Bạn đang đọc Chẳng Màng FULL – Chương 21: Ta Làm Sao Mà Dám
Editor: Đờ
Sau khi lộ tẩy bộ mặt thật, hai người lạnh lùng với nhau hẳn.
Khi Thái hậu còn tại thế, bà lúc nào cũng nghiêm khắc với Quý Hoàn nên hắn t chẳng cảm nhận được tình cảm gia đình, tự nhiên có thêm một đứa em lại cảm thấy lạ lùng.
Quý Nghiêu rất biết giả vờ ngoan ngoãn, một tiếng Hoàng huynh, một tiếng anh ơi đến là thân thiết, khiến Hoàng đế vui vẻ vô cùng.
Mấy ngày nay, hai người cùng ra cùng vào, nhìn rất có vẻ anh em như thể tay chân.
Khi Dương Hạ đi diện thánh thỉnh thoảng cũng sẽ gặp Quý Nghiêu, nói qua nói lại mà Quý Nghiêu lúc nào cũng cười cười khiến Dương Hạ cảm giác như đấm vào bịch bông, ngày càng phiền não.
Lật lại án cũ, liên lụy rất rộng.
Thuộc hạ của Dương Hạ có không ít người hữu dụng.
Trong khoảng thời gian giăng lưới bắt tội phạm, bài trừ phe đối lập, thủ đoạn mạnh mẽ, lại thâm độc, những kẻ tự dưng chết trong ngục ngày càng nhiều.
Bên đằng ngoại của Hoàng đế hận Dương Hạ hận Dương Hạ tận xương, Thích quý phi trong cung thấy Dương Hạ cũng không tỏ vẻ mặt gì tốt đẹp cả, chỉ bày ra thái độ ghét bỏ đến tận xương, lạnh lùng móc mỉa mấy câu lòng muông dạ thú, hoạn đảng hại nước.
Dương Hạ làm ngơ.
Võ mồm nào có tác dụng, kiểu gì chẳng phải chết.
Ngày Tiết hoa triêu(1) nọ.
(1)Tiết hoa triêu (Ngày của hoa) hay còn gọi là “Sinh nhật bách hoa”, “sinh nhật thần hoa”, “lễ hội hoa thần” – một lễ hội truyền thống của người Hán, phổ biến ở Đông Bắc, Hoa Bắc, Hoa Đông, Trung Nam và một số địa phương khác, thường được tổ chức vào 2/2 âm lịch (hoặc 12/2, 15/2, 25/2).
Trong lễ hội, người dân thường xuất hành về ngoại thành thưởng hoa gọi là “đạp thanh”, các cô gái cắt giấy ngũ sắc dán lên cành cây gọi là “thưởng hồng”.
Dương Hạ đang nghỉ ngơi trong phòng sách, tiểu hoạn quan hoảng loạn đến bẩm báo, nói rằng Hoàng thượng bị đâm rồi.
Dương Hạ tỉnh tắp lự, lạnh mặt, vội vàng sửa sang y quan đi đến cung của Hoàng đế, vừa đi vừa đè giọng hỏi tỉnh huống.
May mà sợ bóng sợ gió một hồi cuối cùng Hoàng đế cũng chưa bị thương.
Dương Hạ hỏi, sao tự nhiên Hoàng thượng lại cải trang ra khỏi cung?
Tiểu hoạn quan mù mờ lắc đầu.
Đội nhiên Dương Hạ dừng bước, hỏi: “Hoàng thượng ra cung với ai?”
Tiểu hoạn quan: “Thập…!Thập tam điện hạ.”
Mặt Dương Hạ tối đi, thấp giọng chửi một câu.
Hôm nay là Tiết hoa triêu, việc ăn mừng ngày lễ này ở đây là một sự kiện trọng đại.
Ngày hôm nay, dân chúng xuất hành cung nghênh Thần hoa, đầu đường cuối ngõ đều cắm hoa, muôn hồng nghìn tía, vô cùng náo nhiệt.
