Đọc truyện Chàng Nhập Bạch Trú – Chương 34: Dinh Thự Bạch Lộc
“Nếu không cậu làm partner của tôi đi, ai hỏi thì bảo là bạnbè.”
Biên tập: Lebt Wohl
Ngày xuất viện của Diệp Thiểu được định vào cuối tuần, Từ Dĩ Niên bị Hạ Tử Hoành gọi dậy rất sớm, thậm chí y còn nhàn nhã mua một bó hoa vân môn.
Dọc đường đi, Hạ Tử Hoành vừa ôm hoa vừa chơi điện thoại.
“Anh Tiểu Từ.” Y quay đầu, Từ Dĩ Niên vừa ngáp một cái.
Mắt cậu ầng ậng nước, lười biếng nghiêng mặt qua.
Hạ Tử Hoành không khỏi cảm khái khuôn mặt của bá vương hoa nhà bọn họ thật là đẹp.
“Anh còn nhớ Hàn Chinh không?”
“Hả?”
“Cậu chủ lớn của nhà họ Hàn, anh từng gặp trong ngày kỷ niệm thành lập học viện ấy.”
Từ Dĩ Niên suy nghĩ ba giây: “Đó là ai?”
“…” Nhớ tới Hàn Chinh từ sau hôm kỷ niệm đó chẳng biết trúng tà gì mà tìm đủ mọi cách hỏi thăm tin tức của Từ Dĩ Niên, Hạ Tử Hoành mặc niệm trong lòng nửa giây cho đối phương: “Người ta mới vừa hỏi trong nhóm là rốt cuộc anh không đăng gì mới lên vòng bạn bè hay anh block cậu ta rồi.”
“Sao ai cậu cũng chơi cho được vậy?” Từ Dĩ Niên nói thầm.
Đôi khi cậu rất hâm mộ khả năng kết bạn của Hạ Tử Hoành.
Bạn bè của cậu có thể đếm trên đầu ngón tay, cẩn thận nghĩ lại, Hạ Tử Hoành là một, còn Diệp Thiểu nữa…!bây giờ Thần Nhiên coi như là bạn chưa nhỉ?…!Mặc kệ, phải tính thêm cậu ta vào nữa.
“Anh xòe ba ngón tay ra nghĩa là gì? Nghĩa là bảo cậu ta cút hả?”
Lúc này Từ Dĩ Niên mới ý thức được mình đang xòe tay ra đếm đếm, nhất thời thẹn quá hóa giận, “…Đúng đấy! Cút!”
Tới nơi điều trị, bọn họ đến trước cửa phòng Diệp Thiểu.
Hạ Tử Hoành trưng bó hoa ra mở cửa: “Anh Diệp! Xuất viện vui vẻ!”
Căn phòng trống trơn, không ai trả lời.
Hạ Tử Hoành ngẩn người, y vòng ngược lại nhìn số phòng để chắc chắn rằng mình không tới nhầm.
Từ Dĩ Niên gọi y tá đi ngang qua: “Làm phiền cho hỏi một chút, bệnh nhân trong phòng 307 đi đâu rồi?”
Y tá dừng bước: “Ý cậu là thằng nhóc trông rất ưa nhìn kia ấy hả? Chập tối ngày hôm qua cậu ấy đã ra viện rồi.”
Từ Dĩ Niên và Hạ Tử Hoành nhìn nhau.
“Không gọi được, Diệp Thiểu vẫn cứ tắt máy.” Thần Nhiên đặt điện thoại xuống bàn, Hạ Tử Hoành nghe vậy nhíu mày: “Cậu ấy không gặp chuyện gì rồi đấy chứ? Rõ ràng đã hẹn là hôm nay xuất viện mà.”
“Diệp Thiểu chưa từng lỡ hẹn.” Từ Dĩ Niên cũng cảm thấy không đúng, “Mắt của cậu ấy còn chưa khỏi hẳn, một mình thì có thể chạy đi đâu.”
Thần Nhiên đột nhiên hỏi: “Các cậu còn nhớ bó hoa bách hợp tuần trước không? Lúc đấy trong hoa có gài một bức thư…”
Từ Dĩ Niên nhớ lại nói: “Lúc Diệp Thiểu mở thư ra, trên bì thư có hình một con nai trắng.”
