Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 24: Hoa


Đọc truyện Chàng Nhập Bạch Trú – Chương 24: Hoa


“Ông chủ Úc trâu bò!”
Biên tập: Lebt Wohl
###
Hơi thở của Từ Dĩ Niên bị đè nén.

Vẻ mặt Úc Hòe không thay đổi, vẫn cứ nhìn cậu cười.

Ánh sáng ấm áp từ hành lang chiếu vào trong mắt yêu quái, tràn ngập hương vị dịu dàng.

Nam sinh vội vàng né tránh ánh mắt, không dám nhìn hắn nữa: “Tôi sấy tóc cái đã.”
Cậu vừa nói vừa ngoảnh đầu đi về phòng: “Nếu không thì anh đi trước đi, lát nữa tôi tới tìm anh.

Anh ở chỗ nào?”
Úc Hòe lễ phép hỏi một câu: “Có thể vào không?”
Từ Dĩ Niên đồng ý.

Tiếng máy sấy vang khắp phòng.

Từ Dĩ Niên tắm rửa xong mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, cổ áo mở phanh còn hơi ươn ướt, lộ ra xương quai xanh nhỏ nhắn tinh tế.

Úc Hòe nhìn sườn mặt của cậu, mắt dừng trên xương quai xanh của cậu giây lát, sau đó chậm chạp thu tầm mắt lại.

“Xong rồi.” Nam sinh tắt máy sấy đi, thuận tay khoác áo khoác lên, “Chúng mình đi thôi.”
Úc Hòe bị hai chữ “chúng mình” của cậu lấy lòng, hiếm khi kiên nhẫn đáp lại cậu một câu vô nghĩa: “Đi.”
Từ Dĩ Niên cầm điện thoại: “Tôi gửi tin nhắn cho bọn Thần Nhiên nhé? Chắc họ chưa ngủ đâu.”
Úc Hòe: “?”
Từ Dĩ Niên thấy mấy phút trước Hạ Tử Hoành còn tổ chức team building trong nhóm, hơn nữa trò team building lại còn vô cùng thiếu đạo đức, đó là mọi người cùng nhau xem phim ma: “Quả nhiên vẫn chưa ngủ.”
Cậu cảm thấy Úc Hòe gọi cậu đi nghe tin và mọi người cùng nhau nghe tin không có gì khác biệt, xuất phát từ lễ phép nên cậu vẫn hỏi ý kiến hắn.

Úc Hòe bình thản nói: “Em gọi đi.”
Từ Dĩ Niên nhắn trong nhóm: “Team building.”
Hạ Tử Hoành rất hưng phấn: “Lurk hay Gonjiam?”
Lurk/Gonjiam: tên hai bộ phim kinh dị
Thần Nhiên rất thẳng thắn: “Biến giùm.”
Diệp Thiểu qua loa: “.”
Từ Dĩ Niên: “Có tin của hứa nguyện cơ, tới nghe không?”
Thần Nhiên và Diệp Thiểu vừa rồi còn không hào hứng lắm nghe thấy vậy liền hăng hái cả lên.

Sau khi biết tin tức là có được từ chỗ Úc Hòe, cái mạng nhỏ treo trên thân hứa nguyện cơ của Hạ Tử Hoành không thể không nói: “Ông chủ Úc quá đỉnh.”
Mấy người bọn họ đều tới rất nhanh, Từ Dĩ Niên ngồi xuống phòng khách chưa bao lâu thì những người khác cũng lục tục tới.

Thân là một nữ quản gia vĩ đại, Nam Chi đã chuẩn bị đồ ăn vặt và đồ xuống xong từ lâu, cô đặt giữa bàn dài một bình hoa hồng xen lẫn màu trắng xinh đẹp ướt át, khăn trải bàn được dùng là kiểu thêu hoa cùng với lớp lót, Từ Dĩ Niên cảm giác như hai mươi bốn tiếng cô đều đang chờ đợi, chỉ cần Úc Hòe mở miệng thì cho dù ba giờ sáng cô cũng có thể mặt mày rực rỡ xử lý hết thảy công việc.

“Người đã đến đủ rồi.” Úc Hòe nói với La trưởng lão ở đầu bên kia bàn, “Nói đi.”
Từ Dĩ Niên ngồi bên trái Úc Hòe, vị trí bên phải là Hạ Tử Hoành.

