Đọc truyện Chàng Giảng Viên Cầm Thú Của Tôi – Chương 12: Dì cả cha*, thật sự tồn tại
*Dì cả mẹ dùng để chỉ nguyệt sự của con
gái, dì cả cha, ý bạn Du Nhiên là nguyệt sự của con trai. Orz!!!
Trước khi Khuất Vân nói ra câu nói kia, Du Nhiên nhất
định không hết hy vọng.
Vì vậy, cô nhờ tới sự giúp đỡ lớn mạnh của gái Diệp
bên cạnh, tốt xấu gì người ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ Đại Hùng tưởng chừng
bất khả thi kia.
“Cậu chỉ muốn nghe một câu như vậy?” Gái Diệp hỏi.
Du Nhiên nói với cậu ta, theo cái tính cách quái gở
kia của Khuất Vân, có thể nói ra nửa câu thôi đã đáng mừng lắm rồi.
“Vậy đơn giản thôi, cậu học tâm lý đúng là phí cơm.”
Gái Diệp cười nhạo.
Du Nhiên bảo cậu ta có khí H2S** thì
nhanh thả đi.
**Nói cách khác là có rắm thì nhanh đánh
= =”
Vì vậy, gái Diệp
thì thầm vạch kế hoạch bên tai Du Nhiên, phải làm thế này, thế này, sau đó,
khóe miệng Du Nhiên không nhịn được mà nhếch lên, cười như một con mèo trộm
tinh.
Ngày hôm sau, thứ Sáu, tại nhà Khuất Vân.
Du Nhiên ngồi trên sô pha, cùng Khuất Vân xem ti vi.
Không lâu sau, Khuất Vân lập tức phát hiện ra, hôm
nay, Du Nhiên rất không bình thường, ví dụ như…
“Khuất Vân, anh yêu cái đồng hồ đeo tay của anh chàng
kia không?” Du Nhiên hỏi.
“Bình thường.” Khuất Vân không để ý lắm.
“Rốt cuộc là yêu hay không yêu?” Du Nhiên cố chấp hỏi.
“Chỉ là một cái đồng hồ thôi, có cần đến mức yêu hay
không yêu không?” Khuất Vân hỏi.
“Em hỏi cái gì anh trả lời cái đấy không phải được rồi
sao? Bình thường luôn chữ chữ quý như vàng, hôm nay sao lại nhiều chuyện như
vậy? Một lần nữa, cái đồng hồ đeo tay của anh chàng trên ti vi, anh có yêu hay
không?” Dường như Du Nhiên đặc biệt cố chấp về vấn đề này.
Để tránh Du Nhiên lại quấy rầy hơn nữa, Khuất Vân cho
một đáp án: “Không yêu.”
Vừa dứt lời, da đầu nhói đau – Du Nhiên nhổ một sợi
tóc của anh vô cùng nhanh.
“Tôi có thể hỏi em đang làm gì không?” Khuất Vân hơi
nhướng mi mắt.
“Không có gì, em lại hỏi anh một câu nữa, đôi giày của
người đàn ông kia, anh có yêu không?” Du Nhiên không có ý định giải thích hành
động quái dị vừa rồi.
Làm bạn trai Du Nhiên một thời gian dài như vậy, Khuất
Vân rất hiểu tính cách thỉnh thoảng lại không bình thường của Du Nhiên – mỗi
khi cô bướng bỉnh, tốt nhất nên hành động theo tư duy của cô, nếu không sẽ bị
làm phiền đến chết.
Vì vậy, anh không trả lời thích, hoặc bình thường,
hoặc rất hợp phong cách của tôi, mà nói: “Yêu.”
“Thật ngoan.” Du Nhiên bóc một viên hạt dẻ cười, vui
vẻ tự mình đút vào trong miệng Khuất Vân.
“Vẫn là câu hỏi vừa rồi – em đang làm gì vậy?” Lông mi
Khuất Vân ánh lên một màu sắc nhu hòa, mỏng như cánh ve, trùm lên đôi mắt thâm
thúy, lúc này, cánh ve hé mở, anh bắt đầu nhìn kỹ cô bạn gái trước mặt.
“Không cần nhìn em như thế, nếu không em sẽ cho rằng
anh có ý đồ với em.” Du Nhiên khoát tay, tiếp tục chỉ vào ti vi: “Vậy cái váy
của cô gái kia, anh có yêu không?”
“Không yêu.” Khuất Vân nói.
Lại giống vừa rồi, anh vừa nói xong, tóc lại bị nhổ.
“Tuy tôi không đánh con gái, nhưng, bất cứ chuyện gì
cũng có ngoại lệ.” Khuất Vân nhẹ nhàng phun ra một câu uy hiếp.
