Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 33


Đọc truyện Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh – Chương 33

Cô đột nhiên nhớ tới câu triết lý về tình yêu: Yêu nhau đơn giản, ở chung rất khó khăn.

Rời sân bay, cô chạy thẳng đến bệnh viện. Ông Tang còn trong phòng chăm sóc đặc biệt, bình oxi được truyền qua mũi.

Bà Tang nói, hôm đó đang xem TV, ông Tang đột nhiên nói đau đầu, sau đó bắt đầu hôn mê. Đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói là xuất huyết não, nếu không cứu ngay thì căn bản không hy vọng.

Ít nhất sau một tuần, ông Tang mới qua khỏi cơn nguy kịch, hiện tại đang từ từ hồi phục, đã có thể mở miệng nói chuyện. Bà Tang đúng là rất giỏi, một người lo liệu hết chuyện trong ngoài, tất cả đều đâu vào đấy.

Bác sĩ nói: “May mắn đưa vào kịp lúc. Bằng không, trễ một chút thì đã muộn rồi.”

“Có để lại di chứng không?” Tang Vô Yên hỏi.

“Nếu não trái hoặc là não phải xuất huyết, đều có khả năng tạo liệt nửa người. Bệnh nhân là xuất huyết não, lúc ấy cũng ngừng hô hấp, là tình huống nghiêm trọng nhất trong xuất huyết não, nhưng vẫn còn rất may mắn. Trước mắt xem ra chưa xảy ra vấn đề gì. Sau này nếu bị lẫn nữa, chắc không thể may mắn như lần này. Chúng tôi đã gặp qua một ít bệnh nhân lớn tuổi, bên cạnh không có ai, thường khi đưa tới thì đã muộn”

Tang Vô Yên trở lại phòng bệnh, nhìn ông Tang ngủ say, tóc đã điểm bạc. Cô lớn lên giống mẹ, dáng người cũng giống mẹ lúc còn trẻ, vóc dáng nhỏ nhắn dễ thương. Nhưng tóc lại giống ba , vừa đen vừa dày. Trước kia, ba đặt cô trên vai vui đùa, cô thấy có tóc bạc sẽ nhổ đi. Nhưng từ lúc vào trung học rồi tới đại học, mỗi lần về nhà lại phát hiện tóc bạc càng ngày càng nhiều, không còn là chuyện một hai giờ là có thể giải quyết hết.

Ba rất hiền hoàn toàn khác mẹ.

Trước kia ba trong đơn vị chủ chốt, lâu lâu lại bị phái ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu. Ông đều xin miễn, bất quá chính là luyến tiếc con gái và gia đình này. Lúc nhỏ, cô không hiểu lắm, chỉ biết túm lấy góc áo ba, lau nước mắt nói: “Ba không được đi, không được đi, không được đi.”

“Yên Yên, không phải có mẹ rồi sao?” Ông Tang nói.


“Con không cần mẹ, muốn ba. Chỉ muốn ba thôi.” Tang Vô Yên khóc.

“Được, được. Ba không đi.”

Sau này, lúc đi thi ĐH, cô mới hiểu được cơ hội đó đối với một người mà nói rất không dễ.

Đêm đã khuya, bà Tang muốn Tang Vô Yên về nhà; “Một mình mẹ ở đây được rồi”

“Mẹ, con ở lại, mẹ về nghỉ ngơi đi.”

“Đi đi đi, con nít thì biết cái gì? nhanh về nhà ngủ đi.”

“Mẹ– con không còn nhỏ nữa. con có thể giúp. Đây là gia đình con mà.”

Vốn nghĩ bà Tang nghe cô nói xong, sẽ chê cười cô, nhưng bà lẳng lặng nhìn cô rồi hỏi:

“Hai giờ ba con phải trở mình một lần, con có thể sao? Buổi tối, truyền dịch tới hai ba giờ, truyền xong mỗi túi phải gọi y tá, con chắc sẽ không ngủ gà ngủ gật không? Bình nước tiểu dưới giường, con biết xử lý như thế nào không? Có thể im lặng không? Nhiệm vụ duy nhất của con là tới thăm ba con, muốn ông ấy vui, có thể nhanh chóng khỏe lại. Nếu người nằm ở chỗ này là mẹ, con có về không cũng không quan trọng, con cứ lo mà yêu đương đi. Người ta cần con dưỡng già, chúng ta đều có tiền nghỉ hưu không cần con tới nuôi, mong con sau này có thể tự nuôi sống mình là được.”

“Mẹ–” trong mắt Tang Vô Yên nổi lên một đoàn đám sương.

“Mẹ không có dư thừa tinh lực tức giận con nữa, cũng không muốn cho ba con nghe thấy. Muốn nói gì cũng nói hết rồi, nói thêm nữa mất công con nói mẹ cản trở trái đất quay. Trước khi vào phòng cấp cứu, lúc mơ màng ông còn nhắc tới con, không bỏ xuống được. Ông ấy oán mẹ không mặc kệ con. Vô Yên, ông ấy sắp chết, còn muốn gặp con, nhớ con? Yêu thương của cha mẹ không đáng giá đồng nào, là thiên kinh địa nghĩa àh?” Bà Tang thở dài.


Tang Vô Yên ngồi taxi về nhà, đau đớn trong lòng không chịu được. Cô nhìn đồng hồ, đã đến rạng sáng. Tô Niệm Khâm vẫn không gọi điện tìm cô, có lẽ còn giận cô.

