Đọc truyện Chàng Ngốc Nhà Nghèo Và Nàng Tiểu Thư Đanh Đá – Chương 27: Sóng gió bất ngờ
Từ sau lần thử lòng ấy, nó nhận được nhiều tình cảm cuả gia đình e hơn. Trưa nào nó cũng e về nhà ăn cơm, không phải vì những món ngon hơn hẳn khay cơm bụi ở công ty mà nó thèm, thèm cái không khí ấm áp của một gia đình quây quần bên mâm cơm cho đến hơn chục năm nay nó mới tìm lại được. Buổi tối nó lai e đi ăn kem, đi vào vui chơi hoặc lên cây cầu gió thổi lồng lộng ngắm thành phố về đếm hay chỉ những lúc yên hai người tay trong tay từng bước từng bước dạo quanh Hồ Gươm, Tây hồ ngắm cảnh, tất nhiên là không thề thiếu những cái ôm và nụ hôn ngọt ngàn hai người dành cho nhau, tuy thế e vẫn là người chủ động. Thứ bảy chủ nhật nó đến nhà e thể hiện tài năng nấu nướng, nó làm được nhiều món chay nên ai cũng thích, vừa ngon vừa tốt cho sức khoẻ và còn giúp e giữ eo nữa, nó cùng ba e và chú H chăm sóc vườn cây cảnh không thì ba người ra ao sen cạnh nhà thả câu kiếm con cá để trưa lai rai. Thỉnh thoảng nó cùng e về quê chơi, họ hàng nhà e đã không còn lạ gì e nữa, khi lên HN nó lại mang quà là khoai tây, khoai lang, gà mà nhà bác D tự trồng và nuôi lên biếu ba mẹ e và a chị phòng nó, ai cũng nghiện.Cuộc sống ê đềm cứ thế trôi qua, nó và a chị cùng phòng đã giúp công ty ba e luôn đứng đầu về giá cổ phiếu và giành được nhiều hợp đồng nhà đất cũng như đơn đặt hàng máy móc. Thế nhưng cuộc đời không đoán trước được điều gì, hoạ vô đơn trí và cuối cùng sóng gió cũng ập đến bất ngờ. Buổi tối chủ nhật hôm ấy, sau khi ăn uống vui vẻ ở nhà e xong, nó, ba e và bác Hai đi ra chợ cây cảnh để lựa mấy chậu hoa lan hàng mới về còn e cũng lên xe đi mua gì đó. Chỗ bán hoa đặt ngay trên vòng giao thông, người và xe sáng đèn nối đuôi nhau như những đàn cá bơi lặn dưới dòng đại dương vô tận
-Mấy giỏ này đẹp quá bác à? Nó vừa ngắm vừa xoay đi xoay lại mấy chậu hoa lan
-Ukm! Giống lan này quý lắm đó, có tiền cũng không mua được đâu. Bác và ông trồng hoa có quen biết lắm người ta mới ương cho đấy! Ba e nói giọng tự hào lắm
-Dạ hihi!
-Thôi được rồi! Cho lên xe nào các chiến hữu! Ba e nói, chú Hai và nó cười gật đầu rồi mỗi người một chậu bê lên
-Ba ơiii!
Ba người cùng ngước lên, e đang ở bên kia đường một tay vẫy chào một tay giơ túi gì đó lên. E hồ hởi bước nhanh qua chỗ họ đâu biết một chiếc ôtô đang lảo đảo, loạng choạng lao nhanh tới. E đi được nửa đường thì chiếc xe kia đến rất gần, quá nhanh quá nguy hiểm
-YẾN MI COI CHỪNG!
Nó hét to. Nhận ra e choàng tỉnh. Ánh đèn xe chiếu rọi vào mắt e
-Píp..píppp!
-Á..á..á..á! E nhắm chặt mắt đứng im
-YẾN MI CẨN THẬN! Ba e quát to lên rồi chạy xồ đến đẩy mạnh e ngã ra
-Kééétttt! “BỤP!” A!
Một cú va chạm rất mạnh
-Xoảng chátttt!
Nó chết lặng người đánh rơi chậu hoa trên tay. Ba e và e đang nằm trên đường, đều bất tỉnh, mọi người xung quanh đứng như chôn chân xuống đất vì quá bất ngờ, tên lái xe khốn kiếp kia hốt hoảng bỏ chạy nhưng đã bị giữ lại, người hắn nồng nặc mùi rượu. Nó và chú Hai chạy vội đến nâng ba e lên
-Bác Long! Bác Long!
Ba e đã bất tỉnh, máu đầu tuôn ra, nó cởi áo đen ra quấn đầu, tay nó run run, trống ngực đập thình thịch
-Để chú đi lấy xe! Chú Hai tái mét chạy xồng xộc đến ôtô. Đám đông đã xúm lại, có hai cô đã dìu e lên, e vẫn bất tỉnh và trên trán cũng có một vết trầy. Xe tới, mọi người đỡ ba và e lên, xe nó vụt đi, đúng lúc ấy cảnh sát giao thông cũng tới. Chú Hai phóng thật nhanh, vừa đi vừa rú còi inh ỏi. Đến bệnh viện, nó nghiến răng bế ba e ra xe, chú Hai cũng bế e luôn
-CỨU! CỨU VỚI BÁC SĨ ƠI!
Nó nấc lên gào to, bác sĩ và y tá lao ra cùng giường bánh. Ba e và e đưa vào hai phòng cấp cứu
-Yêu cầu người nhà ở ngoài đợi! Cô y tá đẩy nó ra và đóng cửa phòng lại. Nó và chú Hai thẫn thở ở ngoài, máu ba e chảy ướt đẫm áo ba lỗ của nó và thấm cả xuống quần nữa. Chú Hai điện về báo cho mẹ e và chị giúp việc đến. Cô y tá đưa cho nó bộ đồ người nhà bệnh nhân để nó mặc. 10p sau, cửa một phòng cấp cứu mở, e được đưa ra, trên đầu đã quấn băng ,nó vội vàng tiến lại
-Dạ cô ấy sao rồi bác sĩ?
Ông bác sĩ bỏ khẩu trang ra
-Không sao cả, chỉ bị sứt sát nhẹ với lại hoảng quá lên ngất thôi, một chút nữa là tỉnh lại!
-Dạ vâng, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm ạ!
-Không có gì! Trách nhiệm cuả chúng tôi mà!
Rồi y tá đẩy e qua phòng 208, cách phòng cấp cứu 5 phòng. Còn ba e vẫn ở trong đó. Một lúc sau mẹ e và chị giúp việc tới, ai nấy đều sướt mướt
-Sao rồi Bảo Nam? Chồng cô sao rồi hả con?
Mẹ e đưa đôi mắt vô hồn nắm chặt tay nó
-Cô bình tĩnh cô! Bác sĩ đang chữa cho bác Long mà, bác ấy không sao đâu cô!……………