Bạn đang đọc Chàng Ngốc – Chương 9
“9 giờ tối hôm qua, Allison Haig bất ngờ nhập viện, cuộc họp báo tổ chức ngày hôm nay bị hủy bỏ. Các phóng viên đang theo sát tình hình…”
“Các phóng viên tại bệnh viện đã chụp được hình ảnh của thiên vương Ni, anh vô cùng nghiêm túc từ chối nhận phỏng vấn của phóng viên, hơn nữa còn không cho nói thêm lời nào…”
“Căn cứ vào một nguồn tin tin cậy, Allison Haig đã dùng quá liều lượng thuốc an thần nhưng người đại diện của cô lên tiếng phủ nhận tin tức này. Nêu lí do bởi vì lịch trình quảng bá cho bộ phim điện ảnh mới quá dày đặc cho nên sức khỏe của Allison Haig suy giảm nghiêm trọng….”
“Sáng sớm nay Allison Haig đã xuất viện, cùng cô đi ra không phải ai khác chính là bạn trai tin đồn của cô, thiên vương Ni, đây phải chăng chính là lời khẳng định cho những tin đồn lúc trước…”
Lục Lô rất muốn biết ngày đó Nghê Thượng Thuận muốn nói gì với cô, rõ ràng muốn nói vậy mà chỉ để lại cho cô một bóng dáng vội vã dời đi.
Hắn nói hắn nhất định sẽ đến tìm cô.
Vốn trong lòng cô còn chút ky vọng nho nhỏ nhưng liên tiếp những tin tức về việc Allison Haig tự tử được truyền ra, cô đã không còn mong đợi.
Bất luận tính chân thật của những bài báo đến đâu nhưng ít nhất hình ảng cũng không lừa người, hắn quả thực đang cẩn thận chăm sóc người phụ nữ kia. Cử chỉ, ánh mắt, không phải là thứ phóng viên có thể làm giả, cô nhìn ra được hắn thực sự để ý Allison Haig.
Cho nên Lục Lộ nói với chính mình: Quên đi! Tất cả chấm dứt ở đây thôi! Hắn muốn nói cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
“Lộ Lộ, vị Cát Lint kia lại tặng hoa đến cần chị ký tên.”
“Giúp chị từ chối.” Nghe thấy di động truyền đến một tin tức khác, Lục Lộ không tự giác nhíu mày.
Vị khách tên Cát Lint kia, mấy ngày nay liên tục mang đồ tới khiến cô phải ký nhận, không phải hoa cũng là quà, hắn muốn theo đuổi cô sao?
Câu trả lời của Lục Lộ khiến Thích Tiểu Tinh đầu bên kia điện thoại chần chờ. Người đàn ông Cát Lint này mỗi lần đều dùng một địa chỉ khác nhau gửi đồ tới hơn nữa dù từ chối cũng không có ý nghĩa, hoa và quà vẫn được gửi đến đúng hẹn.
“Đưa điện thoại cho anh.” Tất Lôi Thần nhìn một bên không chịu nổi khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Tiểu Tinh khổ sở vì thế vươn tay lấy điện thoại của cô.
Thích Tiểu Tinh ngoan ngoãn giao điện thoại ra, chính mình yên lặng tìm đến bên cạnh Đại Hùng tìm kiếm an ủi, nguyên nhân bởi ma chảo của mấy người đưa hàng muốn ký gửi đeo bám không tha.
“Tôi nghĩ tốt nhất bây giờ cô nên đến tiệm một chuyến.” Giọng nói Tất Lôi Thần vô cùng nghiêm túc, biểu hiện sự tình không đơn giản.
“Đã biết.”
Trò chuyện xong, Lục Lộ xoay người đi đến phòng khách cầm lấy chìa khóa xe đi đến cửa hàng.
Trong nháy mắt khi cô nắm chìa khóa trong tay, ánh mắt của cô dừng lại trên khung ảnh cô chụp chung với ông bà ngoại.
Vị trí để không đúng!
Ông bà ngoại đặc biệt thích ánh mặt trời cho nên vị trí đặt khung ảnh luôn hướng ra ngoài cửa, thẳng hướng mặt trời mọc.
