Chàng Khờ

Chương 312: Nỗi tuyệt vọng của Ngô Bách Tuế


Đọc truyện Chàng Khờ – Chương 312: Nỗi tuyệt vọng của Ngô Bách Tuế

Hùng Ngọc Trân chết rồi!

Mới giây trước, bà ta vẫn còn sống khỏe mạnh, giờ đột nhiên lại lăn đùng ra chết, không hề có dấu hiệu báo trước.

Người nhà họ Hạ vây quanh Hùng Ngọc Trân bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, ánh mắt tràn ngập sự kinh hoàng.

Hạ Tử Hiên và Hạ Tử Nhiên càng sợ tới độ mất cả hồn vía, cả hai ngẩn người một khoảng thời gian ngắn, rồi bỗng đau khổ khóc lớn.

Tiếng khóc thảm thiết tràn ngập không gian khiến mọi người vốn đã tuyệt vọng nay lại càng hoảng sợ.

Ngô Thanh Đế bước tới với bộ mặt vô cùng nghiêm trọng. Ông nhìn qua thi thể của Hùng Ngọc Trân, sau đó hỏi bác sĩ già: “Sao bà ta lại chết?”

Bác sĩ già chậm rãi lắc đầu, ăn nói cẩn trọng: “Tôi cũng không rõ. Có điều dựa trên bệnh trạng thì giống như bị tức chết vậy!”

Bác sĩ già khám chữa bệnh cả đời, đã gặp đủ các thể loại bệnh kỳ lạ nhưng tình trạng của Hùng Ngọc Trân thì ông ấy mới gặp lần đầu. Một người còn đang sống sờ sờ đột nhiên bị tức chết, chuyện này đúng là rất kỳ quặc!

Nghe bác sĩ già nói vậy, Đường Chấn Phong phải lên tiếng giải thích: “Chắc là do Tỏa Hồn Trận gây ra. Đây là một trận pháp giết người, người bị Tỏa Hồn Trận nhốt, cuối cùng đều sẽ chết cả. Ai cũng không thoát khỏi được Thần Chết. Người có võ công cao, định lực mạnh, tâm thái vững vàng thì sống được lâu hơn chút ít nhưng nhiều nhất cũng không sống qua được hai ngày. Người không có võ công, không có định lực, tâm thái không vững thì càng chết nhanh hơn. Vậy nên mọi người cố gắng hết sức đừng để mất tập trung, không được hoảng loạn, cảm xúc càng kích động thì càng dễ khiến bản thân chết nhanh hơn”.

Đường Chấn Phong hiểu biết về Tỏa Hồn Trận, ông ta cũng nắm rõ cách làm thế nào để kéo dài thời gian sống trong trận pháp. Tuy nhiên, ông ta không biết cách thức phá Tỏa Hồn Trận, như thế cũng chẳng khác nào nói ai ở trong này đều phải chết, chỉ khác nhau là chết sớm hay chết muộn mà thôi.

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều đã từng nghe Đường Hãn Tùng nói, không ai có thể sống quá hai ngày trong Tỏa Hồn Trận nhưng không ai ngờ, nó lại làm người khác chết nhanh như vậy. Nghe xong Đường Chấn Phong nói, mọi người mới biết có rất nhiều nhân tố dẫn đến việc chết nhanh hay chết chậm, trong đó, sự ổn định về cảm xúc và tâm thái là nhân tố quan trọng có thể làm chậm tốc độ tử vong. Có điều, vào thời khắc này, ai giữ bình tĩnh nổi đây, cái chết ở rất gần bọn họ. Bọn họ giống như đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan rồi, sao mà không hoảng cho được?

Ai nấy đều sợ hãi vô cùng nhưng càng sợ hãi, hoảng loạn, bọn họ sẽ càng khó hít thở, cơ thể càng thêm đau đớn, đây là một vòng tuần hoàn ác tính, không ai có thể thoát khỏi.

Ngô Thanh Đế nghe hết lời Đường Chấn Phong nói, lập tức lớn tiếng nhắc nhở mọi người: “Mọi người đều nghe thấy rồi, ở trong Tỏa Hồn Trận này, mọi người càng hoảng loạn thì sẽ càng chết sớm. Nếu mọi người muốn sống thêm chút nữa, buộc phải ép bản thân cố gắng giữ sự bình tĩnh và ổn định”.

