Bạn đang đọc Chẳng Màng FULL – Chương 77: Ngoại Truyện Nỗi Khổ Nhân Gian – Nếu Đây Là Một Giấc Mộng 1
Quý Nghiêu tỉnh giấc.
Nửa đêm canh ba, khi tỉnh giấc, Quý Nghiêu sờ sang bên cạnh thấy trông không, lạnh lẽo thì chợt nhớ tới đêm nay Dương Hạ ở Nội quan giám.
Không phải chỉ động chạm thôi sao, vẫn cho ngủ mà, Quý Nghiêu miên man nghĩ, khóe miệng cong cong, vẻ như không bực chút nào.
Quyền thế đối với Dương Hạ như đao kiếm để sinh tồn vậy.
Hắn ái mộ quyền thế, phải nắm được trong tay mới an tâm.
Ấy vậy mà Quý Nghiêu lại cứ thích động chạm vào vảy ngược của Dương Hạ, lật qua lật lại khiến Dương Hạ giận dữ, lườm nguýt, làn thu thủy kia phải nhìn chòng chọc vào mình y mới hài lòng.
Quý Nghiêu không phải là người dễ bị thao túng.
Lúc trước y nói nghe lời Dương Hạ, cũng nghe thật nhưng y cũng hiểu Dương Hạ, một khi Quý Nghiêu mà dựa hoàn toàn vào hắn, không biết chừng hắn sẽ dám phản lại y.
Quý Nghiêu phải buộc Dương Hạ lại mãi mãi, khiến hắn sợ y, cần y, không thể rời xa y, cuối cùng mới nói đến chuyện tình ái.
Năm ấy Quý Nghiêu đăng cơ, trong lúc ấy vẫn còn tranh giành quyền thế danh lợi, triều đình trở thành chiến trường của bọn họ, lặng yên nhưng sặc mùi thuốc súng.
Ban đêm mây mưa ở long sàng, lên triều thì hai phe triều thần giương đao múa kiếm, chia bè chia phái, ngươi một câu ta một câu đầy mùi máu tanh.
Mãi đến hai năm sau, Quý Nghiêu với Dương Hạ mới tìm được sự cân bằng vi diệu, khó khăn lắm mới bình ổn được.
Tiếng nước rơi tí tách giữa đêm dài lại càng rõ ràng.
Quý Nghiêu nhắm mắt lại rồi lại mở trừng trừng.
Y vén màn lên, xuống khỏi long sàng, bước vài bước, quả nhiên thấy đồng hồ nước trong góc phòng.
Nhưng tẩm điện của y rõ ràng không có đồng hồ nước.
Dương Hạ ngại ồn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giấc ngủ của hắn rất nông, tiếng đồng hồ nước tí tách khiến Dương Hạ mất ngủ, Quý Nghiêu sai người đem luôn đồng hồ đi.
Quý Nghiêu cau mày gọi: “Người đâu!”
Giây lát sau, hai cung nhân tiến vào, quỳ rạp trên mặt đất.
Quý Nghiêu chỉ vào đồng hồ nước kia, vô cảm hỏi: “Ai đặt nó ở đây?”
“Thưa… Thưa Bệ hạ.” Một người run rẩy, dập đầu, dáng vẻ như không biết làm sao: “Đồng hồ nước này vẫn ở đây từ trước ạ.”
Quý Nghiêu suy nghĩ, y chưa ngủ đủ, vẫn còn gắt gỏng, lạnh lùng nói: “Nói bậy.”
“Trong tẩm điện của Trẫm đã ba năm nay không có thứ này.”
Bờ vai cung nhân run run, tiếp lời y: “Vâng, nô tài nhớ lầm, nô tài mang cái này đi ạ.”
Quý Nghiêu nhìn đồng hồ, nước rơi tí tách từng giọt, tiếng nước trong vắt như đánh vào lòng khiến người ta phiền não.
Y hỏi: “Canh mấy rồi?”
Cung nhân đáp: “Thưa Bệ hạ, canh bốn sắp canh năm rồi ạ.”
Sắp lên triều.
“Công công dậy chưa?” Quý Nghiêu hỏi.