“Đánh là thương, mắng là yêu, mỗi vết thương anh để
lại cho em, em sẽ coi nó là quà tặng tình yêu anh dành cho em.” Du Nhiên nói
cho có lệ, rồi lại tiếp tục chỉ vào màn hình ti vi hỏi: “Còn cái tủ kia thì
sao?”
“Yêu.”
Du Nhiên mặt mày rạng rỡ, lại bóc một hạt dẻ cười đút
vào trong miệng Khuất Vân.
Trả lời không yêu, sẽ nhổ một sợi tóc, hoặc cắn một
cái vào tay, trả lời yêu, sẽ được tự tay Du Nhiên đút cho một hạt dẻ.
Sau ba bốn lần, đáp án của Khuất Vân chỉ còn một.
“Yêu cái tủ lạnh này không?”
“Yêu.”
“Yêu nội thất của căn phòng kia không?”
“Yêu.”
“Yêu con chuột kia không?”
“Yêu.”
“Yêu con gián bị đánh dẹp lép kia không?”
“Yêu.”
“Yêu Phù Dung tỷ tỷ không?”
“…Yêu.”
Trải qua vô số lần thí nghiệm, cuối cùng Du Nhiên cũng
nói ra câu cô muốn hỏi nhất: “Yêu em không?”
Vốn tưởng rằng Khuất Vân sẽ không do dự nói “yêu”,
nhưng, đôi môi anh, chính là đôi môi xinh đẹp bóng loáng kia, vẫn mím chặt.
Du Nhiên phát hiện, thí nghiệm này đã thất bại.
“Em tính toán đủ đường, bày đủ trò, em đang thí nghiệm
trên người tôi?” Đôi mắt Khuất Vân hơi khép lại, đôi lông mi dày đậm che đi ánh
sáng trong mắt.
Du Nhiên ngừng thở, đúng vậy, Khuất Vân nói đúng, cô
đang thí nghệm trên người Khuất Vân, ép anh nói ra lời cô muốn nghe.
“Em coi tôi là chuột bạch?” Đôi mắt thanh nhã của
Khuất Vân hấp thu tất cả bóng tối xung quanh.
“Thật ra, trong phòng thí nghiệm, người ta cũng dùng
bồ câu và mèo nữa… Nói như vậy, anh có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?” Du
Nhiên nuốt nước miếng.
“Tôi thích mèo.” Khuất Vân nói: “Lại càng thích coi em
là mèo.”
“Vậy em làm mèo đi.” Du Nhiên mừng thầm, cho rằng
trọng tâm câu chuyện đã chậm rãi chuyển hướng.
Nhưng, sau đó, Khuất Vân mở cánh môi lạnh như băng nói
một câu: “Tốt.”
Nói xong, Khuất Vân lập tức túm cổ áo Du Nhiên, ném cô
ra ngoài cửa như một con mèo phạm lỗi.
Du Nhiên bò dậy từ mặt đất, vỗ vỗ bụi trên mông, lau
nước mắt, chạy thẳng về trường, tìm quân sư quạt mo gái Diệp tính toán.
Từ đó trở đi, Du Nhiên ghét nhất là nhà tâm lý học,
thứ hai là thí nghiệm.
Sau cuộc thi cấp sáu, rất nhanh đã tới cuộc thi cuối
kỳ, lúc này, Du Nhiên quyết định không nước đến chân mới nhảy, một ngày trước
kỳ thi mới ôn bài như trước nữa, ngược lại, cô rất chăm chỉ ôn tập, hy vọng lấy
được thành tích tốt.
Dù sao, hiện tại cô là bạn gái của thầy giáo, nếu thất
bại sẽ rất mất mặt.
Vì vậy Du Nhiên thu hồi tâm tình vui chơi, bắt đầu
chăm chỉ ôn tập, vốn định ôn tập tại nhà Khuất Vân, nhưng, bất hạnh là giữa hai
người có chút chuyện không vui.
Du Nhiên cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra, cô chỉ nhớ
lúc đó, mình ôn tập mệt mỏi, liền nằm trên đùi Khuất Vân nghỉ ngơi…
“Đúng rồi, sinh nhật của anh là ngày bao nhiêu?” Du
Nhiên bỗng nhớ tới chuyện này.
Cô không phát hiện ra, khi nghe câu hỏi này, giữa lông
mày Khuất Vân nổi lên một tầng nếp uốn kỳ quái: “Hỏi chuyện này làm gì?”
“Giữa bạn trai bạn gái, hỏi chuyện này là rất bình
thường.” Du Nhiên nói.
“Sinh nhật tôi qua rồi.” Khuất Vân nói.
“Rốt cuộc là ngày nào?” Du Nhiên khăng khăng hỏi.
“Không phải em đang ôn bài sao?” Giọng nói của Khuất
Vân rất nhẹ, nhưng trong đó lại có chút nghiêm nghị rất khó phát hiện, cảm giác
như đang đẩy người ta ra xa vạn dặm.