Nhưng vị trí khung ảnh bây giờ không thẳng hướng ngoài cửa, rõ ràng có người đã dịch chuyển, có vẻ đã có người tiến vào trong phòng.
Lục Lộ không tiếng động xem rõ từng chìa khóa sau đó nhìn khắp phòng khách kể cả góc phòng cho đến khi xác định rõ trong phòng chỉ có mình cô, lúc này mới nhanh chóng rời đi.
Cô có thể khẳng định đã có người đột nhập vào trong nhà mà người đó tuyệt đối không phải Nghê Thượng Thuận, mấy ngày nay hắn căn bản không hề trở về.
Là kẻ trộm sao? Cô nghĩ không phải kẻ trộm bởi vì đồ vật trong phòng bị dịch chuyển vị trí không nhiều. Đa số thời gian cô đều ở phòng trong, cho dù ra ngoài thời gian cũng vô cùng ngắn ngủi cho nên khả năng có người ở trong nhà rất lớn.
Không thể tiếp tục ở nhà này nữa!
*********
“Sao lại thế này?” Đẩy ra cửa tiệm xăm hình, Lục Lộ không nhịn được nhăn mày.
Rất ít khi trong tiệm đầy đủ người nay lại đến đông đủ, nhất định đã có chuyện xảy ra.
“Cậu lại đây xem, đây là thứ mà Cát Lint nhờ người đưa tới cho cậu.” Chân Khả Nhân mang một chiếc hộp đến trước mặt Lục Lộ, đồ vật bên trong khiến cô không chịu nổi.
Lục Lộ không chậm trễ mở hộp giấy ra, bìa bên ngoài ghi tên cô, mở ra thì thấy một con búp bê vải. Không biết bên ngoài con búp bê được bôi thứ gì chỉ thấy tòan thân nó giờ đây trở thành búp bê máu, bộ dáng của nó khiến ai nhìn vào cũng ghê sợ.
Nhưng mà trên người con búp nê còn có một con dao nhỏ, con dao này hoàn toàn là thật.
“Cái thứ đồ biến thái này không phải đùa chứ? Hay kẻ đó chỉ muốn dọa Lộ Lộ thôi?” Thích Tiểu Tinh ngồi trong lòng Đại Hùng nhẹ giọng hỏi ý kiến mọi người nhưng tầm mắt cũng không dám tiếp xúc với con búp bê đáng sợ kia.
Một con búp bê máu cùng một con dao sắc bén, ngập tràn uy hiếp, càng đáng sợ hơn là điều này có lẽ không phải uy hiếp mà là báo trước.
Có một số người ngưỡng mộ người khác đến mức cực đoan nhưng không nhất thiết sẽ làm ra hành động tổn thương người đó, nhưng Cát Lint sẽ là loại người này sao? Thích Tiểu Tinh không biết cũng không cách nào đoán được. Không lâu trước đó hắn mới đến tiệm xăm hình, đối với hắn cô mơ hồ có chút ấn tượng, gã có diện mạo nhã nhặn, tóc vàng, tuổi ước chừng khoảng 30. Một con người bình thường như vậy, cô không thể tưởng tượng nổi hắn lại làm ra loại chuyện này, thật sự khiến người ta phải hoảng sợ.
“Chúng ta đương nhiên hy vọng hắn ở trong loại người chiếm số đông là chỉ biết đe dọa nhưng chỉ sợ khả năng của điều này hơi nhỏ. Hôm qua tôi đã tra ra, tên người này cho chúng ta là tên giả, rõ ràng hắn đã phát sinh dị tâm khi tiếp cận Lộ Lộ.” Lời nói của Đại Hùng làm cho không khí hiện trường càng thêm trầm uất.
Một vài lần ghi địa chỉ nơi gửi đồ không đồng nhất của cùng một người, Đại Hùng vốn cẩn thận mơ hồ cảm thấy không thích hợp. Đại Hùng theo bản năng tìm kiếm thông tin người gửi mà kết quả nhận được thực sự khiến người ta lo lắng.
“Tôi nghĩ người này đã vụng trộm lẻn vào nhà tôi rồi.”
Quả nhiên………
“Cậu tốt nhất nên chuyển nhà ngay.” Chân Khả Nhân khép chặt đôi mi chưa từng buông lỏng.
