Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 29: Nhóc Lừa Đảo


Đọc truyện Chàng Nhập Bạch Trú – Chương 29: Nhóc Lừa Đảo


“…hắn lại có thể ôm lấy cậu, hôn môi cậu, biến cậu thành củariêng.”
Biên tập: Lebt Wohl
###
Cánh tay trên vai kia không dùng sức, nhẹ nhàng đặt lên cậu.

Chẳng biết là thả lỏng hay căng thẳng mà Từ Dĩ Niên vẫn không nhúc nhích.

Cảnh tượng trước mắt này khiến vô số thầy trừ yêu đổi sắc mặt, có người đã nắm chặt vũ khí.

Đối diện với nhóm thầy trừ yêu bày thế trận chờ quân địch, Úc Hòe nói: “Không nhọc các vị ra tay, Hoa Hoành Cảnh đã dùng năm mươi năm tuổi thọ của bản thân để làm người chết sống lại.

Trận huyết tế vừa rồi dùng để phục sinh.”
Không ai nói gì.

Đám người lúc nãy cứ luôn nghi ngờ giờ phút này lại lặng ngắt như tờ, sự thay đổi này thật là không thể tưởng tượng nổi.

Bọn họ vất vả chạy tới hiện trường, lại nghe nói yêu quái mắc lỗi tày đình không chỉ biết sai sửa sai, còn nhân tiện bù đắp cả sai lầm.

Nếu người nói lời này không phải Úc Hòe, vài thầy trừ yêu quả thật còn định trào phúng một câu là nói dối còn nói không có logic.

“Chúng tôi cần một khoảng thời gian để điều tra rõ sự thật, sau khi làm sáng tỏ xong, cục trừ yêu sẽ xem xét đến hành động khiến vong hồn sống lại này của cậu ta.” Đường Phỉ đối mặt với Úc Hòe, “Cũng vậy, cậu ta phải phối hợp điều tra với chúng tôi.”
Úc Hòe đã từng ở trong cục trừ yêu, rất quen thuộc với những thủ tục này.

Hiến tế năm mươi năm tuổi thọ, trong một khoảng thời gian ngắn Hoa Hoành Nghệ sẽ chẳng khác nào tàn phế.

Hắn tin rằng Hoa Hoành Nghệ không chết được, nhưng cục trừ yêu chẳng thể nào săn sóc cho một tên tội phạm tiềm ẩn, nói không chừng lúc đi ra được cũng mắc bệnh nặng.

“Phối hợp điều tra thì được, nhưng người thì không thể đi với các ông.”
Hắn cự tuyệt rất rõ ràng, không ít người lần lượt thay đổi sắc mặt.

Tác phong khác thường của Úc Hòe chẳng có ai là không hiểu, mấy năm hắn trở về đã gây ra biết bao mưa máu gió tanh, xét thấy đại đa số chuyện chỉ phát sinh ở yêu giới, cục trừ yêu cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng Úc Hòe lại từ chối Đường Phỉ ngay trước mặt, tương đương với việc không giữ thể diện cho cục trừ yêu.

Đường Phỉ lạnh lùng nói: “Từ hội đấu giá ngầm đến huyết tế người sống, bộ tộc huyễn yêu khó thoát khỏi liên quan, Hoa Hoành Cảnh làm chủ nhân thì phải đưa ra lời giải thích hợp lý.”
“Cậu ta sẽ giải thích với cục trừ yêu, nhưng không phải hôm nay.”
Bầu không khí tạm thời lâm vào bế tắc.

Đúng lúc này Từ Dĩ Niên lại gọi Úc Hòe.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người cậu, cậu khẽ nói: “Chờ tôi một chút.”
Nói xong lời này, cậu đi về phía nhóm thầy trừ yêu, thẳng đến trước mặt Đường Phỉ: “Thầy ơi, con có chuyện muốn nói với thầy.”
Vài thầy trừ yêu lớn tuổi đứng phía sau oán thầm trong lòng: Thiếu chủ nhà họ Từ quả nhiên không có phép tắc, cũng không xem xem đây là cái tình cảnh gì!
Đường Phỉ đồng ý, ông đưa mắt ra hiệu đến một nơi cách đó không xa: “Qua bên kia đi.”
Thầy trò hai người đi đến một khoảng đất trống, thấy Đường Phỉ dừng bước, Từ Dĩ Niên đang định giải thích thì trận cách được lặng lẽ mở ra trong khu vực này.