Dù rằng tâng bốc người ta trong nhóm rất trôi chảy nhưng lúc thật sự ngồi cùng vị sát thần này, Hạ Tử Hoành lại câm như hến, chẳng dám nói câu nào.

Trái lại, Từ Dĩ Niên ở bên kia không chỉ lười nhác tựa vào ghế, còn bớt thời gian rót cho chính mình một ly coca.


Hạ Tử Hoành nghĩ thầm, đúng là sức mạnh của bạn trai cũ, anh Tiểu Từ giỏi quá.

Sắc mặt La trưởng lão tiều tụy ngồi bên kia bàn dài, mắt phủ kín tơ máu.

Đối diện với ánh mắt của Úc Hòe, ông khẽ nói: “Hội đấu giá của yêu giới xưa nay đều mời yêu quái có uy tín và danh dự, để không khiến người ta nghi ngờ, viện trưởng lão cũng phát thiệp mời cho ngài.”
“Sau khi xác nhận ngài sẽ tham gia, chúng tôi đã nghĩ ra một cách phân tán sự chú ý của ngài: thuê người còn sống của bộ tộc khôi nữ, khiến gã cướp mất hứa nguyện cơ trước mặt mọi người.

Sau đó lại lén liên lạc với người mua ra giá cao nhất rồi hoàn thành giao dịch.

Để tránh làm lộ tin tức, chúng tôi đã hạ độc cho người của bộc tộc khôi nữ trước…!Ban đầu viện trưởng lão định bán đấu giá hứa nguyện cơ, nhưng về sau chúng tôi lại không thể không dùng gã để đối phó với Hoa Hoành Cảnh.”
Xuất phát từ sự ăn ý không cần nói ra, các trưởng lão không khai cách sử dụng hứa nguyện cơ trước đài xét xử.

“Chủ nhân muốn đuổi tận giết tuyệt chúng tôi, ngay cả đại trưởng lão cũng khó có thể chống lại được.” Nhắc tới việc xấu trong nhà, La trưởng lão thượng vị đã lâu cười khổ, “Chúng tôi chỉ có thể hi vọng thông qua huyết tế để khống chế Hoa Hoành Cảnh, khiến hắn nói gì nghe nấy.”
Người ở đây ai cũng ít nhiều thay đổi sắc mặt, Thần Nhiên liếc nhìn Từ Dĩ Niên, đều bị công dụng âm hiểm này làm cho ngơ ngác.

Nói gì nghe nấy?
Giống như đùa nghịch con rối, dùng ý nghĩ của mình để chi phối ý chí và tình cảm của một người.

Từ Dĩ Niên nhíu mày: “Các ông điên à.”
Đối mặt với thầy trừ yêu nhỏ tuổi mà ăn nói lỗ mãng, mắt La trưởng lão thoáng qua một chút âm trầm rồi nhanh chóng bị sự chết lặng thay thế.

Thôi vậy, ông nghĩ thầm.

Đến nước này rồi, lợi thế trên tay ông đã ít tới đáng thương.

“Hoa Hoành Cảnh từng có một người em trai.

Nói đúng ra, các đời chủ nhân của bộ tộc huyễn yêu đều từng có một người anh em ruột.”
“Mỗi một vị chủ nhân đều phải chính tay giết chết anh em mình.

Hoa Hoành Cảnh cũng không ngoại lệ.” La trưởng lão không quan tâm đến vẻ mặt khó hiểu của mấy thầy trừ yêu, nói tiếp: “Đây là truyền thống gia tộc.

Bộ tộc huyễn yêu có một bí thuật được lưu truyền qua nhiều thế hệ.

Bí thuật này phải được được viện trưởng lão phê chuẩn, sau đó chủ nhân đương nhiệm sẽ thi hành bí thuật với anh em song sinh của chủ nhân tương lai.

Trong lúc bí thuật phát huy tác dụng, một khi chủ nhân tương lai giết chết anh em của chính mình sẽ có thể đạt được sức mạnh rất lớn.

