Chàng Ngốc Bám Người

Chương 35


Đọc truyện Chàng Ngốc Bám Người – Chương 35

Không biết có phải vì rút kinh nghiệm lần trước hay không mà Phùng Nhạc không hề đòi kết hôn với cô nữa. Bù vào đó anh ngày càng bám cô hơn, so với keo con voi còn dính hơn.

Du Linh ngồi trong phòng làm việc nhìn Phùng Hạo chơi một mình ở trên ghế sofa đã ngủ từ lúc nào. Cô cầm điện thoại di động lên tìm kiếm một số mà gần như đã lâu rồi không có gọi.

Tiếng tút tút chờ đợi vang lên không lâu liền có người bên kia bắt máy.

“Mẹ!” gọi một tiếng, nghe giọng của người ở đầu dây bên kia, ánh mắt Du Linh trở nên dịu dàng hơn.

“Tuần sau con sẽ về nhà. Mẹ nói với ba một tiếng.”

“… ….”

“Dạ. Mọi chuyện vẫn ổn. Mọi người ở nhà có khỏe không ạ?”

“… ….”

“Vâng. Lần này con sẽ dẫn bạn theo.”

— —— ——


Thời gian 1 tuần trôi qua rất nhanh. Việc đi về nhà chính của Du gia, Du Linh không có nói cho Phùng Nhạc biết. Cô chỉ nói với Phùng đại lão gia và Phùng Hạo, công việc ở Du thị thì đã giao lại cho Sơ Liên quản lý, nếu có việc gì quan trọng thì mới liên lạc cho cô.

Hôm nay là chủ nhật, thời tiết rất tốt, thời gian đi từ trong thành phố đến nhà chính Du gia phải mất 2 tiếng đi xe. Sáng sớm cô đã kêu gọi Phùng Nhạc dậy soạn đồ đi. Người nào đó vì không biết chuyện gì xảy ra nên lật đật ngồi dậy đi theo Du Linh.

“Mình đi đâu vậy Linh Linh?” 7h sáng Phùng Nhạc còn ngái ngủ lề mề đi theo sau Du Linh xuống dưới nhà.

Du Linh quay đầu nhìn cặp mắt đang hiếp lại vì buồn ngủ của anh thì mắc cười. Nhưng lại thấy bàn tay anh xách 2 vali đồ cỡ nhỏ rất chặt. Đây chính là đồ của 2 người, cảm giác có một bốc giác của riếng mình khiến Du Linh rất hưởng thụ.

“Chúng ta là đang đi về nhà của em.”

“Vậy thì tại sao lại xách nhiều đồ như vậy?” Phùng Nhạc khó hiểu. Về nhà của 2 người thì xách chi nhiều đồ vậy. Không phải ở nhà đã có đầy đủ rồi hay sao?

“Không phải. Nhà đây là nhà của em, ở đó có ba, mẹ và cả em trai của em nữa. Bây giờ em dẫn anh đến gặp họ có chịu không?”

“A….” Phùng Nhạc trợn tròn mắt nhìn cô. Cặp mắt đang mơ màn cũng thanh tĩnh. Tay xách 2 vali bước nhanh đi theo cô. “Thật sao Linh Linh? Em thật sự dẫn anh đến đó ư? Nhưng….. Anh còn chưa mua quà, chưa chuẩn bị gì cả. Làm sao bây giờ?”

“Không cần đâu.” Du Linh thấy bộ dáng sốt sắn của anh thì mỉm cười.

Hai người đi từ từ xuống đại sảnh, lúc này dưới đại sảnh Phùng đại lão gia và Phùng Hạo đã ngồi chờ sẵn. Một người ngồi độc báo tài chính-kinh tế, một người ngồi xem thời sự buổi sáng.

“Tiểu Nhạc đến đây.” Phùng Hạo giờ này chưa đi làm, thấy Phùng Nhạc tay xách hai vali nhỏ đi xuống thì liền gọi anh lại.

Đến khi hai người Du Linh và Phùng Nhạc đi đến thì ông liền chỉ đống đồ trên bàn nói. “Lần đầu tiên ra mắt nhà gái thì không nên đi tay không. Đây là đồ ta chuẩn bị cho cha mẹ của Tiểu Du, con đem mấy cái này đi đi.”

“Dạ cha.” Phùng Nhạc vui vẻ cảm ơn ông.

