Chàng hoàng tử trong giấc mơ

– Chương 42


Bạn đang đọc Chàng hoàng tử trong giấc mơ: – Chương 42

Chap 42: Love not War
Kì Long của ngày hôm nay khá lạ thường. Thấy tâm tính anh điềm tĩnh và hiền hòa như vậy cả đám người làm xôn xao một góc bàn tán loạn cả lên! Nghe anh quát mắng và hạch sách thì rất khó chịu và bức bối nhưng bất ngờ ngày anh im ắng và bình thản thế này lại thấy kì cục. . .
Một điều bất thường của ngày hôm nay !!!
Anh Long! Thằng này vừa mới nhắc tới anh chúng ta nên xử nó
Chưa để tên đàn em nói hết câu, Kì Long xua tay ra hiệu bảo đưa kẻ đó ra ngoài. Cả đám ngạc nhiên hỏi lại :
Nhưng mà anh . . .
Bỏ đi . . .
Nhưng
Tao nói bỏ đi mà
Cả đám gật đầu rồi đưa kẻ vừa mới bắt về ra ngoài. Ai nấy đều thấy lạ lẫm vô cùng !!!
Có chuyện sao anh Long ???
Thực sự con gái thích cái gì????
Tên đàn em ngạc nhiên nhưng cũng trả lời:
Tụi con gái theo em biết thì thường thích tặng hoa, gấu bông , vòng tay . . Đại loại là như thế!
Có những đứa không thích mấy thứ đó đúng không???
Cũng có thể. Nếu vậy thì thích người con trai nắm tay, ôm… để thể hiện sự quan tâm tới mình
Rất tiếc là họ không hiểu rằng Puny của chúng ta lại chỉ thích đồ ăn mà thôi!
Mày rành quá ha !!!
Tên đó gãi gãi đầu :
Anh quá khen !!Mà sao anh lại quan tâm tới sở thích của tụi con gái thế?!! Anh nói rằng tụi nó là thứ khó chiều mà !!!
Đúng là khó chiều . . Con bé đó thật sự cứng đầu !
Là con bé lần trước . À quên là em gái lần trước sao ???
Mày không cần biết. Đi làm việc đi !
Kì Long nằm xuống ghế suy ngẫm rồi đuổi hết đám đàn em ra ngoài. Anh chỉ nghĩ về con bé cứng đầu đã thẳng thừng từ chối anh. Ngay cả cơ hội nhỏ nhoi cũng không được. Anh nhất định phải làm tên Vyl đó nhận thua mới thôi!
Quyết tâm đạt đỉnh điểm . . .
Một lát sau, Kì Long cầm một bó hoa thật to đứng ở sau trường. Biết cô bé hay tới đây vào sáng sớm nên Long quyết định đứng đây đợi !!! Dù sao cô cũng không thích nơi đông người!!!

Puny tung tăng nhảy chân sáo vào trường để cặp sách lên lớp rồi xuống nơi thiên đường cô bé vẫn thường tới. Bị Kì Long hù cho sợ đứng tim cô thờ phào mấy cái mới trấn tĩnh lại
Anh làm tôi suýt chết đấy!!!
Có sao không???
Tạm thời thì ổn
Từ đằng sau , Kì Long cầm một bó hoa đưa cho cô :
Tặng em, Bảo Uyên
Nghe xong Puny suýt thì sặc nước. Vì lần nào xuống đây cô cũng đem đồ uống xuống. May mà chưa phun hết “tinh hoa thiên nhiên” ra
Hôm nay không phải sinh nhật tôi đâu!!!
Tặng quà cũng cần chọn ngày sao??
Cô bé gật gù đáp:
Tất nhiên là phải có cái lí do gì đó cho việc này. Ví dụ như là ngày phụ nữ, hay ngày sinh nhật, ngày kỉ niệm , ngày valentine,…Thế hôm nay là ngày gì??
Kì Long gãi đầu. Chẳng có chủ định gì về mấy cái ngày cô nhắc tới. Anh chỉ muốn thể hiện tình cảm của mình. Ai ngờ bị cô làm tuột hết hứng khởi
Cứ cầm lấy
Sao vậy được. Anh về tặng mẹ anh tôi thấy còn hay hơn là đưa cho tôi. Mất công lại bị hiểu lầm
Em lúc nào cũng sợ mọi thứ thế hả?
Vì thế nên xin anh đừng làm mấy chuyện này nữa. Tôi nhận tấm lòng tốt của anh. Tạm biệt
Con bé này . . . đứng lại
Kì Long để bó hoa xuống . Cầm tay cô kéo lại
Em không thích vật chất vậy thì phải tặng em cái khác rồi!!!
Puny bị nắm chặt cổ tay không thể kháng cự được. Kì Long ghé sát tai cô nói:
Có phải thế này em mới chấp nhận không?
Anh đừng làm như thế !!! – Cô cố nhích khỏi cái tay siết chặt của anh
Em nói vậy tôi sẽ nghe sao? Tôi đã hết chịu nổi cảnh em với tên đó thân thiết rồi!
Bỏ ra!! Biến thái !
Cô bị Kì Long giữ chặt tay. Cô đã quá mệt mỏi với cái kiểu quá đáng này của anh