“Chuyển đến nhà tôi đi.” Luôn luôn không mở miệng Tất Lôi Thần đột nhiên đưa ra đề nghị. Hắn không phải thuận miệng nói mà chưa suy xét. Hắn chỉ có một người, không vướng bận cái gì, để hắn bảo vệ Lục Lộ là biện pháp tốt nhất.
Lục Lộ đem hộp đựng búp bê dọa người kia ném vào thùng rác, ánh mắt chuyển đến trên người Tất Lôi Thần, nhìn chằm chằm người bạn tốt lạnh lùng không kém mình.
Giọng nói của hắn so với cô còn lạnh lẽo hơn vài phần, bất cứ lời nói nào từ miệng hắn thốt ra đều có vẻ thờ ơ, mà hắn cũng không phải người nhiệt tình nhưng những ai hiểu hắn thì sẽ biết, suy nghĩ của hắn không giống vẻ mặt của mình. Hắn không hề thờ ơ càng không phải không nhiệt tình chỉ là những điều đó chỉ thể hiện với những người, việc, vật mà hắn quan tâm.
Mà Lục Lộ biết mình vừa vặn ở trong phạm vi những người được quan tâm của hắn nhưng…
“Cám ơn anh, nhưng không cần thiết, hiện tại tôi vừa vặn phải về Anh một chuyến, biến mất một thời gian thì sự việc cũng chỉ dừng ở đây thôi.” Cô nhàn nhạt mở miệng, trên mặt cũng không có biến hóa lớn nào nhưng giọng nói vô cùng mềm mại chứng tỏ tâm trạng của cô – cô vô cùng cảm ơn mọi người đã quan tâm tới mình.
Nhưng sự việc đúng như lời cô nói đơn giản vậy ư? Chỉ cần cô biến mất một thời gian thì tất cả sẽ trở lại như cũ, cô có thể tiếp tục cuộc sống không lo nghĩ sao? Chỉ sợ tất cả không đơn giản như lời nói.
Những người như Cát Lint, tâm lý đa số đều không bình thường, đối với một người tinh thần không ổn định không phải biến mất một thời gian là có thể giải quyết. Hắn có thể kiên nhẫn đợi cô trở về cũng có thể sẽ làm ra một số chuyện, giống như một quả bom, tùy thời phát nổ.
“Lộ Lộ, chị làm như vậy chẳng phải…” Thích Tiểu Tinh lên tiếng phản đối, nhưng chủ nhân bàn tay to trên lưng cô khẽ vỗ, ý bảo cô đừng nên nói tiếp.
Thích Tiểu Tinh nhìn Đại Hùng, trong mắt là hoang mang không hiểu.
Lục Lộ mặt ngoài nói biến mất một thời gian nhưng không cần cô giải thích trong lòng mọi người đều hiểu, rời đi một chuyến của cô là không bao giờ quay trở lại trừ khi lôi được kẻ đe dọa ra.
“Như vậy trước hết nhờ hai người giúp mình về nhà khuân đồ đi.”
Cuối cùng, Tất Lôi Thần và Canh Trì theo Lục Lộ về nhà, trong tiệm còn lại Đại Hùng và hai người phụ nữ ở lại phòng ngừa có chuyện xảy ra.
“Anh vì sao không cho em nói tiếp? Vì sao không giữ Lộ Lộ lại? Cũng không phải không có biện pháp, để cô ấy đi như vậy, không phải chúng ta sẽ mất đi một người bạn tốt sao?” Thích Tiểu Tinh chừng mắt nhìn người đàn ông cô yêu nhất nói ra bất mãn trong lòng mình.
Sau này mọi người muốn gặp Lộ Lộ không phải gọi điện thì cũng chỉ có thể bay đến gặp mà thôi.
“Cho dù không muốn mất đi bạn tốt nhưng cũng không ngăn được quyết định của Lộ Lộ.” Đại Hùng cũng là bất đắc dĩ.
“Là sao?”
“Cá tính Lộ Lộ vô cùng cố chấp, cô ấy không muốn việc này liên lụy đến chúng ta, lựa chọn rời đi là thật tâm muốn bảo vệ mọi người nếu em cố ý giữ cô ấy lại chính là cô phụ cô ấy. Đại Hùng hiểu tính cách Lộ Lộ cho nên không cho em tiếp tục nói.” Chân Khả Nhân giải thích thay Đại Hùng.