Tiếng nói của Ngô Thanh Đế mạnh mẽ, vang vọng toàn hiện trường.

Đột nhiên, hiện trường hỗn loạn bỗng yên tĩnh trở lại, đám người hoảng sợ đều như đông cứng lại. Lời nói của Ngô Thanh Đế, chữ nào chữ nấy văng vẳng bên tại mọi người. Quả thực rất khó để mọi người kiểm soát sự sợ hãi của mình nhưng không ai muốn chết sớm cả, vì muốn giữ mạng sống, ai nấy đều cố gắng kìm nén cảm xúc, khiến bản thân giữ được sự bình tĩnh, cho dù chỉ bình tĩnh một chút xíu cũng tốt hơn là nháo nhào lên.


Người không có võ công, đương nhiên sẽ sợ hãi hơn hẳn nhưng bọn họ cũng là những người cần phải giữ bình tĩnh nhất. Vậy nên mấy người nhà họ Hạ run như cầy sấy đều sử dụng kinh nghiệm cả đời để giúp bản thân bình tĩnh lại, mong rằng mình không chết quá nhanh.

Hiện trường rộng lớn bỗng trở nên im ắng vô cùng. Tất cả mọi người đều như nhà sư tịnh tâm, đứng im yên lặng, thì thầm đọc kinh.

Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Vậy nhưng, theo thời gian, bầu không khí nhìn có vẻ như yên bình này dần dần bị phá vỡ.

Bởi vì, thật sự có những người không thể chống đỡ nổi được nữa. Từ khi Tỏa Hồn Trận được thiết lập, đã có người thấy rất không thoải mái, thật ra cảm giác không thoải mái liên tục làm tăng sự sợ hãi trong lòng của bọn họ nhưng vì biết được sợ hãi sẽ khiến mình chết nhanh hơn nên mọi người đều cố gắng không để tâm tới chút khó chịu kia, cố hết sức bảo vệ tâm thái, giữ được sự bình ổn. Có điều, thời gian càng dài, cảm giác khó chịu trên cơ thể lại càng nặng hơn, nặng đến mức bạn hoàn toàn không thể chịu đựng được nữa.

Hiện trường yên tĩnh dần dần vang lên những tiếng bàn luận đầy đau đớn: “Sao đây, tôi không nhịn được nữa, ngực tôi nghẹn đến mức khó chịu quá. Tôi muốn hít thở bầu không khí tươi mát, tôi chịu không nổi rồi!”

“Đúng vậy, tôi cũng thế! Tôi cảm thấy cái này còn khó chịu hơn cả ngạt nước nữa”.

“Tôi váng đầu quá! Tôi thấy mình sắp ngất đến nơi rồi!”

“Mắt tôi sắp không nhìn rõ nữa rồi, cảm giác trời đất quay cuồng”.

“Đúng thế, tôi cũng vậy, hoa mắt chóng mặt, không hít thở nổi, tôi sắp không chịu được nữa rồi”.

Đủ các giọng nói vang khắp hiện trường, mọi người đều muốn bình tĩnh nhưng dấu hiệu suy nhược của cơ thể khiến bọn họ không thể nào tĩnh tâm được. Bọn họ giống như cá mắc cạn, gấp rút đi tìm nước để tự giải cứu mình.

Ngay lúc này, có một người bỗng ngã xuống.

Đây là một người cao tuổi của nhà họ Ngô. Ông ấy đã làm việc cả đời ở nhà họ Ngô, là một người không hề biết võ công.

Cũng giống như Hùng Ngọc Trân, khi ông lão kia ngã xuống, cơ thể run run, co quắp, trong miệng còn không ngừng trào ra bọt trắng, vài giây sau, ông lão này hoàn toàn không còn chút động tĩnh nào.

Ông ấy cũng chết rồi!


Nỗi sợ hãi chết chóc bỗng vồ lấy tất cả những người có mặt tại đây.

Quả bom hẹn giờ đã hoàn toàn phát nổ rồi.

Có người không nhịn được mà hét lên, có người khóc lớn, có người ôm đầu, vô cùng đau đớn.

Hiện trường lại loạn lên.