Hoa Phương nhìn thấy Puny và Kì Long ở góc gần đó. Cô nàng bực tức nắm chặt tay. . .
“ Cậu thật trơ trẽn. Anh Vyl thật sai lầm khi thích một đứa như cậu”
Vyl từ đằng sau kéo cô bé ra khỏi người Kì Long . Nơi này Puny hay tới nên không biết từ khi nào đến trường là anh lại tới đây ngay. Có lẽ là từ khi Kì Long để ý đến cô gái của anh! Trong anh không khi nào yên tâm để cô gái ấy một mình
Lần cuối tôi nói với cậu đừng bao giờ đụng vào cô gái này! – Vyl nhấn mạnh
Thật buồn cười. Cậu là gì của cô ấy mà nói vậy. Tôi sẽ vẫn tiếp tục làm điều tôi muốn
Lòng tự tôn quá cao dẫn tới vụ ẩu đả không nên có này!! Lần nữa, cả hai dùng đến bạo lực
Xin hai người….. dừng lại đi – Cô bé lên tiếng
Cậu nghĩ mình tài giỏi sao Vyl? – Kì Long lên tiếng
Cậu nghĩ mình là ai mà đụng vào con bé hả???
Tôi sẽ không nhường nhịn nữa. Cậu và cô ấy chẳng có quan hệ gì hết. Tôi hoàn toàn có quyền
Cậu dám
Lời qua tiếng lại rồi lao vào đánh đấm. Cô chẳng muốn thấy cảnh này chút nào.Trước khi định lao vào can ngăn thì cô Hiệu trưởng tới
Hai cậu lại làm cái trò gì thế này? Đi theo tôi!!! – Nói rồi cô San lôi cả hai đi
Khi hai người rời đi. Hoa Phương tiến lại gần chỗ Puny tát mạnh vào mặt cô
Lúc này cô nhìn Hoa Phương với ánh mắt khó hiểu
Cậu là cái thứ gì thế?!!! – Hoa Phương gắt lên
Hoa Phương, cậu . . .??? – Cô không hiểu
Đừng lúc nào cũng tỏ vẻ ngây thơ. Cũng đừng nhìn người khác bằng ánh mắt tội nghiệp ,vô tội đó!! Lừa được mấy người họ nhưng không lừa được tôi đâu !!
Cậu đang nói cái gì thế, Hoa Phương?
Giả ngốc đủ rồi. Cướp anh Vyl của tôi còn chưa đủ sao??? Còn tưởng cậu yêu anh ấy thật lòng. Ai ngờ cậu hết quyến rũ anh Minh Yên giờ lại tới tên du côn Kì Long .Cậu như vậy mà đòi xứng với tình yêu của anh Vyl sao??? – Hoa Phương khinh khỉnh cất lời
. . . Tôi. . . không thích ai hết. . . Nhưng tại sao lại như vậy? Tại sao mấy tên ngốc đó lại làm như vậy? Chính tôi cũng không muốn điều đó xảy ra – Nước mắt của Puny rơi lã chã trên khuôn mặt đã hằn vết tay của Hoa Phương
Trơ trẽn. Cậu ở cạnh anh Vyl cũng tươi cười, cũng ngoan ngoãn .Sau lưng anh ấy thì giao du với anh Minh Yên không được thì lại nhận anh ấy là anh trai.Khi Kì Long vừa trở lại học đã làm quen . Giờ thì ở đây tình tứ với hắn!Đáng khinh, đánh xấu hổ, . . Lẽ nào ngay cả danh dự cậu cũng không có !!!
Ngừng một lát rồi Hoa Phương lại tiếp:

