rồi nên không đùa nữa, nghiêm chỉnh trở lại: “Ngân rất mạnh, hẳn là có thể bảo vệ được cậu.”
Từ Dĩ Niên hứng thú: “Hắn rất mạnh à?”
Úc Hòe có thể lặng lẽ xử lý được Ngân, giả làm đối phương mà không ai nghi ngờ, đến tột cùng bây giờ thực lực của Úc Hòe tới trình độ nào rồi?
“Tôi thấy mấy tù nhân khác đều rất khách sáo với hắn ta.
Cái loại giống Giang Kiêu bình thường sẽ không xung đột với hắn đâu.”
Nghe thấy Giang Kiêu bị lấy ra làm vật so sánh, Từ Dĩ Niên tỏ vẻ ghét bỏ: “Cùi bắp như anh Kiêu thì tôi chấp bằng một tay.”
Bùi Tô cười ha ha.
…
Hắc tháp trên hẹp dưới rộng, càng hướng lên trên thì không gian càng nhỏ, điều kiện sống cũng càng thoải mái.
Trong phòng giam tầng 181, tù nhân mắt lam tóc trắng ra khỏi phòng tắm, thuận miệng gọi bạn tù của mình: “Cho mượn vòng tay dùng một lát.”
“Sao cơ?”
“Mới tìm được bạn nhỏ, dẫn em ấy xuống dưới chơi một vòng.”
Bạn tù tháo vòng tay ném cho hắn, Ngân vững vàng bắt được.
Bạn tù ngạc nhiên nói: “Trước kia không thấy mày kiên nhẫn với ai như thế bao giờ, cái gì Tô ấy…!chẳng phải mày ngủ xong liền bảo người ta cút hay sao?”
“Lần này khác, tính tình ngang bướng lắm.” Ngân chậm rãi đeo vòng tay, “Nếu ném một mình em ấy xuống, chờ em ấy khóc sướt mướt cầu cứu tao thì chắc là thú vị lắm đây.”
Bạn tù nghe thấy hắn có cái ý tưởng độc ác như vậy, vừa cười vừa nhắc nhở: “Kiềm chế chút, đừng có đùa chết người ta.”
Sắc trời dần tối đen lại, nhà ăn tầng 100 đông nghịt người.
Giờ cơm chiều, Giang Kiêu và vài tên tù nhân đi lên cầu thang, một phía khác của hành lang vang lên tiếng bước chân.
Nam sinh đi trước cao cao gầy gầy, nước da trắng nõn, phía sau là hai người trạc tuổi cậu.
Trông thấy Giang Kiêu, Từ Dĩ Niên nhếch môi: “Anh Kiêu, trùng hợp thế?”
Vẻ mặt cười như không cười của cậu toát ra một loại khí chất rảnh rỗi đi gây chuyện.
Nhớ đến cử chỉ vô cùng thân thiết hồi chiều của cậu và Ngân, Giang Kiêu nhịn xuống, không định ngó ngàng gì đến cậu.
Giang Kiêu lặng thinh đi tiếp, hai người lướt qua mặt nhau.
Chân dài của Từ Dĩ Niên duỗi ra, ngáng đường Giang Kiêu lại.
“Mấy hôm trước chẳng phải còn tìm tao cùng ăn cơm hay sao?” Từ Dĩ Niên khiêu khích, “Giờ biết ra vẻ nhún nhường rồi đấy à?”
Phía sau cậu, Thần Nhiên lặng lẽ nhếch khóe môi.
Hạ Tử Hoành chăm chú nhìn bóng dáng cà lơ phất phơ của Từ Dĩ Niên, thầm nghĩ không hổ là anh Tiểu Từ, quá tàn nhẫn.
Giang Kiêu nghẹn lửa giận, ánh mắt oán hận nhìn cậu.
Từ Dĩ Niên được nước lấn tới: “Sao, bị bệnh rồi nên nói không thành lời? Mau tìm chỗ khám đi, nhân tiện trị luôn bệnh bại não của mày, bệnh nặng bệnh nhẹ dai dẳng lâu lắm rồi đấy.”
“Tao khinh.” Giang Kiêu không nhịn được nữa, “Đừng tưởng ôm đùi Ngân là được lên mặt với tao, mày chỉ là cái loại nằm cho người ta f*ck thôi——”
Từ Dĩ Niên đấm một phát lên mặt gã.
Giang Kiêu sững người, không thể tin được kẻ điên này lại ra tay.