Từ Dĩ Niên phàn nàn: “Mấy tiền bối bên ngoài toàn thổi râu trừng mắt thôi, bọn họ không hiểu cao thủ đều giỏi ăn nói à?”
Đường Phỉ không để ý đến lời than vãn của cậu: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Tuy ông nói vậy nhưng mặt ông cũng dịu đi mấy phần, không có cảm giác xa cách như khi đứng trước mặt mọi người.

“Trận huyết tế vừa rồi không phải để hại người đâu, cái trận hại người bị dừng lại rồi.

Trận huyết tế mà mọi người nhìn thấy là dùng để khiến vong hồn sống lại, thầy ơi thầy có thể đi xác nhận lại, mấy người chết bây giờ sống lại hết cả rồi.”
“Nếu Úc Hòe đã nói như vậy thì cục diện hỗn loạn chắc chắn đã được dọn dẹp sạch sẽ.”
Từ Dĩ Niên định mở miệng thì Đường Phỉ lại nói tiếp: “Quy định của cục trừ yêu chính là như vậy, cho dù không có thương vong, Hoa Hoành Cảnh cũng phải theo thầy trở về.”
“Anh ta trả giá bằng năm mươi năm tuổi thọ, không chỉ người anh ta hại chết mà những người bị viện trưởng lão giết chết cũng đều sống lại.

Bây giờ anh ta yếu lắm.” Sợ Đường Phỉ không tin, Từ Dĩ Niên nói thêm, “Thật mà, anh ta còn ngất đi luôn rồi.” Mặc dù là do cậu đánh ngất.

“Với cái tình trạng này, cho dù đi về cùng cục trừ yêu thì cũng chẳng nói được cái gì có ích, nếu không thầy dẫn con về đi, con có thể phối hợp điều tra, con nhớ rõ ràng từ đầu đến cuối luôn.”
Đường Phỉ nhíu mày, lạnh giọng: “Con dùng thân phận gì để phối hợp? Thầy trừ yêu tự tiện hành động hay là đồng lõa của Hoa Hoành Cảnh?”
“Nói riêng với thầy thì không tính, ở bên ngoài nói chuyện nhớ chú ý một chút, ít gây phiền phức cho bản thân thôi.”
Từ Dĩ Niên ủ rũ đồng ý, chẳng biết có nghe lọt tai lời giáo huấn này không.

Đường Phỉ nhìn cậu một lúc lâu, dịu giọng bảo: “Có thể không dẫn cậu ta về cục trừ yêu, nhưng trước khi chuyện được điều tra rõ ràng, cậu ta phải nằm dưới sự giám sát của cục trừ yêu.”
Từ Dĩ Niên chớp mắt mừng rỡ: “Cảm ơn thầy! Thật tốt quá, con biết thầy có thể hiểu mà!”
Cậu xoay người muốn đi tìm Úc Hòe nhưng chưa kịp đi thì Đường Phỉ đã giữ chặt áo cậu lại, túm cậu trở về: “Đừng chạy vội.”
“?” Từ Dĩ Niên quay đầu lại.

“Con không cần tham dự vào chuyện này nữa, trực tiếp theo thầy về luôn.”
Cậu a một tiếng, đôi mắt vốn tràn đầy ý cười lại toát ra sự kinh ngạc: “Vì sao ạ?”
Đường Phỉ hỏi lại: “Chuyện đã giải quyết gần xong rồi, con không quay về thì định đi đâu? Lại còn kiểm tra tốt nghiệp của con nữa, hiệu trưởng đang định để con học lại một năm kia kìa, theo thầy đi tìm ông ấy giải thích cho đàng hoàng.”
Đêm nay trắc trở quá, suýt nữa Từ Dĩ Niên đã quên mất rằng kiểm tra tốt nghiệp của mình đang bị đe dọa.

Quan hệ của Đường Phỉ và hiệu trưởng rất tốt, nhân lúc Đường Phỉ ở đây, nói không chừng cậu còn có chút xíu khả năng vượt qua được.

Huống chi đúng thật là cậu không có cớ gì để chạy theo Úc Hòe.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu sợ mình sẽ đi quá giới hạn.

Nghĩ một lúc, Từ Dĩ Niên buồn phiền gật đầu.

“Được rồi, Tiểu Niên.” Đường Phỉ khẽ xoa đầu cậu, lại gần nói: “Con đã lớn chừng này rồi, đừng để thầy lo lắng nữa.”
Úc Hòe đứng một mình dưới tàng cây khô, một đám thầy trừ yêu đối diện giận mà không dám nói gì.

