Chàng Lại Phụ Thiếp

Chương 7


Đọc truyện Chàng Lại Phụ Thiếp – Chương 7

Nàng cứ nghĩ hắn sẽ không nhớ đến sự tồn tại của mẹ con nàng như nàng lại nhầm rồi hắn nhớ mà thậm chí, hắn còn sai người đến đón mẹ con nàng hồi cung.

Người hắn sai đến là Tử Huyết. Lại là Tử Huyết, hắn đến buông 1 câu nhẹ bẫng

Nương Nương, hoàng thượng mời nương nương cùng hoàng tử hồi cung.

Nàng cảm thấy nực cười

Hoàng tử, hình như có gì nhầm lẫn rồi, ở đây không có hoàng tử nào cả. Không phải điều này được hoàng thượng của ngươi bố cáo với cả thiên hạ rồi….

Nàng chưa kịp nói hết câu thì dã bị Tử Huyết đánh ngất.

Lúc nàng tỉnh đã là ở trong hoàng cung và hài tử của nàng thì không còn ở đây nữa. Nàng chạy ra ngoài thì phát hiện người mà nàng từng tin tưởng, từng mong ngóng, người giúp nàng được bêu rếu khắp kinh thành, người làm cho toàn gia trên của nàng không dám ngẩng mặt đi ra đường, người làm cho nàng phải tha phương cầu thực. Người mà nàng từng yêu hơn cả sinh mệnh đang đứng ở đây.

Nàng vội hỏi

Con của ta đâu?


Con của nàng, không phải cũng là con của ta sao??

Con của người sao hoàng thượng?? Ngài còn nhớ cách đây 9 tháng ai đã bố cáo vơi thiên hạ ta lăng loàn, dâm dục, hồng hạnh vượt tường. Ai đã nói ta bị vấy bẩn?? Bây giờ, ngài lại nói con của nô tì là con của ngài, ngài cho nhầm lẫn không??

Ta…..

Xin hoàng thượng hãy nhân từ trả lại hài tử cho nô tì. Chúng nô tì có cuộc sống riêng của mình.

Hắn bước đến ôm lấy nàng

Uyên Nhi đừng nói nữa trước kia là ta sai, là ta tổn thương nàng, là ta…

Nàng đẩy hắn ra

Nô tì không dám

Nàng đừng nói gì cả để ta ôm nàng một lúc thôi được không

Hoàng thượng, giữa chúng ta còn gì để nói sao, đã không còn gì để nói xin người tha cho tiện nữ.

Ta tuyệt đối không buông tha cho nàng.

Hoàng thượng, nô tì đã thật sự mệt mỏi rồi, nô tì chỉ muốn gặp con của nô tì thôi. Xin hoàng thượng cho nô tì được gặp hài tử của mình.

Cho người mang hoàng tử đến

Nhìn thấy vú nuôi bế đứa nhỏ đến, nàng chạy vội ra ôm lấy đứa nhỏ. Tâm can của nàng. Hắn đừng đó nhìn mẹ con nàng. Dường như lúc này hắn trở thành một người ngoài, không liên quan gì đến mẹ con nàng cả. Đây có phải là tất cả những gì hắn đáng nhận được không??

Hắn đứng nhìn mẹ con nàng một lát rồi bãi giá về cung, nàng thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn luôn là như vậy luôn để cho nàng có chút hi vọng thì lại đạp nàng xuống vực sâu của thất vọng. Lần này, hắn lại như vậy, nàng thật sự không hiểu. Hắn muốn có con, phụ nữ của cả thiên hạ này sẵn sàng sinh con cho hắn. Nàng cũng đâu có ý định mong đợi hắn sẽ quay lại bên nàng, đâu có mong đợi hắn cho mẹ nàng thứ gì.


Tất cả những gì nàng đang mong ngóng là mẹ con nàng được bình yên sống một cuộc sống bình thường. Tại sao hắn luôn không để cho nàng được bình yên. Không phải hắn còn Lan Nhi của hắn sao, hắn không sợ Lan Nhi của hắn buồn sao…

Những lúc nàng hi vọng có hắn ở bên nhất, hắn đều không ở bên nàng. Đến giờ nàng không còn cần sự hiện diện của hắn nữa, nàng tự mình trải qua muôn vàn khó khăn rồi. Rốt cuộc lần này, hắn lại định hành hạ nàng như thế nào nữa??? Thật sự nàng đã quá mệt mỏi rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hắn vẫn cứ thế, bãi triều là lại đến tẩm cung của nàng thăm đứa nhỏ. Ngồi nhìn nàng chơi với hài tử.

Tối đến hắn ngủ bên ở cung của nàng không chịu về. Cứ ở đó nhìn mẹ con nàng.

Hắn luôn dành cho nàng, hài tử của nàng ánh mắt dịu dàng nhất có thể. Hắn chỉ luôn đứng ở xa xa không dám lại gần nếu nàng không đồng ý.

Nàng hồi cung được 2 tháng, ngày nào hắn cũng đến như vậy. Hài tử đã biết lẫy rồi. Hắn cứ đứng nhìn với dáng vẻ ước ao được bế đứa nhỏ 1 lần.

Nàng thật sự không chịu nổi ánh mắt đó. Liền gọi hắn lại

Bệ hạ người có muốn bế thử không?

Mắt hắn ánh lên sự sung sướng. Vội chạy đến bên nàng, bế lấy đứa nhỏ. Nhìn cái dáng vẻ vụng về của hắn, nàng phì cười. Hắn thấy nàng phì liền đỏ mặt xấu hổ

Ta….ta chưa bế hài tử bao giờ, nàng phải dạy ta chứ


Nàng lại bật cười, tiến đến cầm tay hắn chỉ hắn cách bế hài tử. Chỉ là nàng không ngờ hắn lại kéo tay nàng. Đặt 1 nụ hôn lên môi nàng. Nàng định đẩy ra như muộn mất rồi. 2 người cứ mải miết trầm luân trong nụ hôn đó. Đến khi có ai đó bị kẹp ở giữa kêu oe oe, mới rời nhau ra.

Nàng đỏ mặt nói

Hoàng thượng trả hài tử cho nô tì

Hắn véo má nàng.

Nương tử của ta đỏ mặt kìa. Đây có phải lần đầu nữa đâu sao nàng lại đỏ mặt thế hả

Rồi hắn cười haha, mà không để ý người con gái bên cạnh hắn đang sững sờ vì câu nương tử của ta. Trái tim nàng run lên vì câu nói ấy. Nhay lúc đó nàng sự thật muốn quay lại lúc hắn mất trí nhớ. Bọn họ chỉ là 1 cặp phu thê rau cháo qua ngày nhưng nó thật sự rất ấm áp, rất hạnh phúc.

Thế rồi từ đó càng lúc hắn càng mạnh bạo hơn. Hắn ôm, hôn, tùy tiện trèo lên giường nàng ngủ, mỗi lần nàng cự tuyệt hành động tình cảm của hắn. Hắn lại xị ra làm nũng với nàng.

Trái tim nàng lại không kiềm được mà ấm áp.

Chắc chắn có người nó nàng ngốc nhưng hình như dần dần nàng lại bị chìm trong sự quan tâm, ân cần của hắn mất rồi….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.