Đọc truyện Chàng Nhập Bạch Trú – Chương 37: Đào Hoa
“…!Em suy nghĩ trước khi làm việc có được không? Chỗ nào nguy hiểm là lại lao đầu tới chỗ đó, biết bên ngoài đã chết bao nhiêu người không? Sắp chất thành núi rồi kia kìa.”
Hạ Tử Hoành nhỏ giọng biện bạch cho bản thân: “Trước lúc đến đây em có biết đâu.”
Hạ Nghiên bị tức đến bật cười: “Vậy em chẳng hề chuẩn bị chút gì đã nghênh ngang mà tới?”
Hạ Tử Hoành không cãi được, thành thành thật thật cúi đầu.
Cách đó không xa liên tiếp vang lên tiếng Hạ Nghiên răn dạy Hạ Tử Hoành nhưng dường như Từ Dĩ Niên không hề nghe thấy.
Đầu cậu lặp đi lặp lại câu nói khiến người ta mơ mộng kia, giọng điệu nói chuyện và vẻ mặt của Úc Hòe đều bị ấn nút tạm dừng.
Một lúc lâu mà Từ Dĩ Niên vẫn chưa hoàn hồn.
“Anh Tiểu Từ.” Bị Hạ Nghiên dạy dỗ mãi mới xong, Hạ Tử Hoành nhìn phải ngó trái, phát hiện thiếu mất một người, “Úc Hòe đâu?”
“Đi rồi.”
Hạ Tử Hoành sửng sốt: “Cứ vậy mà đi à? Em còn chưa nói lời cảm ơn với hắn đâu, nếu hôm nay không có hắn ở đây thì chắc em lành ít dữ nhiều rồi…!Anh có phương thức liên hệ của hắn không?”
“Không có.” Từ Dĩ Niên đứng dậy, giọng điệu cứng rắn.
“Vậy…”
Từ Dĩ Niên ngắt lời y: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết, cậu cảm tạ hắn trong lòng là được.”
Từ Dĩ Niên nói xong liền đi mất, Hạ Tử Hoành quay đầu nhìn Thần Nhiên: “Tâm trạng của anh ấy không vui à?”
Thần Nhiên hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đôi khi não cậu nhảy số rất nhanh, đôi khi lại giống như không hề có não.”
“?”
Thần Nhiên vỗ vai của y: “Nói ít thôi.”
Sau khi cục trừ yêu tới hiện trường, Hạ Nghiên phụ trách những công việc liên quan phía sau.
Mấy người Từ Dĩ Niên vốn muốn ở lại dinh thự Bạch Lộc để hỗ trợ nhưng bị Hạ Nghiên không hề do dự mà đuổi về.
Lo lắng kết quả xử lý của cục trừ yêu nên Từ Dĩ Niên và Thần Nhiên liền ngủ luôn tại nhà họ Hạ.
Từ Dĩ Niên vừa ngủ một giấc tỉnh dậy thì Hạ Nghiên cũng trở lại từ phân cục Nam Hải.
Lúc Từ Dĩ Niên xuống lầu thì Hạ Nghiên đang quay lưng về phía cậu uống cà phê, thầy trừ yêu bận rộn cả đêm nhưng bả vai vẫn rắn rỏi và áo mũ chỉnh tề, nếu không biết công việc đêm qua của Hạ Nghiên thì ngay cả Từ Dĩ Niên cũng tưởng là hắn mới tỉnh ngủ xuống lầu.
Trong ấn tượng của Từ Dĩ Niên, hình như những thầy trừ yêu năng lực xuất chúng đều có thể thức rất lâu.
Cậu còn nhớ có một lần Đường Phỉ ra ngoài làm nhiệm vụ phải thức bốn năm ngày liền nhưng lúc trở về vẫn tỉ mỉ hướng dẫn cậu luyện tập như chẳng hề hấn gì.
“Anh Hạ Nghiên.” Từ Dĩ Niên hỏi, “Anh mới về à?”