“Em hỏi một chút không được sao?!” Không khí có thể
truyền nhiễm, giọng điệu Du Nhiên cũng bắt đầu không hài lòng.
“Ngày mười bảy tháng Năm.” Khuất Vân nói xong lập tức
đứng dậy, tới phòng ăn, mở chai rượu vang, đổ vào chiếc ly chân dài.
Du Nhiên im lặng, nghe tiếng bình rượu hôn vào môi ly
rượu, nghe tiếng rượu hòa mình vào trong ly, vốn là những âm thanh rất cuồng nhiệt,
nhưng cô lại cảm thấy sự đụng chạm giữa thủy tinh với nhau, dù sao cũng thật
lạnh.
“Anh nói dối.” Du Nhiên ngồi trên tấm thảm cạnh sô
pha, nhẹ giọng lên án.
Khuất Vân ngồi cạnh bàn ăn, im lặng uống rượu.
Hai người cứ lẳng lặng ngồi như thế, bầu không khí
ngày càng giống nhiệt độ ngoài trời tháng Một, lạnh lẽo.
Du Nhiên không chịu nổi nữa, cô bỗng đứng dậy, đứng
cách Khuất Vân xa xa, nói: “Anh nói dối em, em đã xem chứng minh thư của anh,
là mười tám tháng Một!”
Khuất Vân không lên tiếng, tự rót rượu cho mình lần
nữa.
Chất lỏng màu đỏ, mang theo vẻ đẹp rực rỡ, chảy vào
trong chiếc ly trong suốt, lay động.
“Chỉ là ngày sinh nhật mà thôi, anh cần gì phải giấu
giếm như thế?” Du Nhiên chán chường.
“Chỉ là ngày sinh nhật thôi, em hà tất phải hỏi tới
cùng như thế?” Giọng nói của Khuất Vân giống như bị ngâm trong rượu lạnh.
Du Nhiên nghẹn lời, chỉ có thể ngẩn người nhìn anh.
Khuất Vân nhìn ly rượu, chất lỏng màu đỏ ánh vào đôi
mắt anh đều biến thành bóng tối vô biên, bóng tối trầm mặc: “Tôi đau đầu, hôm
nay không đưa em về được.”
Đây là… lệnh đuổi khách phải không, Du Nhiên lấy lại
tinh thần, không nói một câu, trực tiếp bỏ đi.
Trong phòng, Khuất Vân vẫn nhìn ly rượu.
Ba phút sau, tiếng mở khóa vang lên, cửa mở, Du Nhiên
xuất hiện trước cửa lần thứ hai.
“Xin lỗi, quên không sập cửa.”
Nói xong, Du Nhiên đóng cửa thật mạnh, “rầm” một
tiếng, khiến ly rượu trên bàn vốn tĩnh lặng cũng phải thoáng rung lên.
Sập cửa xong, Du Nhiên bỏ đi một mạch.
Từ ngày đó, Du Nhiên không liên lạc với Khuất Vân nữa.
Chủ yếu là vì quá mất mặt, tuy từ giây đầu tiên sau
khi bất ngờ thốt ra câu “hai chúng ta hẹn hò đi” kia, Du Nhiên đã chuẩn bị để
trường kỳ kháng chiến, nhưng lần này Khuất Vân quả thật quá đáng.
Thân là bạn gái của anh, lại ngay cả tư cách quan tâm
đến sinh nhật anh cũng không có, nghĩ tới lại khiến Du Nhiên muốn băm vằm Khuất
Vân ra thành cám.
Lần này, nhất định không thể đầu hàng trước, Du Nhiên
nói với chính mình.
Vì vậy, cô lợi dụng cuộc thi cuối kỳ này, chỉ cần có
thời gian rảnh rỗi sẽ tới phòng tự học, đặt toàn bộ tâm trí vào bài vở, tạm
thời quên đi Khuất Vân.
Cái tính cách thối hoắc, không tức không được của
Khuất Vân kia, sau lần cãi vã đó, thằng nhãi này căn bản không gọi điện tới,
chọc giận Du Nhiên mua thẻ điện thoại mới, hai giờ mỗi đêm nháy máy quấy rầy
anh.
Khuất Vân không tới, nhưng Cổ Thừa Viễn tới.
Anh ta chặn đường Du Nhiên trên con đường đầy bóng cây
trong vườn trường, mặc Âu phục, thân thể đã trải qua huấn luyện của quân đội,
cao lớn mạnh mẽ, đứng trong đám người, chỉ cần tự nhiên đã nổi bật, toàn thân
trên dưới anh ta tỏa ra vẻ tuấn tú nhưng cứng nhắc.
Lông mi như một thanh kiếm đẹp đẽ, sắc bén.
Độ cong của chiếc mũi liền mạch, lưu loát, không có
bất cứ thứ gì ngăn trở, một đường cong hoàn mỹ nhất trên thế gian, nhưng cũng
vì quá cao thẳng mà tạo nên khoảng cách.
