Bạn đang đọc Chẳng Màng FULL – Chương 28: Ta Không Thích Công Công Nghe Lời Hoàng Huynh Thế Đâu
Editor: Đờ
Thằng ranh Quý Nghiêu.
Mặt dày mày dạn, được nước lấn tới, lòng dạ đen tối.
Đây là Dương Hạ mãi sau này mới rút ra được.
Quý Nghiêu cũng không phải đồ vô dụng, phía sau y còn có Tạ gia – thế gia đã bị đè ép gần mười năm.
Dương Hạ chưa thấy được toàn cục nhưng cũng nhạy cảm lờ mờ phát hiện gốc rễ của Tạ gia cắm sâu hơn so với hắn tưởng.
Chẳng trách đời trước Tạ gia thắng.
Mấy năm nay Tạ gia náu mình trong bóng tối như con nhện đang lặng yên kết võng, ý đồ muốn khơi lại hào quang khi xưa.
Bọn họ chọn Quý Nghiêu, mấy năm nay cũng bỏ không ít tâm tư ra, chẳng qua…!Quý Nghiêu sẽ nghe lời thật sao? Y không phải Quý Hoàn, Quý Nghiêu trời sinh đã cứng đầu, chẳng ai hiểu được sự điên cuồng đằng sau vẻ ngoài ngoan ngoãn đó của y hơn Dương Hạ.
Có thể do nghĩ đến Quý Nghiêu, Dương Hạ bỗng hơi đau đầu.
Quý Nghiêu như bị bệnh vậy, thích dán hắn, lại thích động tay động chân, ôm hắn hôn như phát cuồng, hôn thôi chưa đủ còn phải để lại dấu răng trên người hắn.
Nếu không phải Quý Nghiêu không ăn thịt người, Dương Hạ nghĩ y sẽ cắn xé, nuốt xương nuốt thịt mình như chó dữ.
Nhưng Quý Nghiêu còn làm những việc còn hoang đường hơn so với ăn thịt người, làm sao lại có người si mê làm chuyện đó với thái giám cơ chứ?
Dương Hạ chỉ nghĩ thôi cũng thấy kinh hãi, run rẩy từ trong ra ngoài, cơ thể nóng dần lên, đầu óc hoang mang, lại mơ hồ.
Người khác ghét hắn, muốn vứt bỏ hắn Dương Hạ cũng chẳng quan tâm, có bao nhiêu thủ hạ thì cũng vậy, nhưng Quý Nghiêu cứ nói những điều dại khờ mà ngọt ngào, rằng thích công công lắm, chỉ vài chữ thôi nhưng vừa ra khỏi miệng là thành lưỡi của con rắn độc rực rỡ, đẹp đẽ, biến ảo khôn lường khiến người ngóng trông mà dừng tay.
Dương Hạ không tin Quý Nghiêu.
“Công công đang nghĩ gì đó?” Quý Nghiêu liếm vành tai hắn.
Ướt sũng cả rồi.
Y bất mãn Dương Hạ thất thần, cắn mạnh một cái rồi lại liếm.
Dương Hạ hừ khẽ, cắn răng nói: “Sớm muộn gì cũng rút hết răng ngươi ra.”
Quý Nghiêu cười nhếch mép, nắm tay Dương Hạ đặt lên bên môi, cắn, đôi môi đỏ, ngón tay thon dài, trắng trẻo.
Quý Nghiêu cắn một miếng, nói: “Thế công công tự rút.”
Dương Hạ hít một hơi sâu, chưa kịp nói đã bị Quý Nghiêu hôn lên, ngậm lấy bờ môi hắn mà liếm đến ướt nhẹp, còn cậy miệng hắn ra.
Dương Hạ không chịu, Quý Nghiêu lại cắn cổ hắn.
Trực giác người này nhạy cảm tựa dã thú, đã sớm nhận ra cổ Dương Hạ không chịu động chạm được, bảo nhạy cảm cũng chẳng phải nhưng lại có thể khiến Dương Hạ nhũn người ra, vẻ mặt lộ vẻ kinh hoàng.
Hai người chen nhau ở hốc núi giả.