Cung nhân hoang mang đáp: “… Bệ hạ đang hỏi…”
Quý Nghiêu nhíu mày, ánh mắt dừng trên hai cung nhân đang quỳ bên dưới, mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Nhưng lời định nói đến bên môi rồi y lại ngẩn người ra, hai kẻ trước mặt này không phải người ở điện y.
Nhưng kể cả kẻ không ở trong điện của y nhưng hoàng cung to như vậy, kể cả những cung nhân mới vào cung cũng biết công công trong miệng y chỉ có một người.
Quý Nghiêu lạnh lùng nhìn hai cung nhân kia, nói: “Dương Hạ, hỏi Dương Hạ.”
Cung nhân run sợ, ngẩng đầu dậy nói: “Bệ hạ, trong cung không có công công tên thế này ạ.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hô hấp của Quý Nghiêu ngừng lại, sắc mặt trở nên khó coi, y trầm giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Cung nhân sợ đến luống cuống, dập đầu thật mạnh trên mặt đất: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết!”
Quý Nghiêu nói: “Lặp lại câu vừa nãy.”
Cung nhân lắp bắp lặp lại: “Trong cung không có công công nào tên Dương Hạ.”
Ánh mắt Quý Nghiêu chợt trống rỗng, một lúc lâu sau mới cất giọng hỏi: “Không có ư?”
Y lẩm bẩm: “Sao lại không có?”
“Thế nào mà lại không có?”
Giọng nói của y thật thấp, giống như cây cung căng ra hết cỡ, chỉ hơi vô ý một chút là sẽ đứt gãy.
Quý Nghiêu bình tĩnh hỏi: “Đang là năm nào?”
Cung nhân quỳ trên mặt đất đáp: “Trường Hi, năm Trường Hi thứ bảy.”
Trong phút chốc, Quý Nghiêu thấy lạnh cả người, khí lạnh bao phủ toàn thân.
Y quay đầu lại, cách nơi để đồng hồ vài bước có chiếc gương đồng, phản chiếu lại gương mặt quen thuộc lại xa lạ đầy mơ hồ.
Người trong gương tái nhợt, môi mỏng, khóe mắt đuôi mày đầy vẻ yếu bệnh nhưng hung ác, nham hiểm, giống như ác quỷ đi ra khỏi địa ngục đang nhìn y với ánh mắt lạnh lẽo.
Quý Nghiêu bình tĩnh đối diện với kẻ trong gương.
Y lại rơi vào ác mộng kia, Quý Nghiêu nghĩ vậy.
Quý Nghiêu đã từng mơ giấc mơ giống như thế này.
Là ác mộng.
Trong đó, y trở thành Hoàng đế, ngồi ở trên ghế rồng phía cao kia, dõi mắt ra xa chỉ thấy khoảng không mờ mịt, cô đơn lẻ loi, là một người cô đơn thực sự.
Nhưng từ khi lên ngôi, y không mơ những giấc mơ như vậy nữa.
Quý Nghiêu nhìn kẻ trong gương, một lúc lâu sau, y chẳng nói chẳng rằng mà về lại giường, bình tĩnh nằm xuống.
Hai cung nhân vẫn quỳ trên mặt đất, run bần bật.
Chỉ là mơ thôi, mà mơ thì sẽ tỉnh.
Quý Nghiêu quen thuộc nhắm mắt lại.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong tẩm cung tĩnh lặng như tờ, ngay cả tiếng hít thở cũng không còn, chỉ có tiếng nước phóng đại vô hạn bên tai, mỗi giọt nước rơi xuống như đánh thẳng vào trong lòng, thật nặng nề khiến người ta khó thở.
Quý Nghiêu ngồi bật dậy, mặt không biến sắc, mắng: “Chết hết rồi hay sao mà không đem đồng hồ nước đi!”
Lúc này cung nhân mới vội vã bê đồng hồ nước ra ngoài.
Trong tẩm cung hoàn toàn yên tĩnh trở lại, đèn sáng yếu ớt.
Quý Nghiêu mở to hai mắt, lòng bàn tay vuốt mạnh nơi Dương Hạ thường hay nằm, lạnh lẽo quá, như thể rằng chưa từng có người nằm ngủ cạnh y.
