Bạn đang đọc Chàng Đại Gia Kiêu Ngạo – Chương 34
Chap 32:
“…Cậu đừng làm tôi ghê sợ cậu thêm nữa…”-Nó thốt lên..xé nát bầu ko khí…Tuấn wá lắm rồi…đã lừa dối tình cảm của nó..đủ rồi..
“Hừm!Ghê sợ thì đã sao nào?”-Trơ mặt..Tuấn nói 1 cách bình thản..nhìn nó..Tuấn vuốt ve khắp cơ thể nó..
“Bỉ ổi..thả tôi ra..!”-Nó cố gắng nhúc nhích..mong thoát khỏi vòng tay của Tuấn…
“Bỉ ổi vậy đấy,thì đã sao?”-Nụ cười khoái chí..Tuấn càng tiến sâu hơn..
Ko nói đc gì cả..vì đôi môi nó..đang bị Tuấn tóm gọn…nó chẳng thể thoát nữa sao…
Nhắm mắt nó cố với đôi tay..như kiếm 1 vật thể nào đó..nó bất giác..khi thấy cây đèn..cố gắng..nó vươn mình..
“Xa tôi ra!!!!!!!!!!”-Đạp Tuấn mạnh..nó cầm cây đèn ngay trước mặt..tóc tai rối bời..nước mắt cứ thế tuôn ra..
“Sao thế..!!Tôi ko bằng tên kia..cô kháng cự à?”-Tuấn chùi mép..rồi nhìn nó bằng ánh nhìn đểu cáng..
“Cậu mà tiến thêm 1 bước nữa…tôi tôi sẽ…”-Nó ấp úng nói.
“Đâm chết tôi à?Vậy thì đây…ngay đây này?Cô đâm đi?”-Tuấn wát,tay chỉ vào trái tim..Tuấn bóp trái tim mình lại…như sự điên cuồng…Tuấn tiến lại nó nhanh hơn.
Wá lúng túng..nó ko biết bắt đầu từ đâu..nó wá sợ..nó cúm rúm người lại trước Tuấn..ôm cây đèn…nó ko khóc nữa..môi nó cắn chặt..đến rướm máu…
“Nín!!!”-Tuấn hét lên.
“…”-Những tiếng nất nhẹ…khiến nó ko thể kiềm lại..nhìn Tuấn..nó ko còn thấy chút gì cậu bạn hiền lành..những kỉ niệm tốt đẹp đã nhanh chóng dìm đi..thay vào đó..là những điều tồi tệ…
“Hừm…từ trở về sau!”-Cô mà khóc trước mặt tôi thì đừng trách..
Nói xong Tuấn bước đi…nó ôm vai…khóc..thét lên…than vản…kêu la…nói ai nghe đây?Hắn có biết..nó đau lắm ko…nó luôn ước hắn sẽ xuất hiện..là hoàng tử…cứu vớt cuộc đời nó..vậy mà…ko còn nữa….
..
Lòng hắn ko biết sao lại cồn cào vậy..hắn cố tìm nó..nhưng ko đc..ba mẹ nó ko hề thấy nó về nhà..họ nghĩ nó bên hắn…số điện thoại thì bị mất..bây giờ nó như khói sương…
Nhưng hắn ko tin no 1lại dễ dàng biến mất như vậy…hắn phải tìm nó..để có sự giải thích tường tận..hắn đã wên đi Tuấn..con người nham hiểm…
Bước vào phòng làm việc hắn vừa đi vừa suy nghĩ..ngước sang chổ làm của nó..hắn hoàn toàn thất vọng…nó đã ko còn ngồi ở đấy nữa…
Điều đó khiến hắn điên lên…bây giờ hắn muốn có nó…nó có biết hắn muốn có nó kế bên..để chia sẽ vui buồn..Đứng lặng người..hắn ko biết nên bắt đầu từ đâu..và kết thúc như thế nào…
..
