Đọc truyện Chàng Minh Tinh Và Thợ Săn Ảnh – Chương 19
CHƯƠNG 19
Buổi hoà nhạc đặc sắc này kéo dài đến hơn hai tiếng.
Người hát có chân tâm, người nghe có chân tình,
Hứa Minh Ưu càng về sau càng không khỏi bị thu hút bởi những tiết mục của Lâm Sanh,
Từ đầu đến cuối mắt nhìn không dứt,
Thậm chí một mạch nắm tay Trình Tư cũng không để ý.
Đến khi cậu ý thức được,
Trình Tư lại ung dung thản nhiên mà buông tay, tựa hồ đây là một việc bình thường đến không thể bình thường hơn.
Hứa Minh Ưu hơi mất tự nhiên, Trình Tư tức thì vỗ vai cậu: Đi, đi ăn khuya.
Sau đó liền rời khỏi khu ghế VIP.
Hứa Minh Ưu sững sờ, đoạn nhanh chóng theo sau.
Địa điểm hai người ăn khuya là một quán ăn được trang trí rất phong cách,
Trình Tư bước vào chào hỏi người phục vụ, xem ra là khách quen.
Hai người vào phòng riêng, Trình Tư đẩy menu đến trước mặt Hứa Minh Ưu: Cậu xem trước đi, còn hai người nữa chưa tới.
Hiện tại đã gần mười một giờ đêm,
Hình như khách hàng duy nhất còn lại trong quán ăn là bọn họ,
Không lâu sau, Hứa Minh Ưu chợt nghe thấy tiếng trò chuyện khi gần khi xa —–
… Buổi hoà nhạc lần này là để quảng bá cho album mới, không đâu lại lãng phí cơ hội, cậu có thấy vô lý không hả?
Đổi lại hát một bài khác thì có làm sao, không phải cũng rất thu hút sự chú ý sao, tôi thấy lý do này trái lại rất hợp lý đấy.
Cái chuyện đuổi bắt tình yêu của cậu ấy hả, toàn nói mấy thứ vớ vẩn không đâu.
Đúng vậy a đúng vậy a, thực là uỷ khuất cho anh rồi, anh trai vĩ đại luôn tìm cách giúp đỡ tôi nha.
Rầm~ Cạch —–
Cửa phòng hung hăng bật mở, hai người một trước một sau đi tới:
Một người chính là Lâm Sanh vừa kết thúc buổi hoà nhạc mới đây;
Người kia, là người đàn ông đã gặp ở liên hoan âm nhạc lần trước, đại diện của Lâm Sanh,
Sắc mặt hai người không được tốt lắm.
Trình Tư cũng không ngẩng đầu lên hỏi: Cãi nhau xong chưa? Cãi xong thì ngồi xuống gọi món đi.
Ai cùng anh ta cãi nhau!
Chúng tôi không có cãi nhau!
Hứa Minh Ưu: …
Căn phòng rút cục cũng được trả lại sự yên tĩnh,
Lâm Sanh vẻ mặt bực bội như muốn phun máu tới nơi, người đại diện trái lại mặt không biểu tình, hoàn toàn im lặng.
Trình Tư chậm chạp rót vài chén trà, nói: Đã đến rồi, đều ngồi xuống cả đi. Xin giới thiệu, đây là Hứa Minh Ưu. Hai vị đây, một người là Lâm Sanh, người kia là Tống Diệm.
Hứa Minh Ưu cuống quít đứng dậy: Xin chào. Tôi là Hứa Minh Ưu.
Lâm Sanh nghi hoặc bắt tay cậu, sau đó như chợt nhớ ra điều gì: Tôi biết cậu. Cậu từng theo dõi tôi.
Tống Diệm nhướng mày, nhìn về phía Trình Tư: Paparazzi?
Một lời nói ra, khiến mặt Hứa Minh Ưu đỏ lựng lên.
Trình Tư lại tỏ ý xem thường: Minh Ưu về sau khỏi lãng phí thời gian theo dõi cậu ta, theo dõi tôi là đủ rồi.
Hứa Minh Ưu ngượng ngập nói: Thật có lỗi, tôi là phóng viên của tạp chí “Tinh Văn”. Tôi, tôi —–
Không đợi cậu nói hết câu, Trình Tư lại cướp lời: Lâm Sanh, trên đường Minh Ưu hết lời khen cậu, nói rằng đêm nay cậu biểu diễn rất tuyệt đó.
Lâm Sanh nhếch môi cười cười, nhìn Hứa Minh Ưu: Thật vậy sao? Cảm ơn!
Hứa Minh Ưu luống cuống gật đầu.
Tuy chỉ là một bữa ăn khuya giản đơn, nhưng không khí trên bàn ăn lại có điểm không thoải mái.
