Đọc truyện Chàng Ngốc Bám Người – Chương 22
“Haha….” tiếng cười thê lương khiến người ta cảm thấy rợn gáy vang vọng khắp căn phòng.
Du Linh nhìn người đàn ông mình từng thích đang cười thì nhíu mày. Nhưng cô không ngăn cản. Hoàn cảnh khốc liệt trên thương trường đã khảm xâu vào trong sương máu cô nên cô không bao giờ tùy tiện thương xót hay cảm động một ai. Nên cô quyết định im lặng đợi đến khi Phương Húc bình tĩnh lại rồi ra lệnh đuổi khách.
“Nếu không còn gì thì mời Phương tổng về cho. Tôi còn bận nhiều việc, không tiếp được.” Lạnh nhạt nói rồi cũng chả quan tâm đến người đối diện mà cô đứng lên, xoay người đi ra khỏi phòng. Cô đã hứa sẽ về sớm, nếu không tên ngốc kia lại nháo loạn lên thì không hay chút nào. Nghĩ đến Phùng Nhạc đang ở nhà chờ mình khiến Du Linh bất giác mỉm cười.
Nhìn theo bóng dáng cương quyết kia khiến cảm xúc của Phương Húc ngổn ngang. Anh biết, mình đã đánh mất cô nhưng tính khí cao ngạo không cho phép anh bỏ cuộc. Đối đầu với người khác thì anh không chắc chắn. Nhưng nếu là tên ngốc họ Phùng kia thì anh rất có tự tin. Suy nghĩ cô luôn không thích kẻ ngốc nên lần này chắc cô cũng đang giận hờn hắn nên mới lấy tên ngốc kia ra chọc tức hắn. Chỉ cần hắn cố gắng thì Linh Linh nhất định sẽ trở về bên cạnh hắn như lúc trước. Trong đầu Phương Húc suy tính toán giành Du Linh trở về.
+××÷÷===÷÷××××+++×===××++
Đến công ty là vì chuyện của Phương Húc nên khi giải quyết xong Du Linh liền nhanh chóng quay trở về biệt thự của Phùng gia. Xe tiến vào cổng, đưa chìa khóa cho bảo vệ rồi cô từ từ đi vào biệt thự.
Bây giờ đang giữa trưa nên hình như mọi người đều đã nghĩ ngơi nên rất yên tĩnh. Theo thói quen cô đi lên lầu theo con đường quen thuộc mà đi đến phòng của Phùng Nhạc.
“Cạch.” Tiếng mở cửa. Du Linh tiến vào trong liền nhìn thấy người nào đó đang yên tĩnh nhắm mắt nằm trên giường. Biết là anh đã ngủ nên cô liền khống chế hành động trở nên nhẹ nhàng hơn.
Thiệt tình. Cứ sợ cậu náo loạn nên cô dùng tốc độ nhanh nhất quay về mà tên nhóc này lại ngủ ngon như vậy. Làm cô lo lắng vô ích. Trong lòng trách móc nhưng cô vẫn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường ngồi xuống. Nhìn gương mặt an tĩnh ngủ như đứa trẻ kia khiến Du Linh có cảm giác hạnh phúc. Đúng vậy, chỉ cần cậu vui vẻ cô liền thấy hạnh phúc.Chỉ có lúc ngủ là Phùng Nhạc im lặng nhất. Nhưng ngắm nhìn không bao lâu cô liền giật mình.
Người nằm trên giường kia mù mờ mở mắt ra.Có vẻ vì mới ngủ dậy nên cặp mắt thường ngày linh động mà bây giờ lại nhặp nhèm nhìn cô. Linh Linh ! Thấy người trước là cô thì Phùng Nhạc liền bật người ngồi dậy. Tinh nghịch hôn lên môi cô một cái rồi ôm chầm lấy.
Tên này!!! Du Linh bật cười. Không ngờ lúc sáng mình hôn cậu, cậu còn đỏ mặt mà bây giờ lại tự nhiên ăn đậu hủ của cô như vậy. Ai nói Phùng Nhạc ngốc? Cô ngược lại thấy anh rất thông minh. Còn biết chiếm tiện nghi của cô khiến cô không thể nào la anh được.
Nhưng thắc mắc vì sao thường ngày Phùng Nhạc rất ít khi ngủ trưa. Vậy mà hôm nay lại chịu ngủ ngay cả khi không có cô ở đây. Thắc mắc khiến con người rất khó chịu. Nên Du Linh liền hỏi.
“Sao hôm nay lại chịu ngủ trưa vậy?”
Phùng Nhạc dụi dụi mặt vào cổ cô cảm nhận Du Linh né tránh cậu càng vùi mặt vô. Giọng nói không vui không buồn thoát ra.