Đến khi máu mũi nhỏ xuống đất, Giang Kiêu chùi đi, hai mắt đỏ ngầu: “…!Thằng ranh! Mẹ nó tao làm thịt mày!”
Hai tay Từ Dĩ Niên hiện ra ánh chớp, công kích vào mặt Giang Kiêu.
Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành ở phía sau cũng đối đầu với những tù nhân khác, trong chớp mắt các loại năng lực phóng ra, cả hành lang hỗn loạn hết cả lên.
“Dừng tay! Dừng——” Giọng quản ngục vang lên từ cuối hành lang, gã vừa chạy vừa cao giọng cảnh cáo.
Đám tù nhân ít nhiều đều tỏ vẻ chần chờ, trái lại Từ Dĩ Niên không kiêng nể gì, ánh sáng màu lam tím rực rỡ giật ngã một đám tù nhân.
“Số 4988, dừng tay ngay!”
Từ Dĩ Niên vô cùng kiêu ngạo: “Đỡ vướng víu, không thì mày cũng vào đánh cùng đi.”
Tuy rằng từ trước đến nay tù nhân đặc biệt luôn hoành hành ngang ngược nhưng không ra tay với cảnh ngục.
Nhiều người nhìn Từ Dĩ Niên như nhìn một tên thần kinh, quản ngục kia cũng lưỡng lự đôi lát.
Từ Dĩ Niên đang nghĩ có nên đánh ngất gã không thì cảnh ngục đã cầm gậy chạy vọt tới chỗ cậu, Từ Dĩ Niên lấy tay che mặt theo bản năng.
Gậy vốn nên đập vào mu bàn tay cậu nhưng cậu lại không cảm thấy gì.
Ầm!
Người gã phun máu tung tóe, có vài giọt bắn cả lên mặt Từ Dĩ Niên.
Cậu quay đầu, cơ thể của Giang Kiêu đập mạnh lên tường, sọ não vỡ tung, âm thanh như tiếng nổ là do vậy mà có.
Tứ chi mất đầu dựa vào tường run rẩy vài cái, sau đó hoàn toàn bất động.
Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh quá bất ngờ, Từ Dĩ Niên thoáng nhìn thấy khóe môi của quản ngục hơi cong lên, vẻ mặt quỷ dị.
—— Người tránh được cậu mà giết chết Giang Kiêu thì chỉ có thể là quản ngục này thôi! Góc độ giết người xảo quyệt như vậy, số người trong Hắc Tháp làm được chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trong khoảnh khắc đó, Từ Dĩ Niên nhớ ra lúc ở trong phòng biệt giam mình đã từng thuận miệng nói: “Nếu anh muốn báo đáp tôi thật thì tìm cơ hội đánh cái tên Giang Kiêu kia một chút giúp tôi.”
Yêu tộc có dung mạo tuấn mỹ đã đứng trước mặt cậu nhẹ giọng trả lời: “Đợi đi.”
Từ Dĩ Niên đột nhiên ý thức được cái gì đó, cậu nhìn về phía quản ngục, mặt hắn đổi sắc, hét to: “Nực cười! Dám ra tay giết người trong Hắc Tháp.”
Từ Dĩ Niên: “?”
Mẹ nó??? Rõ ràng là anh giết người mà! Rốt cuộc Úc Hòe có bao nhiêu nick clone???
Chẳng đợi Từ Dĩ Niên phản ứng, miệng quản ngục đã phun máu tươi, ngã cái rầm xuống trước mặt cậu.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy Từ Dĩ Niên không chỉ giết chết Giang Kiêu mà còn tập kích cả quản ngục, đám tù nhân dạn dày sương gió thấy vậy cũng bị sự hung tàn của cậu làm cho hoảng sợ, cả đám lùi từng bước về phía sau.
Từ Dĩ Niên thật sự muốn kêu oan.
Quản ngục ngã xuống rồi nhưng vẫn làm tròn chức trách của mình, cái tay run rẩy tóm lấy mắt cá chân của Từ Dĩ Niên: “Đừng…!đừng chạy.”
Từ Dĩ Niên: “Anh…”
Mu bàn tay của quản ngục nổi đầy gân xanh giống như dùng hết sức lực, thật ra là đang lặng lẽ đẩy cậu một cái: “Không được đi!”
“Đi!” Từ Dĩ Niên hiểu ý, nói với Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành: “Đi mau! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Thần Nhiên đánh một chưởng lên mặt tường, ngọn lửa nóng cháy đẩy lùi đám tù nhân.