“Về được một lúc rồi.”
Từ Dĩ Niên thấp thỏm vụ không có tung tích của Diệp Thiểu, “Chuyện ở dinh thự…”
“Ăn sáng trước đi, chuyện hơi phức tạp.” Hạ Nghiên ý bảo cậu ngồi xuống, “Đợi mấy đứa kia dậy hết rồi thì anh kể.”
Từ Dĩ Niên gật đầu ngồi xuống bên cạnh Hạ Nghiên.
Không bao lâu sau thì Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành đều xuống lầu.
Thần Nhiên thì biết kiềm chế cảm xúc của mình hơn còn Hạ Tử Hoành vừa trông thấy Hạ Nghiên liền vọt tới bên bàn ăn: “Anh! Diệp Thiểu sao rồi? Tiếp theo các anh định làm gì? Em tham gia với được không?”
Ba câu hỏi liên tiếp khiến Hạ Nghiên đau cả đầu: “Em ăn cơm cho đàng hoàng trước đi.”
Hạ Tử Hoành và Thần Nhiên nghe vậy liền nhanh chóng quét sạch bữa sáng.
Ba người ngồi thành một hàng trên sô pha, Hạ Nghiên đối diện với bọn họ: “Anh nói trước nhé, anh không đồng ý cho mấy đứa tiếp tục tham dự vào chuyện này.
Hỗn huyết liên lụy đến một loạt vấn đề không phải chuyện đùa, nhiệm vụ liên quan đến nó đều rất mạo hiểm.”
Những người khác chưa kịp phản ứng thì Hạ Nghiên đã nói tiếp: “Năm năm trước, phòng thí nghiệm nghiên cứu hỗn huyết được xây dựng ở ngoại ô thành phố Vân Dao, căn cứ vào tài liệu mà sau này bọn anh tìm ra, mục đích thật sự của phòng thí nghiệm không phải mất viên thuốc bé tí ấy, hỗn huyết chẳng qua chỉ là kết quả trong quá trình thí nghiệm thôi, ý định ban đầu của người nghiên cứu là chế tạo ra vật thí nghiệm có năng lực của quỷ tộc.
Nói đơn giản chính là cải tạo con người hoặc yêu quái thành quỷ tộc.”
“…” Trong phòng yên ắng không một tiếng động, Từ Dĩ Niên và Hạ Tử Hoành đều bị suy nghĩ này làm cho chấn động, Thần Nhiên lặng im một lúc lâu rồi bảo: “Do thuyết Tôn sùng huyết thống có phải không? Trong tập tranh tư liệu huyết thống của yêu tộc thì quỷ tộc nằm ở ví trí thứ nhất.”
Trước đây gần như cả yêu giới đều cho rằng huyết thống của quỷ tộc là tối cao.
Bây giờ tuy rằng có điều lệ chung sống hòa bình ràng buộc nhưng đại đa số yêu quái đều rất kiêu ngạo, đối với yêu tộc mà nói, tuổi thọ của thầy trừ yêu ngắn, tư chất có hạn, huyết thống của người thường lại càng chẳng đáng nhắc tới.
Hồi đó Từ Dĩ Niên đính hôn với Úc Hòe đã khiến cả yêu giới dậy sóng một lần, nói Từ Dĩ Niên trèo cao đã là khách sáo lắm rồi.
“Có thể đúng mà cũng có thể không đúng.
Hẳn là các em cũng để ý thấy, sau khi dùng hỗn huyết thì tròng mắt sẽ biến thành màu tím sẫm, màu mắt đặc biệt này là một trong những biểu tượng của quỷ tộc, theo lý mà nói, yêu quái tiến hành thí nghiệm cực kỳ theo đuổi sự hoàn mỹ, tôn kính sức mạnh của quỷ tộc, nhưng căn cứ vào tư liệu mà bọn anh tra được thì gia tộc đứng phía sau phòng thí nghiệm——”
“Là nhà họ Hạ.” Hạ Tử Hoành bỗng nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy.” Hạ Nghiên gật đầu, “Chủ nhân đời trước của gia tộc bọn anh âm thầm đầu tư cho phòng thí nghiệm, lãnh đạo của phòng thí nghiệm và ông ấy có quan hệ cá nhân rất tốt, trong lúc tiến hành nghiên cứu thì đồng thời bọn họ cũng thông qua mua bán hỗn huyết để kiếm lợi.”
