Chàng Hoàng Tử Cải Trang

Chương 18


Bạn đang đọc Chàng Hoàng Tử Cải Trang: Chương 18

Chapter 18: Không thấy nữa… Học sinh mới
Yunho là trợ lý của anh trai tôi sao? Vậy là, những gì trước đây anh nói với tôi đều là dối trá sao? Kể cả việc Yunho nói rằng anh yêu tôi cũng vậy sao? Cũng là nói dối sao? Vậy nghĩa là hyung đã nhờ Yunho chăm sóc tôi? Đây chính là bí mật của anh ấy sao? Tôi là công việc mà Yunho phải làm? Nhiệm vụ của anh là chăm sóc tôi như một đứa trẻ? Phải, đó là cảm giác của tôi lúc này!!!
Anh trai tôi đứng dậy ngay lập tức: “Jae, đó là…”
Tôi nhìn anh với ánh mắt giận dữ: “Em không muốn nghe gì nữa hết!”
Tôi quay lưng lại và bước ra khỏi phòng, tất cả mọi người dường như bị sốc về những gì vừa xảy ra… Tôi đã không khóc… Tôi không thể cho phép nước mắt mình rơi xuống… Tôi không yêu đuối nhưng lúc này tôi cảm thấy thật đau đớn…
Dường như có bàn tay ai đó nắm lấy tay tôi và kéo lại, đó là Yunho: “Jae à, làm ơn để anh giải thích được không… đừng hiểu lầm, anh cầu xin em đấy! Mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, anh thật sự yêu em!”
Tôi đẩy Yunho ra mà không nói lời nào, quay lại, tôi bước vào thang máy và đóng cửa trước khi anh kịp chạy theo. Xuống tầng trệt, tôi bước ra khỏi thang máy, chỉ muốn ra khỏi đây càng nhanh càng tốt…
Tôi thấy một cái bóng trên sàn nhà, ngay trước mặt tôi, nhìn lên, tôi thấy hyung đứng đó thở hổn hển: “Nói chuyện đi Jae, làm ơn…”
Không chờ đợi anh nói hết câu, tôi đi qua và nhanh chóng bước ra khỏi tòa nhà nhưng ngay lúc đó, tôi nhìn thấy người quản gia già của ngài chủ gia đình…
Ông bước tới gần tôi và cúi đầu: “Ông chủ cho cậu cơ hội thứ hai để lựa chọn”
Và ông xòe lòng bàn tay ra, để lộ ra chiếc nhẫn bạc nằm trong đó. Một phút sau, tôi nghe thấy sau lưng mình có tiếng nói: “Jae, hãy nghe anh nói đã”

Là Yunho, giờ đây tiếng nói đó cũng làm tôi cảm thấy đau khổ, nó như nhát dao nhọn đâm vào trái tim tôi một lần nữa…
Tôi nhìn người quản gia già và nhắm mắt lại, tình yêu chỉ đem lại đau đớn cho tôi và hạnh phúc thì ngày càng mong manh… Tình yêu đó chỉ là giả dối, hơn nữa tôi có thể dùng cơ hội này để giúp Changmin nếu tôi nhận chiếc nhẫn, tuy rằng tôi không thể có được hạnh phúc, nhưng ít nhất, Changmin sẽ….
Tôi mở mắt và cầm chiếc nhẫn từ lòng bàn tay của người quản gia, đeo nó vào ngón tay mình. Chiếc nhẫn vừa khít hoàn toàn với tay tôi, tôi nhìn người quản gia: “Tôi muốn nói chuyện với ông ấy!”
“Bây giờ ông chủ đang bận, và cậu nên đến trường học đi”
Ông bước ra khỏi tòa nhà, còn tôi đi ngay phía sau. Anh trai tôi và Yunho cố gằng chạy theo nhưng đã bị một vệ sĩ chặn lại: “Xin lỗi, anh không thể đi theo cậu ấy!”
Người quản gia đứng trước chiếc xe mới và hiện đại nhìn tôi: “Đây là quà của cậu chủ”
Tôi nhìn ông và chiếc xe, nó thật tuyệt vời, thật hoàn hảo… Người quản gia đưa chìa khóa cho tôi:“Hãy lái xe cẩn thận!”
Tôi mỉm cười và cúi đầu chào: “Cảm ơn!”
Tôi vào trong chiếc xe và bắt đầu lái đi, nhưng không đến trường, tôi lái xe về nhà và sắp xếp đồ đạc. Tôi đặt 2 túi xách vào xe lái tới ngân hàng, tôi bước vào, hỏi các nhân viên để kiểm tra việc tài khoản của tôi còn bị phong tỏa hay không, và thật may là mọi thứ đã hoạt động tốt…
Tiếp tục lái xe tới trường học, trên đường đi, tôi gọi cho người tài xế cũ và hẹn gặp anh ta tại cổng trường. Đưa thẻ tín dụng của mình cho người tài xế, tôi nói: “Mua giúp tôi một căn nhà đẹp ở gần đây trong 1 tiếng nữa, trong xe của tôi có 2 túi đồ, nhờ người giúp việc chuẩn bị mọi thứ giúp tôi, và bất cứ điều gì xảy ra đều phải giữ bí mật với anh trai và ba tôi!”