Tuy cô không muốn Lộ Lộ rời đi như vậy nhưng cô cũng hy vọng chuyện này kết thúc nhanh chóng để mọi người có thể sớm vui vẻ gặp lại.
“Ai… thật hy vọng Lộ Lộ giống với chúng ta, bên cạnh có người bảo vệ chị ấy, như vậy chị ấy sẽ không còn cô đơn nữa.” Thích Tiểu Tinh cảm thán, theo bản năng chui vào lòng Đại Hùng.
Vốn tưởng rằng Lộ Lộ với Ni có khả năng nở hoa kết quả nhưng sự thật chứng minh tất cả chỉ là mộng tưởng hão huyền của cô.
Scandal của Ni và Allison Haig mấy ngày liên tiếp chiếm vị trí bìa báo, tạp chí. Nhìn vào không gian và thời gian phóng viên chụp được kẻ ngốc cũng biết thời gian này Ni luôn ở bên Allison chứ không phải bên cạnh Lục Lộ.
Mà vừa rồi thảo luận không có ai đề cập đến tên của Ni, nói cách khác ngay từ đầu mọi người đã không xem hai người họ thành một đôi ngay cả bản thân Lộ Lộ cũng không nghĩ vậy…
Ai, cô quả nhiên vẫn quá ngây thơ!… “Thực ra anh không cần làm như vậy, em cam đoan em sẽ không làm việc gì ngốc nghếch nữa đâu.” Allison một bên sửa soạn hành lý, tầm mắt vẫn không nhịn được hướng về phía người đàn ông đang ngồi trên sô pha.
“Anh nhớ không lâu trước đó có người vừa cam đoan với anh tuyệt đối sẽ không qua lại với tên khốn kia nhưng người đó đã nuốt lời. Người nọ không biết vì sao mấy ngày nay anh đều phải ở cùng cô ấy, người nọ càng không biết lúc đó anh tin tưởng cô ấy đến thế nào.” Nghê Thượng Thuận cúi đầu nhìn điện thoại, tỏ vẻ không để ý nhưng câu trả lời đã thể hiện rõ tâm trạng hắn.
Tâm trạng của hắn không tốt hơn nữa càng ngày càng có dấu hiệu xấu đi.
Người phụ nữ kia quả nhiên vẫn không thay đổi, chỉ cần hắn không gọi điện cho cô, cô sẽ không bao giờ chủ động gọi lại cho hắn. Ngày đó hắn còn chưa nói xong đâu! Chẳng lẽ cô không tò mò xem hắn muốn nói gì sao? Gọi một cuộc điện thoại cũng khó khăn đến vậy ư? Người phụ nữ này thật khó ưa!
Cầm điện thoại, ngón tay vô ý thức trượt trên màn hình, cuối cùng hiện ra bức ảnh lần đầu tiên hắn nhóm lửa, hắn lôi kéo bắt cô chụp cùng.
Nghê Thượng Thuận nhìn chăm chú vào bức ảnh, quên mất cả Allison đang đứng trước mặt.
Hôm đó hắn muốn cô cho hắn chút thời gian suy nghĩ, hắn thích cô nhưng hắn cần có thời gian để ổn định lòng mình. Hắn muốn cùng cô nghiêm túc kết giao, dù hắn không chắc chắn mình có làm cô tổn thương không nhưng hắn vẫn muốn thử một lần còn cô thì sao?
Đúng vậy! Cô thì sao? Thích hắn cũng không nói, chỉ biết giả bộ lạnh lung, gọi cho hắn một cuộc điện thoại thì như thế nào?
“Anh đang nhìn cái gì đến mê mẩn như thế? Cho em xem.” Allison vừa nhìn thấy bộ dáng không yên lòng của hắn, lại thấy hắn chăm chú nhìn vào điện thoại khiến cô vô cùng tò mò.
Cô dừng việc đang làm, đến bên Nghê Thượng Thuận mà hắn vô cùng hào phóng, cô muốn xem hắn thoải mái cho cô xem, nửa điểm kháng cự cũng không có.