Sau khi trận cách âm được giải trừ, mọi người không hẹn mà cùng ghé mắt nhìn sang.

Nam sinh tóc đen mắt đen chạy ra trước, cậu không nhìn những người khác, lập tức đứng trước mặt Úc Hòe: “Thầy đã đồng ý không dẫn Hoa Hoành Nghệ đi rồi, nhưng trước khi có kết quả điều tra thì cục trừ yêu vẫn phải theo dõi chặt chẽ.

Như vậy không thành vấn đề phải không?”
Cậu nói chuyện nhỏ tiếng, khoảng cách giữa hai người cũng rất gần nên cậu liền nói tên Hoa Hoành Nghệ chứ không phải Hoa Hoành Cảnh mà cục trừ yêu nghĩ đến.


Úc Hòe nhìn đôi mắt sáng ngời của cậu, ừ một tiếng.

Từ Dĩ Niên không còn băn khoăn gì nữa, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hẳn ra: “Kiểm tra tốt nghiệp của tôi không thể kéo dài thêm nữa, may mà lần này thầy không dạy dỗ tôi, sau khi trở về thầy sẽ nói giúp với hiệu trưởng nên tôi cũng phải về cùng thầy.”
Tình cảm trên mặt Úc Hòe phai nhạt dần, giây lát sau, hắn nói với giọng như bình thường: “Lúc em ồn ào đòi theo cùng, tôi tưởng em đã sẵn sàng để thi lại lần ba rồi.”
“…Tôi cũng chẳng dũng mãnh đến vậy.”
“Quả thật không thể rớt nữa đâu.”
Đội ngũ của cục trừ yêu nói năng nhao nhao, hắn nghe thấy cái gì mà không thể dung túng, tai họa về sau linh tinh đủ thứ, nhưng sau khi Đường Phỉ tỏ rõ thái độ, nhóm trừ yêu sư có phê bình kín đáo đối với kết quả liền lần lượt ngậm miệng.

Úc Hòe thu tầm mắt lại, nói với Từ Dĩ Niên: “Trở về đi.”
Từ Dĩ Niên không động đậy.

Tới lúc phải thật sự xa cách rồi, cậu mới phát hiện mình không muốn rời khỏi hắn biết bao nhiêu.

“Bái bai.”
Cậu nói xong liền xoay người, lúc quay lưng về phía Úc Hòe, không tự chủ được mà cắn môi dưới.

Cậu đi về phía trước vài bước, nhịn không được mà hơi nghiêng mặt, mắt lén nhìn đằng sau.

Úc Hòe vẫn dừng tại chỗ, sắc trời quá ảm đạm, Từ Dĩ Niên không thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn.

…!
Hoa Hoành Nghệ đang nằm mơ.

Thế giới giống như vạn đóa hoa muôn màu muôn sắc, trong đó xen lẫn đủ loại kiểu dáng và âm thanh, y mơ thấy những vong hồn nhiều như biển cả, trận huyết tế màu vàng, hứa nguyện cơ và vong linh thuần trắng của Hoa Hoành Cảnh.

Có người ôm y, dịu dàng chúc y được tự do.

Hình ảnh lại chuyển sang cảnh tuyết rơi phủ đầy núi, trên không trung là tro bụi màu lam tối tăm, Hoa Hoành Cảnh quay lưng về phía y bước từng bước biến mất trong tuyết lớn.

“Anh ơi!” Y muốn giữ anh mình lại, cao giọng la lên.

“Gọi gì mà gọi.” Úc Hòe mở cửa đi vào, đúng lúc nghe được y gọi một tiếng anh, “Hồi trước không nhận ra cậu là brocon đấy.”
Trông thấy người tới, Hoa Hoành Nghệ đau đầu nhắm chặt mắt rồi lại mở mắt ra.

Y trông thấy trần nhà màu trắng trên đầu, nhận ra mình đang ở nơi nào, Hoa Hoành Nghệ lập tức chống người ngồi dậy: “Anh tôi đâu?”
Y bật dậy quá mạnh, ống tiêm truyền dinh dưỡng vào người y bị kéo ra, máu chảy ngược nhưng Hoa Hoành Nghệ không hề phát hiện.

“Chuyển thế rồi.

Cái chết của cậu ta quá thê thảm nên linh hồn không hoàn chỉnh, hơn mười năm rồi còn chưa đi đầu thai, tôi để hứa nguyện cơ dùng chính tính mạng của gã để nặn lại linh hồn cho anh cậu, nhân tiện giải quyết luôn hứa nguyện cơ.”
“…” Hoa Hoành Nghệ suy sụp quay về giường bệnh.


“Tay, để ý chút.” Lúc này Úc Hòe mới nhắc nhở y.

“Anh cậu bảo, nguyện vọng lớn nhất của cậu ta là muốn chuyển thế, cậu nên vui thay cho cậu ta mới đúng.

Cậu ta cảm thấy so với việc cả hai người đều bị cục trừ yêu đuổi giết, chẳng bằng để cậu sống cho tốt.”
“Cục trừ yêu…” Hoa Hoành Nghệ lặp lại lần nữa, tự giễu nói: “Chuyện tới nước này, cục trừ yêu sẽ không buông tha cho tôi.”
“Chính xác.

Bên ngoài có hai tên canh cửa đấy, cậu nghỉ ngơi xong rồi thì có thể ra chào bọn họ một cái.”
Hoa Hoành Nghệ quay đầu, mặt tỏ vẻ nghi hoặc.

“Anh cậu bảo tôi giúp, dùng năm mươi năm tuổi thọ của cậu để phục sinh người chết.” Úc Hòe nói liến thoắng: “Không chỉ có người cậu giết chết, còn có người mà viện trưởng lão giết chết.”
Hoa Hoành Nghệ nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận lợi và hại của việc đó, y che mắt, lầm bầm lầu bầu: “Có phải tôi khiến anh ấy thêm phiền không…!Còn sống thì bị tôi trói buộc, chết rồi cũng phải lo lắng thay cho tôi.”
“Cậu ta nhờ tôi chuyển lời là, rất xin lỗi vì đã dùng hết năm mươi năm tuổi thọ của cậu.”
Hoa Hoành Nghệ buông tay: “Nói cái gì vậy, thật là…!tôi biết anh ấy vì tôi.”
“Biết là tốt rồi.” Úc Hòe lạnh lùng nói: “Đúng rồi, vài trưởng lão còn lại tự dưng được giảm bớt một vạn mạng người nên mấy ngày này đang ồn ào đòi Hắc Tháp giảm hình phạt.”
Hoa Hoành Nghệ: “?”
Hoa Hoành Nghệ: “Hỗ trợ chút đi ông chủ Úc, phái người giết chết bọn họ.”
Nói xong, Hoa Hoành Nghệ phiền não nhắm mắt lại.

“Dùng mất tuổi thọ của cậu, cậu ta thấy rất có lỗi, cậu ta hi vọng cậu có thể sống cho tốt, cố gắng khiến bản thân sống lâu hơn một chút, nói không chừng chờ cậu ta trải qua hết một đời thì cậu cũng đúng lúc vừa chuyển thế, các người có thể tiếp tục làm anh em.”
Trong phòng bệnh không có tiếng động, Hoa Hoành Nghệ im lặng hồi lâu.

“Cảm ơn, người anh em.” Y hạ giọng nói với Úc Hòe: “Xin lỗi cậu, lúc ấy tôi cảm thấy cậu rất phiền.

Tôi biết cục trừ yêu không dẫn tôi đi, không chỉ bởi vì tôi khiến những người đó sống lại, cũng bởi vì có cậu hỗ trợ.”
Nói tới đây, Hoa Hoành Nghệ lại bảo: “Có thể hỏi cậu một chuyện không?”
Úc Hòe nhìn y.

“Cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ đến việc khiến Tuyên phu nhân sống lại à?” Y nói xong lại cảm thấy câu hỏi này không quá thích hợp nên nhanh chóng bổ sung: “Coi như tôi chưa hỏi gì đi.”
“Không.” Úc Hòe thẳng thắn nói, “Tất cả thuật sống lại đều có một cái giá đắt, nếu dùng cách đó khiến bà ấy trở về, bà ấy sẽ trách tôi.”
Hai người đều yên lặng, Úc Hòe hỏi: “Về sau gọi cậu bằng cái tên nào?”
“Hoa Hoành Cảnh đi, tôi dùng tên của anh tôi coi như là để tưởng niệm.” Hoa Hoành Nghệ sực nhớ ra cái gì, mắt trào dâng ý cười tinh quái, “Cậu săn sóc tôi như vậy, tôi cũng chẳng có gì cảm ơn cậu, đành tặng cậu một bí mật nhỏ của Từ Dĩ Niên nè.”
Vẻ mặt của huyễn yêu trên giường bệnh không có ý tốt, Úc Hòe bật cười: “Em ấy thì có bí mật gì? Tôi còn không biết thì cậu biết cái con khỉ ấy.”
“Sau khi cậu và Từ Dĩ Niên vào núi, tôi bày ảo thuật trên núi Dao, ảo thuật đó có thể xâm nhập và rút ra trí nhớ của người ta, tôi đã rút một chút của cậu.”
Úc Hòe nhìn y không rõ cảm xúc.