Bờ môi kiên nghị, gợi cảm, khi không cười, lúc nào
cũng nghiêm nghị lạnh lùng, khi cười, sẽ tuyệt đối hấp dẫn – sự hấp dẫn không
ai cưỡng lại được.
Đường nét gương mặt rõ ràng, trên cằm có một chỗ trũng
nho nhỏ, chứa đựng sự kiên quyết và sâu thẳm.
Còn đôi mắt kia, thật lạnh, giống như trên đó có một
lớp băng mỏng.
Khi đó là thời gian tan học, con đường kia có rất
nhiều người qua lại, Cổ Thừa Viễn nổi bật như vậy tất nhiên khiến cho rất nhiều
nữ sinh để mắt.
Du Nhiên đành vội vàng dẫn anh ta tới một nhà hàng bít
tết bên ngoài khuôn viên nhà trường.
“Lần này, lại là chuyện gì?” Tùy tiện gọi một miếng
bít tết, Du Nhiên không có tâm trạng nói chuyện, trực tiếp đặt câu hỏi.
“Nếu chỉ muốn đến thăm em thì sao?” Cổ Thừa Viễn mỉm
cười, khóe miệng giống như một sợi tơ, quấn chặt trái tim người ta.
“Xin lỗi, gần đây tôi rất bận.” Lời nói của Du Nhiên
cố gắng không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
“Anh biết, đợt trước em bận rộn thi cấp sáu nên mới
không quấy rầy em.” Cổ Thừa Viễn rót rượu vang cho Du Nhiên, hơi nghiêng đầu,
tóc mai được chăm chút cẩn thận im lặng tỏa ra hương vị đàn ông.
Còn muốn tôi phải cảm ơn anh hay sao? Du Nhiên cười
mỉa trong lòng, nhưng không nói ra.
Lúc này, bít tết nướng tiêu đen Du Nhiên gọi đã được
đưa lên, cô cầm lấy dao nĩa, cúi đầu, chuẩn bị vùi đầu ăn, tránh phải nói
chuyện với Cổ Thừa Viễn.
Nhưng trong tầm mắt bỗng xuất hiện một hộp đồ trang
sức tinh xảo, giọng nói của Cổ Thừa Viễn cũng theo đó vang lên: “Nghe mẹ nói,
em đã qua cấp sáu, đây là quà chúc mừng.”
“Giữa tháng ba mới có kết quả, thế sự khó lường, ai
biết có qua hay không.” Du Nhiên cúi đầu, không có hứng thú với món quà của Cổ
Thừa Viễn.
Cổ Thừa Viễn cũng không miễn cường, tự mở hộp ra, bên
trong là một chiếc cặp tóc Chanel tạo hình hoạt hình, bên trên là chiếc xe buýt
nho nhỏ màu hồng nhạt xếp một đóa hoa Trà, nhìn có vẻ vừa sáng tạo vừa ngây
thơ.
“Thích không?” Cổ Thừa Viễn hỏi.
Trước khi cái hộp mở ra, Du Nhiên đã biết món quà này
nhất định sẽ hợp ý cô, bởi vì Cổ Thừa Viễn biết rất rõ sở thích của cô.
Du Nhiên sẽ rất thỏa mãn nhận món quà này – nếu người
tặng không phải Cổ Thừa Viễn.
Thấy Du Nhiên không phản ứng, Cổ Thừa Viễn không xấu
hổ, cũng không tức giận, giống như biết trước phản ứng của Du Nhiên, anh ta chỉ
đẩy chiếc hộp trang sức lại gần Du Nhiên: “Dù không thích cũng nhận lấy đi, coi
như nhận tấm lòng cũng được.”
Sau đó, Cổ Thừa Viễn bắt đầu nói chuyện phiếm.
Du Nhiên vùi đầu ăn thịt bò, hạ quyết tâm không nói
chuyện với anh ta, ăn xong sẽ đi.
“Hôm qua, anh lên diễn đàn trường em, phát hiện mấy
bài viết thật thú vị về em và một nam sinh tên Long Tường.” Trong giọng nói Cổ
Thừa Viễn có sự trầm thấp, nhẵn mịn.
Du Nhiên không lên tiếng, im lặng quan sát, trong tiềm
thức, cô muốn khiến Cổ Thừa Viễn hiểu lầm Tiểu Tân là bạn trai cô,thứ nhất có
thể bảo vệ Khuất Vân, thứ hai có thể lợi dụng anh ta báo thù vụ bóng rổ giết
người lần trước.
“Nhìn qua, có vẻ quan hệ giữa em và cậu ta không bình
thường.” Cổ Thừa Viễn tiếp tục nói.