Cậu do dự một chút, không nói cái tên người nhận kỳ lạ mà mình nhìn thấy ra.
Hạ Tử Hoành hơi đăm chiêu: “Con nai?”
“Thứ đó thoạt nhìn như là thư mời…!Nếu dùng con nai làm dấu hiệu, thành phố Nam Hải chỉ có một nơi như vậy.” Thần Nhiên ngừng một chút, nói một địa điểm: “Dinh thự Bạch Lộc.”
Là một thành phố đầu mối quan trọng liên thông bốn phía, kinh tế của thành phố Nam Hải rất phát triển, có lịch sử lâu đời.
Ngoại trừ những đặc điểm nổi bật của một đô thị lớn như nhịp sống nhanh, tiêu dùng cao vân vân thì nơi này cũng đồng thời là một trong những thành phố có số lượng yêu tộc nhiều nhất.
Trước đây dãy núi ở ngoại ô thành phố Nam Hải là đường phân cách giữa yêu giới và nhân gian, là nơi tụ tập của đa số trừ yêu thế gia.
Tới thời cận đại, không ít thế gia vẫn tiếp tục giữ thói quen này, ngoại trừ nhà họ Đường ra thì ba gia tộc lớn khác đều nằm ở Nam Hải.
Từ Dĩ Niên ngồi xổm dưới bóng râm đợi mục tiêu lái xe ra khỏi biệt thự.
Cả khu biệt thự tọa lạc tại trung tâm thành phố Nam Hải tấc đất tấc vàng, chạy thẳng đến CBD (khu thương mại trung tâm), trình độ của bảo vệ cũng xứng với giá tiền, bọn họ mất không ít công sức mới ẩn nấp được.
“Anh Tiểu Từ, đến lúc anh phát huy tác dụng rồi.” Hạ Tử Hoành bên cạnh đè thấp giọng đưa ra ý kiến: “Tí nữa Hàn Chinh nhìn thấy anh, anh liền——”
“Cướp xe.” Từ Dĩ Niên lạnh lùng nói.
Từ lúc Diệp Thiểu mất tích đến giờ đã một ngày một đêm.
Bọn họ nghe nói đêm nay ở dinh thự Bạch Lộc có một buổi gặp gỡ tư nhân.
Lá thư mà Diệp Thiểu từng nhận được trở thành manh mối duy nhất, ba người quyết định tới dinh thự thử vận may.
Dinh thự Bạch Lộc là một trong những nơi sa hoa nhất thành phố Nam Hải, áp dụng chế độ hội viện, rất khó ra vào.
Nghe ngóng một hồi thì bọn họ biết được Hàn Chinh là hội viên của chỗ này, lại biết được đêm nay gã cũng sẽ tới buổi gặp gỡ tại dinh thự Bạch Lộc nên bọn họ quyết định đến nhà họ Hàn để cắm chốt.
“Người quen gây án, không thích hợp nhỉ?” Hạ Tử Hoành chưa chuẩn bị sẵn sàng để bước lên con đường phạm tội, vùng vẫy giãy chết.
Từ Dĩ Niên bỗng nhiên nói: “Vệ sĩ của Hàn Chinh mạnh hay chúng ta mạnh?”
Hạ Tử Hoành không hiểu ý cậu là gì nhưng vẫn đáp: “Chúng ta.”
“Vậy thì đúng rồi.” Từ Dĩ Niên chăm chú nhìn chằm chằm đường xe chạy, “Chúng ta thế vào chỗ vệ sĩ của cậu ta thì cậu ta càng an toàn chứ sao.”
Hạ Tử Hoành nhất thời bị logic của bọn cướp làm cho kinh sợ, Thần Nhiên đề nghị: “Có thể lừa cậu ta là chấp hành công vụ của cục trừ yêu để cậu ta phối hợp với mình, rồi sau này làm cái cờ thi đua tặng cho cậu ta là được.”
Hạ Tử Hoành: “…” Cứ tưởng tên này đáng tin nhất rồi, kết quả lừa bịp người ta quá là quen tay luôn!