Ánh sáng bị bờ lưng che khuất, bên ngoài là sắc xuân phơi phới, bên trong âm u, lại ẩm ướt.
Lưng Dương Hạ đè lên vách núi giả lạnh băng, hắn bị Quý Nghiêu kéo đến, ngấu nghiến mà hôn lên.
Dương Hạ bị hôn mấy lần rồi nhưng vẫn ngây ngô như thế, không quen được, bực mình lên lại cắn lưỡi Quý Nghiêu nhưng kẻ điên này lại càng say mê, thở dốc như muốn nuốt luôn hắn vào.
Dần dà, Dương Hạ dường như chết lặng.
Dương Hạ không cho Quý Nghiêu chạm vào cổ hắn, Quý Nghiêu rất nghe lời, kéo luôn xiêm y sắc son của hắn ra mà liếm lên hai đoạn xương quai xanh, đầu lưỡi quyến luyến nơi đầu v* rồi lại ngậm vào.
Dương Hạ thở gấp, bám vào quần áo Quý Nghiêu, bối rối, xấu hổ quay đầu sang một bên, gò má đỏ ửng.
Da Dương Hạ trắng, bờ sườn nổi lên dưới lớp da thịt, hai đầu v* nhỏ mà hồng, bị liếm rồi lấp lánh nước bọt, sưng lên.
Quý Nghiêu không kìm được, cắn mạnh hai cái, Dương Hạ rên khẽ, tức giận giơ chân đá y, lạnh lùng châm chọc: “Ngày xưa không được bú mẹ à?”
Có một hồi cứ để y cắn vậy Dương Hạ mặc quần áo thôi cũng đau.
Quý Nghiêu nắm núm vú hồng hồng xoa nhẹ khiến người kia mắng cũng không nên lời nữa, chân run lên mới ghé vào tai Dương Hạ nói: “Không nhớ, mẫu phi không thương ta, chắc là không được bú rồi.”
Quý Nghiêu cao hơn Dương Hạ.
Y đột nhiên đỡ mông Dương Hạ, kéo lên xoa nắn đầy sắc tình, nói: “Công công, ngươi nói xem chúng ta có phải đang lén lút yêu đương không?”
Y đụng chóp mũi vào mũi Dương Hạ, thân thiết, nóng bỏng.
Hai má Dương Hạ ửng đỏ, da hắn mỏng, có thể nói là toàn thân đã đỏ lên, đuôi mắt cong cong cũng có vẻ diễm tình.
Dương Hạ chợt nhớ tới Hoàng đế còn ở bên ngoài.
Cách đó có vài chục bước thôi, Hoàng đế, cung nhân, còn có cả tiểu quý nhân mà Hoàng đế mới sủng gần đây.
Quý nhân vốn là người của gánh xiếc, có thể vừa tâng bóng vừa nhẹ nhàng đi trên sợi dây thừng chỉ to bằng ngón cái, như một con chim sẻ xinh đẹp.
Quý Hoàn liếc mắt một cái đã thích, mấy ngày nay lúc nào cũng đưa theo bên mình.
Đối với Dương Hạ tiểu quý nhân cũng không xa lạ, đời trước chính cô là người sinh ra đứa con trai cuối cùng cho Quý Hoàn, hắn ta còn sắp ép dị nghị xuống, phong làm Thái tử.
Dương Hạ nghĩ, hẳn là định nâng đỡ nó làm Hoàng đế.
Nhưng chuyện này phải đến năm Nguyên Trinh thứ mười hai mới phát sinh, hiện giờ mới là năm Nguyên Trinh thứ tám.
Tiếng nói cười thoáng truyền tới, là tiếng Quý Hoàn đùa giỡn tiểu quý nhân kia.
Tuy chỉ là cô gái dân gian mười sáu, mười bảy tuổi nhưng đãgia nhập giang hồ, vào Nam ra bắc, gan cũng lớn, thấy Quý Hoàn cũng không sợ hãi, khiếp đảm như người thường.
Quý Hoàn rất thích.