Viện trưởng lão cho rằng chỉ có chủ nhân mạnh mẽ mới có thể kéo dài vinh quang gia tộc, bí mật lưu truyền này đã tồn tại hơn ngàn năm rồi.”
“Em trai của Hoa Hoành Cảnh tên là Hoa Hoành Nghệ, bọn họ là song sinh, diện mạo giống nhau như đúc.

Tình cảm anh em rất tốt, tính cách của anh thì cởi mở, tính cách của em thì trầm tĩnh.

Lần đầu tiên tôi gặp Hoa Hoành Cảnh, hắn mới tròn mười sáu, khi ấy hắn đã là một trong những người được đề cử cho chức vị chủ nhân tương lai, hắn và mấy đứa nhỏ khác ở viện trưởng lão đều nằm trong danh sách theo dõi, chẳng phải ngoại lệ, những đứa trẻ đó cũng là một người trong một cặp song sinh.

Hoa Hoành Cảnh là người khiến chúng tôi vừa lòng, hắn có thiên phú ảo thuật kinh người, thành tích các mặt khác cũng rất tốt.

Viện trưởng lão tiến hành kiểm tra thống nhất những đứa trẻ đó.


Hôm ấy là một ngày trời đổ tuyết, cha mẹ những đứa trẻ khác đều đợi ở phòng chờ, chỉ có mình Hoa Hoành Cảnh là không có ai, hắn và Hoa Hoành Nghệ là trẻ mồ côi, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau.”
Nói đến những chữ cuối cùng, La trưởng lão không khỏi chớp mắt nhớ lại cảnh tượng ngày kiểm tra ấy.

Nội dung kiểm tra của bọn họ là dùng ảo thuật biến trời tuyết thành mùa xuân, Hoa Hoành Cảnh hoàn thành rất tốt, hắn biến toàn bộ bông tuyết thành hoa lê, người đang đợi hắn ở khu vực đằng sau là một thiếu niên có diện mạo tương tự hắn, vẫn luôn nhón chân chờ hắn kiểm tra xong.

Có lẽ là trò đùa giữa anh em, Hoa Hoành Cảnh cố tình biến mái hiên của khu vực chờ thành một cây lê rất lớn, hoa lê rơi lả tả xuống như tuyết bay.

Những bố mẹ khác tức giận tránh vào trong phòng, chỉ có mình Hoa Hoành Nghệ vẫn đứng đó không nhúc nhích, bị hoa lê rơi đầy đầu còn vui vẻ vẫy tay với Hoa Hoành Cảnh.

“…Khi ấy chúng tôi vừa khâm phục thiên phú của hắn, vừa không tránh khỏi mà nảy sinh lòng ghen ghét, tình cảm của hắn và em trai quá tốt, đây đúng là một phiền phức không nhỏ.

Đợi hắn lớn hơn một chút, hắn được chọn làm chủ nhân tương lai, viện trưởng lão yêu cầu chủ nhân đương nhiệm tiến hành bí thuật với hắn.

Ngay cả đại trưởng lão cũng đồng ý hắn chính là một người kế vị hoàn hảo, nhưng đại trưởng lão cho rằng tình cảm của hắn và Hoa Hoành Nghệ là một tai họa ngầm.

Cho nên chúng tôi tiền trảm hậu tấu, sau khi tiến hành bí thuật với Hoa Hoành Cảnh xong mới nói tác dụng của bí thuật cho hắn biết.

Hắn không còn đường lui, hắn phải trở thành chủ nhân, nếu đã biết bí mật gia tộc mà lại còn muốn từ bỏ vị trí này, hắn và em trai đều sẽ bị viện trưởng lão xử lý.”
Nghe tới đó, Úc Hòe xùy một tiếng: “Các người quá thiếu đạo đức.”
La trưởng lão không phản bác.

“Tình huống giống hắn trước đây đã có rồi.

Đối với chủ nhân tương lai không muốn ra tay giết chết người thân của mình thì dùng tiền tài và quyền lợi hấp dẫn, tạo ra hiểu lầm, xúi giục ly gián…!Viện trưởng lão đối phó rất thuận lợi.

Hắn phát hiện ra việc đó, van xin chúng tôi đừng ép hắn tổn thương Hoa Hoành Nghệ, hắn sẽ nghe theo sắp xếp của viện trưởng lão, cũng sẽ dốc hết khả năng để trở nên mạnh mẽ.