Du Nhiên mừng thầm trong lòng, hy vọng Cổ Thừa Viễn
phát huy trí tưởng tượng càng xa càng tốt, cố gắng nghĩ quan hệ giữa cô và Tiểu
Tân vào tình huống xấu nhất.
Nhưng câu nói tiếp theo của Cổ Thừa Viễn khiến cô thất
vọng: “Nhưng theo anh thấy, cậu ta không phải người kia.”
Người kia, đương nhiên ám chỉ bạn trai Du Nhiên.
Ăn phải quả dưa bở, Du Nhiên bắt đầu có chút tức giận,
càng chắc chắn ý định sẽ không nói chuyện với Cổ Thừa Viễn trong đầu.
Nhưng rất nhanh, cô đã bị đánh bại, bởi vì Cổ Thừa
Viễn lơ đãng, hoặc giả vờ lơ đãng hỏi một câu: “Nghe nói, Khuất Vân là thầy
giáo của em?”
Nghe đến cái tên này, suýt chút nữa Du Nhiên đã đánh
rơi cái dĩa đang cầm trên tay xuống đất.
Dù sao cũng đã biết Cổ Thừa Viễn nhiều năm, giác quan
thứ sáu của Du Nhiên nói cho cô biết, những lời này của Cổ Thừa Viễn không chỉ
có mục đích, thậm chí còn là nguyên nhân chính khiến anh ta đến đây hôm nay.
Du Nhiên ăn chậm lại – ăn quá no, não thiếu dưỡng khí,
sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến trí lực, mà hiện giờ là lúc cô cần vận dụng tất
cả tế bào não để đối phó với Cổ Thừa Viễn.
“Khuất Vân, thầy Khuất? Đúng vậy, anh ta là thầy giáo
quản lý khóa chúng tôi.” Giọng điệu của Du Nhiên thật bình thường.
“Vậy, vì sao lần trước anh đưa em về trường, em có vẻ
hoàn toàn không nhận ra cậu ta? Hay là…” Cổ Thừa Viễn nói chậm lại: “Ở trước
mặt anh, em mới không nhận ra cậu ta?”
Du Nhiên căng thẳng trong lòng, xác nhận Cổ Thừa Viễn
đã nghi ngờ quan hệ giữa cô và Khuất Vân, cô lặng lẽ suy nghĩ, nói ra một câu
nửa thật nửa giả: “Bời vì tôi ghét anh ta.”
“À.” Trong giọng nói Cổ Thừa Viễn mang theo vẻ dò xét,
anh ta đang đánh giá lời nói của Du Nhiên.
Du Nhiên vốn định tiếp tục giải thích, lời vừa ra đến
miệng, cô lập tức tỉnh táo lại, lấy lại vẻ hờ hững vừa rồi, tiếp tục ăn tảng
thịt bò.
Quá mức vội vàng ngược lại sẽ khiến Cổ Thừa Viễn sinh
nghi.
Trên bàn ăn của hai người xuất hiện sự im lặng trong
chốc lát, chỉ còn lại tiếng dao nĩa.
Một lúc sau, Cổ Thừa Viễn mới tiếp tục đặt câu hỏi:
“Vì sao, em lại ghét cậu ta?”
“Anh nên hỏi, vì sao anh ta lại ghét tôi.” Du Nhiên cố
ý hừ lạnh một tiếng.
“Thái độ của cậu ta với em không tốt?” Cổ Thừa Viễn
hỏi.
“Tôi luôn muốn hỏi một chuyện.” Du Nhiên lần đầu tiên
ngẩng đầu lên, nhìn Cổ Thừa Viễn: “Có phải anh và Khuất Vân kia từng có tranh
chấp hay không?”
“Vì sao lại hỏi như vậy?” Cổ Thừa Viễn nhìn Du Nhiên,
Trong mắt giống như tràn ngập sương mù vùng hoang vu, lúc này nhìn có vẻ im
ắng, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó nguy hiểm nhảy ra.
Du Nhiên cầm thẳng con dao trong tay lên một chút, đây
là một động tác phòng vệ trong vô thức, cô chưa bao giờ thôi đề phòng Cổ Thưà
Viễn, nhưng vẫn duy trì giọng nói như vừa rồi: “Không biết có phải ảo giác của
tôi hay không, sau khi biết quan hệ của anh và tôi, anh ta bắt đầu nhằm vào
tôi.”
“Có chuyện này sao?” Cổ Thừa Viễn dùng vẻ mặt nghiêm
trọng, chính là thứ sương mù dày đặc nặng nề, nhưng như vậy cũng không có nghĩa
anh ta tin lời nói của Du Nhiên.
Du Nhiên tiếp tục cố gắng: “Kỳ trước tôi thi trượt
chính là có một phần công lao của anh ta.”
“Nếu nói vậy…” Cổ Thừa Viễn mỉm cười: “Chính là anh
hại em… Giữa anh và cậu ta, quả thật có chút tranh cãi nho nhỏ.”
