Bạn đang đọc Chẳng Màng FULL – Chương 30: Nói Về Độ Tàn Nhẫn Thì Ta Sao Sánh Bằng Công Công
Editor: Đờ
Quý Nghiêu thật sự không biết cưỡi ngựa.
Quý Hoàn rất kiên nhẫn dạy y.
Hắn ta vốn tốt tính, cố tình chọn con ngựa hiền hòa nhất cho Quý Nghiêu, dạy y lên ngựa, ngồi vững, cầm cương điều khiển ngựa.
Ở Nam Yến, đừng nói là con cháu Hoàng tộc, kể cả con cháu quý tộc cũng phải luyện tập lục nghệ(1) từ nhỏ nhưng Quý Nghiêu ở lãnh cung lâu không biết gì cả khiến Quý Hoàn đau lòng, thương hại.
(1)Người xưa chỉ: lễ nghĩa, âm nhạc, bắn tên, cưỡi ngựa, chữ viết, tính toán.
Ân oán của Mẫu hậu hắn ta và Trân phi đã trôi qua rất nhiều năm, Trân phi đã qua đời, Quý Nghiêu lại còn con cháu Hoàng gia, ở lâu trong lãnh cung, cả thân phận cũng không có, quá khiến Hoàng gia mất mặt.
Quý Hoàn biết Mẫu hậu hắn ta thủ đoạn, cũng biết mấy năm khổ sở qua của Quý Nghiêu cũng là do Mẫu hậu hắn ban tặng.
May mà Quý Nghiêu không như các Hoàng tử bình thường khác, im lặng mà chết đi chốn cung đình này.
Quý Nghiêu học nhanh, giờ đã có thể ngồi trên lưng ngựa bước đi mấy vòng.
Quý Hoàn vui mừng, nói y thông minh.
Quý Nghiêu láu lỉnh mà nói đều do Hoàng huynh dạy hay, trông đúng như là anh em như thể tay chân.
Một lát sau Quý Hoàn để Quý Nghiêu tự luyện tập, mình thì cưỡi ngựa đi tìm tiểu quý nhân.
Quý Nghiêu cười khúc khích nói, Hoàng huynh đi thong thả.
Dương Hạ lạnh lùng nhìn nụ cười trên mặt Quý Nghiêu, khóe mắt đầu mày, tựa như phải xé cái lớp da xinh đẹp kia ra, khiến vẻ ngang ngược, tàn nhẫn lộ ra.
Hắn nhìn thật lâu Quý Nghiêu mới để ý, quay sang đối diện với ánh mắt xoi mói của hắn.
Quý Nghiêu sửng sốt, buông thõng roi ngựa.
Y mặc đồ cưỡi ngựa đen trông cao lớn, mãnh mẽ trông hệt như một tiểu công tử cao quý mà hào hiệp.
Quý Nghiêu cười nói: “Công công biết cưỡi ngựa không?”
Dương Hạ đương nhiên là không biết.
Quý Nghiêu thúc ngựa, chậm chạp tiến lên, cúi xuống, cười hỏi: “Công công thử không?”
Dương Hạ thản nhiên đáp: “Cảm ơn ý tốt của Điện hạ, nô tài nhìn Điện hạ là được rồi.”
Quý Nghiêu dùng roi ngựa cọ vào hai má của Dương Hạ, nói: “Công công chơi với ta đi mà.”
Dương Hạ lùi từng bước, theo bản năng mà nhìn xung quanh.
Hoàng đế vừa đi cho Quý Nghiêu tự chơi, chỉ để lại hai cung nhân nuôi ngựa của bãi săn nhìn từ xa.
Quý Nghiêu cười hỏi: “Công công sợ cái gì?”
Dương Hạ trả lời: “Điện hạ vẫn nên tập cưỡi ngựa đi đã.
Mai là ngày săn bắn, nô tài vẫn đang chờ thưởng thức phong thái của Điện hạ đây.”
Quý Nghiêu thở dài, buồn rầu nói: “Công công định chờ nhìn ta ê mặt phải không?”
Dương Hạ thản nhiên: “Nô tài không dám.”
Quý Nghiêu cười nhạt.
Đồng cỏ ngát xanh rộng thênh thang.
Sắc xuân tràn trề.
Ánh mặt trời ấm áp khiến đôi má Dương Hạ càng thêm trắng, vành tai hồng hồng như trong suốt.
Y không nhịn được mà cọ xát roi ngựa vào vành tai Dương Hạ, thấp giọng trêu đùa: “Còn có chuyện gì mà công công không dám ư?”
Dương Hạ nắm lấy cổ tay y.
Đuôi mắt dài vừa ngước lên đã để lộ ánh mắt như ngọc lưu ly, lạnh lùng lại ngạo mạn: “Không so nổi với Điện hạ đây khẩu Phật tâm xà, dối trên lừa dưới.”
Quý Nghiêu cười hì hì, nói: “Như nhau, như nhau, ta với công công là cùng loại người, trời sinh một đôi.” Y vừa nói, gió nổi lên, lại tỏ vẻ tủi thân: “Hơn nữa những lời ta nói với công công đều là lời chân thành, chẳng như công công, đúng là một tên lừa đảo.”
Dương Hạ: “…”
Con ngựa trắng được chăm sóc cẩn thận, tứ chi cường tráng, cao lớn nhưng lại hiền lành, Quý Nghiêu cầm cương đứng lúc lâu mà tuấn mã chỉ phì phì trong mũi mấy lần.