Hoàng đế ở cung cấm lâu năm, đối với những sự kiện trọng đại ở đân gian chỉ là tai nghe mà thôi.
Quý Nghiêu vô tình nói mấy câu, Hoàng đế đã rung động, cải trang đổi tên, dẫn theo mấy thị vệ yên lặng xuất cung.
Hoàng đế chơi còn chưa đã, thấy vẻ mặt Dương Hạ không ổn, cho rằng lòng hắn còn sợ hãi thì cười trấn an vài câu.
Dương Hạ thở dài, nói vẻ thân thiết: “Bệ hạ muốn xuất cung cũng nên nói cho nô tài một tiếng để nô tài sắp xếp người âm thầm theo bảo vệ Bệ hạ.”
“Bệ hạ là ngôi cửu ngũ chí tôn, thân rồng quý giá, nếu lỡ có chuyện gì…”
Ánh mắt Quý Hoàn nhẹ nhàng, giọng nói ấm áp: “Trẫm biết tấm lòng ngươi, hôm nay làm ngươi lo lắng rồi.”
Dương Hạ nói nhỏ: “Lần này Bệ hạ xuất hành bí ẩn, nô tài cũng không biết, làm sao thích khách lại biết chứ?”
Quý Hoàn cười: “Ngươi đó, hoài nghi A Nghiêu ư?”
“Xuất cung là ý của Trẫm, A Nghiêu còn khuyên can bao nhiêu.
Hôm nay nếu không có A Nghiêu liều chết bảo vệ làm sao Trẫm có thể an toàn mà thoát thân, vì che chở trẫm y còn trúng một đao kìa.”
“A Nghiêu ở lâu trong lãnh cũng, nhiều chuyện chưa tỏ, tấm lòng cũng tốt, ngươi đừng nghi ngờ y.”
Dương Hạ nhìn xuống, “vâng” một tiếng.
Quý Nghiêu bị thương, về cung nghỉ ngơi.
Dương Hạ đi gặp thái y, thái y nói, tay Quý Nghiêu bị chém, tuy chỉ là vết thương da thịt nhưng cũng sâu thấy được xương, may trên đao không có độc nếu không cánh tay này cũng phải bỏ đi.
Trong lòng Dương Hạ lạnh lùng, có độc mới là lạ.
Quý Nghiêu mãi không được gặp Dương Hạ, vừa thấy hắn thì mắt sáng lên, nhẹ nhàng cười nói: “Công công cuối cùng cũng đến thăm ta.”
Hôm nay y mặc y phục mùa xuân màu xanh, mặt mày trẻ trung linh động, tuy sắc mặt tái nhợt vì bị thương nhưng vẫn mang nét cao quý, lịch sự, tao nhã.
Dương Hạ bình tĩnh hỏi: “Quý Nghiêu, ngươi muốn làm gì?”
Quý Nghiêu hụt hẫng nói: “Công công đến gặp không phải vì nghe nói ta bị thương mà đến hỏi tội à?”
Dương Hạ từ chối cho ý kiến, vẻ mặt lạnh lùng, đuôi mắt cong cong, không hề che giấu vẻ ngạo mạn của mình.
Quý Nghiêu nhìn hắn, chỉ thấy trong lòng nóng lên, ánh mắt trở nên nóng bỏng, chậm chạp mãi mới trả lời: “Công công nghĩ ta định làm gì, chờ dịp xuất để hành thích vua?”
Y lại gần Dương Hạ.
Vết thương trên người mới được xử lý còn vương mùi máu, y nói nhỏ, ngữ điệu mang theo ý cười nhẹ nhàng: “Ái chà, công công đánh giá cao ta rồi đó, ta làm sao mà dám.”
“Dù sao Bệ hạ là quân vương của ngươi và ta còn là Hoàng huynh của ta, anh trai của ta, cứu ta ra khỏi lãnh cũng, làm sao ta có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo(2) như vậy.”
(2)vốn chỉ những lời nói cùng hành vi phạm thượng tác loạn, phá hoại trật tự phong kiến.
Hiện dùng để hình dung tội to ác lớn.