Du Nhiên nhíu mày, cô vốn chỉ bịa ra chuyện này thôi,
không ngờ lại là sự thật.
Giữa Khuất Vân và Cổ Thừa Viễn từng có tranh chấp? Vì
sao Khuất Vân không nói cho cô biết chuyện này?
Chỉ là, Du Nhiên cẩn thận suy nghĩ một chút, tên khốn
Khuất Vân này ngay cả sinh nhật cũng nói dối cô, giấu giếm chuyện này cũng
chẳng có gì kỳ quái.
Nhưng hiện giờ không phải lúc để nghĩ đến chuyện khác,
đối mặt với ánh mắt nhìn thẳng của Cổ Thừa Viễn, Du Nhiên nhếch một bên khóe
miệng lên, giọng nói mang theo sự châm chọc: “Quen rồi, anh hại tôi cũng chẳng
phải một lần này.”
“Vậy đi, anh gọi điện nói với cậu ta vài câu, bảo cậu
ta đừng làm khó em.” Nói xong, Cổ Thừa Viễn cầm lấy điện thoại, gọi thẳng cho
Khuất Vân.
Lúc này, lưng Du Nhiên toát ra một tầng mồ hôi lạnh –
Cổ Thừa Viễn tính toán thật chặt chẽ, ngay cả số điện thoại của Khuất Vân cũng
lấy được rồi, xem ra hôm nay đã được lên kế hoạch từ trước.
Nghe Cổ Thừa Viễn nói chuyện với Khuất Vân, bàn tay
cầm dao nĩa của Du Nhiên ướt đẫm.
“Khuất Vân phải không? Tôi là Cổ Thừa Viễn.”
“Cậu chưa quên tôi chứ?”
“Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là tôi vừa đi cùng
em gái tôi, tôi nghĩ cậu hẳn biết con bé là ai chứ, con bé nói với tôi một
chuyện. Con bé nói… cậu ức hiếp con bé?”
“Vậy sao? Tôi cũng nghĩ con bé hiểu lầm, nhưng xét đến
tranh chấp trước kia của chúng ta…”
“Sao, đó là chuyện gì à?… Thật ra cũng đã lâu, tôi
biết chúng ta hẳn đã quên chuyện đó rồi.”
“Rốt cuộc tôi muốn nói chuyện gì à, là thế này, Du Nhiên
là em gái duy nhất của tôi… Tôi không muốn con bé bị một chút tổn thương nào.”
“Vì vậy… phiền cậu để mắt đến con bé một chút, ngày
khác tôi sẽ tới tận nhà cảm ơn.”
Giọng điệu của Cổ Thừa Viễn giống như đang nói chuyện
phiếm với bạn bè thân thiết, nhưng Du Nhiên lại cảm thấy mọi chuyện không chỉ
đơn giản như vậy.
Không phải chỉ đơn giản như vậy.
Chờ Cổ Thừa Viễn đặt điện thoại xuống, Du Nhiên không
kìm chế được, tò mò hỏi: “Rốt cuộc giữa anh và anh ta đã xảy ra chuyện gì?”
“Tuổi trẻ, thích hành động theo cảm tính, hai người
nhìn nhau không vừa mắt nên khắc khẩu vài lần, không có gì.” Cổ Thừa Viễn thờ ơ
cho qua chuyện.
Du Nhiên hoài nghi những lời này.
“Nhưng chính em cũng đừng chọc vào cậu ta thì hơn.” Cổ
Thừa Viễn nói.
“Ừ.” Du Nhiên không yên lòng đáp lời, trong đầu bỗng
nổi lên một ý nghĩ.
Nếu Cổ Thừa Viễn thật sự biết, vậy… để Khuất Vân nếm
chút đau khổ cũng tốt, ha ha.
Thật ra, hiện giờ cả hai người đều từng có tranh chấp
với cô, xem bọn họ tàn sát lẫn nhau cũng là một thú vui.
Nhưng nhớ lại nụ hôn đêm đó của Khuất Vân, nụ hôn hàm
chứa vị bạc hà đó, tim Du Nhiên lại mềm xuống.
Cô thở dài một tiếng trong lòng – quên đi, Khuất Vân,
tha cho anh một lần.
Cơm nước xong, Du Nhiên cầm lấy sách vở của mình, mượn
cớ ôn tập để bỏ đi.
“Ngay cả một chút thời gian cũng không dành ra được?”
Cổ Thừa Viễn hỏi.
“Tôi nghĩ, anh hẳn là biết lời tôi vừa nói chỉ là một
cái cớ chứ.” Du Nhiên chọn cách thẳng thắn, bởi vì cô không cần khách sáo với
Cổ Thừa Viễn.