“Vì ông nội nói chỉ cần ngủ dậy sẽ thấy Linh Linh.” Nên hắn liền ngoan ngoãn đi ngủ. Chỉ cần nghĩ đến thấy cô hắn liền vui vẻ nghe lời. Nhưng thật không ngờ ông nội lại không gạt hắn. Ngủ thật ngon đến khi mở mắt liền thấy Linh Linh ngồi trước mặt khiến hắn vui vẻ không thôi.
“Đã ăn trưa chưa?” Du Linh ôm lấy Phùng Nhạc nhẹ vuốt tóc cậu hỏi.
“Ăn rồi. Tiểu Nhạc cùng ăn với ông nội.”
Nhìn xem đồng hồ mới 2h trưa. Nghĩ đến từ lúc Phùng Nhạc bị thương đến bây giờ bọn cô chỉ ở trong nhà. Bây giờ chân hắn cũng đã khỏi thì nên ra ngoài hít thở một tí. Cô xô cái đầu đang quậy phá ở cổ mình ra nhìn gương mặt bất mãn vì bị xô ra của cậu nói.
“Còn sớm. Anh có muốn đi ra ngoài chơi không?”
“Đi đâu?” Phùng Nhạc hiếu kì.
“Đi mua sắm. Cũng lâu lắm rồi em không có mua đồ. Anh đi không”
“Đi. Đi.” Chỉ cần có Linh Linh thì kêu cậu đi đâu cũng được.
— ———
Trung tâm mua sắm WM.
Đây là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố. Ở đây có nhiều thương hiệu nổi tiếng do các nhà thiết kế mở. Du Linh nắm tay Phùng Nhạc đi vào các cửa hàng bán đồ dành cho nam. Cô biết ở Phùng gia luôn có quản gia chuẩn bị quần áo cho cậu nhưng cô đây lại muốn chính mình lựa chọn đồ cho Phùng Nhạc. Cô cũng giống như biết bao cô gái khác muốn người yêu của mình mặc đồ do chính mình mua.
“Kính chào quý khách!”
Người nhân viên thấy một đôi nam nữ đi vào thì liền mỉm cười tiếp đón. Nhìn 2 người khí chất sang trọng cô liền biết là người có tiền. Tất cả nhân viên nữ nhìn người đàn ông tuấn tú nhưng đôi mắt có nét trẻ con đều bị mê hoặc. Nhưng khi nhìn đến người con gái bên cạnh kia xinh đẹp, quý phái thì các cô liền dẹp bỏ ý nghĩ của mình.
Phùng Nhạc bị mấy nữ nhân viên nhìn thì có vẻ khó chịu. Cậu nhích nhích lại gần Du Linh, tay thì nắm chặt tay cô.
“Ngoan, đừng sợ.” Cô cũng thấy mấy ánh mắt như lang như sói kia. Nhưng đây là điều hiển nhiên thôi. Tuy bên trong Phùng Nhạc là đứa trẻ nhưng bên ngoài cậu là một người đàn ông trưởng thành thật sự. Cô cũng biết Phùng Nhạc rất đẹp nên bị phụ nữ khác dòm ngó là điều hiển nhiên. Tuy nói vậy nhưng trong lòng Du Linh vẫn thấy hơi chua một tí. Cô nhìn nữ nhân viên gần đó hỏi.
“Ở đây có đồ nam mẫu mới nhất không. Những bộ mặc thoải mái đấy.”
“Có, có. Mời cô đi qua bên này chọn. Cửa hàng chúng tôi mới vừa nhập về mấy mẫu mùa thu năm nay. Chất vải tốt, mặc vào người cảm thấy nhẹ nhàng và mát mẻ.” Nữ nhân viên rất có bài bản vừa nói vừa dẫn 2 người đi vào phía trong cửa hàng.
Đây là cửa hàng nổi tiếng về quần áo nam toàn là đồ nhập khẩu nên Du Linh mới dẫn Phùng Nhạc đến đây. Lúc trước quan sát cô đều thấy Phùng Nhạc toàn mặc những bộ đồ đơn giản nhưng lại không khó nhận ra đó toàn là đồ hiệu của những nhãn hiệu nỗi tiếng trên thế giới.
Dựa vào những mẫu cậu đã mặc trước đó cô liền chọn những bộ đồ có tính chất cùng kiểu dáng không khác là mấy cho Phùng Nhạc. Đi qua đi lại liền nhìn trúng mấy bộ. Đưa cho Phùng Nhạc đang ngây ngốc bên.
“Đây. Đi thử xem.”
Tiếp nhận đồ từ tay cô nhưng Phùng Nhạc vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích.