Đọc truyện Chẳng Ngừng – Chương 47
Beta: SHMILY
–
Thật lâu sau, cậu là người đầu tiên nhẹ giọng nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Nhiếp Tĩnh Trạch buông tay cậu ra, rút hai chân đang duỗi dài ra để nhường chỗ cho cậu: “Nhà vệ sinh không có ở chỗ của em đâu.”
Túc Tức phản ứng lại, lần mò trong bóng tối bước ngang qua Nhiếp Tĩnh Trạch đi về phía ánh đèn đang hắt sáng.
Nhà vệ sinh yên tĩnh và rộng rãi, lúc Túc Tức đang cúi người xuống trước bồn rửa tay thì thoáng thấy trước kệ có một chiếc đồng hồ cùng với hai chiếc khuy măng sét.
Giống như đồ vật bị bỏ lại bởi một người cũng đến rạp chiếu phim.
Chiếc đồng hồ và những khuy măng sét trông có vẻ có giá trị, cậu tắt vòi nước, muốn đi ra ngoài nói với nhân viên rạp chiếu phim.
Nhưng ngay lúc ngẩng đầu, cậu nghe thấy tiếng đập cửa nhẹ từ vách ngăn phòng vệ sinh phía sau.
Giọng nói ngắt quãng, không khó để nghe thấy tiếng thở dốc yếu ớt được bao bọc trong đó.
Túc Tức dừng lại, tự hiểu trong lòng mà nhìn hai đồ vật đang được đặt trên bồn rửa mặt rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Trong đầu cậu không khỏi nghĩ đến chiếc đồng hồ vừa nhìn thấy với chiếc đồng hồ trên cổ tay Nhiếp Tĩnh Trạch.
Cảm giác quen thuộc không hề giảm dần mà theo thời gian ngược lại còn tăng lên.
Cậu lơ đễnh bước dài trở về.
Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn khuỵu chân, khuỵu gối để nhường đường cho cậu, Túc Tức chậm rãi bước qua nhưng vì tầm nhìn của quá tối nên cậu đã va phải chân hắn, cơ thể mất kiểm soát loạng choạng ngã về phía trước.
Nhiếp Tĩnh Trạch đưa tay ra kéo cậu lại.
Túc Tức khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể nhưng lại bị lùi về phía sau một bước, gót giày giẫm lên chân người đàn ông.
Cậu vô thức dời chân mình ra khỏi chân hắn nhưng không tìm được khoảng trống nào để đặt chân.
Trong nháy mắt khi thân thể mất đi điểm tựa, cậu lập tức ngã ngồi xuống đùi Nhiếp Tĩnh Trạch, hai tay cậu đè chặt lên cánh tay đang đặt trên thành ghế của hắn.
Cơ đùi của Nhiếp Tĩnh Trạch hơi căng ra khi phải chịu một sức nặng đột ngột đổ ập xuống.
Túc Tức muốn rút tay về, nhưng lúc sau mới nhận ra lòng bàn tay trái dường như đè lên một vật cứng gì đó.
Cậu ngay lập tức nhận ra đó chính là chiếc đồng hồ mà Nhiếp Tĩnh Trạch đang đeo.
Máy sưởi trên đầu vẫn tiếp tục phả ra luồng khí nóng, giọng nói của các diễn viên đọc lời thoại trên màn hình lớn xen lẫn với nhạc nền đầy cảm xúc, cái lạnh từ mặt đồng hồ kim loại chậm rãi thấm vào làn da tay, chạm vào trí nhớ trong não cậu.
Cuối cùng Túc Tức cũng nhớ ra rằng chiếc đồng hồ mà Nhiếp Tĩnh Trạch đang đeo bây giờ hơi giống với chiếc mà cậu đã đưa cho hắn khi đó.
Chiếc đồng hồ cậu mua lúc trước không phải là phiên bản giới hạn, nhưng cậu vẫn hy vọng những gì mình tặng cho Nhiếp Tĩnh Trạch sẽ là duy nhất.
Khi mua đồng hồ, Cậu bảo người ta khắc thêm một thứ dưới mặt đồng hồ.
Đó không phải là tên của Nhiếp Tĩnh Trạch, cũng không phải tên của cậu và Nhiếp Tĩnh Trạch, mà là tên của chính cậu.
Cậu muốn đối phương đeo một chiếc đồng hồ có tên cậu trên đó.
Cốt truyện của bộ phim gần kết thúc, những người xem phim ở hàng ghế đầu đang chìm trong làn gió ấm áp mơ màng sắp ngủ, lối đi an toàn phát ra ánh sáng xanh yếu ớt.
Nhiếp Tĩnh Trạch vươn một cánh tay qua eo Túc Tức.
Túc Tức im lặng cầm đồng hồ lên.
Cả hai người đều có chút bối rối.
Cánh tay ôm eo Túc Tức từ từ thu lại, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai cậu trong bóng tối.
Những ngón tay mảnh khảnh áp vào cổ tay của Nhiếp Tĩnh Trạch và từ từ tìm kiếm xuống bên dưới mặt đồng hồ.
Lòng bàn tay dày rộng của Nhiếp Tĩnh Trạch đặt trên mặt cậu.
Đầu ngón tay Túc Tức khẽ khựng lại.
Cậu cảm thấy những vết lõm quen thuộc nhưng lại xa lạ ở dưới đáy của đồng hồ.
Nhiếp Tĩnh Trạch hôn lên cằm cậu một cái.
Màn hình chiếu phim nhảy ra tên của những diễn viên, đèn trong phòng chiếu đột nhiên bật sáng, mấy người đang buồn ngủ ngồi ở hàng ghế đầu bừng tỉnh, liên tục dụi dụi mắt, Túc Tức ngẩn ngơ mà quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Mắt Nhiếp Tĩnh Trạch chiếu thẳng vào cậu, ánh sáng lấp lánh chảy dài trong con ngươi của hắn.
Tiếng mọi người phàn nàn dần dần tràn vào tai, những người xem phim ở hàng ghế đầu dường như đã bắt đầu đứng dậy rời khỏi ghế ngồi.
Túc Tức như tỉnh lại sau một giấc mơ, do dự một lúc vẫn chưa có sức thoát khỏi vòng tay Nhiếp Tĩnh Trạch.
Nhiếp Tĩnh Trạch khẽ cau mày, kéo cậu vào lòng rồi ngồi xuống, một tay đặt sau đầu cậu, tay còn lại nắm lấy cằm rồi hôn lên môi cậu.
Những thanh âm xung quanh lúc này khuếch đại vô tận rồi lao thẳng tới vị trí của cậu, nhưng tới khoảnh khắc mấu chốt lại rơi xuống, cuối cùng biến thành một khoảng không yên lặng bao la.
Nhiếp Tĩnh Trạch đưa tay lên che mắt cậu.
Ánh sáng trên võng mạc biến mất ngay lập tức, não cậu trở nên trống rỗng.
Danh sách những người trong hậu trường đoàn làm phim trên màn ảnh đã tới cuối.
Dì lao công đem chổi và thùng rác quét từ hàng đầu tiên đến hàng thứ chín, after credit không ai xem cuối cùng cũng kết thúc trong “cô đơn”.
Dì lao công không nhịn được mà ho khan một tiếng.
Nhiếp Tĩnh Trạch buông cậu ra, Túc Tức lập tức đứng dậy, tim đập bình bịch mà bước ra ngoài một cách lơ đãng.
Màn hình phía trên đã bắt đầu chiếu đoạn quảng cáo trước khi vào một bộ phim, khán giả bên ngoài cũng lần lượt xuống chỗ ngồi của mình.
Túc Tức đi ngược hướng với mọi người mãi đến khi thoát ra ngoài rạp chiếu phim cậu mới dần bình tĩnh lại, cuối cùng mới nhớ ra quên đem chiếc dù theo.
Đêm đó cậu mất ngủ.
Không biết là việc Nhiếp Tĩnh Trạch vẫn giữ chiếc đồng hồ mà cậu tặng, hay nụ hôn bất ngờ ở cuối phim, tất cả đều khiến cậu không kịp trở tay.
Thậm chí nửa đêm trằn trọc không ngủ được, ngốc nghếch nhắn tin hỏi Chung Tình lý do tại sao bạn trai cũ vẫn giữ những thứ bạn tặng bao nhiêu năm trời mà không chịu vứt đi?
Sau khi Chung Tình bày tỏ sự ngạc nhiên vì giờ này Túc Tức vẫn chưa ngủ thì bắt đầu hỏi mấy câu thần kinh như: chiếc đồng hồ đó đắt tiền lắm đúng không? Nó có nạm kim cương không?
Sau khi bày tỏ sự ngạc nhiên rằng Túc Tức vẫn chưa ngủ vào lúc này, Chung Tình thần kinh mà trả lời lại chiếc đồng hồ đó chắc là đắt tiền đúng không? Nó có nạm kim cương không?
Túc Tức không khỏi mỉm cười nằm lại xuống giường, đặt điện thoại xuống, trở mình rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau đi làm, anh đầu bếp đang ngồi xổm uống sữa đậu nành kéo cậu lại, hỏi cậu đã đi xem phim chưa.
Nếu chưa thì nhớ đi xem sớm, nếu để quá hạn thì phí lắm.
Túc Tức gật đầu nói: “Tôi xem rồi.”
Anh đầu bếp tỏ ra rất thích thú: “Cậu xem phim gì?”
Túc Tức đáp: “Một bộ phim tình cảm.”
Đầu bếp lại hỏi: “Phim hay không?”
Túc Tức nghe xong liền nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua, nhưng không nói nữa.
Cậu chỉ cười với anh đầu bếp, trả lời nhanh một câu “kết phim không ổn lắm” để vội vàng che giấu rồi đi về phía cửa hàng.
Còn lại anh đầu bếp trầm ngâm một lúc, ngập ngừng tự nhủ: “Nói vậy nghĩa là…!Bộ phim đó không được hay lắm hay sao?”
Một ngày làm việc như thường lệ, đến tối thì lẻ loi một mình về nhà.
Mở sofa giường trong phòng ngủ xuống, tìm quần áo sạch sẽ trong tủ rồi đi tắm.
Sau khi tắm xong, cậu mở chiếc tivi cũ trong phòng khách lên rồi ngồi phía trước sấy tóc.
Điện thoại trên chiếc ghế sô pha bên cạnh cậu vang lên.
Túc Tức cứ nghĩ là Chung Tình gọi tới nhanh chóng tắt máy sấy, cầm điện thoại lên, lúc đầu ngón tay sắp sửa chạm vào nút trả lời thì mắt cậu bỗng lướt qua cái tên đang sáng trên màn hình.
Tay cậu lập tức dừng lại.
Không phải cuộc gọi của Chung Tình hay của bất kỳ ai trong danh bạ.
Dãy số đang nhấp nháy trong tầm nhìn là một chuỗi các số chưa được lưu.
Có lẽ Túc Tức sẽ không nhận ra nếu thay đổi nó thành một số khác, nhưng từ hồi còn học đại học cậu vẫn luôn nhớ rất rõ số điện thoại của Nhiếp Tĩnh Trạch, không có chuyện cậu không nhận ra được.
Chỉ là có chút bất ngờ khi đối phương vẫn còn sử dụng số điện thoại đó.
Cậu cũng không biết tại sao Nhiếp Tĩnh Trạch lại có số của cậu.
Túc Tức nhấc máy nhưng không mở miệng nói chuyện.
Người ở đầu dây bên kia có chút nghi hoặc: “Xin chào, ngài có nghe thấy không ạ?”
Nghe thấy không phải giọng Nhiếp Tĩnh Trạch, Túc Tức thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Xin chào, tôi đang nghe đây.” Người nọ buột miệng thốt ra tên một quán bar: “Quý ông này say rượu ở chỗ chúng tôi, làm phiền ngài đến đón nhé.”
Túc Tức im lặng.
Cậu không hiểu tại sao người nọ lại gọi điện đến đây, nhưng cậu cũng không biết nhiều về mối quan hệ xã hội của Nhiếp Tĩnh Trạch trong hai năm qua, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ có Thẩm Tùy.
Cậu mở miệng nói: “Anh có thể gọi cho Thẩm Tùy, tên này có trong danh bạ điện thoại di động của hắn, Tùy trong triều đại nhà Tùy.”
Người nọ im lặng một giây: “Thực xin lỗi, tôi đã liên hệ số của Thẩm Tùy rồi nhưng điện thoại không liên lạc được.”
Túc Tức rũ mắt xuống: “Những người khác trong danh bạ thì sao? Cũng không liên lạc được à?”
Đối phương không nói tiếp, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ồn ào, sau khi chúng dừng lại, cuối cùng người nọ cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu có chút vội vàng: “Thực xin lỗi, ngài vừa rồi nói gì, xin hãy nói lại lần nữa, tôi nghe không rõ.”
“Không có chuyện gì.” Túc Tức chậm rãi nói: “Gửi địa chỉ quán qua cho tôi đi.”
Cậu cúp điện thoại, ngón tay chạm vào đuôi tóc còn ướt, có chút thất thần ngồi trước TV.
Người phục vụ ở quầy bar đưa điện thoại di động cho Thẩm Tùy, Thẩm Tùy đưa tiền boa cho anh ta.
Phục vụ mỉm cười cúi đầu: “Cảm ơn anh Thẩm.”
Thẩm Tùy xua tay, quay đầu trả lại điện thoại cho Nhiếp Tĩnh Trạch, hừ cười với hắn.
Nhiếp Tĩnh Trạch ngước mắt lên liếc anh ta mà không đưa ra bất kỳ nhận xét nào.
– Hết chương 47 -.