“Cho anh đường lui, anh lại không lui, như vậy dường
như anh thật không biết điều rồi.” Giọng nói Cổ Thừa Viễn bỗng buồn bã, lại
xuất hiện vẻ khàn khàn đầy dịu dàng: “Nhưng cứ nhìn em đi như vậy, anh thật sự
không cam lòng.”
Du Nhiên nhìn xe cộ trên đường, nói: “Cổ Thừa Viễn,
anh không thể chèn ép tôi như thế.”
Tiếng nói nhẹ đến mức giống như bị chôn vùi trong bụi
bặm, chiếc cằm cương nghị của Cổ Thừa Viễn cứng lại.
“Tôi không ầm ĩ, tôi không náo loạn, tôi không oán
giận, tôi không trả thù, cũng không có nghĩa là tôi sẽ đứng im tiếp nhận lễ rửa
tội cho sự hận thù của anh lần nữa.” Trong mắt Du Nhiên thấp thoáng nhoáng lên
những cái bóng ở phía xa, chạy qua rất nhanh, giống như những mảnh ký ức vô
tận: “Một lần đó, là quá đủ rồi.”
“Em không quên.” Cổ Thừa Viễn nhìn cô, ánh mắt như
nước: “Quá khứ của chúng ta.”
Anh ta là một người đàn ông tuấn tú nhưng lạnh lùng,
đối với Du Nhiên, nước trong đôi mắt anh ta, chính là nước tan ra từ tuyết.
Du Nhiên lắc đầu, thong thả nói: “Anh vĩnh viễn sẽ không
hiểu lúc đó tôi đã trải qua những gì, anh vĩnh viễn sẽ không hiểu.”
Du Nhiên thông minh hơn chuột bạch, vì vậy, cô sẽ
không bị điện giật hai lần ở cùng một chỗ trong mê cung, cho dù bỏ đói cô mười
năm, cho dù trước mặt là miếng pho mát thơm lừng, cô cũng sẽ kiên định dừng
bước.
“Tôi không biết trước đây rốt cuộc bố mẹ đã làm chuyện
gì, khiến anh bị tổn thương, tôi rất xin lỗi… Nhưng, một năm đó, tôi đã nhận
lấy sự trả thù của anh, tôi nghĩ, thứ phải trả tôi đã trả rồi, tôi không còn nợ
anh thứ gì nữa.” Du Nhiên nhìn Cổ Thừa Viễn, ánh mắt thật thanh thản: “Vì vậy,
nếu anh lại làm chuyện gì tổn thương tôi, hoặc người nhà tôi… tôi sẽ không để
yên cho anh thích làm gì thì làm đâu.”
Tuyên bố xong câu nói quan trọng nhất, Du Nhiên quyết
định bỏ đi.
Nhưng đang lúc cô cất bước, Cổ Thừa Viễn giữ lấy cánh
tay cô, giọng nói của anh ta lạnh băng, mang theo sự độc đoán: “Chia tay với
người kia, sau đó… quay lại.”
“Anh cho rằng chuyện này có khả năng sao?” Du Nhiên
nhếch khóe miệng, nhưng không cười, bởi vì không cần thiết phải cười.
“Anh sẽ không bỏ qua cho hắn, và cả… em.” Cổ Thừa Viễn
giống như đang phát lời thề.
Du Nhiên bỗng dùng chút lực, giật cánh tay ra khỏi tay
Cổ Thừa Viễn. Cô bước về phía trước ba bước, cách ra một khoảng với Cổ Thừa
Viễn.
Sau đó, cô xoay người, nhìn Cổ Thừa Viễn, khẽ nghiêng
đầu, mỉm cười nói: “Còn tôi sẽ hạnh phúc với anh ấy cho anh xem.”
Nụ cười của Du Nhiên thật ấm áp, dịu dàng, giống như
hoa cúc vừa chớm nở trong gió xuân, có vẻ yếu ớt trong trẻo, đồng thời cũng đã
có vẻ cứng cỏi vô hình.
Cổ Thừa Viễn bị nụ cười này găm cứng tại chỗ, khi lấy
lại tinh thần thì Du Nhiên đã chạy vào cổng trường.
Du Nhiên nói, cô sẽ hạnh phúc bên Khuất Vân cho Cổ
Thừa Viễn xem.
Nhưng xét thấy hai đương sự đang có mâu thuẫn, tạm
thời không chế tạo được bất cứ loại hạnh phúc nào, Du Nhiên quyết định dựa theo
kế hoạch ban đầu, dồn hết tâm trí cho ôn tập.
Lịch thi lần này sắp xếp rất kín, hầu như mỗi ngày đều
có môn thi, bảy ngày đó, ngay cả thời gian cắn hạt dưa Du Nhiên cũng không có,
vì vậy cô chỉ nhớ tới Khuất Vân một lần.
Là trong WC, vì cô muốn dùng mùi hôi hun chết Khuất
Vân.
