Bạn đang đọc Chàng Hoàng Tử Cải Trang: Chương 37
Chapter 37: Bởi vì anh đã nói như thế!
Khi Kibum và Changmin đến, Jaejoong đang ngồi trong lòng Yunho thì thầm gì đó, Jinho thì đang nói chuyện với bố anh ấy về một bài báo. Changmin chạy về phía Jaejoong: “Anh”
Jaejoong nhảy xuống chạy về phía Changmin: “Minnie anh rất nhớ em”
Changmin cười ngọt: “Em cũng rất nhớ anh”
Kibum: “Này, hai người tách nhau ra được không?”
Jaejoong khiêu khích nhìn Kibum: “Không”
Yunho bĩu môi: “Này, Changmin đến đây đi, anh cũng rất nhớ em”
Jaejoong lập tức chạy đến ôm Yunho, Kibum thấy vậy chỉ lắc đầu rồi đi đến ôm Changmin từ phía sau.
Đúng lúc này người làm đến thông báo: “Bữa trưa đã được chuẩn bị xong”
Mọi người đều đứng lên đi đến bàn ăn, Jaejoong ngồi trong lòng Yunho, Kibum ôm Changmin đang đỏ mặt, ông Kim và Jinho mỉm cười nhìn Jaejoong hạnh phúc trong lòng người yêu, họ đã không thấy cậu hạnh phúc như vậy lâu rồi.
Ở MỘT NƠI KHÁC:
Một chàng trai trẻ có mái tóc nâu, ánh nhìn sắc bén đang ăn tối và nghĩ thật tuyệt vời khi được tự do sau một thời gian dài bị giam trong một nhà tù dưới lòng đất.
Đột nhiên người bồi bàn đi tới đưa cho hắn ta một cái hộp: “Nó mới được gửi đến, họ nói hãy đưa nó cho anh khi anh gọi bữa trưa”
Siwan nói cám ơn rồi nhận cái hộp, không có tên người gửi, đó có thể là ai? Không ai biết hắn ta ở đây, họ chỉ biết một Daniel đầy quyền lực kinh tế khiến họ sợ hãi và kính trọng.
Hắn mở hộp ra, đôi mắt mở to vì bị shock khi hắn thấy bên trong hộp là bông hồng tẩm máu.
Hắn nhìn xung quanh hi vọng có thể tìm ra người gửi cái thứ chết tiệt này, à đúng vậy, hắn biết rõ ý nghĩa của bông hồng máu này…đó là cảnh báo đầu tiên về cái chết: bạn sẽ mất đi tất cả những gì bạn quý trọng.
Nhưng ai? Ai gửi cho hắn cái này? Chỉ có duy nhất ba người trên thế giới này biết về truyền thuyết đó mà vẫn còn sống, người gửi chắc chắn là một trong số đó! Một người là hắn, hai người còn lại là Kibum và cái gã đáng sợ…nỗi ám ảnh kinh hoàng của hắn Kim Heechul!
Heechul…thám tử đã báo với hắn hôm nay có một gã lạ mặt đã tới công ty nhà họ Kim nhưng đó có phải là anh ta không? Chuyện xảy ra ngày đó vẫn ám ảnh hắn…hắn hét to lên để chứng minh mình còn sống! Nếu đó không phải là Kibum thì hắn sẽ chết mất! Anh ta là người duy nhất trên Trái Đất này làm cho hắn thấy sợ hãi.
Hắn ta nhìn vào bông hoa hồng lẫn nữa thì thấy có gì đó bên dưới, đó là một tờ báo, hắn ta chậm rãi bỏ ra đọc.
MỘT ĐỨA TRẺ NĂM THÁNG TUỔI BỊ MỘT KẺ MÁU LẠNH GIẾT CHẾT
Hôm này một đứa trẻ năm tháng tuổi đã bị giết trên phố London, mẹ của cậu bé bị thương nặng do kẻ giết người đang lái xe cố chạy thoát khỏi cảnh sát thì đâm vào mẹ con họ.
Đứa trẻ đang bình yên ngủ trong vòng tay mẹ đã phải chịu một cú va chạm nặng nề, mẹ của cậu bé bị đâm văng ra xa, còn cậu bé bị văng ra thành cầu rơi xuống sông chết.
Cảnh sát không bắt được tên giết người máu lạnh, kẻ đã giết chết một doanh nhân người Hàn – Ông Kim, trước khi hắn chạy thoát và đâm vào hai mẹ con làm đứa trẻ năm tháng tuổi chết.
