Bạn đang đọc Chàng Đại Gia Kiêu Ngạo – Chương 36
Chap 34:
Siết chặc bàn tay..ánh mắt dõi theo bước chạy của nó…Tuấn như 1 tên bẻ mặt tại cái chốn này…cậu ta ko dễ dàng từ bỏ đâu.Nếu nó nghĩ nó ko nói thì Tuấn cũng co thể nói hộ mà…
“Xin lỗi tất cả wý vị!Có lẽ vợ sắp cưới của tôi wá bất ngờ nên hơi wá xúc động….!!!”-Tuấn cười tươi nhìn tất cả,cậu ta giỏi đóng kịch..nên vừa nói xong ai cũng cạn ly chúc mừng..tuy ko có mặt nó..
Hắn thì sao ư?Cứ như có gì đó khiến hắn đứng yên tại 1 chổ..Câu nói đó..cử chỉ đó..hắn muốn làm cho nó từ lâu..vậy mà bị Tuấn…1 thằng thua hắn mọi mặt…tướt đoạt đi dễ dàng chỉ cần 1 lời nói….
Nhưng dù sao?Hắn vẫn còn hi vọng mà..nó đã đâu trả lời…hắn nhất định phải tìm hiểu ra nguyên nhân…Hắn nhìn Tuấn..ánh mắt như nói rằng..”Trò chơi đã bắt đầu rôi!!”
Chạy nhanh thật nhanh…nó muốn trốn đi thật xa..trước khi Tuấn bắt đầu tìm ra nó…bây giờ nó càng ko dám đối diện vs hắn.Nếu Tuấn biết nó gặp hắn…cậu ta sẽ nói tất cả…nhưng có khi nào cậu ta sẽ bỏ cuộc..
Bước chạy chậm dần..chậm dần…nó ngước nhìn sông Bạch Đằng…huyền diệu lung linh…cây cầu có lẽ chắp nối nhiều tình yêu..nó cứ đứng nhìn tất cả,cuối mặt xuống chân cầu…nó choáng và hơi sợ…nó cao và rất sâu..té xuống là chết…
Có thể nào mọi cô gái như nó khi gặp trường hợp bế tắc..đều tự giải thoát mình….nó có thể làm như vậy mà..nhưng như có 1 cái gì vô hình..níu chặc nó..
Thật ngu xuẩn khi nghĩ đến điều chết chóc…nó tiếp tục chạy..chạy thật nhanh…nó wả là bây giờ ko thể tìm đc 1 lối rẻ nữa..vì đây là đường chính…..chạy như điên..nó ko thể thoát đc vòng xoáy của tình đời..
“Tại sao chứ…tại sao tất cả mọi chuyện luôn đổ ập lên tôi chứ?”-Nó hét lên….đây rồi..nơi mà nó và hắn ngày đầu tiên gặp nhau…mắt nó vô hồn..thân người ướt đẩm mồ hôi..tay nó gồng lên…đá mạnh vào thành ban công…nó khóc..tức tối..dồn nén..nó chỉ có thể trút lên hết vào 1 thứ ko có tội tình…
Đã tự hứa..sẽ mạnh mẽ…lạnh hơn tất cả..nhưng sao nó ko làm đc…!!…Bàn tay ấm áp wá…nó ko biết là ai..nhưng nó mừng..vì bây giờ..nó có 1 bờ vai để dựa vào…1 điểm tựa…để nó ko phải 1 mình chống chọi…
Nước mắt mờ nhòa..miệng nó hòa lẫn vị mặn…thiếp đi..nó wá mệt rồi..giờ đây chỉ có ngủ…ngủ 1 giấc thật sâu mới khiến nó có sức để tiếp tục chống chọi thôi..
..
Bật dậy..nó thấy nó đang trong căn phòng…wen thuộc..chiếc giường này…những tờ giấy tiện lợi có khắc dòng chữ nó…
“Em tỉnh lại rồi à?”-Là hắn nó way ngoắc người lại nhìn hắn…
“Anh…”
“Em ko cần nói gì hết..hãy nói cho anh biết…tên đó đã làm gì em?”-Hắn bước lại gần..2 tay hắn ghì chặc vai nó..
“…”-Nó khóc..sao có thể chứ…
“Em ko nói..có nghĩa là thằng khốn đó đã làm gì em..ĐÚNG KO?”-Hắn nhấn mạnh..