Nguyên nhân chính là do Lâm Sanh cùng Tống Diệm liên tục đấu võ mồm —–
Hai người không ngừng ngươi tới ta đi, tranh giành nhau mà nói.
Tầm mắt Hứa Minh Ưu quả nhiên được mở rộng.
Cậu thật không ngờ mối quan hệ giữa Lâm Sanh và người đại diện của cậu ta lại như thế này,
Trên thực tế cũng từng nghe nói, thành công của Lâm Sanh hiện tại, gắn liền với sự trợ giúp âm thầm của người đại diện ấy.
Lâm Sanh hình như đặc biệt thích cãi nhau cùng Tống Diệm,
Nhiều lúc,
Cậu chỉ sợ Tống Diệm mất kiềm chế lật ngược cái bàn ăn này luôn.
Trình Tư trái lại vẫn duy trì thái độ bình tĩnh, hiển nhiên kiến quái bất quái (*) rồi.
(*) Nhìn chuyện quái dị nhiều thành quen.
Bất quá nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, có vẻ như quan hệ giữa họ và Trình Tư khá tốt.
Hứa Minh Ưu tò mò hỏi: Các anh biết nhau từ trước sao?
Trình Tư nở nụ cười: Cậu làm paparazzi mà lại thiếu hụt kiến thức thế này à. Tống Diệm trước kia là đại diện của tôi, cậu không biết sao?
Hắn vừa nói vậy, Hứa Minh Ưu chợt nhớ ra,
Nghe nói từ khi Trình Tư mới ra mắt, bên cạnh luôn có một người đại diện, chưa bao giờ thay đổi,
Về sau hắn rời khỏi ngành giải trí, đại diện của hắn cũng biệt tăm.
Không nghĩ bây giờ anh ta lại là đại diện của Lâm Sanh.
Là do Trình Tư giới thiệu sao?
Khó trách cậu cảm thấy phong thái của Lâm Sanh hiện nay có điểm tương đồng với Trình Tư, nguyên nhân thì ra là do người đại diện này.
Trình Tư như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, khoát tay:
Không liên quan tới tôi đâu. Tôi chỉ là được bạn cũ gửi lời mời, nên mới quay về làm trong ngành âm nhạc, thuận tiện —– hợp tác cùng Lâm Sanh một chút mà thôi.
Hứa Minh Ưu cảm thấy đầu mình sắp nổ tung tới nơi.
Đối với một paparazzi mà nói, đây quả là một lượng tin tức siêu cấp khủng khiếp giữa đêm khuya,
Những chuyện này nếu đồng nghiệp của cậu biết được, phỏng chừng có thể đem viết sách luôn.
Cậu nhịn không được nói đùa: Các anh đêm nay để lộ nhiều chuyện trước mặt tôi như thế, không sợ tôi nói ra sao?
Tống Diệm liếc nhìn cậu: Trình Tư đã đưa cậu tới ăn cơm cùng chúng tôi, chứng tỏ cậu không phải bạn bè thông thường. Không cần biết nghề nghiệp của cậu là gì, tôi biết rõ cậu sẽ không làm vậy.
Giọng nói của Tống Diệm có chút lãnh đạm, thậm chí là cứng nhắc,
Nhưng trong lòng Hứa Minh Ưu chợt cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.
Kỳ thực cậu có chút lo lắng nghề nghiệp của mình sẽ bị bạn bè Trình Tư chán ghét.
Bất quá hiện tại xem ra,
Cho dù là Tống Diệm lạnh lùng băng giá, hay là Lâm Sanh miệng nói không ngừng,
Bọn họ thật ra đều là những con người rất hiền hoà.
Lâm Sanh còn chủ động mời cậu tham gia một bữa tiệc chúc mừng nho nhỏ đêm mai,
Có lẽ chỉ vì nể mặt Trình Tư mà thôi,
Nhưng Hứa Minh Ưu vẫn khe khẽ thở phào.
Sau khi bữa ăn khuya kết thúc,
Lâm Sanh lên tiếng chào tạm biệt, lái xe ra về đầu tiên.
Tống Diệm hỏi Trình Tư về ca khúc hôm nọ: Bài hát mà cậu bảo hai hôm trước, viết xong chưa?
Trình Tư lắc đầu: Chưa xong. Nhưng sẽ nhanh thôi, yên tâm.
Tống Diệm gật đầu, sau đó cũng lái xe rời đi.
Chỉ còn lại Trình Tư và Hứa Minh Ưu,
Trình Tư trực tiếp chui vào xe Hứa Minh Ưu tới đây, xe của mình vẫn đang bỏ lại ở địa điểm tổ chức buổi hoà nhạc,
Đã trễ như vậy, hắn cũng chẳng muốn quay lại lấy xe,
Liền dứt khoát nhờ Hứa Minh Ưu đưa về nhà.