Hắn không phải gia chủ tương lai đầu tiên xuất hiện cảm xúc nổi loạn, chúng tôi chưa từng đặt cái khẩn cầu của hắn vào trong mắt.

Hoa Hoành Cảnh rất khó đối phó, chúng tôi chuyển mục tiêu về phía Hoa Hoành Nghệ.

Chúng tôi nói cho cậu ta về mặt lợi mặt hại, bảo cậu ta rằng nếu đến lúc bí thuật mất đi hiệu lực mà Hoa Hoành Cảnh vẫn chưa giết cậu ta thì chính Hoa Hoành Cảnh cũng sẽ chết.

Có lẽ là Hoa Hoành Cảnh đã bảo vệ cậu ta quá tốt, Hoa Hoành Nghệ không hiểu tranh đấu quyền lực gia tộc là gì, cũng không biết những thứ xấu xa dơ bẩn trong đó.

Hơn nữa khoảng thời gian ấy viện trưởng lão để cho Hoa Hoành Cảnh bận rộn, hắn nhận nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, vẫn cứ cách một khoảng thời gian là lại bị bệnh, tình trạng không ổn lắm.

Hoa Hoành Nghệ bị dọa sợ, cậu ta đồng ý hy sinh vì anh trai, nhưng cậu ta cũng có điều kiện—— Viện trưởng lão phải đảm bảo sự an toàn của Hoa Hoành Cảnh.

Đương nhiên, chỉ cần hắn trở thành chủ nhân gia tộc, chúng tôi sao có thể không bảo vệ hắn an toàn cho được.

Chúng tôi sắp xếp một cuộc thi thử.

Thi thử là tiền lệ chưa từng có trong lịch sử gia tộc, nếu một vị gia chủ tương lai thông qua cuộc thi, chứng mình được hắn đã đủ mạnh vậy thì sẽ không cần giết chết anh em ruột của mình nữa.

Hoa Hoành Cảnh rất kinh ngạc, cũng rất vui sướng, nhưng hắn vẫn không thả lỏng cảnh giác.


Hắn tìm đọc tài liệu, dùng hết phạm vi khả năng của mình để xác nhận tính chân thật của thi thử—— Đương nhiên là thật rồi, chỉ là chúng tôi không hề chuẩn bị một cuộc thi thử đúng nghĩa.

Ngay cả viện trưởng lão hắn cũng không đối phó được, sao có thể đạt tới tiêu chuẩn để thi thử.

Nhưng chúng tôi ra vẻ nhượng bộ để hắn chuẩn bị thi, bảo hắn rằng viện trưởng lão không muốn phiền phức nên đã cố gắng tìm cách giải quyết, đây không phải lời nói dối.

Hắn tỏ ra thông cảm, chúng tôi tỏ ra như đã rút lui rồi.”
…!
…!
Ngày thi, Hoa Hoành Nghệ tươi cười chào tạm biệt Hoa Hoành Cảnh, chúc hắn thuận lợi vượt qua cuộc thi thử, trở thành chủ nhân.

Nơi tổ chức thi là núi Dao thăm thẳm trùng điệp, chỉ cần Hoa Hoành Cảnh có thể giết sạch vật sống trên núi Dao, viện trưởng lão liền phê chuẩn cho hắn thông qua cuộc thi.

Trong không khí núi Dao có một loại độc, hít vào lâu dài sẽ khiến sinh vật biến dị, yêu quái tụ tập ở đây đều có khuôn mặt xấu xí, tướng mạo dữ tợn, cũng vậy, trên núi rất khó tìm được thức ăn đồ uống sạch sẽ.

Ngay cả thế, Hoa Hoành Cảnh cũng chỉ dùng chưa đến hai ngày đã có thể giết chết hết yêu quái trên núi Dao.

Một ngày cuối cùng, hắn kiểm tra quanh núi xem còn sót con nào hay không, cuối cùng phát hiện một quái vật ngủ đông trong khe núi.

Cơ thể quái vật là một màu đỏ tươi, nó không có da, toàn thân mọc đầy mắt.

Hoa Hoành Cảnh thử dùng tất cả các biện pháp công kích, quái vật vẫn có thể sống lại, trong lúc chiến đấu, Hoa Hoành Cảnh bị thương, dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, hắn buộc bản thân phải tỉnh táo để tìm nhược điểm của nó.