Lòng ham sống khiến Hoa Hoàng Nghệ khoa tay múa chân: “Chỉ có chút xíu thôi! Là về Mai Cốt tràng! Có nhiều nữa thì tôi cũng chẳng nhìn thấy được, tôi thả đoạn ký ức đó ra tạo thành ảo cảnh cho Từ Dĩ Niên.”
Úc Hòe ngẩn người, bề ngoài vẫn ung dung nhưng trong lòng lại hiện ra một vài cảnh tượng.

“Bây giờ ngẫm lại, hành vi của cậu ấy hơi khác thường.” Hoa Hoành Nghệ nhớ lại, “Hai người ầm ĩ đến nước này, vậy mà trong ảo cảnh cậu ấy còn ôm lấy cậu, cắt đứt tay cho cậu uống máu…!Cậu nói cho tôi biết xem người yêu cũ này tìm ở đâu ra vậy, tôi cũng tìm một người.”
Nhớ tới Từ Dĩ Niên rơi nước mắt, đôi mắt ngập tràn đau lòng và buồn bã không giấu được, còn có đôi tay ôm lấy hắn…!
Nhóc lừa đảo!
Vậy mà lại lừa hắn là nhìn thấy kẻ khác.

Hắn tóm lấy Hoa Hoành Nghệ, khàn giọng truy hỏi: “Cậu cho em ấy xem đoạn nào?…!Lúc cắt đứt tay em ấy có biểu cảm gì?”
Thứ tình cảm mãnh liệt nào đó trào dâng nơi đáy mắt Úc Hòe, tựa như ngọn núi lửa kiềm nén đã lâu chuẩn bị bùng nổ, Hoa Hoành Nghệ bị hắn nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy sợ hãi trong lòng, lông tóc dựng đứng.

Hoa Hoành Nghệ không chịu được nữa: “Người anh em, cậu bình tĩnh tí, tôi còn là người bệnh đấy.”
Úc Hòe không khách sao chút nào: “Nói nhanh lên, không thì ném cậu cho cục trừ yêu.”
“Cậu qua cầu rút ván đấy à?” Hoa Hoành Nghệ không kịp kháng nghị sự vô tình của hắn thì Úc Hòe đã nghĩ ra biện pháp tốt hơn: “Thôi, cho tôi xem hình ảnh lúc đó luôn đi.”
Hoa Hoành Nghệ: “…”
Hoa Hoành Nghệ nghĩ thầm cậu đúng là biết hành hạ người khác.


Bất đắc dĩ, y đành tụ tập yêu lực, đang định hành động thì Úc Hòe nhíu mày theo phản xạ, Hoa Hoành Nghệ lập tức nói: “Cậu đừng có nhịn không được mà công kích tôi, đánh một phát là tôi chết ra đó luôn.”
Có thể tỉnh lại nghĩa là tình trạng thân thể của Hoa Hoành Nghệ đã tương đối ổn định rồi.

Ảo cảnh được thi triển rất thuận lợi, ánh mắt của Úc Hòe từ mông lung biến thành rõ nét, Hoa Hoành Nghệ xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: “Nào, phân tích đi.”
Úc Hòe không nói gì.

Hắn còn chưa tỉnh lại từ trong ảo cảnh, xương trắng chồng chất như một ngọn núi nhỏ, Từ Dĩ Niên ôm hắn.

Ảo cảnh của Hoa Hoành Nghệ mô phỏng rất chân thật, hắn dùng góc nhìn thứ nhất để quan sát toàn bộ ảo cảnh, lúc cắn cổ Từ Dĩ niên, hắn có thể cảm giác được người trong lòng mình co rúm lại một chút.

Trong khoảnh khắc ấy, hắn muốn nhẹ nhàng liếm miệng vết thương đầm đìa máu tươi kia, lại càng muốn cắn sâu hơn, lưu lại dấu vết khó có thể khép miệng trên cái cổ trắng nõn.

Hai năm ở Mai Cốt tràng đối với hắn mà nói là khoảng thời gian vô cùng dài.