“Xe tới rồi.” Phía sau chiếc SUV màu xám bạc là một chiếc Limousine màu đen chậm rãi chạy tới, Thần Nhiên ý bảo hai người bọn họ đừng lên tiếng: “Chuẩn bị đi.”
Đoàn xe lái qua con đường lớn trồng đầy ngô đồng tiến đến cửa chính của khu biệt thự, lái xe bỗng nhiên nhận ra điều gì khác thường, “Hình như có gì đó không đúng, xe đằng sau không theo kịp.”
Quản gia quay đầu lại nhìn, quả thật không có bóng dáng của xe phía sau, lập tức khởi động bộ đàm: “Cậu chủ, phía bên cậu có yêu cầu gì không?”
Giọng nói của Hàn Chinh vang lên trong bộ đàm: “Không sao, lái tiếp đi.”
“Chúng tôi lái chậm một chút chờ cậu đến.”
Hàn Chinh đồng ý.
Cúp điện thoại xong, gã ném bộ đàm lên xe, giọng điệu hằn học hỏi: “Được chưa? Bảo bọn họ đi rồi đấy.”
“Được được, Hàn thiếu đừng giận.” Hạ Tử Hoành dùng một tay đánh ngất tên vệ sĩ gần nhất.
Lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy khuôn mặt cười thân thiết của y, trong đầu hiện lên mấy vụ biến thái bắt cóc vơ vét tài sản giết con tin máu me be bét, cổ không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
“Có cần trói lại không?” Từ Dĩ Niên đứng ngoài xe hỏi.
“Anh Tiểu Từ!” Hạ Tử Hoành kêu khổ trong lòng, “Chúng ta không phải là tội phạm thật sự đâu.”
Đối phó với hai tên vệ sĩ xong, Thần Nhiên và Từ Dĩ Niên lên xe.
Nhìn thấy người lên xe cuối cùng kia, mắt Hàn Chinh toát lên vẻ ngoài ý muốn, khuôn mặt tức giận cũng dịu đi: “Cậu…!Các cậu muốn làm gì?”
“Chấp hành công vụ của cục trừ yêu.” Thần Nhiên nói như thật, “Buổi gặp gỡ đêm nay tại dinh thự Bạch Lộc có kẻ khả nghi làm trái luật lệ, chúng tôi phụ trách bí mật điều tra, cần mượn thân phận vệ sĩ của anh.”
Hàn Chinh kinh ngạc hỏi: “Cậu có lầm không đấy, cái đó và cục trừ yêu thì liên quan gì?”
Thần Nhiên vừa thấy vẻ mặt của gã thì đã ngờ ngợ rằng tình huống có lẽ không giống như mình suy đoán, nhưng trong lúc nước sôi lửa bỏng, y quyết định đổ lên đầu Từ Dĩ Niên: “Cậu giải thích đi.”
Từ Dĩ Niên gọn gàng dứt khoát: “Hỏi lắm vậy làm gì? Bí mật điều tra.”
Thần Nhiên: “…”
Hạ Tử Hoành: “…”
Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành đều vô cùng hối hận vì đã mong chờ quá nhiều ở Từ Dĩ Niên.
Nhưng bọn họ không ngờ rằng, Hàn Chinh chỉ ngơ ra giây lát rồi không dị nghị gì nữa, trái lại còn tủi thân nhìn Từ Dĩ Niên: “Vậy…!vậy thôi bỏ đi, tôi phối hợp với các cậu là được.”
Thần Nhiên và Hạ Tử Hoành liếc nhau, nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Lúc này Thần Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở: “Thư mời.”
Từ Dĩ Niên lấy làm lạ, không hiểu sao Thần Nhiên lại nói vậy.
Hạ Tử Hoành không nhìn nổi nữa: “Hàn thiếu, anh Tiểu Từ muốn xem thư mời của cậu.”
Từ Dĩ Niên: “?”
“Thư mời? Ý các cậu là cái này ấy hả?” Hàn Chinh lấy một phong thư ra, “Đây là giấy xác nhận ra vào dinh thự Bạch Lộc.
Này, bên trong có một cái thẻ.”
Lá thư mà Hàn Chinh đưa qua có màu vàng nhạt, bên trên là hình một con nai xinh đẹp, giống y như cái mà Diệp Thiểu nhận được.