Nghe đến đó, cuối cùng Từ Dĩ Niên cũng nhớ ra một chuyện.
Năm năm trước, nhà họ Hạ từng có một khoảng thời gian vô cùng rối ren.
Bởi vì Hạ Tử Hoành vẫn luôn cẩu thả, mà khi ấy Úc Hòe lại chiếm lấy đại đa số sự chú ý của cậu nên sau này Từ Dĩ Niên mới biết nhà họ Hạ từng trải qua một biến cố lớn.
Nhóm thầy trừ yêu do Hạ Nghiên dẫn đầu âm thầm điều tra chân tướng của hỗn huyết, cuối cùng lại điều tra ra chủ nhân nhà họ Hạ.
Chuyện liên quan đến gia tộc lớn nên được xử lý kín kẽ và nhanh chóng, Từ Dĩ Niên chỉ nghe nói một vài việc nhỏ không đáng kể.
Nếu phải nói cậu ấn tượng gì nhất với biến cố lần ấy thì đó chính là Hạ Nghiên dựa vào công lao mà trổ hết tài năng giữa đám thế hệ trẻ, để từ nay về sau Hạ Tử Hoành yên tâm làm một người bình thường, trời sập xuống cũng đã có anh trai chống đỡ.
“Diệp Thiểu là người còn sống duy nhất trong phòng thí nghiệm năm đó.” Hạ Nghiên nhẹ giọng nói.
Hắn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng ngày hôm ấy.
Cả tòa thí nghiệm trống trơn, ngoại trừ máy móc và tài liệu bị vứt bỏ thì hiện trường chỉ còn lại xác chết của vật thí nghiệm, những thi thể đó ít nhiều đều có dị tật: tứ chi hình dạng kỳ quái, đầu phình to, làn da sắc màu…!Trước đó, bọn họ là đều con người hoặc yêu quái bình thường.
Sau khi lão chủ nhân bị cục trừ yêu khống chế, phòng thí nghiệm nghe được tin liền bỏ đi trước.
Trên mặt đất toàn là thuốc men và vết máu, đang khi cục trừ yêu mất hết hi vọng thì có người phát hiện ra một bé trai trốn trong nhà kho.
“…!Cậu ấy co ro trong một cái hòm gỗ, có lẽ vì vậy nên mới thoát được.
Một đàn anh trong đội nhận nuôi cậu ấy, mất khoảng một năm để khiến Diệp Thiểu thích ứng với xã hội loài người lần nữa, sau đó cậu ấy liền nhập học tại học viện.” Hạ Nghiên ngừng lại một lát, tâm trạng rối bời, “Xuất phát từ sự bảo vệ đối với nạn nhân nên cục trừ yêu cho cậu ấy một thân phận hoàn toàn mới.
Bình thường Diệp Thiểu đều đeo kính sát tròng, mắt của cậu ấy đã bị phòng thí nghiệm cải tạo thành màu tím sẫm rồi.”
Nhớ tới tên người gửi kỳ lạ trên lá thư, Từ Dĩ Niên lẩm bẩm nói: “Em nên hỏi cậu ấy…”
Bốn năm qua đi, lại nhận được thư từ phòng thí nghiệm một lần nữa.
Rốt cuộc khi ấy Diệp Thiểu cảm thấy như thế nào?
“Lúc nãy anh bảo tin tức về Diệp Thiểu đều phải được giữ bí mật.” Thần Nhiên cắn chặt răng, “Kể cho chúng em biết mấy chuyện này, vậy bây giờ…!cậu ấy không được bảo vệ nữa sao?”