Quý Nghiêu không ngủ được, bước ra cửa điện.
Cung nhân, cấm quân bên ngoài vừa thấy đã đồng loạt quỳ xuống.
Quý Nghiêu mặc kẹ, ngẩng đầu nhìn trời.
Phương Đông mây mờ che phủ, chỉ lộ ra ánh sáng le lói báo hiệu ngày mới sắp đến.
Quý Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, ngồi ngay trên thềm son, không chớp mắt chờ trời sáng.
Mấy năm gần Dương Hạ lại càng nũng nịu tham ngủ, trời lạnh không muốn dậy.
Năm ngoài rét đậm, Quý Nghiêu còn cho thời gian lâm triều về sau muộn một canh giờ.
Y phải tiến vào chăn Dương Hạ, hôn hắn đến tỉnh.
Dương Hạ không ngủ đủ thì gắt gỏng lắm, mắt nhắm nghiền, mày nhíu chặt, lúc Quý Nghiêu bóp cằm hắn, hôn lên thì tám, chín phần mười là bị cắn, giống như một con mèo con kiêu ngạo, yếu ớt bị phá giấc ngủ, mơ mơ màng màng mà giơ vuốt.
Trong lòng Quý Nghiêu nóng lên.
Thời gian chờ đợi luôn là khoảng thời gian khó khăn nhất, một giây trôi qua cũng như mấy giờ, Quý Nghiêu chờ đến mất kiên nhẫn, hỏi: “Sao trời còn chưa sáng?”
Cung nhân đang quỳ bên cạnh nhỏ giọng đáp: “Dạ, cũng sắp rồi ạ.”
Quý Nghiêu hỏi: “Thế sao Trẫm vẫn chưa tỉnh?”
Cung nhân run lên, nhìn Quý Nghiêu hoang mang nhưng cũng không dám ngỗ nghịch y: “… Bệ hạ, Bệ hạ lại đi nghỉ một lát đi?”
Quý Nghiêu không đáp.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mặt trời từ từ hiện ra từ phía Đông, ánh sáng chan hòa, trời cũng sáng rõ.
Sắc mặt Quý Nghiêu càng lúc càng khó coi.
Sao còn chưa tỉnh, rõ ràng lúc trước trời sáng thì y sẽ tỉnh.
Quý Nghiêu nôn nóng đứng dậy.
Một cung nhân đánh bạo hỏi: “Bệ hạ, hôm nay có vào triều không ạ?”
Quý Nghiêu âm u nhìn kẻ đó.
Đột nhiên, y đập mạnh tay lên cửa, “rầm” một tiếng trầm đục, bàn tay đỏ lên.
Quý Nghiêu kinh ngạc nhìn tay mình, đau đến mức không giống như đang mơ, mà y cũng không tỉnh lại.
Quý Nghiêu từ từ cụp mắt xuống, hỏi lại: “Đang là năm nào?”
Cung nhân sợ hãi, run rẩy như cầy sấy, không dám đáp lời.
Quý Nghiêu lại hỏi: “Dương Hạ đâu?”
Không ai đáp.
Mặt Quý Nghiêu trắng bệch nhìn chằm chằm những người đang quỳ trước mặt như con thú đang hoảng loạn.
Đột nhiên Quý Nghiêu nhấc chân đi về phía Nội quan giám.
Càng lúc y càng chạy nhanh.
Tường cung cao cao vững chãi, rộng dài như không có điểm cuối.
Trên người Quý Nghiêu chỉ mặc nội y, tóc xõa, chân trần, vẻ mặt đáng sợ, y chạy đến đâu người quỳ xuống tới đó, không ai dám nhìn thẳng đế vương đang mất phong thái.
Trong Nội quan giám, ở viện Dương Hạ có một cây cổ thụ, cành lá xum xuê, mùa hè rất nhiều ve.
Cây tỏa bóng mát tới tận cửa sổ, khi thời tiết tốt, Dương Hạ thích ngồi tựa cửa sổ xem công văn, uể oải suy nghĩ, những ngón tay thon thả,trắng muốt sờ lên song cửa, khi Quý Nghiêu gọi thì Dương Hạ nhìn y, biếng nhác mà xinh đẹp.