Thấy vậy, Ngô Thanh Đế vội vã lớn tiếng nói: “Mọi người không được hoảng loạn! Bình tĩnh, bình tĩnh, càng hoảng loạn tình hình sẽ càng tệ hơn!”

Giọng nói của Ngô Thanh Đế vẫn có sức, vẫn vang vọng, nhưng lần này lời nói của ông như đá chìm vào biển lớn, không có chút tác dụng nào.

Rầm!

Đột nhiên có thêm một người khác bất ngờ ngã xuống.

“Mẹ!”

“Bà!”

Đám người nhà họ Hạ bỗng bùng nổ.

Người ngã xuống chính là lão phu nhân nhà họ Hạ.

Khi ngã xuống, cơ thể của lão phu nhân cũng co quắp, sùi bọt mép. Không lâu sau, bà ta cũng nằm im không nhúc nhích.

Lão phu nhân chết rồi!


Người nhà họ Hạ lập tức vây quanh lão phu nhân, khóc lóc thảm thiết.

Trước đây, cái chết của Hùng Ngọc Trân đã kích thích mãnh liệt tới người nhà họ Hạ. Bây giờ tận mắt nhìn thấy trụ cột nhà mình cũng ngã xuống rồi, người nhà họ Hạ càng thêm hoảng sợ. Bọn họ sợ hãi vì tình cảnh của bản thân, cũng đau lòng vì cái chết của lão phu nhân.

Hạ Mạt Hàn đứng lặng lẽ ở một bên, đáy mắt tràn đầy sự đau thương và tuyệt vọng. Trong đầu của cô bỗng thoáng qua rất nhiều hình ảnh. Cô nhớ lại rất lâu trước đây, ông nội rất thương cô nhưng bà nội chưa từng cho cô chút ấm áp nào. Sau này, ông nội qua đời, cuộc sống của cô trở nên vô cùng khó khăn. Cô nuôi tên ngốc Ngô Bách Tuế, vì thế mà cô phải gánh chịu không biết bao nhiêu sự chế nhạo và lạnh nhạt, bà nội lại càng không đối tốt với cô. Sau này, bố cô quay về, cô ly hôn với Ngô Bách Tuế, quan hệ giữa cô và bà nội đã dần được cải thiện lúc nào không hay. Đến hôm nay, cô không còn hận bà nội nữa vậy nhưng bà nội lại chết rồi. Trái tim của Hạ Mạt Hàn rất đau, ít nhất là trong giây phút này, cô đau xót vì bà nội.

Sự hỗn loạn tại hiện trường ngày một tăng lên, cảm xúc hoảng loạn cũng theo đó mà ăn sâu hơn.

Đặc biệt những người không có võ công là suy sụp nhất. Trước mắt, ba người đã chết đều là những người bình thường không biết võ công. Điều này cho thấy rõ, đám người bọn họ sẽ là những người chết trước, bọn họ gần với cái chết nhất, sự hoảng sợ cũng ăn sâu nhất. Càng sợ hãi, tình trạng cơ thể của bọn họ lại càng không tốt, cơ thể càng khó chịu, càng dễ dàng đến gần với cái chết.

Những người này lại rơi vào vòng tuần hoàn chết.

Rầm!

Trong lúc hoảng loạn, trong số cao thủ của nhà họ Ngô, có một người học võ ở độ tuổi trung niên cũng ngã xuống.

Tình trạng của người này cũng giống như ba người trước, đều co quắp một hồi rồi chết.

Cái chết của người này khiến mọi người nhận ra rằng người biết võ công cũng có thể chết sớm.

Lần này, dường như tất cả mọi người có mặt ở đó đều suy sụp hoàn toàn. Cho dù là người biết võ công hay không biết thì đều rơi vào trạng thái hoảng sợ vô cùng.

Những chuyện xấu liên tiếp xảy ra đã vượt ngoài tầm kiểm soát.

Dần dần càng có nhiều người khác ngã xuống rồi chết.

Tận mắt nhìn thấy từng người từng người bên cạnh mình ngã xuống rồi chết, người còn sót lại càng hoảng sợ hơn, vậy nên càng có thêm nhiều người nữa chết nhanh hơn.

Bầu không khí chết chóc tràn ngập hiện trường.