Dương Hạ giơ tay sờ thân mình ấm áp của nó, ngửa lên nhìn Quý Nghiêu, hỏi: “Điện hạ thích cưỡi ngựa không?”
Quý Nghiêu chớp mắt, ánh mắt nhìn Dương Hạ tối lại, âm u, bướng bỉnh như bèo rong trên nước vướng phải Dương Hạ, muốn lấp kín hắn.
Y cười khẽ: “Thích chứ.”
Dương Hạ đột nhiên nhoẻn cười, giật lấy roi ngựa trong tay Quý Nghiêu, dứt khoát quất mạnh lên mông ngựa.
Mặt Quý Nghiêu biến sắc.
Tuấn mã bị kích thích, hí dài một tiếng, vó ngựa cuồng lên, nhảy điên cuồng.
Dương Hạ nghe thấy Quý Nghiêu chửi một tiếng, khóe miệng cong cong, lại thong thả mà nói: “Điện hạ bám chắc, ngã xuống thì bị thương cũng không nhẹ đâu.”
Một roi kia của hắn rõ mạnh tay, ngựa bị đau, nhảy chồm chồm như điên.
Mà Quý Nghiêu thì mới học cưỡi ngựa, khó khăn trụ lại trên lưng ngựa xóc nảy.
Dương Hạ bình tĩnh nhìn, bên tai hắn là tiếng kêu sợ hãi của hai cung nhân.
Họ lớn tiếng gọi “Điện hạ”, hấp tấp chạy về phía Quý Nghiêu, vừa chạy vừa hướng dẫn Quý Nghiêu trấn an ngựa.
Gió mạnh đập vào mặt.
Quý Nghiêu cúi người ghì chặt cổ ngựa, nắm chắc dây cương trong tay.
Suy cho cùng y cũng chỉ là người mới học, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Dây cương bị kéo căng khiến ngựa trắng càng nôn nóng không thôi, mãi không chịu dừng lại.
Quý Nghiêu vội quay đầu lại nhìn chỉ thấy Dương Hạ ôm tay nhìn từ xa, xiêm y nội thi đỏ rực rỡ, dáng người cao ráo, vô tình, lạnh lùng.
Lòng y chìm xuống, gương mặt hiện vẻ lo lắng, tay trái rút đoản kiếm đâm vào cổ tuấn mã.
Nó hí lên một tiếng dài, nhảy càng điên hơn.
Trên tay Quý Nghiêu toàn là máu ấm áp, mắt y vẫn không chớp mà lại đâm thêm mấy nhát cho đến khi hành động của con ngựa chậm lại, nặng nề ngã xuống.
Quý Nghiêu lăn một vòng trên cỏ, hơi thở dồn dập, mắt hoa lên, tai ù đi, trong cơn hốt hoảng dường như còn nghe thấy tiếng Dương Hạ giận dữ trách mắng hai cung nhân kia.
Quý Nghiêu cười lạnh trong lòng.
Chờ cung nhân chạy đi tìm thái y Dương Hạ mới quay lại, nhìn y từ trên cao.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Dương Hạ thân thiết nói: “Điện hạ không sao chứ?”
Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ không chớp mắt, nhíu mày ra vẻ đau lắm, nói: “Đau quá, ngã bị thương rồi.”
Dương Hạ nhìn y chốc lát, ngồi xổm xuống hỏi: “Hả? Điện hạ đau ở đâu?”
Quý Nghiêu đột nhiên túm lấy bả vai Dương Hạ, xoay người đè lên người hắn, ngón tay bê bết máu bóp cổ Dương Hạ, ánh mắt lạnh đi, khóe miệng lại nhoẻn cười: “Công công đúng là muốn ta chết nhỉ?”
Dương Hạ kêu đau, nắm lấy cổ tay y.
Mùi máu tanh gay mũi, y khó chịu mà hơi ngửa cổ lên, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ nói gì vậy, không phải Điện hạ còn khỏe mạnh đây sao?”
Ngón tay Quý Nghiêu siết chặt cổ hắn, cơ thể Dương Hạ cứng lại theo bản năng.
Hắn nhìn mặt Quý Nghiêu dính máu ngựa, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau đi, dịu dàng nói: “Con ngựa này bản tính ôn hòa, chỉ một roi thôi, cùng lắm đưa Điện hạ chạy hai vòng.
Chỉ cần Điện hạ nhớ rõ lời nô tài, ôm chặt cổ ngựa thì sẽ không ngã chết.”
“Đáng tiếc.” Dương Hạ nói vẻ tiếc hận, trong lúc nhất thời cũng không biết là hắn tiếc cái gì.
.
Ngôn Tình Ngược
Quý Nghiêu nhìn chằm chằm Dương Hạ, nở nụ cười, cắn mạnh lên môi Dương Hạ như trút giận.
Dương Hạ kháng cự mà đẩy vai y.
Hai người lăn mấy vòng trên cỏ, mạnh bạo như đang đấu sức.
Cuối cùng Quý Nghiêu cũng buông Dương Hạ ra.
Môi dưới của hắn đã bị cắn rách, đỏ tươi ướt át.
Quý Nghiêu giơ ngón tay ve vuốt.
Ngón tay thon dài dính vết máu còn chưa khô cạn bôi loạn lên môi Dương Hạ, khiến màu đỏ lại càng rực rỡ quyến rũ, thấp giọng nói: “Nói về độ tàn nhẫn thì ta sao sánh bằng công công.”.