Quý Nghiêu nhìn chằm chằm cây cổ thụ kia.
Đế vương tới quá đột nhiên, thái giám Bỉnh bút của Nội quan giám quỳ sụp xuống, kinh hồn táng đảm.
“Dương Hạ đâu?” Quý Nghiêu trầm giọng, hỏi thật chậm nói từng chữ như sợ đánh thức ai.
Thái giám Bỉnh bút kinh hoàng, luống cuống kêu tiếng Bệ hạ.
Quý Nghiêu nhìn người trước mặt, vẻ mặt nghi hoặc: “Dương Hạ đâu?”
“Ngươi là ai?” Quý Nghiêu hỏi: “Dương Hạ của ta đâu?”
Quý Nghiêu nói: “Đây là chỗ của hắn.” Y chỉ tay vào phòng: “Ngươi làm ai, sao lại dám ở đây?”
Không ai đáp.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Dương Hạ…” Y nhìn bộ xiêm y nội thị màu son của người kia, ánh mắt như bị thiêu đốt.
Y nắm lấy vạt áo kẻ đó, vẻ mặt điên cuồng, cao giọng hỏi: “Dương Hạ đâu rồi?!”
Người ở khắp sân cảm nhận được sự tức giận của y, không ai dám ra, cả thái giám Bỉnh bút của Nội quan giám cũng nhũn cả chân ra, mặt trắng bệch: “Bệ hạ… Bệ hạ, Nội quan giám không có người này.”
Lời còn chưa dứt tên đó đã hét lên.
Quý Nghiêu hung ác đá người ra ngoài.
Y chỉ cảm thấy hoa đầu, chóng mặt, lồng ngực lạnh lẽo, cả giận nói: “Nói bậy!”
“Hắn ở ngay đây!”
Quý Nghiêu thở dồn dập.
Y không thích những giấc mộng thế này, thậm chí là hận, nhưng có mơ bao nhiêu lần rồi cũng chưa từng chân thật như thế này.
Như thể đây mới là hiện thực.
Còn những điều trong trí nhớ y chỉ là một giấc mộng.
Đột nhiên, có một hoạn quan run rẩy thưa: “Bệ hạ, trong cung này chỉ có một người có tên như vậy.”
Quý Nghiêu vội ngẩng đầu như thể nhìn thấy luồng ánh sáng cuối cùng, nhìn chằm chằm tên hoạn quan vừa mở miệng.
Tên hoạn quan đó nuốt nước bọt, thấp giọng nói: “Là, là hoạn quan lộng quyền vào thời tiên đế.”
Tay Quý Nghiêu run lên, đôi mắt sâu thẳm bỗng sáng bừng, giọng như đang kiềm chế điều gì, nói năng lộn xộn: “Phải, phải rồi, khi Hoàng huynh còn đương quyền, hắn đương quyền…”
“Hắn đâu rồi? Dương Hạ ở đâu?”
Hoạn quan lại càng run hơn, nói: “Chết rồi.”
Quý Nghiêu ngẩn người, kinh ngạc nhìn tên hoạn quan: “Ngươi nói gì?”
Hoạn quan đáp: “Dương Hạ… Dương Hạ chết rồi, chết từ bảy năm trước.”
Trong phút chốc, toàn bộ âm thanh trên đời đều mờ đi.
Tiếng đồng hồ nước tí tách, tí tách vang lên trong tai Quý Nghiêu, từ tốn, lạnh lùng như đang trào phúng y.
“Sao hắn lại chết được?” Quý Nghiêu nghe thấy mình nói: “Ai dám giết hắn?”
Hoạn quan kia đầu cúi sát đất, hoảng sợ đáp: “Là ngài, ngài đã ra lệnh… giữa trưa chém đầu hắn… thị chúng.”
***
Tác giả bảo chắc là ngược đó 😀 nhưng mà từ ngày làm cái truyện này khái niệm của tui bị đảo ngược rồi.
Dạo này hơi lu bu nên chưa nhờ chị iu check lại đã up liền cho mọi người..