Tình yêu tôi dành cho anh Vyl cậu biết chứ! Thế mà lại phải đứng sau đứa không có danh dự như cậu !! Tôi xin cậu hãy để anh ấy yên. . .Thứ như cậu vừa gây ra điều gì biết không? Cậu làm hai người họ vì cậu mà bị phạt. Còn chưa biết sẽ bị hình phạt thế nào. Cậu có biết đánh nhau có thể bị đuổi học không? Để xảy ra chuyện này cậu vui được chứ!! Anh ấy mà bị sao tôi sẽ không để cậu yên đâu!! – Lần này Hoa Phương như muốn thét lên
Từng lời nói của Hoa Phương làm tim cô đau đớn vạn lần . . .
Khi biết Kì Long thích mình cô không ngần ngại mà nói cô không thích anh. Đã rõ ràng mọi chuyện. Nhưng tình yêu của anh lại lớn đến vậy. Cô đúng là đứa tệ hại.
Cô không thể làm gì được cho tình cảm của cả Vyl lẫn Kì Long. Cô chỉ là đứa gây phiền phức đáng ghét! Cô thật không xứng mà! Dù thế cô chưa từng nói rằng thích ai. Cô vẫn đau lòng và day dứt khi thấy họ làm đau bản thân chứ! Mà họ có lẽ không hiểu đâu… Họ ngốc lắm… Và bản thân cô cũng thật ngốc…
Hoa Phương! Cậu bị điên rồi sao?- Lin và Gum chạy lại
Tôi không điên. Là bạn các cậu. Không biết xấu hổ
Đừng phán xét Puny như thế. Rõ ràng Puny đã nói với Minh Yên cả Kì Long nữa rằng cậu ấy không thích họ rồi. Chỉ là họ không muốn chấp nhận thôi. Cậu đừng tự mình nghĩ ra mọi chuyện vậy – Lin lau nước mắt cho Puny lên tiếng
Puny sẽ không bao giờ là kẻ trơ trẽn , không có anh dự như cậu nói đâu. Cậu ấy là một người tốt bụng, thuần khiết và đáng yêu nhất mà tôi từng biết. Cậu nếu không rõ về Puny thì đừng nói sai về cậu ấy!  – Gum cũng lên tiếng
Hoa Phương cứ định mặc họ bước đi nhưng lời nói ấy cứ đập vào tai cô. Trước giờ chưa có ai đứng ra bênh vực cô cả. Từ nhỏ tới lớn cũng đều không có một ai thật lòng chơi với cô và coi cô như người bạn bình thường. Họ lợi dụng cô. Đúng. Thì ra bản thân lại cô độc như thế!
Cô bước đi một cách vô định. . .
* * *
Tại phòng Hiệu trưởng
Lần thứ hai đánh nhau ! Các cậu định cứ thế này mà trưởng thành à? -Cô San lên tiếng
.  . .
Mặt mũi đẹp đẽ là thế mà giờ nhìn xem có giống học sinh không? Bố mẹ các cậu cho vào đây để học chứ không phải để đánh đấm thể hiện bản thân. Mấy tuổi rồi mà còn làm cái trò đó!!! Mỗi cậu viết một bản kiểm điểm và lí do đánh nhau vào giấy nộp cho tôi
Hai người không ai cầm đến bút để viết. Thực ra cái lí do đánh nhau chẳng lẽ là do Puny. Trong khi cô bé đã bao lần nói rằng ghét anh đánh nhau. Cảm giác có lỗi xâm chiếm tâm hồn của Vyl !! Còn Kì Long đã quá quen với cái bản kiểm điểm anh chẳng bao giờ đụng tới. Cùng lắm thì bị cấm cửa một tháng hay là bị đánh một trận. . .Anh chẳng quan tâm !!!
Đừng nghĩ là con của Hiệu phó thì tung hoành khắp nơi! Mẹ cậu là Hiệu phó còn tôi là Hiệu trưởng! Mau viết đi! – Cô San nhìn Kì long
Anh ta ngay cả một chút sợ hãi và nghe lời đều không hề có! Thậm chí còn vắt chân rất bình thản!
Còn cậu nữa! Tài năng mới của cậu là đánh nhau đấy hả?! Bố mẹ cậu ở xa không có nghĩa là cậu thích làm gì thì làm! Viết mau cho tôi! – Cô San lại quay sang Vyl
Anh chẳng khác kẻ kia là mấy. Vẫn khoanh tay nhìn tờ giấy không chút cảm xúc. Cái tên chết tiệt bên cạnh anh còn dám đụng vào người của anh lần nữa thì ngay cả giết hắn anh cũng có thể! Nghĩ mà muốn bực mình. Vyl vẫn chẳng đụng một mi li mét gì vào cái bút
Cô San nhìn sang hai kẻ cứng đầu trước mặt. Cô thở nhẹ một cái rồi lên tiếng:
Nếu không viết thì ở nhà một tháng cho tôi!Khỏi cần tới lớp!Trước khi tôi đình chỉ thì phải gọi người nhà lên đây!Không tự gọi thì tôi sẽ gọi.Giờ thì mời hai cậu ra khỏi đây
* * *
Nhận được điện thoại của cô Hiệu trưởng, mẹ của Vyl vẫn đang rất bận với việc ở công ti. Và vẫn như mọi lần họp phụ huynh người đi thay luôn là anh quản lí! Ryo đã lâu không tới trường nên có chút lạ lẫm. Vì bình thường Vyl là người khá điềm tĩnh nên không phải lo mấy chuyện đánh đấm ấy. Giờ lại ra thế này, Ryo cũng thấy có chút ngờ ngợ nhưng mà chuyện này thực ra đã xảy ra một lần rồi!
Cậu chủ!! Sao cậu lại ra thế này hả?? Mấy hôm nay cậu sao vậy? Cứ đi gây chuyện là sao?
Anh không cần biết
Đừng nói với tôi là cậu lại đánh nhau với Kì Long
Vyl gật nhẹ đầu
Tôi sẽ bị trừ hết lương bổng vì cậu mất thôi.Cậu xuống phòng y tế đi rồi tôi sẽ tới sau