Dương Hạ gấp lên, nhớ tới chuyện chính, nhíu mày: “Đừng nghịch, ta còn phải lấy văn phòng tứ bảo(1) cho Thánh Thượng.”
(1) Văn phòng tứ bảo: giấy, mực, bút, nghiên
Quý Nghiêu chớp mắt, ngang ngược đáp: “Không.”
“Ta đã hôn đủ đâu.”
Nói xong lại ép hắn hơn vào núi giả, bên dưới đã cương lên, kiêu ngạo mà đụng vào Dương Hạ.
Mặt Dương Hạ biến sắc, tránh sang một bên, cầm vạt áo y, nghiến răng nói: “Đây là Ngự hoa viên!”
“Thánh Thượng còn ở bên ngoài!”
Đôi mắt đen thăm thẳm của Quý Nghiêu nhìn Dương Hạ, ngoan ngoãn đáp: “Thì sao?” Y ngả ngớn tiếp lời: “Công công sợ Hoàng huynh thấy à?”
“Phải rồi, sợ Hoàng huynh thấy ta và ngươi tằng tịu với nhau…!Hay là sợ Hoàng huynh biết công công sau lưng cấu kết với em trai hắn ta, cướp lấy giang sơn của hắn ta?”
Dương Hạ không nói, trợn mắt nhìn Quý Nghiêu.
Quý Nghiêu nhìn hắn chăm chú, nhẹ giọng: “Ta không thích công công nghe lời Hoàng huynh thế đâu.”
Đột nhiên, Quý Nghiêu thay đổi thái độ, cười rộ lên, hưng phấn nói: “Công công nói xem, nếu Hoàng huynh thấy thì sẽ đối xử với công công thế nào nhỉ?”
Dương Hạ không hề nghĩ rằng y dám bế hắn ra ngoài như vậy, bình tĩnh nói: “Ngươi dám ư?!”
Hông Quý Nghiêu chạm mạnh vào người hắn, y ôm hai má Dương Hạ, hôn lên.
Lúc môi lưỡi chạm nhau, y hàm hồ cười, nói: “Không dám ạ, ta không cho Hoàng huynh nhìn công công thế này đâu.
Ai dám nhìn ta móc mắt kẻ đó.”
Y nói: “Chỉ ta được xem thôi, công công là của ta.”
Hình như trong miệng có vị máu, Dương Hạ bị hôn đến tối sầm cả tầm mắt, thở không nổi, dường như hắn nghe thấy Hoàng đế nói: “Sao Hạ Chi còn chưa về?”
Mắt Dương Hạ mở lớn.
Quý Nghiêu cũng từ từ mở mắt nhìn hắn, đôi mắt đẹp đẽ xuất hiện ý cười xấu xa.
“Hạ Chi Hạ Chi.” Quý Nghiêu nói: “Gọi thân thiết như vậy làm gì.
Dương Hạ giãy dụa đòi xuống, cả giận nói: “Ngươi buông ra!”
Quý Nghiêu nói: “Không buông.”
Ở đằng xa, Quý Hoàn nói: “Ngươi đâu, đi tìm Hạ Chi đi.”
Có cung nhân vội vàng dạ, bước chân về phía này.
Dương Hạ căng thẳng, run rẩy đẩy Quý Nghiêu ra.
Quý Nghiêu không động đậy mà còn ngậm bờ môi hắn.
Trái tim Dương Hạ như nhảy lên.
Giọng Quý Nghiêu lúc này lại nũng nịu: “Công công há miệng nào.”
“Ta muốn ăn lưỡi công công.”
Dương Hạ vừa nghe y đòi mở miệng, da đầu căng lên.
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Hắn thấy Quý Nghiêu không hài lòng, định nói tiếp thì hốt hoảng, vội vàng mà lấp kín miệng Quý Nghiêu.
Lông mi Quý Nghiêu run lên, nhìn Dương Hạ.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì, như thể ngừng cả hô hấp lại.
Bên ngoài núi giả, tiếng bước chân đã đi về phía xa.”
“Công công nghe lời quá.” Quý Nghiêu mỉm cười, véo nhẹ vành tai đỏ hồng của hắn, suồng sã nói: “Ta rất thích công công.”.