Hoa Hoành Cảnh để ý thấy mỗi khi quái vật bị đánh cho hấp hối, mắt trên người nó sẽ giảm bớt một cái.

Nhận ra mắt có lẽ là tấm bùa giữ mạng của nó, ở lần công kích cuối cùng, Hoa Hoành Cảnh đâm xuyên qua tất cả mắt của nó.

Quái vật chết, mắt nó chảy đầy máu.

Hoa Hoành Cảnh bình tĩnh lại, vì hết sức nên quỳ rạp xuống đất.

Cuối cùng hắn cũng vượt qua cuộc thi thử, sau khi trở về, hắn không cần chịu sự bức ép của viện trưởng lão nữa, có thể quang minh chính đại bảo vệ em trai mình.

“Tôi còn nhớ rõ, lúc đó hắn mỉm cười một cái, trong mắt có sự thoải mái như trút được gánh nặng.” La trưởng lão nói nhỏ.

Sau đó Hoa Hoành Cảnh liền trông thấy một cảnh tượng khiến cả đời hắn không sao quên được.

Quái vật đã chết trút bỏ bộ dạng nguyên bản, một tầng ảo thuật biến mất, lộ ra hốc mắt tối tăm của Hoa Hoành Nghê.

Con mắt của cậu bị đâm xuyên qua, từ hốc mắt chảy ra hai hàng nước mắt máu.

Hoa Hoành cảnh ngây dại, ký hiệu màu vàng và màu tím tràn ra từ trên người hắn, vô số ký hiệu bao lấy cơ thể hắn và Hoa Hoành Nghệ, giống như một cột sáng khổng lồ phóng lên cao.

Bí thuật trên người hắn bắt đầu có hiệu lực, Hoa Hoành Cảnh sắp đạt được sức mạnh kinh người, vì phòng ngừa hắn trả thù, viện trưởng lão đã điều tất cả các cao thủ trong gia tộc đến đây, một khi hắn tỏ ra khác thường sẽ bị đánh chết tại chỗ.”
“Lúc hắn ngước mặt lên, chúng tôi đều thả lỏng.

Hắn đang khóc.”
“Có thể khóc ra được là tốt nhất, hắn ôm thi thể của Hoa Hoành Nghệ trở về gia tộc với chúng tôi.

Viện trưởng lão dùng cách thức tối cao nhất để mai táng em trai hắn.

Hoa Hoành Cảnh rất phối hợp, tại lễ tang ngoại trừ im lặng thì hết thảy đều như thường.

Chúng tôi tưởng hắn quá đau lòng nên không muốn nói chuyện, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn đã chịu khuất phục rồi.

Nhưng chúng tôi vẫn quá coi thường hắn, bọn họ nương tương lẫn nhau mà lớn lên.


Đối với Hoa Hoành Cảnh mà nói, điều hắn trân trọng nhất sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Những chuyện xảy ra sau này, ngài đều đã biết rồi.”
La trưởng lão nói xong, do kể chuyện một lúc lâu nên miệng khô lưỡi khô, chậm rãi nhấp một ngụm nước trà.

Úc Hòe như đang tự hỏi điều gì đó, không mở miệng.

Mấy thầy trừ yêu trẻ tuổi thì lặng im, đối với học sinh còn chưa tốt nghiệp mà nói, câu chuyện tàn khốc như vậy khiến bọn họ vô cùng chấn động.

Một lúc lâu sau, Úc Hòe đột nhiên hỏi: “Hứa nguyện cơ không ở trong tay bất kỳ trưởng lão nào có phải không?”
“Chúng tôi không ngờ Hoa Hoành Cảnh và hứa nguyện cơ đã lén thỏa thuận với nhau, sau khi viện trưởng lão gặp chuyện không may, Hoa Hoành Cảnh lập tức đem hứa nguyện cơ đi.” La trưởng lão tự giễu nói, “Viện trưởng lão cũng coi như giúp hắn một ơn, chúng tôi vốn định dùng hứa nguyện cơ để khống chế Hoa Hoành Cảnh, ký hiệu cả vạn người chuẩn bị huyết tế.

