Đọc truyện Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi – Chương 23: Kết thúc
Đăng ký kết hôn đã cầm, tiệc cưới cũng đã làm, Du
Nhiên chính thức thở thành con dâu nhà họ Khuất.
Chuyện nghiên cứu sinh đương nhiên là hỏng bét, cố
gắng lâu như vậy, bỗng nhiên bị chôn vùi vì tư lợi cá nhân của Khuất Vân, Du
Nhiên không phục, có chết cũng không phục.
Vì vậy, thừa dịp mang thai, Du Nhiên bắt đầu liều mạng
hành hạ Khuất Vân.
Mỗi ngày nằm trên sô pha, bắt Khuất Vân xoa bóp không
ngừng nghỉ trong ba tiếng đồng hồ.
Buổi tối vừa xem ti vi vừa gác chân lên đùi Khuất Vân,
bắt anh cắt móng chân, mài da cho mình.
Mua kịch bản của “Đại Minh cung từ” về, nhắm mắt nghe
Khuất Vân đọc thật chậm, thật biểu cảm, nếu không sẽ không để anh nói chuyện
với cục cưng.
Một giờ sáng đánh thức Khuất Vân dậy, nói cô muốn ăn
mấy món nướng ở sạp hàng bên ngoài trường học, đợi đến khi Khuất Vân mua về lại
không thèm cắn một miếng, nói không muốn ăn rồi tiếp tục ngủ.
…
Bất kể yêu cầu quá đáng gì, Khuất Vân đều đáp ứng mà
không chớp mắt lấy một cái.
Ngoại trừ một chuyện – anh vẫn không cho Du Nhiên nhìn
trai đẹp.
Chỉ cần Du Nhiên có dấu hiệu nhìn trai đẹp, anh lập
tức bịt mắt cô, năm phút sau mới buông ra, khi đó, ngay cả góc áo trai đẹp cũng
không thấy đâu nữa.
Hôm nay, Du Nhiên vác theo cái bụng tròn vo đi cùng
Khuất Vân tới siêu thị bên ngoài trường học mua đồ ăn – tháng Sáu, bạn học đều
đã tốt nghiệp ra trường, Du Nhiên cũng không cần trốn tránh nữa.
Tới trước giá để mì ăn liền, Du Nhiên dừng lại, xúc
động nói: “Nếu không có gói mì ăn liền này, em nghĩ chúng ta cũng sẽ không ở
bên nhau.”
“Chưa chắc, lúc đó em càn quấy không coi ai ra gì, tóm
lại vẫn cứ rơi vào tay tôi.” Khuất Vân nói.
Lời này vì sao giống như đang đối phó với kẻ thù giai
cấp thế này? Du Nhiên bỗng nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: “Đúng rồi, làm thế nào
anh lại biết dùng chiêu bác sĩ bảo cưới này?”
“Vưu Lâm dạy, có người nói cậu ta đã dùng chiêu này
khiến Đường Ung Tử an phận, từ đó về sau yên tâm làm bà Vưu.”
Thì ra là tại tên Vưu Lâm xấu xa này, Du Nhiên siết
nắm tay.
Đúng lúc này, khóe mắt Du Nhiên liếc thấy bóng của một
anh chàng đẹp trai, nước miếng còn chưa kịp tứa ra, trước mắt đã tối sầm –
Khuất Vân lại bịt mắt cô.
Hất tay anh ra, Du Nhiên không hài lòng: “Leo tường
chỉ là nói đùa thôi, cũng không phải sự thật, anh không thể có lòng tin vào em
một chút sao?”
“Có cho em cũng không dám trèo tường.” Khuất Vân đẩy
xe mua sắm đi về phía trước.
“Vậy vì sao không cho em nhìn trai đẹp?” Du Nhiên hỏi.
Khuất Vân tiếp tục đẩy xe đi về trước, bóng người cao
lớn thẳng tắp.
“Anh không nói em sẽ không đi.” Du Nhiên đứng tại chỗ,
bắt đầu chơi xấu.
Bước chân của Khuất Vân không ngừng, chỉ có một câu
nói nhẹ nhàng bay tới: “Nếu không để ý, ai quản em nhìn ai làm gì?”
Du Nhiên ngẩn người, một lát sau, khóe miệng chậm rãi
cong lên.
Nếu không để ý cô, hơi đâu rảnh rỗi quản cô có nhìn
trai đẹp hay không?
Khuất Vân đi cũng không nhanh, phụ nữ có thai là cô
hai ba bước đã có thể đuổi kịp.
Thật ra Du Nhiên cũng đã làm như vậy, cô khoác lấy tay
anh, chậm rãi đi về phía trước.
Nói thế nào nhỉ, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ chọn
phải một con thú, tuy khó đối phó, nhưng ít nhất… đây là con thú yêu cô và cô
cũng yêu.
Vậy là đủ rồi.
Nghĩ vậy, Du Nhiên ôm cánh tay Khuất Vân thật chặt.
Trở về, tiếp tục huấn luyện, hoặc là… bị huấn luyện.
Chuyện kể rằng, những ngày làm bạn với cầm thú, vui vẻ
vô cùng.