“Anh!” Hạ Tử Hoành kinh hoảng nói, “Bộ dạng tối hôm qua của Diệp Thiểu rõ ràng không bình thường.
Cậu ấy không nghe lọt một câu nào cả, rất có thể cậu ấy đã bị khống chế rồi, cậu ấy——”
“Cậu ấy giết hơn trăm người.” Hạ Nghiên không biết phải làm sao, “Căn cứ điều tra, cậu ấy tự nguyện tới dinh thự Bạch Lộc.
Trước khi tìm ra chứng cứ chứng minh chính xác là cậu ấy bị người ta khống chế, chỉ có thể tạm thời quy cậu ấy thành tội phạm.”
Tay Từ Dĩ Niên siết chặt thành nắm đấm, cậu nhìn về phía Hạ Nghiên: “Bây giờ có manh mối gì chưa?”
“Anh Hạ Nghiên.” Từ Dĩ Niên nhìn người đàn ông mặt mày tương tự Hạ Tử Hoành này, “Diệp Thiểu là bạn cùng phòng của em, em quen cậu ấy bốn năm, cậu ấy không thể nào phạm tội giết người được.”
“Anh, có tin gì anh mau nói đi.
Anh không nói thì hôm nay em bám anh miết, anh đi đâu em theo đấy.”
Thấy Hạ Tử Hoành càn quấy, Hạ Nghiên lạnh lùng bảo: “Anh nói nhiều như vậy là để các em biết tính nghiêm trọng của chuyện này, đừng có xử sự theo cảm tính.”
Lúc hắn lạnh mặt toát ra khí thế của bậc bề trên, ba người đều cúi đầu nghe hắn răn dạy.
Từ Dĩ Niên vẫn chưa từ bỏ ý định mà chọc chọc Hạ Tử Hoành, Hạ Tử Hành chọc lại Thần Nhiên.
Trông thấy động tác nhỏ của bọn họ, Hạ Nghiên đau cả đầu: “…!Chuyện hôm qua quá huyên náo, dinh thự Bạch Lộc bị tra ra là một trong những nơi bí mật bán hỗn huyết, bọn họ và phòng thí nghiệm vốn là quan hệ hợp tác nhưng không biết tại sao phòng thí nghiệm lại tạm thời ra một lệnh mới cho yêu quái vận chuyển hỗn huyết, chính vì thế mới có vụ tàn sát hôm qua.”
“Yêu quái vận chuyển hỗn huyết và sát thủ ở phòng nhỏ là cùng một giuộc, sau khi đưa thuốc, bọn họ liền trà trộn vào căn phòng nhỏ trong sảnh.
Bọn anh phải tốn không ít công sức mới xác minh được thân phận của mấy sát thủ đó.” Hạ Nghiên thấp giọng nói, “Bọn họ đều là tội phạm trong Hắc Tháp, hơn nữa toàn bộ đều đã bị vào sổ tử vong.”
Hắc Tháp sửa lại hồ sơ của tội phạm, biến tội phạm “đã tử vong” thành của riêng để sử dụng.
Cho dù cục trừ yêu có tra được tin tức cụ thể thì cũng không thể nào đòi người từ chỗ Hắc Tháp—— Sau khi vào tù, hồ sơ của những người này đều được chuyển giao toàn bộ cho Hắc Tháp, chỉ cần trên hồ sơ ghi là đã chết thì cục trừ yêu cũng không thể lấn lướt Hắc Tháp để định tội cho người chết.
“Sau khi hai giới phân quyền, toàn quyền Hắc Tháp do yêu tộc quản lý, loại giao dịch mờ ám như thế này hẳn là đã có mấy năm rồi.
Sau biến cố của năm năm trước, anh chưa từng nghe được tin tức nào về phòng thí nghiệm nữa.
Nhưng hỗn huyết vẫn luôn được buôn bán phạm vi nhỏ trong chợ đen của yêu tộc, rõ ràng vẫn có người giúp đỡ phòng thí nghiệm như trước.
