Bạn đang đọc Chàng Hoàng Tử Cải Trang: Chương 32
Chapter 32:Chuyện công việc
Tôi đến phòng Kibum gõ cửa, sau một lúc Changmin đầy mệt mỏi ra mở cửa: “Oh, anh, có chuyện gì thế?”
Tôi: “Kibum có đây không?”
Changmin: “Có nhưng anh ấy đang ngủ”
Tôi: “Gọi anh ấy dậy đi, chuyện này rất quan trọng”
Changmin gật đầu rồi đi vào trong, sau vài phút Kibum mở cửa nhìn tôi: “Oh Jae, có chuyện gì vậy?
Tôi: “Về công việc, anh em gọi cho em nói nếu chúng ta và người chủ gia đình không thể quay về đúng lúc thì hàng nghìn người sẽ mất việc”
Kibum cau mày: “Chúng ta phải trở về ngay bây giờ”
Tôi gật đầu: “Yunie đang chuẩn bị xe, em sẽ gọi Yoosu”
Kibum gật đầu, quay lại phòng dọn đồ, còn tôi nhanh chóng chạy đến phòng Yoosu.
Yoochun mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi: “Chuyện về công việc, rất lớn…chúng ta phải về ngay”
Yoochun gật đầu: “Chúng mình dọn đồ xong ngay đây”
Tôi gật đầu chạy về phòng gói gém đồ đạc nhanh nhất có thể, sau năm phút mọi thứ đã được thu dọn xong, Yunie giúp tôi mang đồ ra xe, Kibum và Changmin đã ngồi trong xe, Yoochun và Junsu đang chạy sau chúng tôi.
Khi chúng tôi đã vào hết trong xe, Yoochun khởi động xe trở về Seoul, sau khoảng hai tiếng chúng tôi đã đến công ty nhà họ Kim; Kibum, Yunie và tôi chạy vào trong, Yoochun lái xe đưa Changmin và Junsu về nhà.
Ba chúng tôi chạy vào văn phòng của bố tôi, chúng tôi nhìn thấy anh trai tôi ở đó, tôi chạy về phía bố: “Bố, chuyện gì xảy ra vậy?”
Bố tôi: “Có một công ty mới thành lập, họ đang làm cho tất cả các công ty chống đồi họ phá sản, họ mua lại những công ty khác, sau đó giải thể công ty đó, sa thải hết nhân viên, giờ thì có vẻ như họ đang ngắm vào chúng ta!”
Tôi: “Nhưng công ty chúng ta mạnh nhất Hàn Quốc, họ không thể đụng đến chúng ta”
Bố tôi: “Họ bất chấp thủ đoạn, ví dụ như bắt cóc gia đình CEO, ép phải bán công ty cho họ”
Tôi nhìn Yunie một cách sợ hãi: “Yunie…”
Yunie ôm tôi: “Họ không thể động đến em được đâu, anh hứa”
Tôi gật đầu rồi nhìn anh trai tôi, anh ấy lo lắng nhìn chúng tôi rồi nhìn Kibum: “Anh xin lỗi, anh không muốn phá hỏng kỳ nghỉ của em nhưng…”
Kibum nhìn anh trai tôi: “Em cần phải ở đây”
Anh trai tôi: “Vì sao?”
Kibum nhìn tôi, tôi ngập ngừng: “Anh, hãy để anh ấy ở đây”
Bố tôi: “Không Jae, anh con đúng đấy, cậu ấy nên đi”
Kibum: “Oh, tôi lặp lại, người cần phải ở đây nhất chính là tôi”
Anh tôi tức giận đứng lên: “VÌ SAO?”
Kibum: “Vì tôi chính là người chủ gia đình chết tiệt kia, đó là lý do!”
Tất cả mọi người đều nhìn về Kibum, bố tôi: “Hãy chứng minh đi!”
Kibum đi về phía bố tôi cho bố tôi xem chiếc nhẫn: “Tôi đã trở thành người chủ gia đình từ ba năm trước”
Anh trai tôi: “Chuyện gì xảy ra với người chủ gia đình trước?”
Kibum: “Bố tôi bị giết ba năm trước ở Lodon, trước khi chết ông đã đưa cho tôi chiếc nhẫn này và bảo tôi trở về thay thế vị trí của ông”
Bố tôi: “Thế còn mẹ cậu?”
Tôi: “Đã chết rồi”
Bố tôi, anh tôi và Yunie nhìn tôi: “Con/ em biết chuyện này sao?”
Tôi gật đầu: “Kibum đã nói với con về công việc thực sự của Yunho, anh ấy bảo con làm việc ở đây…”
Bố tôi: “Và vậy là con quản lý công ty?”
Kibum: “Tôi có bằng MBA của trường tốt nhất London”
Anh trai tôi: “Vì sao cậu luôn giữ bí mật?”