Người lái xe bối rối, nhưng anh gật đầu, cúi xuống cầm thẻ tín dụng cùng 2 túi đồ của tôi. Sau đó, tôi bước vào lớp đã thấy Yunho ngồi đó.
Tôi nhìn giáo viên: “Em phải tới gặp bác sĩ…”
“Không sao, anh trai của em đã xin phép nhà trường rồi”
Tôi cau mày bước vào, nhưng không tới chỗ ngồi của tôi mà sang ngồi cạnh Changmin – người đang ngồi một mình… Yoochun, Junsu và Changmin nhìn tôi với vẻ lo lắng nhưng tôi không muốn nói chuyện với bất cứ ai, cố gắng phớt lờ cái nhìn của họ để tập trung vào bài giảng.
Một vài phút sau, chúng tôi nghe một tiếng gõ cửa lớp. Khi cánh cửa vừa mở ra, một chàng trai mặc đồng phục học sinh giống chúng tôi bước vào, đưa một tờ giấy cho giáo viên. “Mình là Kim Kibum, mình vừa mới chuyển tới đây, hi vọng chúng ta sẽ là bạn bè”
Anh chàng mới đến ngồi bên cạnh Yunho, trông cậu ta rất quen nhưng tôi không thể nhớ được đã gặp ở nơi nào đó, hai giờ sau, buổi học kết thúc và điện thoại của tôi reo, đó là người tài xế gọi để nói với tôi địa chỉ nhà mới.
Tôi nhìn Changmin: “Changmin à, anh muốn em về nhà và dọn dẹp đồ… chúng ta sẽ chuyển nhà”
Changmin muốn nói điều gì đó, nhưng bắt gặp cái nhìn kỳ lạ từ tôi, cậu chỉ gật đầu: “Vâng”
Tôi bước ra khỏi lớp với Changmin và vào bãi đậu xe: “Trời ơi, nó thật tuyệt đấy!”

Tôi mỉm cười: “Cảm ơn, bây giờ vào trong thôi!”
Changmin gật đầu và bước vào xe, tôi vội lái xe đi nhanh khi nhìn thấy Yunho bước về phía tôi…
Khi chúng tôi về đến căn hộ, Changmin chạy đi dọn đồ trong vài phút, cậu nhìn tôi: “Hyung, hôm nay em phải đi làm”
Tôi gật đầu: “Anh sẽ đưa em đi”
Tôi lái xe tới ngôi nhà mới, đó là một căn nhà hai tầng với một khu vườn nhỏ và một hồ bơi. Tôi đậu xe ở sân trước và cùng Changmin bước ra khỏi xe, người tài xế nói rằng đã để chìa khóa trong hộp thư.
Chúng tôi bước vào, ngôi nhà thật sự lớn và rộng rãi. Một phòng bếp với các dụng cụ mới, phòng khách rộng với chiếc sofa màu trắng, một chiếc tivi lớn và một bàn ăn lớn dành cho 6 người. Phòng tắm màu xanh đáng yêu.
Tầng hai có phòng ngủ của tôi và hai phòng dành cho khách. Mỗi phòng có một phòng tắm và ban công riêng…
Changmin mở to miệng thành hình chữ O khi cậu nhìn quanh nhà: “Hyung, làm sao anh đủ tiền mua một căn nhà lớn và chiếc xe sag trọng như vậy?”
Tôi mỉm cười: “Nó là của bạn anh, nhưng cậu ấy ra nước ngoài nên cho anh sử dụng. Bây giờ thì xếp đồ của em đi, anh sẽ nấu bữa trưa, ăn xong sẽ đưa em đi làm”
Changmin gật đầu, chạy lên tầng hai để lựa chọn một căn phòng, tôi thở dài, đây không phải là những gì tôi mong muốn… tất cả những gì tôi muốn là một cuộc sống bình thường nhưng bây giờ tôi lại muốn xa lánh họ … Tôi không quan tâm, dù là cuộc sống bình thường hoặc bất cứ điều gì khác, tôi sẽ không quay trở lại nhà ba và anh trai mình… Tôi không thể tha thứ cho họ vì đã gây ra quá nhiều tổn thương cho tôi … Người anh trai mà tôi nghĩ luôn luôn giúp đỡ tôi đã gửi trợ lý của mình để giám sát tôi giả vờ yêu tôi… Khoan đã! Vào đêm hôm đó, khi tôi kể với anh trai mình rằng tôi yêu Yunho… Sáng hôm sau, Yunho tự dưng thú nhận tình cảm … là vì hyung đã ép anh ấy? Hyung đã bắt anh ấy phải hành động như thể Yunho yêu tôi vậy…
Tôi cảm thấy như có thể chết ngay lập tức! Tôi thấy buồn nôn… Tôi chạy vào phòng tắm và cảm tưởng như đang nôn ra tất cả mọi thứ tôi đã ăn trong tuần vừa rồi…
Từ phòng tắm bước ra, tôi cảm thấy hơi chóng mặt. Không thể nấu ăn trong tình trạng như vậy, tôi lấy điện thoại gọi đồ ăn từ nhà hàng và ngồi xuống. Một lát sau, đồ ăn được mang đến, tôi và Changmin đều ngồi ăn trong im lặng.