Bây giờ xem ra, giữa phòng thí nghiệm và Hắc Tháp tồn tại một mối liên hệ nào đó.”
“Suy đoán ban đầu của bọn anh là rất có thể Diệp Thiểu đã vào Hắc Tháp rồi.”
Nghe Hạ Nghiên giải thích xong, Từ Dĩ Niên mất hồn một hồi lâu.
Thần Nhiên nghe điện thoại xong liền đi trước, Từ Dĩ Niên ngồi đối mặt với Hạ Tử Hoành, không ai nói gì.
Cuối cùng Từ Dĩ Niên ổn định tâm trạng rồi đứng dậy, “Tôi đi trước, có việc liên hệ sau.”
“Nhưng mà…” Hạ Tử Hoành mở miệng muốn nói nhưng không biết nên nói từ đâu, cuối cùng gãi gãi đầu, “Em tiễn anh ra cửa.”
Hai người sóng vai mà đi, lúc gần tới cổng lớn thì bắt gặp một thanh niên khí chất trác tuyệt.
Thanh niên có làn da trắng như ngọc, dáng người cao gầy, vừa trông thấy Từ Dĩ Niên, thanh niên liền nhướn mày nhìn cậu.
Trên lầu vang lên tiếng cười dài của mẹ Hạ, bà vừa nói vừa xuống lầu, đôi mắt nhìn người thanh niên như nhìn vị cứu tinh: “Ôi chao, cuối cùng cũng tới rồi, đợi ngài đã lâu! Nhân dịp hôm nay Tiểu Nghiên ở nhà, ngài mau giúp tôi tính nhân duyên cho thằng bé với, hơn ba mươi tuổi rồi mà chẳng thấy động tĩnh gì…!Tiểu Hoành tiễn bạn xong rồi về luôn nhé, để Lam tiên sinh tính giúp con xem khi nào con có bạn gái, hoặc là xem sự nghiệp cũng được!”
Hạ Tử Hoành vừa nghe mẹ nói không những chỉ xem mệnh cho anh mình mà còn xem cho cả mình, nhất thời mặt mày xám lại: “Không thì anh dẫn em theo với.”
Từ Dĩ Niên vui sướng khi thấy người gặp họa: “Nghe lời cô đi.
Không cần tiễn tôi nữa, tôi tự đi.”
Cậu nói xong liền đi ra ngoài mặc kệ sự níu kéo của Hạ Tử Hoành.
Nhà họ Hạ là kiểu nhà cổ được truyền qua nhiều thế hệ, sân và nơi ở đều mang hương vị cổ kính, Từ Dĩ Niên đi qua rừng trúc xanh um tùm, lúc gần ra đến cổng thì phía sau vang lên một tiếng gọi dồn dập:
“Từ thiếu chủ, chờ chút.”
Từ Dĩ Niên quay đầu lại.
Lam bước nhanh tới.
Khuôn mặt y đẹp như ngọc, rừng trúc sau lưng càng tôn lên vẻ đẹp ấy, cả người toát lên khí chất siêu phàm thoát tục, nhưng y vừa mở miệng thì tiên khí trên người liền bay mất không sót lại chút gì: “Có cần tôi giúp cậu đoán mệnh không? Quen nhau nhiều năm như vậy, lấy cậu 100 vạn thôi.”
Từ Dĩ Niên: “…”
Từ Dĩ Niên: “Hồi nãy tôi đã định nói rồi, hình như thầy tướng số không bói nhân duyên, cũng không bói sự nghiệp được, phạm vi nghiệp vụ của ngài mở rộng từ lúc nào vậy?”
Mặt Lam không hề đổi sắc: “Căn cứ vào số mệnh thì mấy thứ đó vẫn có thể xem được đại khái, thành tâm thì ắt linh…!Không dễ gì gặp được tôi đâu, 80 vạn nhé?”
Từ Dĩ Niên lặng lẽ oán thầm hay cho câu thành tâm thì ắt linh, có gan thì nói trước mặt bà Hạ ấy.