Trong giấc mơ của hắn khi đó, một nửa là hình ảnh Tuyên Đàn chết thảm, một nửa là Từ Dĩ Niên bỏ hắn mà đi.

Người trước khiến hắn thống khổ không chịu nổi, người sau lại như rêu mọc nơi ẩm ướt, từ chỗ âm u không thấy ánh Mặt Trời nảy ra dục vọng đê hèn.

Nếu Từ Dĩ Niên cũng ở Mai Cốt Tràng thì tốt rồi.

Nếu cậu và hắn cùng ngã xuống vũng bùn thì tốt rồi.

Ai cũng không ghét bỏ ai, hắn lại có thể ôm lấy cậu, hôn môi cậu, biến cậu thành của riêng.

Hắn không ngờ rằng, hết thảy mọi chuyện trong ảo cảnh đều tốt đẹp như trong tưởng tượng của hắn, thậm chí Từ Dĩ Niên chân chính còn dịu dàng hơn.

“Tôi cảm thấy chuyện này thú vị đấy.” Nửa ngày không nhận được câu trả lời, Hoa Hoành Nghệ liền tự phân tích: “Tạm thời không nói đến chuyện thích hay không thích, nhưng nói cậu ấy không có cảm tình gì với cậu thì tôi chẳng tin.”
“Là không đúng lắm…” Úc Hòe lẩm bẩm.

Từ khi gặp lại, hai người ở cạnh nhau nhìn thì có vẻ tự nhiên, đều cố ý hay vô tình mà tránh đi gút mắc của quá khứ.

Từ Dĩ Niên không nhắc tới, hắn cũng không hỏi, chỉ quan tâm đến hiện tại để có được một chút an ủi.

Nhưng sự thật lại trái ngược với suy nghĩ, đối phương không chỉ không buông bỏ, mà còn có tình cảm với hắn…!
Hoa Hoành Nghệ sắc bén nhận ra sự thay đổi của hắn, tốt bụng nhắc nhở: “Cậu vẫn nên tém tém lại đi, đừng có dọa người ta chạy mất.

Không phải tôi nói đâu nhưng mà bộ dạng bây giờ của cậu rất khủng bố.”
Nếu Từ Dĩ Niên ở đây, y đoán rằng Úc Hòe sẽ trực tiếp xích người ta lại.

Cũng chẳng biết đứa nhỏ kia có bằng lòng nhận thứ tình cảm như vậy hay không.

Trong khuôn viên trường đại học, tiếng chuông tan học vang lên.

Giảng viên xuống khỏi bục giảng, tốp năm tốp ba tụ lại nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng thảo luận về trò chơi và các loại bát quái.

Nữ sinh chơi điện thoại vui sướng kêu lên, nhanh chóng đẩy người bạn cùng phòng của mình: “Cậu xem Quý Quý đăng Weibo chưa? Cô ấy nói hệ thống livestream rút thưởng hôm 17 tháng 4 bị trục trặc, cuối cùng không ai nhận được phần thưởng hết, sau khi thương lượng với nhãn hàng, bên kia quyết định sẽ bồi thường khán quả tham gia rút thưởng hôm đó, tất cả những người để lại bình luận đều có thể ở khách sạn Vân Đỉnh Kỳ Hạ miễn phí trọn đời, phòng nào tùy chọn —— Tớ vẫn luôn muốn đến sơn trang nghỉ dưỡng ở núi Thiên Trọng! Tất cả phòng ở chỗ đó đều là mấy người nổi tiếng trên mạng quẹt thẻ, kỳ nghỉ cuối tuần xông lên!”
“Thật hay giả đấy, còn có chuyện tốt đến thế cơ á? Tớ nhớ khách sạn đó là khách sạn rất xa hoa…!Có phải tên là Minh Nguyệt Gian không? Cũng là của nhà đó hả?” Bạn cùng phòng mừng rỡ hỏi: “Chắc chắn là những người xem đều được phải không, bồi thường này cũng quá hào phóng rồi.”
“Thật đấy! Tớ đã nhận được tin nhắn Wechat rồi này!”
“Tớ cũng nhận được! Trời ơi, nhãn hàng thần tiên phương nào đây! May mà lúc đấy tớ bình luận!”
“Nhưng mà hình như chuyện xảy ra đêm đó rất mơ hồ, tớ sắp quên mất mình đã làm cái gì rồi…”
“Tớ cũng quên, mà thôi kệ…!Ha ha ha, không phải cậu đang cắt ảnh để đăng lên vòng bạn bè đấy chứ? Tớ cũng đăng!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.