Ăn xong, tôi lái xe chở Changmin tới nơi làm việc, nhìn xung quanh đường phố mà chẳng biết đi đâu… Lúc trước mỗi khi tôi cảm thấy buồn hoặc tức giận, tôi lại chạy tới phòng của anh trai và ngồi vào lòng, anh sẽ làm cho tôi một tách cacao nóng, nhưng lúc này… chính anh trai tôi lại là người làm tôi bị tổn thương, xấu hổ và giận dữ.
Đưa Changmin tới nơi làm việc, tôi quay xe lại đến thẳng nhà ông nội tôi. Nó đã bị bỏ không từ khi ông mất, trong vườn có một ngôi nhà trên cây mà chính tay ba đã làm cho tôi, đó là nơi mà tôi ở suốt cả mùa hè năm tôi lên 6 tuổi.
Tôi đi vào ngôi nhà trên cây và ngồi trong đó, hình ảnh của anh trai và tôi hiện ra rõ hơn bao giờ hết. Còn cả hình ảnh của mẹ – người tôi cần nhất trong lúc này. Bà đã chết lúc sinh ra tôi, chưa bao giờ tôi được nhìn thấy mẹ, mà chỉ được nhìn thấy bà qua những tấm ảnh, qua lời kể của ba và anh trai. Năm anh trai tôi lên 8 tuổi, mẹ tôi qua đời, bởi vậy anh đã có nhiều kỷ niệm với mẹ và tôi luôn ghen tị với anh vì điều đó.
Tôi ngồi bó gối, ôm lấy hai chân của mình, cuối cùng nước mắt đã rơi xuống, tôi khóc nức nở cho tới khi cảm thấy hai mắt nặng trĩu, cảm tưởng không thể mở mắt ra được…
TRONG GIẤC MƠ:
Tôi đang ở trong một căn phòng màu trắng, nền đất dưới sàn nhà thật mềm mại vuốt ve đôi chân trần của tôi. Tôi nhìn xuống, trông nó thật mềm mại và mịn trắng như một đám mây vậy…. Tôi đang ở đâu? Điều gì đã xảy ra với ngôi nhà trên cây rồi? Tôi đã chết sao?
Tôi nhìn xung quanh tìm kiếm xem còn ai khác không, nhưng dường như chỉ có một mình. Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy? Tôi sẽ gặp ba một lần nữa sao? Bạn bè của tôi thì sao? Và… anh ấy, dù anh là người làm tôi đau đớn nhất nhưng tôi vẫn không thể ngừng suy nghĩ về anh… Tôi sẽ được nhìn thấy đôi mắt màu nâu socola đó một lần nữa sao? Được nghe giọng nói của anh lần nữa sao? Liệu tôi…
Tôi bắt đầu cảm thấy lạnh, giống như cái lạnh trong trái tim đã dần dần lan rộng khắp cơ thể tôi. Tôi co ro run rẩy, nước mắt bắt đầu rơi, tôi cảm thấy như ngực mình đang bị đè bởi một tảng đá rất nặng.
Đột nhiên, trong tôi có một cảm giác ấm áp lạ lùng, vài giây sau, một vầng sáng màu trắng từ hư không xuất hiện ngay trước mặt tôi. Ánh sáng bắt đầu lan rộng ngày một lớn hơn, giúp tôi cảm thấy ấm dần lên và cái lạnh như đã bị xua đi đâu mất. Cảm giác nặng nề như bị đá chèn cũng biến mất, tôi đứng lên nhìn chăm chú vào quầng sáng đó, nó bắt đầu biến thành hình dạng giống con người, lát sau, một người trông rất thân quen nhìn tôi với đôi mắt đầu yêu thương.
Tôi không thể tin vào mắt mình: “Mẹ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.