Cậu không hứng thú bảo: “Tôi không muốn đoán mệnh, ngài vẫn nên về đi.”
Năm mười tuổi, Lam là người đầu tiên tính ra mệnh của cậu.
Lam nhìn thấy những đầu lâu treo đầy như biển rộng trên đỉnh đầu cậu, xác chết chất cao như núi dưới chân cậu, những nơi cậu đi qua, yêu giới và cả giới trừ yêu đều không được an bình.
Về sau, mỗi năm cậu phải đoán mệnh bảy tám lần, mỗi lần là một thầy tướng số khác nhau, gần một trăm thầy tướng số của cả hai giới cậu đều gặp một lần.
Tuổi tác tăng lên, mẹ Từ cũng dần dần hết hy vọng, ý thức được mệnh của con mình vững như đá nên mấy năm nay mới miễn cưỡng đổi thành mỗi năm đoán mệnh một lần.
Lam thấy cậu không hào hứng lắm, dằn lòng: “50 vạn?”
“30 vạn? 10 vạn? Không ít hơn nữa được đâu, tôi chưa xem cho ai giá thấp hơn giá này, lần cuối cùng tôi lấy giá này đã là chuyện của hai mươi năm trước rồi.”
Cuối cùng Từ Dĩ Niên cũng mở miệng: “Ngài cho tôi 100 vạn đi, tôi đoán mệnh cho ngài.”
Mười năm qua, bộ dạng của Lam hoàn toàn không thay đổi gì, năm tháng và tuổi tác dường như đã bỏ qua y, chưa từng lưu lại dấu vết gì trên người y.
Thầy tướng số là một công việc khá đặc biệt, bọn họ được các gia tộc lớn tôn kính, tiền lương và đãi ngộ rất hậu hĩnh.
Nhưng để trở thành thầy tướng số thì rất khó, phải có mắt âm dương trời sinh, trải qua tu hành, tư chất vĩ đại hơn người mới có thể trông thấy số mệnh của vạn vật, từ đó nhìn trộm luân hồi.
“Thế này đi, tôi xem miễn phí cho cậu.” Lam im lặng một lát rồi ép buộc cậu thay đổi suy nghĩ: “Đưa tay cho tôi.”
So với người bình thường thì thầy tướng số dễ dàng tiếp nhận các loại số mệnh kỳ lạ quái dị hơn, đại đa số thầy tướng số đều cho rằng mệnh của Từ Dĩ Niên rất thú vị, khi biết cậu là ai, có không ít thầy tướng số còn giúp cậu xem miễn phí.
Hai cánh tay trắng trẻo vẫn kiên trì vươn giữa không trùng để cậu nắm lấy.
Từ Dĩ Niên hết cách nên đành chìa tay ra, mười ngón giao nhau với Lam.
Những ánh sáng sắc màu lưu chuyển trong con ngươi của Lam tựa như lông đuôi cầu vồng của phượng hoàng.
Do cảm xúc lên xuống nên đồng tử của Lam co lại, ngón tay run lên nhè nhẹ giống như trông thấy một thứ gì đó không thể tin nổi.
Tuy Từ Dĩ Niên chẳng còn mong chờ gì với cái mệnh nát của mình nữa rồi nhưng thấy y phản ứng dữ dội như vậy khiến cậu không khỏi sinh ra chút hy vọng bé nhỏ.
Chẳng lẽ cuộc đời xoay chuyển mà không hề báo trước?
“Tôi xem xong rồi.” Lam thở phào một hơi, hồi phục tinh thần sau khi xem mệnh xong, “Mệnh của cậu vẫn dọa người như vậy, bất kể xem bao nhiêu lần đều bị chấn động.”
“…” Từ Dĩ Niên ngoài cười nhưng trong không cười, “Không dọa chết ngài đấy chứ?”
Lam vỗ ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Chưa đến mức dọa chết nhưng cũng mất nửa cái mạng rồi.”