Anh ta lớn hơn cô ba tuổi, nhưng lúc giận lại cực kỳ giống trẻ con.

Bởi vì đêm đã khuya, trên đường cũng không có nhiều xe, taxi chạy hơi mau. Cô nhìn ra cửa sổ, cảnh vật lướt qua rất nhanh, nhớ tới lúc nhỏ, cô từng ảo tưởng về bạn trai sau này của mình cao lớn đẹp trai, rất thương cô, yêu cô, sủng cô, bao dung hết thảy, không bao giờ giận cô, chỉ cần cô muốn cho dù là trăng trên trời cũng sẽ hái xuống, hoàn mỹ không giống người phàm.

Những nguyên tắc này đều trích trong ngôn tình tiểu thuyết của Hứa Thiến đưa cô đọc.

Nhưng thực tế thì sao?

Sáng hôm sau, Tang Vô Yên tới bệnh viện rất sớm.

Thừa dịp bà Tang không ở đó, ông Tang kéo tay cô: “Vô Yên, hôm qua, con nói chuyện với mẹ con ba đều nghe thấy.”

Tang Vô Yên mất tự nhiên gật đầu, tiếp tục gọt vỏ táo.

“Mẹ con, ba còn không hiểu bà ấy sao? Bà chì là mạnh miệng mềm lòng. Kỳ thật bà sớm nghĩ thông suốt rồi. Còn nói với ba cuộc đời này là của con, con gái lớn luôn muốn bay đi, bà ấy không muốn đặt áp lực lên người con. Về sau, nếu con kết hôn, lâu lâu mang chồng của con về thăm chúng ta là được.”

“Làm sao được ah?” Tang Vô Yên nói, “ Cái gì lâu lâu trở về thăm ba mẹ, con muốn mỗi ngày đều phiền ba. Ba muốn đuổi con cũng không đi.”


Ông Tang cười ha ha.

Mấy ngày ấy thấy mẹ chăm sóc ba một tấc cũng không rời, Tang Vô Yên nhận ra được, thì ra, là người ai cũng sẽ phải già đi. Bất kể là cha mẹ hay là người nào khác, chỉ cần mình không để ý, khi nhìn lại sẽ già đi rất nhanh.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy có trọng trách đặt lên vai mình.

Đặc biệt đối với loại con một như cô, từ nhỏ đã được hai thế hệ che chở lớn lên, luôn sống trong hạnh phúc, lúc này lại giật mình phát hiện thì ra cha mẹ luôn giúp mình chống trời đã già đi.

Đi đến vườn hoa trong bệnh viện, cô gọi cho Tô Niệm Khâm, nhưng máy bận.

Buổi tối gọi lại, vẫn vậy. Suy nghĩ một chút muốn gọi cho Dư Tiểu Lộ, tìm được số, Tang Vô Yên nghĩ lại lại từ bỏ.

Ở bệnh viện cùng ông Tang ăn cơm chiều, đột nhiên nhận được điện thoại từ thành A.

Dư Tiểu Lộ lo lắng nói: “Vô Yên, cô trở về đi, ba Niệm Khâm ông ấy sắp không được rồi. Tôi sợ Niệm Khâm chịu không nổi.”

“Tiểu Lộ, cô đừng vội nói chậm lại, sao lại thế này?”

“Ông Tô một tháng trước phát hiện bị ung thư gan, luôn luôn trị liệu, kết quả ngày hôm qua đột nhiên chuyển biến xấu. Niệm Khâm anh ta…… Niệm Khâm anh ta……” Luôn luôn bình tĩnh Dư Tiểu Lộ cũng bắt đầu nghẹn ngào nói.

Tang Vô Yên đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, làm đổ chén của mình, đồ ăn bên trong cũng rớt hết, chiếc đũa rơi xuống đất.

“Anh ấy sao rồi?”


“Anh ta ngồi ngoài cửa phòng bệnh, không ăn cũng không nói, mặc cho ai nói gì anh ta cũng không để ý, bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho anh ta, nhưng sáng mai chúng tôi không biết ứng phó anh ta như thế nào nữa. Cho nên, Vô Yên có thể trở về một chuyến không, tôi xin cô.”

Tang Vô Yên chần chờ.

Ông Tang cười cười,“ Con có chuyện thì đi trước đi, ba rất khỏe.”

“Nhưng ba, con không muốn rời ba đi.”

“Ba kêu con đi, con phải đi. Dù sao con ở nay cũng chỉ vướng bận.” Bà Tang nói.

“Con…… Nhưng ……”

“Đừng nhưng nhị gì nữa, muốn làm gì thì làm đi.” Bà Tang tiếp tục nói,“ trước kia con cũng không phải đứa nhỏ hay do dự như vậy.”

Ông Tang phất tay,“ Mẹ con đối với con hơi dữ một chút, lời hay đều có thể nói thành như vậy.”

Buổi sáng cô mới cạo râu cho ông, cằm sạch sẽ nhìn có tinh thần hơn. Ba cô trước kia vừa đến nhà liền thích dùng râu chà chà mặt cô.

“Vô Yên,” Ba gọi lại cô, “Đi đường cẩn thận.”

Tang Vô Yên quay đầu nhìn thoáng qua. Ông Tang ba hướng cô cười cười, nếp nhăn vì cười đều nhíu lại.

Tang Vô Yên nghĩ, nếu lúc ấy cô không hứa hẹn gì liền rời khỏi, kết cục có giống nhau không.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.