“Phốc… đây là cái gì nha?” Nhìn đôi nam nữ mặt đen trong ảnh, Allison cười ra tiếng, một chút mặt mũi cũng không giữ cho hắn, hơn nữa…
“Anh đối xử với người ta như thế sao? Người con gái bên cạnh anh sao lại mang vẻ mặt không tình nguyện vậy? Xem ra cô ấy một chút cũng không thèm anh – người được bầu chọn là người đàn ông hấp dẫn nhất thế giới đâu.” Allison cười đến ngọt ngào, tuy là lời nói vô tâm nhưng lại vừa đúng sự thật.
Hắn được vạn người hâm mộ, có người con gái nào không mong chờ tiếp cận hắn? Nhưng ánh mắt không tình nguyện của người con gái trong ảnh kia không phải giả vờ. Cô quả là diễn viên tài năng, dù có giả vờ hay không thì cũng không ai hay biết. Nhưng… hắn rất ngạc nhiên, cư nhiên có người không muốn ở bên hắn? Cô khiến hắn vô cùng hiếu kỳ.
“Thấy anh mất mặt em cười đến vui vẻ nha.” Ngoài mặt thì óan giận nhưng lời nói không có chút giận dữ nào mà còn có ý nuông chiều.
“Cô gái đó là ai? Nhìn anh ôm cô ấy chặt như vậy, quan hệ của hai người khẳng định không đơn giản, mau thành thật khai ra, đừng nghĩ gạt em.” Bức ảnh này thật khó có được, không lưu ình một bức làm sao được? Ít nhất khi tâm trạng không tốt còn có thể lấy ra nhìn một cái rồi cười, đợi đến khi về nhà, chỉ cần hắn nói với cha mẹ chuyện xấu của cô, cô tốt xấu gì cũng có thể đem nó ra phản kích, thuận tiện phá vỡ hình tượng hoàn mỹ của hắn, hắc hắc…
“Cô ấy là một người bạn của anh, một nghệ nhân xăm hình, có lẽ em đã nghe qua tên cô ấy rồi đấy.” Nghê Thượng Thuận cười nhàn nhạt. Không phải không phát hiện ngón tay đang ấn bàn phím, cũng biết nhất định cô sẽ lưu lại bức ảnh đó sau này dễ bề uy hiếp nhưng bởi nụ cười tươi không giảm của cô, hắn không ngăn cản cô nữa.
Từ lúc xảy ra chuyện tới giờ, khuôn mặt cô không hề xuất hiện cười, cho dù có cũng chỉ vì muốn hắn yên tâm mà giả bộ cười. Tươi cười hiện tại mới xuất phát từ nội tâm cô, nếu có thể làm cho cô luôn vui vẻ như vậy, hắn nguyện ý kể cho cô nghe chuyện của hắn với Lục Lộ.
“Cô ấy cùng em giống nhau đều có một nửa dòng máu Anh, trung tâm xăm hình nổi tiếng nhất cũng là của cô ấy.” Thấy Ngải Lị ngừng động tác trên tay, lúc này Nghê Thượng Thuận mới cất điện thoại, chỉ vào đống hành lí còn chưa sửa soạn xong: “Em vừa chuẩn bị đồ anh vừa nói!
Muốn biết cái gì cũng được, một lát nữa xe mới tới, em còn sợ không có thời gian sao?”
Sau đó, Allison nghe lời tiếp tục chuẩn bị hành lí.
Một lúc nữa họ sẽ lên máy bay trở về Anh,cô muốn gặp cha mẹ, dũng cảm thừa nhận chuyện ngu xuẩn mình làm ra rồi xin lỗi bọn họ. Cô đã làm cho những người yêu thương mình lo lắng, không khó tưởng tượng tình cảnh lúc ấy nhất định là nước mắt đan xen, mẹ yêu khóc đầu tiên sau đó cha cũng sẽ khóc theo mẹ. Vậy không bằng hiện giờ cô chuyển chú ý của mình lên một chuyện khiến tâm trạng mình tốt lên.
“Em nghĩ cô ấy sẽ không phải là Lục Lộ bách kim đi?” Nghệ nhân xăm hình nổi tiếng nhất nước Anh.
Nghê Thượng Thuận cười gật đầu.
“Anh vậy mà lại quen biết cô ấy, nghe nói cô ấy vô cùng lạnh lung. Muốn cô ấy xăm hình thì phải ngoan ngoãn xếp hàng chờ đợi, cô ấy mặc kệ người đó là đại nhân vật nào.” Cô đã nghe quá nhiều bạn bè oán giận chuyện này, nhưng hầu hết mọi người đều ngoài miệng oán giận rồi ngoan ngoãn hẹn trước xếp hàng chờ đợi.
“Đúng, cô ấy không để ý là người nào, muốn xăm hình thì cứ theo quy tắc mà làm.” Bởi cô là Lục Lộ nha!
“Vậy trên người anh hình xăm nào do cô ấy làm? Cho em xem để em mở mang tầm mắt.” Allison nhìn hắn, đôi mắt viết rõ hai chữ chờ mong.
Nếu không phải sợ đau nhất định cô cũng là một trong những người đang ngoan ngoãn chờ đợi.
“Hình xăm trên người anh không ít nhưng không có cái nào do cô ấy làm cả.” Nghê Thượng Thuận bất đắc dĩ nói.
“Vì sao?” Allison bất ngờ.
Ngay cả bạn bè cũng không được? Đều phải xếp hàng?
Lúc này người đại diện gõ cửa phòng báo tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ còn đợi bọn họ.
Nghê Thượng Thuận đứng dậy chờ Allison chuẩn bị xong hết, một tay ôm vai cô cùng đến sân bay, dọc đường hai người không ngừng trò chuyện.
“Cô ấy bắt anh hẹn trước.” Vậy nên hắn mới từ bỏ, hắn không có kiên nhẫn chờ đợi như thế.
“Ách…hai người chẳng phải là bạn bè sao?” Lời tuy hỏi ra miệng nhưng trong lòng Allison đã sớm có đáp án – khẳng định không phải.
“Em nói xem?” Nhìn cô một cách sâu xa, Nghê Thượng Thuận mỉm cười.
Tuyệt đối, tuyệt đối không phải!
“Ông trời, cô ấy lạnh lùng như vậy nha!” Không nghĩ tới trên đời còn có người phụ nữ có thể cự tuyệt hắn, thật sự rất bội phục.
“Làm sao anh biết cô ấy?”
Nhớ tới lúc ban đầu hai người mới quen, Nghê Thượng Thuận nhếch khóe môi, không cố kỵ kể hết với Allison.
Một đường nói chuyện mãi cho tới khi hai người lên máy bay câu chuyện mới kết thúc, đoạn cuối kể về một ngày trước khi hắn rời đi, hắn cũng không kể việc hắn phát hiện tình cảm của Lục Lộ đối với mình.
“Hắc!” Allison gọi Nghê Thượng Thuận.
“Cái gì?” Nghê Thượng Thuận nhàn nhạt đáp lại. Từ giờ cho đến khi máy bay hạ cánh còn rất lâu, đủ để hắn ngủ mà hắn cũng dự định làm vậy.
“Anh vừa rồi hẳn đang nhớ người nói chuyện.”
“Vì sao?” Hắn từ từ nhắm hai mắt hỏi.
“Khi anh kể về cô ấy, biểu cảm trên mặt thật dịu dàng, khóe miệng luôn luôn giương cao.” Hắn thực sự nên soi gương xem bộ dáng của bản thân mình, đạt đủ tiêu chuẩn thanh niên rơi vào biển tình.
Xem ra Nghê gia sẽ nhanh chóng có việc vui, cha còn tưởng mình sinh ra một lãng tử nhưng bây giờ lãng tử đã bị người thu phục, ha ha!
“Có sao?” Nghê Thượng Thuận nhắm hai mắt như trước nhưng bàn tay to theo bản năng sờ lên khóe miệng.
Lạ kỳ! Hắn có khi nào luôn luôn cười?
Thấy hắn như vậy, Allison không khỏi lắc đầu.
Tuy hắn lớn hơn cô ba tuổi, cũng không phải cùng một mẹ sinh ra nhưng tốt xấu gì vẫn cùng một người cha, hắn sao có thể ngốc nghếch như vậy? Đối với tình cảm của chính mình lại không rõ?