Mệnh chia làm ba loại: mệnh ban ngày, mệnh đêm trắng và mệnh hung đại tà đại ác tàn nhẫn cổ quái.
Rõ ràng Từ Dĩ Niên chính là mệnh hung.
Cái mà thầy tướng số xem là lời dự đoán về ba loại mệnh này, gọi là số mệnh.
“Tôi đã xem rất nhiều số mệnh nhưng cậu là mệnh hung thuần túy nhất mà tôi từng xem, không có một chút dấu vết ban ngày nào, cực kỳ hiếm thấy…” Lam không tự giác mà lộ ra vẻ mê mẩn, Từ Dĩ Niên chẳng nói gì.
Nhận ra mình nói hơi thẳng thắn quá nên Lam chữa lại: “Số mệnh không hoàn toàn chuẩn xác, nó là lời tiên đoán tương lai nhưng không quyết định tương lai của một người.
Huống hồ lần này tôi nhìn thấy hoa đào trong mệnh của cậu đấy.”
Từ năm mười tuổi ấy trở đi, mệnh của cậu ngoại trừ máu chảy thành sông thì cũng là thi thể, bây giờ bất ngờ nghe được một thứ mềm mại đến vậy, Từ Dĩ Niên lặp lại theo bản năng: “Hoa đào?”
“Nhìn có vẻ đã được vài năm rồi, nở bung giữa núi xác biển máu, một đóa màu hồng phấn nhỏ xíu.
Có lẽ nó không hút mắt nên mấy thầy trừ yêu trước kia đều không để ý tới.”
“Từ thiếu chủ.” Lam cười ôn hòa, chẳng ngờ mình lại bất cẩn biết được một bí mật nhỏ, “Cậu vẫn luôn thích một người, người đó rất quan trọng với cậu.
Nói không chừng người ấy có thể xoay chuyển vận mệnh của cậu.”
Sẽ không đâu.
Cậu hiểu rõ mệnh của mình hơn bất kỳ ai khác.
Cho dù một ngày nào đó, ở giữa đại hung có thể lóe lên ánh sáng như ban ngày thì cũng sẽ không phải bởi vì đóa hoa đào nở rộ kia.
Sau khi Lam rời đi, Từ Dĩ Niên xoay người, ánh nắng rực rỡ khiến cậu hí mắt lại.
Mùa hè sắp đến rồi.
Cậu và Úc Hòe đính hôn cũng là lúc đầu hạ.
Hôn ước của hai người được hai giới coi trọng, tiệc đính hôn vô cùng hoành tráng, khách khứa đông nghịt.
Từ Dĩ Niên không am hiểu chuyện xã giao, hơn nữa cậu còn nhỏ tuổi nên các bậc bề trên đều bỏ qua cho cậu, nhân lúc Úc Hòe bận tiếp khách thì Từ Dĩ Niên lén chuồn lên sân thượng.
Dựa theo truyền thống, trước ngực cả hai đều được bao trùm bởi khế ước hôn nhân.
Ngoại trừ tượng trưng cho quan hệ thân mật ra thì hai người còn có thể thông qua nó để trò chuyện với nhau.
Lần đầu tiên Từ Dĩ Niên được tiếp xúc với loại khế ước này nên rất hiếu kỳ, nhịn không được sờ sờ ngực mình.
Có người khoác lấy vai cậu từ phía sau, thân thiết trách mắng cậu: “Vậy mà em lại để tôi ở đó một mình.”
Bụi hoa phấn nở rộ trong đêm.
Từ Dĩ Niên chăm chú nhìn những đóa hoa như ráng chiều, cảm nhận được hơi thở của một người khác phả bên tai mình khiến mặt cậu nóng lên: “Anh bảo có việc gì thì giao cho anh mà.”
“Được.” Úc Hòe thấy cái tai đỏ bừng của cậu nên mềm lòng, không tự chủ được mà muốn trêu đùa cậu.
Tay của hắn trượt từ bả vai xuống vị trí đặt khế ước.
“Em biết đấy, một khi ký kết khế ước thì sẽ không thể giải trừ, em phải ràng buộc với tôi cả đời.”
“…” Vẻ mặt Từ Dĩ Niên quái lạ, “Anh tưởng em mù chữ thật đấy à? Em học lý thuyết kém nhưng mà em vẫn biết khế ước hôn nhân mà.”
“Vậy sao? Ngạc nhiên quá.” Úc Hòe khen ngợi cậu nửa thật nửa giả, mặt mày tràn đầy nét cười, “Thế mà em lại biết.”
Từ Dĩ Niên làm bộ muốn đánh hắn, Úc Hòe túm lấy tay cậu, mạnh mẽ ôm cậu vào lòng.
Từ Dĩ Niên còn đang lớn, vóc dáng thuộc kiểu gầy yếu, Úc Hòe dùng một tay là có thể bao trọn lấy người cậu.
Chân cậu đá lung tung trong không trung mấy cái rồi nhận ra hành động của mình vô ích nên chỉ bĩu môi, ngồi bất động trong lòng đối phương.
“Tôi không định lừa em, quan hệ của chúng ta là thông gia chính trị, đính hôn rồi thì không bỏ được nữa đâu.” Giọng Úc Hòe khàn khàn, “Tôi cũng sẽ không đồng ý.”
“Thế em cũng không đồng ý.” Từ Dĩ Niên không nhận ra trong lời nói của hắn ẩn chứa sự nguy hiểm, trái lại cậu còn vui vẻ bảo: “Được rồi, chẳng ai đồng ý hết.”
“Trừ khi tôi chết, nếu không khế ước sẽ không thể giải trừ.” Ngón tay lạnh lẽo dán lên khuôn mặt thiếu niên, dừng trên đuôi mắt vểnh lên của cậu, bụng ngón tay không ngừng vuốt ve nuốt ruồi nho nhỏ, “Em cũng vậy.”
Từ Dĩ Niên nhất thời ngây ngẩn cả người.
Sô pha dài trên sân thượng nằm quay lưng về phía căn phòng đèn đuốc sáng choang rộn ràng tiếng cười, cậu ngồi trên người Úc Hòe, bóng dáng cao lớn của yêu tộc bao phủ lấy cậu, dục vọng chiếm giữ trong mắt không hề che giấu.
“Nói đi.” Úc Hòe kề sát vào cậu, buộc cậu mở miệng, “Nói em cũng vậy đi.”
Từ Dĩ Niên chịu không nổi, muốn bò ra khỏi lòng hắn, “Nói cái gì may mắn xíu được không anh…!Úc Hòe! Đừng sờ eo của em mà!…!Được rồi! Em đồng ý, đồng ý với anh!”
Nghịch ngợm một hồi, Úc Hòe nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của cậu, thoái mái dựa vào sô pha: “Mấy hôm trước mẹ tôi để một thầy tướng số xem mệnh cho tôi.
Mẹ bảo tôi lớn chừng ấy mà chưa xem mệnh bao giờ, sắp đính hôn rồi nên xem một lần.”
Từ Dĩ Niên sắp có bóng ma tâm lý với số mệnh, lúc này nghe vậy liền nhạy bén ngẩng đầu: “Sao rồi anh?”
“Mệnh của tôi là mệnh đêm trắng.
Thầy tướng số bảo những cái khác thì không nhìn ra, nhưng mà mệnh rất đào hoa.” Không biết Úc Hòe nghĩ tới cái gì mà bỗng nhiên ngồi bật dậy nhìn cậu chăm chú: “Bây giờ xem ra, đoán cũng chính xác đấy.”
Từ Dĩ Niên đang tưởng là hắn nói đến chuyến đính hôn thì Úc Hòe chợt cúi đầu, khẽ hôn lên đôi mắt đào hoa của cậu.
Lúc tách ra, Úc Hòe cười nỉ non: “Chẳng phải ở đây có một đóa hay sao.”.