Bởi vì chưa chính thức cầu nguyện nên vạn người này đều cho hắn dùng.”
Từ Dĩ Niên cảm thấy có gì đó sai sai: “Hắn cũng có nguyện vọng? Trưởng lão các người đã chết gần hết rồi mà?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Thần Nhiên và Diệp Thiểu liền ngờ ngợ ra, vẻ mặt cả hai đều cực kỳ khó coi.

Úc Hòe trầm giọng nói, “Sống lại.”
“Đúng vậy.” La trưởng lão gật đầu, “Tôi đoán hắn muốn khiến Hoa Hoành Nghệ sống lại, sau khi viện trưởng lão bị giết, đây là chuyện duy nhất hắn muốn mà không thể tự mình làm được.

Nhưng sống lại và khống chế một người là hai cái giá khác nhau, một vạn người không đủ để Hoa Hoành Nghệ sống lại, hắn còn cần nhiều con người để huyết tế hơn nữa.

Nếu tôi đoán không sai, trước khi hắn thật sự cầu nguyện với hứa nguyện cơ, có lẽ sẽ xuất hiện số lượng lớn người hôn mê không rõ nguyên nhân.”
Một khi Hoa Hoành Cảnh cầu nguyện thành công, nhưng người này liền không thể cứu được nữa.

Nhân vật trong câu chuyện đột nhiên biến từ người bị hại thành người đi hại kẻ khác, Từ Dĩ Niên bất giác nắm chặt ly coca trong tay.

Rõ ràng toàn thân ấm áp nhưng sự lạnh lẽo cứ bao phủ lấy cậu.

Úc Hòe nhìn ánh mắt đục ngầu của trưởng lão: “Ông nói cho tôi biết chuyện này, muốn tôi làm gì?”
“Giống như hứa hẹn lúc trước, tôi hy vọng ngài có thể bảo vệ vợ và hai người con trai của tôi.

Bọn nó đều còn nhỏ, không biết bí mật của gia tộc, vợ tôi thì chỉ chuyên tâm lo cho gia đình, bà ấy cũng không biết tôi đã từng làm cái gì.”
“Được.” Úc Hòe sảng khoái đồng ý, “Nếu chúng ta đã hứa hẹn với nhau…”
Lòng Từ Dĩ Niên đột nhiên có một cảm giác——
Hốc mắt của La trưởng lão bị một sức mạnh vô hình đâm xuyên qua, con ngươi vỡ nát, máu chảy ra từ hốc mắt, sạch sẽ lưu loát xuyên qua cái gáy, để lại hai lỗ máu trên đầu ông ta.

Ngay cả một tiếng nghẹn ngào cũng không kịp phát ra, giây trước yêu quái còn đang ngồi trên ghế nói chuyện, giây tiếp theo liền chết y như Hoa Hoành Nghệ trong câu chuyện.

Hạ Tử Hoành tái mặt.

Tuy rằng lúc nghe kể chuyện, hắn vẫn luôn cảm thấy trưởng lão của bộ tộc huyễn yêu tội ác tày trời, chẳng biết ông ta đã dùng cách đó để giết hại bao nhiêu trẻ em song sinh rồi.

Nhưng…!cứ trực tiếp giết như vậy luôn à?
Y không khỏi quay đầu nhìn Diệp Thiểu bên cạnh, mặt Diệp Thiểu cũng tái nhợt như y, thậm chí thoạt nhìn còn sợ hãi hơn, Diệp Thiểu vẫn cứ nhìn chằm chằm hốc mắt trống rỗng của La trưởng lão không dời.

Hạ Tử Hoành nghĩ thầm khiến ba Diệp của tôi sợ thành mức độ nào rồi kia kìa.

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý sơ sơ, nhưng trong khoảnh khắc Úc Hòe ra tay, Từ Dĩ Niên mới cảm nhận được sát ý toát lên từ người hắn.

Mặc dù sát ý đó không hướng về phía cậu, nhưng cảm giác áp bức lạnh lẽo vẫn khiến Từ Dĩ Niên sợ hãi trong lòng, dây thần kinh khắp người đều căng cứng lên.

Cậu nhịn không được co rúm lại, khiến cho Úc Hòe nhìn cậu.

“Giết hay lắm.” Da đầu Từ Dĩ Niên tê rần, thốt ra một câu thừa thãi: “Ông chủ Úc trâu bò!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.