Thần Nhiên trông thấy manh mối liền nói: “Đêm nay các cậu tụ tập ở dinh thự Bạch Lộc cụ thể là để làm gì?”
Hàn Chinh chần chờ một lát, trả lời qua loa: “Gặp gỡ riêng tư với mấy người bạn thôi.”
Thần Nhiên chẹp một cái trong lòng, đang định lặng lẽ chọc Từ Dĩ Niên một phát thì người này còn gấp hơn cả y, hỏi thẳng: “Cậu nói kỹ được không?”
“Chính là…” Đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng, mặt Hàn Chinh nóng bừng lên, nói: “Nghe đâu có thứ gì đó mới mẻ, hình như…!khá kích thích.”
Hạ Tử Hoành nhịn không được phỉ nhổ: “Cậu chẳng biết cái gì mà cũng đến tìm thú vui cho được à?”
“Chẳng thế thì sao, biết rồi còn gì vui nữa?” Hàn Chinh nói xong liền không nén nổi tò mò: “Nhưng mà rốt cuộc các cậu tới đó làm gì?”
Gã hơi tạm dừng rồi làm như vô tình mà bảo: “Các cậu còn lôi vệ sĩ của tôi đi, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ai bảo vệ tôi?”
Hạ Tử Hoành lập tức hiểu được hàm ý trong lời đối phương, y ghìm Thần Nhiên còn có chút lương tâm lại, dứt khoát bán luôn Từ Dĩ Niên: “Chỉ cần cậu dẫn bọn tôi vào, từ đầu đến cuối anh ấy sẽ phải vệ cậu.”
Từ Dĩ Niên không hề nhận ra Hạ Tử Hoành đang lấy cậu làm mồi, nói với Hàn Chinh: “Yên tâm, sẽ bảo vệ cậu mà.”
Khóe miệng Hàn Chinh cong lên, liên tục đồng ý.
Bên ngoài dinh thự Bạch Lộc đỗ đầy xe sang, trời sắp tối, ánh Mặt Trời vàng ươm chiếu xuống nóc dinh thự.
Xung quanh cảnh quan đài phun nước trồng một dãy hoa linh lan, ánh đèn trong hồ nước biến hóa, ở giữa có mô hình một con nai làm bằng thạch anh đen được chiếu sáng rực rỡ.
Sau khi xuống xe, ba người nghiêm túc sắm vai vệ sĩ.
Vì phòng ngừa bị người quen nhận ra nên trước đó mỗi người đã trang bị cho mình một cái kính râm.
Kính râm của Từ Dĩ Niên quá to, đi vài bước là lại phải đẩy lên.
Cậu nhỏ giọng oán hận: “Đeo cái này phiền quá.”
“Nếu không cậu làm partner của tôi đi, ai hỏi thì bảo là bạn bè.” Hàn Chinh tranh thủ nói, “Chẳng cần đeo kính râm nữa.”
Từ Dĩ Niên đang cảm thấy cũng được thì Hạ Tử Hoành đã ngăn cản đúng lúc: “Không! Nhỡ đâu có yêu quái nào quen anh thì sao, anh mà lộ mặt là lòi đuôi rồi.”
Y nói xong liền dùng ánh mắt khiển trách Hàn Chinh: Cậu đúng là không phúc hậu đâu nhé Hàn thiếu.
Hàn Chinh làm như không phát hiện ra.
Địa điểm gặp gỡ nằm ở một phòng nhỏ trên lầu hai.
Dinh thự Bạch Lộc có diện tích rất lớn, bồi bàn dẫn bọn họ rẽ trái quẹo phải mãi mới đến được trước cửa.
Cửa lớn chạm trổ hoa văn mở rộng hai bên, khách khứa đều phải kiểm tra thân phận.
Nói là phòng nhỏ nhưng cả căn phòng có thể so với sảnh lớn dưới tầng một, trần nhà và mặt tường đều dùng cùng một loại vật liệu đá đen, bước vào bên trong giống như đặt mình dưới đáy một hồ nước sâu hun hút.
Bức tường khảm nạm tỏa ra ánh sáng nhu hòa như những bụi sao rực rỡ.