Khỏi cần – Vyl đáp
Cậu cố chấp vừa thôi – Ryo đánh mạnh vào tay Vyl
Thấy Vyl đau nên anh nhẹ nhàng trở lại :
Đau hả?!
Vyl không đáp
Này, cậu có sao không?! Tôi đánh đau lắm hả?!
Nghe tiếng cười của Kì Long đằng sau Vyl nhắc nhở Ryo:
Bảo anh khỏi cần lo rồi còn
Tôi không phải vì là công việc thì cũng chẳng thèm lo đâu thằng nhóc cố chấp
Vyl đẩy anh quản lí vào trong trước khi bị xấu hổ trước Kì Long. Cậu ta cứ nhìn anh với thái độ châm chọc làm người ta thật bực mà!
Kì Long đang đứng cười Vyl thì bị một cú đánh từ đằng sau. Anh ta quay lại giở giọng du côn:
Thằng nào dám đánh lén bản thiếu gia
Chưa kịp nói thêm đã bị ánh mắt của bố mình răn đe thì ra là bị bố mình đánh
Thằng bố thưa bản thiếu gia!
Sao bố lại đánh con ?
Vyl cúi nhẹ đầu chào bố Kì Long và rời đi!
Không đánh mày thì khen chắc! Một năm mà mày chưa tỉnh ra hả con trai.Bỏ cái tính hiếu thắng đi.Học võ là để phòng thân chứ không phải đi đánh đấm
Kì Long cúi đầu :
Bố lúc nào cũng trách con! Không phải cậu ta thì con cũng không. . .
Đừng đổ lỗi cho người khác. Mày toàn đi gây sự tứ phương. Không giấu được ta đâu mà cãi. Còn thêm lần nữa ta không có đứa con trai như mày đâu!Cái võ đường cũng không dành cho con đâu con trai !!
Con biết thưa bố
Dù thế nào cũng là con cái của mình. Thấy con mình đau trong lòng cha mẹ cũng chịu nỗi đau khôn xiết!!
Về nhà đi .Ta bảo mẹ con chuẩn bị thuốc bôi rồi! Khi nào ta về thì xử sau- Bố Kì Long ân cần
* * *
Puny buồn bã đi dạo một mình về sau khi giờ học kết thúc. Cô chẳng còn nghĩ gì đến xung quanh cứ đi như trước mắt chỉ toàn đường thẳng tít tắp không có đích. Chỉ biết đi . . . và đi
Ê! Có đúng là con bé kia không?
Đúng rồi!
Và một màn đêm đen kịt đã bao phủ hết tầm mắt cô bé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.