Tất cả mọi người đều như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ.

Tòa Hồn Pháp này không những giam giữ cơ thể của bọn họ mà còn bóp chết hy vọng của bọn họ.

Mọi người không còn nhìn thấy được chút tia sáng nào, dường như cả thế giới đều không có ngày mai nữa.


Trái tim của mỗi người đều rơi vào vực sâu tăm tối.

Sự sợ hãi tiếp tục lan ra.

Ngay lúc này, hiện trường hỗn loạn đột nhiên vang lên tiếng hét đinh tai nhức óc của Đường Dĩnh: “Bách Tuế tỉnh rồi, Bách Tuế tỉnh rồi!”

Một câu nói giống như tiếng sét giữa trời đêm, bỗng khiến mọi người bừng tỉnh.

Hiện trường ầm ĩ bỗng yên lặng hẳn.

Tất cả mọi người đều nhanh chóng tập trung nhìn về phía Ngô Bách Tuế.

Trong khoảnh khắc tối tăm nhất, Ngô Bách Tuế là ngọn hải đăng duy nhất trong lòng mọi người. Anh tỉnh rồi, mọi người lại có hy vọng rồi.

Vậy nên, trái tim đám người đang tuyệt vọng như tìm được chỗ an toàn để đặt xuống. Điều này giống như người sắp chết đuối thì vớ được cọc, Ngô Bách Tuế chính là chiếc cọc đó.

Đến cả Ngô Thanh Đế cũng kích động mãnh liệt. Mặc dù ông luôn khuyên người khác bình tĩnh nhưng sự thật thì đến cả bản thân ông cũng khó lòng tĩnh tâm được. Chứng kiến từng người nhà họ Ngô ngã xuống, sao ông lại có thể không chút dao động được chứ? Ông đã nôn nóng từ lâu rồi nhưng ông lại không biết làm sao, không có cách gì.

Bây giờ, nghe thấy Ngô Bách Tuế tỉnh rồi, Ngô Thanh Đế mới nhìn thấy được ánh sáng hy vọng. Trái tim của ông bỗng đập dồn dập. Ông không suy nghĩ nhiều, lập tức xông tới bên cạnh Ngô Bách Tuế, nóng lòng nói với Ngô Bách Tuế: “Bách Tuế, con sao rồi? Nói chuyện được không?”

Ngô Bách Tuế vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn chút mơ hồ, có điều, anh vẫn nghe rõ được mấy lời của Ngô Thanh Đế. Anh thử mấp máy miệng, đáp lại: “Dạ, được!”

Nghe thấy vậy, hai mắt Ngô Thanh Đế sáng lên. Ông nhanh chóng nói với Ngô Bách Tuế: “Bây giờ, tất cả chúng ta đều bị nhốt trong Tỏa Hồn Trận, đã có rất nhiều người chết trong trận pháp này. Con có cách phá giải trận pháp này không?”

Vừa nghe thấy Tỏa Hồn Trận, đầu óc mơ hồ của Ngô Bách Tuế bỗng tỉnh táo trở lại. Anh nhíu chặt lông mày, hỏi Ngô Thanh Đế: “Là ai bố trí trận pháp này?”

Ngô Thanh Đế nói thẳng: “Đường Hạn Tùng!”

Nghe vậy, sắc mặt Ngô Bách Tuế hoàn toàn tối sầm lại. Hai con ngươi ảm đạm, nói lẩm bẩm đầy tuyệt vọng: “Vậy toi rồi!”

Ngô Thanh Đế nghe thấy câu nói ấy, cả người như bị tạt một gáo nước lạnh. Ông nhìn chăm chăm Ngô Bách Tuế, trầm giọng nói: “Sao thế?”

Ngô Bách Tuế bất lực giải thích: “Trước khi qua đời, sư phụ đã nói với con, với sức mạnh hiện giờ của con thì có thể đối phó được với người nhà họ Đường. Cho dù nhà họ Đường cử ai ra trận thì con đều có thể đánh lại nhưng chỉ có duy nhất một người con không thể thắng nổi, đó chính là Đường Hạn Tùng, đến cả sư phụ của con cũng không đấu lại ông ta. Không ngờ ông ta vẫn còn sống!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.