Hai tuần sau khi đứa bé chết, mẹ cậu bé đã tự tử bằng cách uống 20 viên thuốc hỗn hợp các loại khi ở nhà một mình, anh trai của bà đã phát hiện ra xác bà nằm trên sàn bếp sau khi đi thăm mộ cháu trai về…
Siwan không đọc tiếp nữa mà xé tờ báo ra thành từng mảnh nhỏ, hắn nhìn vào hộp thấy vẫn còn một tờ báo nữa, đó là báo mới có hình Daniel, bức hình gần đây nhất của hắn khi hắn mua một công ty tại Seoul, nhưng khuôn mặt đã bị cắt mất, phần cơ thể thì nhuốm đầy máu.
Siwan đánh rơi tờ báo xuống bàn, giờ thì hắn có thể khắng định chính là anh ta, Heechul đã trở lại Seoul, anh ta tới đây để trả thù, nếu hỏi ai biết Heechul có thể làm những gì thì hắn ta là rõ nhất.
Siwan vội đứng dậy trả tiền, hắn ta nhanh chóng rời khỏi nhà hàng trở về căn hộ nhỏ của mình…
TRỞ LẠI NHÀ CỦA KIBUM
Kibum ôm Changmin đang ngủ say giấc vào nhà, đi đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt xuống rồi phủ chăn lên cho Changmin. Sau đó anh nhẹ nhàng đi xuống uống nước, khi quay lên anh thấy một bóng người đang ngồi trong phòng khách.
Kibum vào phòng khách thì thấy Heechul đang thoải mái ngồi trên sofa uống caffe.
Kibum: “Làm thế nào mà cậu vào đây được?”
Heechul: “Vệ sĩ của cậu lười quá”
Kibum: “Giờ cậu đang uống café”
Heechul: “Tôi phải tự mình làm đấy chỉ vì cậu đã sa thải hầu hết nhân viên, còn những người làm thì đã ngủ hết mật rồi”
Kibum: “Đây là cái gì?”
Heechul: “Tôi phải nói với cậu điều này”
Kibum ngồi xuống cạnh Heechul: “Ok”
Heechul: “Bốn năm trước tên khốn đó có đi trượt tuyết phải không?”
Kibum gật đầu khẳng định.
Heechul: “Lần đó tôi đã thấy anh ta lừa cậu”
Kibum: “Cái gì?”
Heechul: “Khi mà cậu lên giường”
Kibum: “Sau đó?”
Heechul: “Tôi gọi hắn ra nói chuyện rồi đánh hắn bằng một chiếc gậy sắt, sau đó ném hắn vào trong tuyết”
Kibum: “Cậu đã làm gì cơ?”
Heechul: “Đúng vậy nhưng sau đó cậu đã tìm ra hắn rồi cứu cái mạng chó của hắn”
Kibum: “Nghĩ lại đáng ra tôi phải kệ hắn chết ở đó”
Heechul: “Đúng, cậu nên làm như vậy”
Kibum thở dài: “Vậy cậu nói chuyện này với tôi để làm gì?”
Heechul: “Tôi đã gửi cho hắn cảnh báo đầu tiên và giờ tôi có một kế hoạch nhỏ cho hắn”
Kibum: “Kế hoạch gì?”
Heechul: “Bí mật”
Kibum: “Vì sao?”
Heechul: “Vì tôi nói như vậy”
Kibum: “Nói cho tôi đi”
Heechul: “Không được”
Kibum: “Thôi được, nhưng cậu chắc nó sẽ hiệu quả chứ?”
Heechul: “Tất nhiên”
Kibum: “Vì sao”
Heechul: “Vì tôi nói như vậy”
Kibum: “Vậy sao cậu lại nói với tôi về cái kế hoạch chết tiệt của cậu mà lại không hé lộ chút nào”
Heechul: “Vì khi tiến hành kế hoạch này hắn sẽ đi theo cậu”
Kibum: “Cậu nói gì?”
Heechul: “Vì vậy bắt đầu từ sáng mai hãy cẩn thận đấy”
Kibum gật đầu.
Heechul đứng lên: “Ok, chuyện cần nói đã nói rồi, tôi đi đây”
Kibum cũng đứng lên gật đầu
Heechul: “Tôi biết lối ra rồi, hãy quay lại với người cậu yêu đi”
Kibum cười nhẹ.
Heechul: “À, còn cái này”
Kibum: “Cái gì vậy?”
Heechul: “Súng, giữ nó bên mình 24/7 nhé”
Kibum thở dài nhìn khẩu súng bằng bạc: “Tôi có đúng không đây?”
Heechul chỉ mỉm cười rồi rời khỏi đó.