“Có, bởi vì anh đang yêu, hơn nữa…” Allison cố ý kéo dài âm cuối, không cho hắn đáp án rõ ràng.
Quả nhiên, Nghê Thượng Thuận chợt mở mắt, trừng trừng nhìn cô.
“Hơn nữa cái gì?” Chỉ một câu “anh đang yêu” cũng khiến trái tim hắn nảy lên, chỉ sợ kế tiếp cô sẽ nói một câu khẳng định…
“Anh thực sự không biết?” Mắt Allison thiếu chút trợn trắng. Vừa rồi cô hoài nghi hắn không muốn thừa nhận tình cảm của mình trước mắt cô nhưng hiện tại cô đã hiểu, hắn thật sự ngốc nghếch không hiểu.
“Anh nên biết cái gì?” Mắt to vẫn trừng cô.
Ai… được rồi, cô đành phải gánh trách nhiệm gõ tỉnh hắn vậy, ai bảo hắn lại là anh của cô cơ chứ!
“Anh yêu Lục Lộ.” Sau khi nói xong ba chữ này, Allison cũng tỏ tõ sự khinh thường.
“Cái gì?” Nghê Thượng Thuận khẽ gọi. Nếu hiện tại hắn đang uống nước nhất định ngụm nước kia sẽ nhanh chóng phun ra.
“Ai, anh chính là chỗ nào cũng không ngốc nghếch ngoại trừ yêu.” Sau này ra khỏi cửa, cô tuyệt đối phủ nhận hai người là người thân.
“Em tốt nhất đem lời nói nói rõ ràng.” Nếu là quá khứ, nghe thấy Allison nói hắn yêu người nào đó, khẳng định hắn sẽ cười nhưng hôm nay hắn cười không nổi bởi lời phủ nhận hắn nói không được.
Hắn nên chối bỏ nhưng lời nói không phát ra được hơn nữa ngực ê ẩm như có cái gì đang lên men.
Vấn đề hắn đang trốn tránh đang lén lút chiếm vị trí cao nhất trong lòng hắn như ép hắn không thể không đối mặt.
“Vấn đề này rất khó giải thích, nhưng …” Allison lại kéo dài âm cuối.
Nghê Thượng Thuận lại trừng mắt cô.
Nga nga! Có người đang phát hỏa, xem ra cô vẫn nên nhanh chóng trả lời.
“Có thời gian anh thử nói ra toàn bộ những lời anh đã nói với em và nhìn vào trong gương, anh tự nhiên sẽ hiểu được tại sao em lại nói vậy.” Allison miễn cưỡng nhắm lại hai mắt, tỏ vẻ cô không thể nói thêm điều gì nữa.
Vẻ mặt của hắn thực sự có cái gì sao?
Được, hắn nhất đính sẽ thử nhìn xem, nhìn xem rốt cuộc biểu cảm của hắn khi nói tới Lục Lộ thì thế nào? Nhưng trước hết hắn phải giải quyết xong xuôi chính sự đã.
Con ngươi đen lặng yên nhìn về phía Allison, tuy hiện tại cô đang nhắm chặt hai mắt nhưng cũng không phải không thể nhìn thấu lòng cô. Ngay từ đầu hắn đã biết, khi hắn mở miệng muốn cùng cô về nhà, cô liền hiểu được dụng ý của hắn.
Hắn muốn cô trở về thừa nhận với cha mẹ, bởi vậy hắn mới không hề cố kỵ trừng phạt tên không kia một phen. Trừ bỏ điều này hắn còn muốn tên đó phải trả giá, không chỉ thân bại danh liệt mà còn trở về với hai bàn tay trắng.
Ngay từ đầu, Davy đã dùng thân phận chưa kết hôn để lừa gạt Allison. Cho tới khi Allison yêu hắn rồi hắn mới dùng mồi nhử li hôn để giữ cô lại, cuối cùng còn lấy lí do vì vợ và con phản bội cô.
Allison hiểu cá tính anh mình, có thù tất báo mới là người Nghê gia. Lần này cô trở về từ quỷ môn quan, chưa từng mở miệng hỏi hắn nên xử lí việc này thế nào, tựa hồ đã biết chuyện hắn làm tiếp theo.
Hừ! Xem ra, có người đã bắt đầu mang số con rệp rồi.