Cuộc thi như thả bom oanh tạc, bùm bùm ầm ầm ù ù, rất
nhanh đã trôi qua, sau đó, mọi người bắt đầu chuẩn bị về nhà nghỉ đông và đón
năm mới.
Trái tim Du Nhiên lại không giống như những lần trước,
vội vã bay về nhà, mà nó đã ở lại với Khuất Vân.
Không có lấy một tin nhắn, gã đàn ông đáng chết này.
Du nhiên không hiểu nổi nữa, người nên tức giận là cô
mới đúng, vì sao Khuất Vân lại giống người bị chọc giận như vậy?
“Tớ nghĩ, rốt cuộc hai người cũng chia tay rồi.” Hết
lần này tới lần khác, gái Diệp thật không biết nể mặt: “Khuất Vân hẳn đã đến
với cô nàng ở quán cà phê lần trước rồi.”
Du Nhiên vừa thu dọn hành lý vừa nghiến răng, khiến
cho trên thái dương xuất hiện một đường gân xanh.
“Mạch máu trên đầu cậu giống con giun.” Gái Diệp nhắc
nhở.
“Không liên quan đến cậu.”
“Tớ chỉ muốn nói, điều này có lẽ báo trước cuộc đời
sau này của cậu.”
“Có ý gì?”
“Giun là loài lưỡng tính, cậu có thể học tập nó, không
cần tìm đối tượng nữa, cứ cô đơn qua ngày đi.”
“…”
Thật sự không muốn biến thành giun, Du Nhiên đành ở
lại cuối cùng, hy vọng Khuất Vân có thể nghĩ thông suốt, chủ động đến tìm mình.
Nhưng đợi đến khi toàn bộ ký túc xá đã đi gần hết, vẫn
không thấy bóng dáng Khuất Vân đâu.
Du Nhiên nổi giận, nhấc hành lý, bỏ về nhà.
Khi cầm hành lý ngồi ở trạm xe buýt để ra ga, gái Diệp
lại gọi điện tới.
Là gọi tới để mật báo: “Tớ nhìn thấy Khuất Vân đi dạo
phố với một cô em.”
Du Nhiên suýt chút nữa đứng bật dậy: “Thật không?!”
Gái Diệp rất bình tĩnh trả lời: “Giả đấy.”
Du Nhiên: “…”
Sau khi mắng gái Diệp như tát nước, Du Nhiên để điện
thoại vào trong túi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ xe buýt dừng lại tại
một trạm xe, cô lấy điện thoại ra một lần nữa.
Trên màn hình hiện ra hôm nay là ngày mười tám tháng
Một.
Chính là, sinh nhật của Khuất Vân.
Lần này, Du Nhiên thật sự đứng dậy từ chỗ ngồi – không
thể cứ về nhà như thế, cô muốn đi tìm Khuất Vân cãi nhau.
Du Nhiên như cưỡi bánh xe lửa, dùng một khoảng thời
gian không thể tưởng được, đi tới trước cửa nhà Khuất Vân.
Sau hai phút sử dụng “thiên
mã Lưu Tinh quyền”***, cuối cùng cũng mở cửa ra, Du Nhiên uống một ngụm
nước khoáng, quay sang mắng Khuất Vân: “Khuất Vân, anh nói rõ ràng cho tôi, Lý
Du Nhiên tôi rốt cuộc có chỗ nào không xứng vào anh, tuy tôi không phải đẹp
nhất, nhưng mũi ra mũi, mắt ra mắt, không có cái nào sai vị trí; tuy cup của
tôi không lớn, nhưng cũng có mông có ngực; tuy tâm địa tôi không tính là thiện
lương, nhưng thấy ăn xin cũng cho tiền, thấy người già cũng dắt họ qua đường;
tuy tay nghề nấu ăn không tính là cao siêu, nhưng còn tốt hơn loại người nấu
cháy cả nồi như anh. Anh nói xem, rốt cuộc tôi có chỗ nào không xứng với anh,
cả ngày anh làm ra vẻ muốn sống muốn chết, chỉ hỏi sinh nhật của anh thôi đã
bày ra bản mặt thối hoắc như thế, dì cả cha nhà anh tới, hay là…”
*** Thiên mã Lưu Tinh quyền_Pegasus
Meteor Fist
Trong bụng Du Nhiên còn chuẩn bị cả nghìn cả vạn câu
mắng, nhưng tất cả đều nói không nên lời.
Bởi vì môi của cô, bị chặn lại.
Bị môi của Khuất Vân, chặn lại.
Du Nhiên trợn trừng mắt, nhìn gương mặt tuấn tú của
Khuất Vân gần trong gang tấc, cuối cùng cũng hiểu ra, cô đã đoán đúng.
Đây là bài học thứ mười hai mà Khuất Vân
dạy cho Du Nhiên – dì cả cha, thật sự tồn tại.