Đây không phải lần đầu tiên Trình Tư ngồi trong xe của Hứa Minh Ưu,
Nhưng không biết vì lẽ gì, cảm giác lúc này có phần không giống ngày trước.
Trình Tư nhìn quanh bốn phía một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Hứa Minh Ưu.
Hứa Minh Ưu cũng cảm nhận được, hỏi: Sao vậy?
Trình Tư nghĩ ngợi, nói: Tôi đã xoá hết ảnh chụp của mấy cô cậu nhân viên lần trước rồi.
Hô hấp của Hứa Minh Ưu thoáng chốc trở nên dồn dập: A, ừm.
Trình Tư lại nói tiếp: Nhưng mà, tôi có giữ lại một tấm.
Két —–
Xe đột ngột phanh kít lại, Hứa Minh Ưu hoảng sợ nhìn Trình Tư: Anh —–
Trình Tư bỗng nhiên tiếc hận cực kỳ, hắn đoán chắc giờ phút này Hứa Minh Ưu nhất định đang đỏ bừng mặt, nhưng mà trong xe tối quá, nhìn không rõ.
Trình Tư ho nhẹ một tiếng: Cậu cũng biết đấy, làm nghệ sĩ, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý đến lời nói và hành động của mình. Cho nên, tôi giữ lại tấm hình đó để cảnh giác chính mình, làm chuyện gì cũng phải thận trọng.
Hứa Minh Ưu nhất thời á khẩu.
Cậu cảm thấy những lời của Trình Tư rất có đạo lý, không có điểm gì cần phản bác, nhưng hình như có chỗ không đúng lắm.
Cậu trầm mặc nhìn Trình Tư, đối phương cũng thản nhiên nhìn cậu.
Hai người căng thẳng một hồi,
Cuối cùng cũng nhờ một đạp của Hứa Minh Ưu giẫm lên chân ga tiếp tục lái xe mà chấm dứt.
Trình Tư trái lại dường như tâm tình rất tốt.
Suốt dọc đường cứ ngâm nga khe khẽ.
Không lâu sau, Trình Tư mở miệng: Hứa Minh Ưu, cậu muốn nghe thử ca khúc kia không?
Hứa Minh Ưu không hiểu: Cái gì?
Trình Tư: Ca khúc mà Tống Diệm hỏi ấy, thật ra tôi viết xong rồi.
Hứa Minh Ưu: … Ách.
Trình Tư: Cậu muốn nghe thử không? Tôi hát cho cậu nghe nhé.
Hứa Minh Ưu: Ừm, tôi không muốn nghe.
Trình Tư: …
Trình Tư vờ như không nghe thấy, tiếp tục nói: Trước cả Lâm Sanh với Tống Diệm, làm thính giả đầu tiên, được không?
Hứa Minh Ưu: Thính giả đầu tiên có được vé tàu ưu tiên ngày tận thế không? *bó chiếu em luôn*
Trình Tư: … Kỳ thực tôi thấy ca khúc này rất không tồi, cậu thật sự không muốn nghe thử sao?
Hứa Minh Ưu nghiêm túc gật gật: Thật sự không muốn.
Trình Tư: …
Trình Tư liền rầu rĩ: Hứa Minh Ưu, cậu cố tình.
Lời này thành công đập tan lớp mặt nạ bình tĩnh của Hứa Minh Ưu.
Cậu bật cười thành tiếng, không thể nào ngừng lại nổi.
Trình Tư dường như chưa từng thấy dáng vẻ cậu cười như vậy:
Chân mày hoàn toàn giãn ra, khoé miệng cong lên một cung độ đẹp mắt.
Cái sự sung sướng khó kìm chế này, khiến cho màn đêm cũng trở nên sinh động.
Bây giờ đã là rạng sáng,
Trên đường ngoại trừ một vài chiếc xe thỉnh thoảng rồ ga phóng vụt qua, cũng chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt làm bạn với họ.
Hứa Minh Ưu vừa cười vừa quay đầu nhìn Trình Tư,
Ngọn đèn ngoài xe chớp nhoáng ngời lên nơi đáy mắt cậu,
Như những tinh linh nhỏ bé hồn nhiên đang nối đuôi nhau khiêu vũ trong đó.
Trình Tư cũng kìm lòng không được khẽ mỉm cười.
Đêm nay là một đêm thật đẹp.
Bọn họ xem một buổi hoà nhạc thật hay, ăn một bữa ăn khuya ngon lành,
Cuối cùng,
Giống như hai kẻ ngốc ngếch, cùng nhau cười suốt một đường về nhà.