Từ Dĩ Niên co cẳng chạy, Hạ Tử Hoành xông ra ngoài theo cậu.
Lúc này quản ngục mới run rẩy lấy máy liên lạc ra, tỏ vẻ đã mất sức nhưng thật ra đang chậm rãi từ từ: “Tầng 100 xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có tù nhân giết người rồi bỏ trốn về hướng Tây! Xem chừng định vượt ngục…!Tình hình khẩn cấp, mau phái người đến chi viện!”
Hạ Tử Hoành vừa chạy vừa nói: “Mẹ nó, anh với Thần Nhiên thương lượng xong cả rồi đấy à? Quyết định giết Giang Kiêu từ lúc nào vậy? Lần này bị bắt được thì xác định vào phòng thí nghiệm luôn.”
“Không phải tôi.” Từ Dĩ Niên chạy qua chỗ rẽ, lao xuống cầu thang, “Quản ngục là Úc Hòe, hắn ra tay.”
“…!Cái gì?” Hạ Tử Hoành trợn mắt há mồm, “Hắn biến hóa tài tình quá đấy.”
Từ nhà ăn tầng 100 đến tầng dưới cùng, cầu thang của tầng nào cũng có quản ngục đứng gác.
Tiếng cảnh báo vang lên, ba người cũng trốn đông trốn tây trong Hắc Tháp, bên ngoài song sắt nhỏ hẹp là tiếng gió rít gào và tia chớp sáng chói rạch ngang trời, một cơn mưa lớn sắp kéo tới.
Xông vào một góc chật hẹp, Thần Nhiên dừng bước.
Cửa Bắc của cầu thang toàn là quản ngục tập hợp khẩn cấp, nhìn qua vô cùng đông đảo.
Đám quản ngục nghe thấy tiếng động liền đồng loạt ngẩng đầu, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Tới nhanh đấy.” Từ Dĩ Niên nói nhỏ.
“Bắt lấy bọn họ!” Quản ngục cầm đầu ra lệnh, vô số dây leo mọc lên khỏi mặt đất, có xu thế muốn vây ba người bọn họ lại.
Từ Dĩ Niên phóng điện đạp lên, Thần Nhiên nhìn cậu hùng hùng hổ hổ còn tưởng rằng sẽ đánh lâu dài, ai ngờ sau một tiếng nổ, Từ Dĩ Niên trực tiếp bị dây leo quấn chặt xuống đất.
Thần Nhiên: “…”
Hạ Tử Hoành không nhìn nổi nữa: “Có phải anh ấy…!hơi giả trân không?”
Từ Dĩ Niên lăn một vòng trên mặt đất: “Các cậu chạy mau, tôi chặn phía sau cho!”
Hạ Tử Hoành lập tức hiểu ra Từ Dĩ Niên đang giở trò gì, thầm nghĩ mẹ nó xảo quyệt quá, em hết muốn chạy trốn luôn rồi!
So với cái mặt thiếu thốn biểu cảm của Từ Dĩ Niên, diễn xuất của Hạ Tử Hoành có thể nói là nặng tình anh em: “Không được! Muốn đi thì cùng đi!”
Thần Nhiên nghĩ thầm hai đứa này bị điên hay gì? Nhưng tình thế bức bách, y chỉ có thể hùa theo: “Chẳng phải đã quyết định xong rồi sao? Chúng ta phải cùng nhau rời khỏi Hắc Tháp!”
Quản ngục nghe vậy nhe răng cười: “Một lũ ranh không biết trời cao đất rộng! Đừng hòng đi!”
Từ Dĩ Niên chẳng ngờ mọi người đều muốn đóng máy ngay ở đây, cậu trừng mắt nhìn Hạ Tử Hoành làm hỏng chuyện, dòng điện phóng vào giữa đám quản ngục.
Sau một hồi đấu đá, cuối cùng Từ Dĩ Niên cũng ngã lăn xuống đất như ý nguyện, vài tên quản ngục nhào tới đè lên người cậu.
Để phòng ngừa sơ hở, bọn họ không chỉ còng tay cậu lại mà còn trói chặt cậu, hùng hùng hổ hổ đẩy cậu vào tầng dưới cùng của Hắc Tháp.
Trước lạ sau quen, thấy cửa lớn của phòng biệt giam, Từ Dĩ Niên sinh ra cảm giác thân thiết.
Quản ngục áp giải đẩy cậu vào phòng, Từ Dĩ Niên lảo đảo một chút, cửa sắt phía sau đóng lại cái rầm.
Mấy ngày tiếp theo, bên ngoài phòng biệt giam không có động tĩnh gì, ngoại trừ đưa tới một ít nước và đồ ăn có thể miễn cưỡng duy trì sự sống thì dường như Hắc Tháp đã quên mất bọn họ.
Phòng biệt giam lần này chỉ đủ nhét được một người, không gian quá chật chội là một loại tra tấn cực lớn đối với tâm lý con người.
Trong bóng đêm giơ tay không nhìn thấy năm ngón, Từ Dĩ Niên chỉ có thể yên lặng nhẩm tính thời gian, cậu nhịn không được bắt đầu nghi ngờ lần trừng phạt này có phải sẽ như lần trước hay không, hoặc là hành động thất bại nhưng Hắc Tháp cũng không định “xử lý” bọn họ…
Đói khát và rét lạnh không ngừng tàn phá ý chí, Từ Dĩ Niên từ từ nhắm hai mắt lại, cố gắng không hoạt động quá mạnh, ít nhất là có thể bảo tồn sức lực, dẫu vậy, cảm xúc lo âu lại càng ngày càng tăng lên.
Ngay khi cậu bi quan sắp không chịu nổi nữa thì cửa vang lên một tiếng động rất nhỏ.
Gần như là Từ Dĩ Niên tỉnh lại ngay, cậu hơi do dự, giả vờ ngủ say bất động, có người đứng trước mặt cậu.
Cậu mở mắt ra như bị đánh thức, miếng vải mềm mại ẩm ướt lập tức bưng kín mũi miệng của cậu, Từ Dĩ Niên giãy dụa mấy cái, đồng thời ra sức nín thở.
Cậu khép mắt lại, làm như là bị hôn mê dưới tác dụng của thuốc, quản ngục bịt miệng cậu nói: “Được rồi.”
Đây là…!giọng của Úc Hòe.
Giống như được trấn an, cơ thể căng thẳng của Từ Dĩ Niên bất giác thả lỏng.
Cậu cảm giác mình được nâng lên một cái xe cáng.
Hai gian phòng biệt giam bên cạnh cũng vang lên âm thanh tương tự.
Cậu không dám mở mắt, chỉ nghe được tiếng bánh xe lăn trên mặt đất, đám quản ngục phụ trách vận chuyển yên lặng một cách bất thường.
Xem ra là muốn tới phòng thí nghiệm.
Thang máy đi xuống dưới, tiến vào trong vị trí kết giới của phòng thí nghiệm, Từ Dĩ Niên chợt cảm thấy toàn thân bị dị năng áp chế.
Bản năng khiến đầu ngón tay của cậu khẽ cử động, may mà ánh sáng mờ tối, không ai chú ý đến cậu.
Trong bóng đêm vang lên tiếng mở khóa, sau khi cửa phòng được mở ra, có quản ngục than thở vài câu, hình như môi trường bên trong khiến gã không được thoải mái.
Từ Dĩ Niên được đẩy về phía trước, mãi đến một chỗ trống thì dừng lại, có người bế cậu khỏi xe cáng, lúc đặt cậu lên giường thì khẽ cúi người thì thầm: “Làm việc cẩn thận.”
Theo tiếng dặn dò nhỏ bé của Úc Hòe, hơi thở của hắn phả vào tai cậu.
Cả người Từ Dĩ Niên bùng nổ, suýt nữa không nhịn nổi, cùng lúc đó, có một vật gì nhanh chóng móc vào cổ tay cậu.
Dị năng bị áp chế lại ùa về cơ thể một lần nữa, Từ Dĩ Niên ti hí mắt nhìn bóng dáng rời đi của Úc Hòe.
Đợi cho tiếng bước chân của đám quản ngục xa dần, Hạ Tử Hoành nhỏ giọng nói thầm: “Đây là cái chỗ quỷ gì?”
Từ Dĩ Niên nghĩ thầm Hạ Tử Hoành chuyên nghiệp quá rồi đấy, người ta đi hết sạch rồi mà vẫn còn diễn, cậu cũng theo đó mà quang minh chính đại mở mắt ra.
Trong phòng không có nguồn sáng, Từ Dĩ Niên thích ứng một lát mới nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, mức độ kinh ngạc tương đương với Hạ Tử Hoành: “Đây là cái chỗ quỷ gì?”
Giọng nói bình tĩnh của Thần Nhiên vang lên: “Ngạc nhiên…!mẹ nó!”
Căn phòng này rộng lớn khác thường, sánh ngang với thao trường trên tầng 100, mấy trăm cái giường nhỏ màu trắng cố định vô số tù nhân trông tựa như nhà xác.
Từ Dĩ Niên quay đầu, thấy rõ khuôn mặt của tù nhân nằm bên cạnh mình.
Nói đúng ra thì tù nhân này chỉ còn nửa khuôn mặt.
Nửa còn lại được bao trùm bởi vảy cá, những vảy cá động đậy theo tiếng ngáy của tù nhân giống như vật sống có sinh mệnh.
“Xong đời.” Nhìn thấy tù nhân có hình thù kì quái xung quanh, mặt Từ Dĩ Niên tối sầm, giọng nói rít ra từ cuống họng: “…!Diệp Thiểu sẽ không bị sửa mặt đấy chứ?”
“Không sao.” Hạ Tử Hoành khốn khổ nói, “Cho dù có bị sửa mặt, cùng lắm thì…!dẫn cậu ấy tới bệnh viện sửa lại.”
“Được không đấy?” Từ Dĩ Niên không tin lắm.
Thần Nhiên cạch một tiếng phá tan khóa tay khóa chân đi, nhẹ giọng cắt ngang lời bọn họ: “Tìm được người trước rồi nói sau.”
Từ Dĩ Niên và Hạ Tử Hoành cũng nhẹ tay nhẹ chân mở khóa.
Tù nhân xung quanh đều ngủ rất sâu, Từ Dĩ Niên xuống khỏi giường nhỏ.
Cửa phòng bị khóa từ bên ngoài, Thần Nhiên vẽ một tấm bùa nổ tung, sau khi vẽ nửa ngày thì tấm bùa được y nhét vào trong ổ khóa, một tiếng nổ nho nhỏ vang lên, khóa cửa bật ra.
Hạ Tử Hoành không ngờ bùa nổ tung còn có thể dùng như vậy: “Nếu tương lai cậu đổi nghề thì có thể cân nhắc đến nghề phá khóa.”
Ba người lén lút ra cửa như kẻ trộm.
Ánh đèn trên hành lang sáng chói mắt, ngoài cửa có hai lối rẽ sang phải và sang trái, bất kể rẽ sang hướng nào thì đầu bên kia cũng đều vòng vèo không thấy điểm cuối.
“Chỗ này khiến người ta cảm thấy không thoải mái.” Hạ Tử Hoành nói thầm.
“Tách ra hành động đi.” Thần Nhiên nhanh chóng quyết định, “Tôi đi bên trái, các cậu đi bên phải.
Tìm được Diệp Thiểu thì liên lạc.”
“Tôi hiểu mà, cân bằng thực lực.” Hạ Tử Hoành rất biết thân biết phận, ôm chầm lấy Từ Dĩ Niên: “Anh Tiểu Từ, bên này của chúng ta dựa vào anh nhé.”
Từ Dĩ Niên thờ ơ đáp: “Đừng cản trở là được.”
Thần Nhiên thấy bộ dạng không đứng đắn này của cậu, nhắc nhở: “Lát nữa tôi sẽ báo cáo tin tức về phòng thí nghiệm và Hắc Tháp cho cục trừ yêu, tình hình bây giờ hẳn là đã đủ cho tổng cục tiến hành điều tra.
Các cậu chú ý an toàn, không bao lâu nữa cục trừ yêu sẽ tới.”
Từ Dĩ Niên nhìn y: “Biết rồi.”
Chờ Thần Nhiên đi, Hạ Tử Hoành cười tủm tỉm hỏi: “Anh Tiểu Từ, anh nghe lời Thần Nhiên như thế từ bao giờ vậy?”
Nếu là trước kia mà Thần Nhiên ra lệnh cho cậu, nói không chừng Từ Dĩ Niên đã đánh nhau với người ta rồi.
“Cậu ấy nói có lý, tại sao không nghe?” Từ Dĩ Niên lấy làm lạ hỏi.
Hạ Tử Hoành càng cười lớn hơn, Từ Dĩ Niên không chịu nổi: “Cười quần què ấy, không phải cậu cũng rất nghe lời hay sao?”
Lúc chưa quen, Hạ Tử Hoành không có thiện cảm gì với Thần Nhiên, cảm thấy người này quá kiêu ngạo.
Hạ Tử Hoành khoác vai Từ Dĩ Niên, nửa đùa nửa thật: “Chỉ cần là lời của bạn bè thì em đều nghe.”
Từ Dĩ Niên a lên: “Thế tôi bảo cậu gọi tôi là ba thì cậu cũng gọi à?”.