Trong phòng đặt mấy cái sô pha xa hoa, trên mặt tường đối diện sô pha treo một bức tranh trừu tượng rất lớn, vô số ly thủy tinh chân cao hợp thành một tháp ly trong suốt, nhân viên đang liên tục mở bình rượu.
Hàn Chinh vừa vào cửa, vài người trẻ tuổi đang uống rượu nói chuyện liền nhìn sang, trong đó có một người trêu ghẹo: “Này Chinh, dẫn nhiều vệ sĩ thế?”
“Phô trương quá Hàn thiếu.”
“Không phải chứ, cậu chuẩn bị gom một bàn mạt chượt đấy à?”
“An toàn là trên hết.” Hàn Chinh đáp có lệ.
Gã nhìn lướt một lượt nhưng không phát hiện có gì đặc biệt, “Rốt cuộc đêm nay chơi cái gì vậy?”
“Đừng vội, sắp tới rồi.” Người nọ thần thần bí bí bảo, “Nghe nói là loại thuốc chỉ mua được ở chợ đen yêu giới, hiệu quả tuyệt đối khiến người ta thích thú.”
Trong đám khách quý của dinh thự Bạch Lộc, Diệp Thiểu bước một bước về phía trước, hai tên sát thủ theo sát phía sau y, thời thời khắc khắc giám sát nhất cử nhất động của y.
Một dáng người cao gầy xoay lưng về phía bọn họ, phóng mắt chăm chú nhìn những bụi tường vi nở rộ ngoài cửa sổ.
Sát thủ đứng cách người nọ mấy bước: “Tiến sĩ, người đã tới rồi.”
Tiến sĩ quay đầu lại.
Tóc của gã màu trắng, lông mi màu bạc, ngay cả màu mắt cũng giống như tuyết.
Năm năm không gặp, Diệp Thiểu nhìn yêu quái như bước từ trong một đêm đầy tuyết ra, chỉ cảm thấy mỗi tấc da thịt trên cơ thể mình đều đau âm ỉ.
Diệp Thiểu hơi buồn nôn.
“Cậu bằng lòng gặp tôi, tôi rất vui.” Tiến sĩ nở nụ cười.
“Nếu tôi không đến thì sẽ không chỉ có con mắt của tôi phát nổ.” Diệp Thiểu lạnh lùng nói.
“À, đúng là như vậy.” Tiến sĩ không e dè, “Tôi đặt ba quả bom trên người cậu, mỗi mắt một quả, quả cuối cùng thì đặt ở tim.
Ngoại trừ tôi, trên thế gian này chẳng ai có thể an toàn mà lấy nó ra được.”
Diệp Thiểu không thay đổi sắc mặt, nhạt nhẽo đối diện với gã.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Nét cười trên mặt tiến sĩ càng lúc càng rõ ràng, giọng điệu dịu dàng đến quái dị, “Cậu cảm thấy cùng lắm thì chết thôi đúng không? Cậu không sợ cái này, cậu đã sẵn sàng để chết.”
Tiến sĩ vừa nói chuyện vừa tiến về phía y, Diệp Thiểu không khống chế được sự sợ hãi đã thấm vào trong xương tủy mà lui về phía sau.
Khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần, ngọn đèn trong phòng dành cho khách quý rất mờ ảo, ánh trăng chiếu vào con ngươi gần như trong suốt của gã, Diệp Thiểu nhìn thấy khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của mình trong đó.
“Tôi làm sao nỡ giết cậu cho được cơ chứ.” Yêu quái thuần trắng mỉm cười, gã hạ thấp giọng, nói bằng âm lượng mà chỉ hai người bọn họ mới nghe được, “Năm đó tôi giữ lại mạng của một mình cậu mà.”
Đồng tử của Diệp Thiểu co lại, đột nhiên y nhận ra điều gì đó, y liều mạng giãy dụa, dùng hết sức bình sinh để chống cự, một chút lý trí cuối cùng của y chìm vào trong khoảng trời đầy gió tuyết.
Trông thấy hai mắt thất thần của Diệp Thiểu, ngón tay của tiến sĩ xẹt qua mặt y, đưa tay giúp y gỡ băng vải trên mắt phải xuống.
“Đứa trẻ ngoan, đi chào hỏi với bạn bè của cậu đi.”.