Kibum: “Tôi cũng muốn những điều mà Jae muốn, một cuộc sống bình thường”
Tôi: “Chúng ta nên trở lại chuyện kia”
Bố tôi: “Chúng ta phải ngăn công ty đó lại trước khi họ mua công ty của chúng ta, họ đang thuyết phục những khách hàng của chúng ta mua hàng của họ rẻ hơn nửa giá so với chúng ta”
Kibum: “Ai là CEO của công ty đó?”
Anh trai tôi: “Ông Shim bỏ trốn đang điều hành công ty này ở nước ngoài, còn người điều hành trong nước là một gã tên Deniel”
Kibum: “Chúng ta có bức ảnh nào không?”
Bố tôi: “Có, có một bức ảnh trên báo”
Bố tôi đưa tờ báo cho Kibum, anh vừa nhìn thấy bức ảnh trên đó đã sợ hãi đánh rơi tờ báo, anh nhìn tôi: “Đó là Siwan!”
Tôi lay tay anh: “Anh chắc không?”
Kibum gật đầu.
Bố nhìn tôi: “Ai là Siwan?”
Kibum nhìn vào mắt bố tôi: “Anh ta đã từng là bạn trai tôi khi còn ở London, nhưng sau đó tôi phát hiện ra anh ta chỉ muốn tiền của bố tôi nên đã chia tay với anh ta, anh ta đến chỗ bố tôi muốn bố tôi giúp công ty của bố anh ta nhưng bố tôi từ chối, vì vậy anh ta đã giết bố tôi”
Những giọt nước mắt rơi trên má Kibum, anh nhìn bố tôi, bố tôi đứng lên: “Cậu chắc không?”
Kibum: “Sao tôi có thể quên gương mặt này, tôi chắc chắn 100%”
Anh trai tôi: “Vậy anh ta không bị bắt sao?”
Kibum: “Anh ta có, khi tôi rời London anh ta đang trong tù”
Bố tôi: “ Vậy sao giờ anh ta lại ở ngoài?”
Yunho: “Anh ta đáng nhẽ bị như vậy nhưng do không ai biết người chủ gia đình chết nên không ai biết anh ta giết ông ấy, đó là lý do anh ta vẫn tự do.”
Kibum: “Không lâu nữa đâu!”
Tôi: “Anh định làm gì”
Kibum: “Chiến đấu hết mình”
Bố tôi: “Bằng cách nào?”
Kibum: “Đầu tiên chúng ta phải đưa một số người quan trọng đến một nơi an toàn tránh anh ta bắt cóc”
Anh trai tôi: “Ví dụ ai?”
Kibum: “Changmin, Jaejoong, Yoochun, Junsu và bất cứ ai quan trọng”
Tôi: “Em sẽ không đi đâu!”
Yunie: “Oh em sẽ phải đi! Anh muốn em an toàn trong khi anh chiến đấu với họ!”
Tôi: “Nhưng…”
Bố tôi: “Không nhưng, Jae”
Tôi bắt đầu khóc: “Con không muốn đi….huhu….đừng bắt con đi….”
Yunie: “Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi, nhưng anh muốn chắc chắn rằng em an toàn”
Tôi túm lấy áo Yunie khóc: “Em không muôn…huhu…em muốn ở lại…huhu…Em sẽ nghe lời…huhu…em muốn ở bên anh…huhu…sẽ nghe theo anh…huhu…huhu…đừng bắt em đi”
Yunie buồn bã ôm chặt lấy tôi, Kibum thở dài, còn anh tôi thì lắc đầu, bố nhìn tôi nói: “Nhưng Jae…”
Tôi: “Đừng mà!”
Bố tôi thở dài: “Được rồi! Con phải luôn ở cạnh Yunho! Bố sẽ tìm ba người vệ sĩ bảo vệ con 24/7, con hiểu chứ?”
Tôi gật đầu: “Con sẽ làm mọi thứ miễn là được ở cạnh Yunie!”
Bố tôi cười: “Cả hai con cùng trở về ở biệt thự với chúng ta”
Tôi bĩu môi nhưng không nói gì, ít nhất tôi vẫn được ở cùng Yunie.
Bố tôi: “Ok, giờ thì quay lại làm việc thôi, trước tiên, Yunho hãy đưa xe đến chỗ các bạn của cháu, họ sẽ đi máy bay riêng của ta đến một nơi bí mật, không ai có thể tìm ra bọn họ”
Yunho gật đầu đi ra ngoài, tôi nhìn Kibum: “Anh sẽ nói thế nào với Changmin về chuyện này?”
Kibum: “Anh đã đưa vệ sĩ của anh đến bảo vệ cậu ấy, giờ anh đi nói với cậu ấy, anh hi vọng cậu ấy sẽ hiểu”
Tôi gật đầu, Kibum đi ra ngoài, bố tôi nhìn tôi nói: “Con ngồi xuống đây nghỉ ngơi chút đi”