“Ko…”-Nó ko nhìn hắn…nó sợ ánh mắt hắn…sắc lạnh…nhìn thấu tim nó..
“Vậy sao em lại kiu anh cứu em…vậy sao em lại bỏ chạy…sao em ại khóc…tất cả mọi chuyện là sao?Em nói đi…em biết nữa tháng wa..em khiến anh như thế nào ko?”-Hắn wát nó,hắn trách nó thật rồi…
“…Em xin lỗi…”-Nó cứ khóc..nó khóc trong lòng hắn..cứ thế nó và hắn lại tiến sâu hơn…
Hắn hôn nó nhẹ nhàng,…ko biết tự khi nào ..nó đã lặng lẽ có 1 vị trí wan trọng trong hắn….
Luồng tay wa bờ vai…nó ôm nhẹ..hắn…nó bất chợt nói lên…nước mắt chảy dài….thều thào nó nói……..
“Nếu..em và Tuấn đã…….wá mức cho phép..anh sẽ sao?”
Hắn ngạc nhiên..tai hắn như ù đi..hắn cứ ngỡ mình đã nghe nhầm..nhưng ko phải…nó ở ngay bên hắn…lại còn nhấn từng nốt …”Wá mức cho phép”có thể nào là vậy..
Hắn nhìn nó..hắn nghĩ nó đùa…nhưng đùa là 1 chiện ko thể..vì bây giờ..mắt nó nghiêm nghị ..ko phải nói đùa…Tuấn..và nó sao?
“Sao …?”-Hắn chỉ kịp thốt lên 1 lời…vòng tay hắn nới nhẹ ra..nó cảm nhận đc…mà…cảm nhận đc..hắn đang xa dần nó….
Ko nói gì nó bước xuống giường..hắn vẫn ngồi đó….Nó bước ra cánh cửa..hắn vẫn bất động…Thật rồi..hắn ko chấp nhận nó…
…………………………………………………………………………………
“Tuấn mày giỏi lắm..”-Hắn đập phá hêt đồ trong phòng…1 con người..có lòng tự cao như hắn….sao có thể…
“Khốn kiếp!!!!!!Mẹ nó!!!!!!!!!!”-Hắn đá mạnh vào thành giường…Hắn cần thời gian..cần thời gian để suy nghĩ..để chấp nhận..
Cứ thế…mọi chuyện lại như thế..nó và hắn..như 2 linh hồn đã tách biệt..như người vô hình,…
Nó đã về bên Tuấn…”về à” Tuấn bắt ép nó thì đúng hơn..Tuấn đã sử dụng bạo lực vs nó…nó bây giờ đã wá rõ con người Tuấn…đành chấp nhận..nó ko còn hắn nữa….nó cũng ko thiết wan tâm…
..
“Bộ váy cổ ống này hợp vs cô dâu lắm đấy ạ?”
“Ừ..đúng…đẹp thật”-Tuấn trố mắt nhìn nó.Khi tấm màn từ từ hé mở..
Nó vs gương mặt ảm đạm.khoác lên người chiếc váy..khoác lên người cái mà bao cô gái khi về nhà chồng đều ao ước….Tới đây chỉ là ép buộc..nó đã cố giải thoát Tuấn..nhưng sao Tuấn khó mà hiểu..khó mà rời bỏ…
Nó nhìn Tuấn rồi kí ức ùa về..
“Cô em nghĩ có thể chạy trốn à?”-Tuấn nắm tóc nó..khuôn mặt nó xanh xao hẳng đi..
“…Cậu vẫn chưa hiểu sao?…”
“Hiểu gì?Hiểu là cô xém chút nữa làm bẻ mặt tôi tại đám đông đó thôi…….”-Tuấn gầm lên.
“…Cậu hãy thôi đi..K.Vân và tôi..chẳng làm gì cậu cả?”-Nó xô Tuấn ra..nước mắt ứa ra…
“Cô nói ko làm gì à?!!!”
“…”-Nó ôm vai nhìn Tuấn…
“Cô…chẳng hiểu gì cả…?Đúng là…”-Tuấn tức tối bỏ đi…bỏ nó trong căn phòng tối đen…buồn hiu ……….mọi thứ bây giờ wả là phúc tạm….