Du Linh cũng không từ chối, mua thì cũng đã mua nên hai người ngồi ăn sáng cùng ông nội và cha của Phùng Nhạc xong liền xuất phát.

Đoạn đường dù sao cũng không xa nên Du Linh liền tự thân mình lái xe. Trên xe chỉ có cô cùng Phùng Nhạc, vốn đây luôn là đoạn đường mà cô thường đi trở về Du gia luôn chỉ có một mình, nhưng bây giờ bên cạnh cô đã có anh, người này bắt đầu từ bây giờ sẽ cũng cô đi tất cả đoạn đường trong cuộc đời này.

Phùng Nhạc ngồi bên ghế phụ cũng rất háo hức. Đây là lần đầu tiên Linh Linh dẫn hắn về nhà thật sự của cô.


“Linh Linh.”

“Hả?” Du Linh đang lái xe thì nghe anh gọi nên liền theo phản xạ trả lời.

“… ….” Im lặng, hoàn toàn im lặng. Phùng Nhạc đang hồi hộp nên không biết nói gì.

15 phút sau.

“Linh Linh.” Phùng Nhạc quay đầu nhìn cô.

“Sao…?”

“… …….” Tiếp tục im lặng.

Du Linh thấy anh không trả lời thì khó hiểu nhưng cũng không để ý cho lắm nên tiếp tục lái xe về phía trước. Đây là đường chính để chạy từ trong thành phố ra ngoại thành. Hôm nay lại là cuối tuần nên xe trên đường hơi nhiều, chắc có lẻ một số gia đình đi đau đó chơi.

Lại thêm nửa tiếng sau.

“Linh~Linh~~~” Phùng Nhạc buồn chán tiếp tục quay đầu gọi cô mong cô để ý đến mình.

“Anh làm sao thế?” Du Linh thật sự không chịu được nửa liền quay đầu qua nhìn Phùng Nhạc một cái. Người này thiệt là, từ nảy giờ cứ gọi cô hoài mà lại không chịu nói gì. Rốt cuộc muốn gì đây.


Phùng Nhạc thấy Du Linh cuối cùng chịu quay đầu nhìn mình thì tinh thần lập tức được nâng cao.

“Chừng nào mới tới vậy. Thật buồn chán nha. Linh Linh cũng không chịu để ý đến anh.”

“Chắc khoảng 1 tiếng nửa chúng ta sẽ tới. Nếu buồn thì anh nhắm mắt ngủ một tí đi. Tới nơi em sẽ gọi dậy, không phải hồi sáng thiếu ngủ nên ngáp ngắn ngáp dài hay sao. Em bây giờ phải chú ý lái xe nên không nói chuyện tiếp với anh nữa. Ngủ một tí đi.” Du Linh biết đây là lần đầu tiên anh đi xa như vậy. Nhưng biết làm sao đây, biết anh sẽ buồn chán thì sáng sớm cô đã cho lái xe đi theo rồi. Như vậy cô mới có thể nói chuyện để ý đến anh được.

“Không. Anh nhìn em lái xe, không có buồn ngủ.”

— —— ——-

Nhà của Du Linh nằm ở phía Đông ngoại thành. Nơi đây luôn là những khu đất vàng rất đắt đỏ mà chỉ có các gia đình giàu có mới dám ở. Khí hậu trong lành, điều kiện sinh thái tự nhiên, an ninh cũng rất tốt. Du gia có một căn biệt thự rất rộng lớn ở đây.

Khi Du Linh và Phùng Nhạc chạy đến nơi thì cũng đã 11h trưa. Chạy dọc đường Phùng Nhạc luôn lo lắng ngồi không yên mà cứ xoay tới xoay lui khiến Du Linh muốn phát hỏa luôn. Cô biết anh lo lắng điều gì nên dùng một tay để lái xe còn tay kia thì giơ qua nắm lấy tay anh.

“Đừng lo lắng. Cha mẹ em rất dễ, họ nhất định sẽ thích anh mà.”

“Thật sao?” Phùng Nhạc dùng hai tay bao bộc lấy tay cô. Đúng vậy, anh lo sợ cha mẹ của Linh Linh sẽ không thích mình, sẽ không cho Linh Linh ở với anh nữa. Nếu thật sự như vậy thì anh nên làm sao bây giờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.