Nó như 1 con chim..bị nhốt vào 1 cái lồng..ko đc đi đâu..nó thèm khát đc bước ra ngoài..nhưng rất khó,khó nhiều lắm..
Gạt nhẹ chiếc màng..nhìn bầu trời..nó như cảm nhận hơi ấm của tia nắng…Tuấn dạo này ko đến tìm nó..điều đó khiến nó mừng như reo vui..nữa tháng mất tích..hắn còn nhớ..tới nó.
Hắn có khỏe ko?Ba hắn thế nào rồi?Thở dài..nó bước lên chiếc giường…nó rất muốn trốn thoát..nhưng điều đó có tốt…tốt cho nó..
Lắc đầu nguầy nguậy..nó giật mình trước cái ôm lạnh buốt của Tuấn..Cậu ta như ma vậy..xuất hiện lúc nào nó cũng ko thể biết đc..
“Ngồi im!”-Tuấn ra lệnh.
Nó vẫn tiếp tục tháo gở vòng tay của Tuấn..nó chỉ nghe lệnh của hắn..còn Tuấn..thì ko!Nó thành công thật sự..xích sát cạnh giường..nó ko nhìn Tuấn 1 lần…
“Cừng đầu nhỉ?”-Cười mỉa Tuấn nói.
“..”
“Cô hãy chuẩn bị đi…chiều nay..cô sẽ đc gặp người cô yêu đấy?”Bỏ tay vào túi wần,móc ra điếu thuốc..Tuấn hút phì phà.
“Tôi ko đi!”-Nó lạnh lùng đáp..
“Hừm!cô ko có cái wuyền đó đâu?”-Nói xong Tuấn đi ra ngoài..khuôn mặt tức tối…Đóng sầm cữa Tuấn khó hiễu con người nó..lúc thì ủy mị,lúc lại bướng bỉnh…khác wá..
..
Nó ngồi trên chiếc xe..gương mặt ủ dột..hôm nay nó mặc 1 chiếc váy vàng lợt…như 1 nữ hoàng…đẹp wý phái…nhưng gương mặt nó thì ko hài lòng…nó chỉ tỏa sáng khi nó bên hắn..
“Cô bỏ cái bộ mặt đó đi?”-Tuấn cầm điếu thuốc…hút răng đe nó..
“…”
Dừng gấp xe..Tuấn bóp cổ nó..thật sự..nó wả là ko biết sợ sao?Vậy mà Tuấn tưởng nó có thể yếu mềm trước cuộn hình đó…chẳng lẻ chỉ có hắn…
“Nếu anh hay vậy..thì giết tôi đi?”-Nó lạnh lùng đáp.
“Cô thách tôi?”-Tuấn siết chặc hơn nữa.
“Tôi thách anh đấy?”-Nó gào lên.
Buông ra…hắn chau mắt lại..nhìn nó…hắn nói..”Nếu thế thì dễ dàng wá rồi?Tôi sẽ cho cô sống như chết vậy..cứ đợi mà xem?”
“..”-Thật sự nếu Tuấn giết nó..nó sẽ rất mừng..vì nó ko còn gì để nuối tiêc nữa..1 cuộc sống chẳng mấy gọi là hạnh phúc..
Bước vào 1 nhà hàng sang trọng..nó đc Tuấn kè kè đi sát bên..những nhà báo chụp hình liên tục..khiến nó choáng…
Nó cố hất bàn tay Tuấn ra..nhưng ko thể…Nó đành bước tiếp..sự va
chạm…khiến nó…như chết lặng..Hắn đang nhìn nó..= 1 ánh mắt gì đó..
“Ko phải vậy..ko phải vậy..”-Nó đứng trơ nhìn hắn…nó ko thể nói lên đc..vì có 1 bàn tay..đang kiềm *** nó…
Cả 3 đứng nhìn nhau..Tuấn thỏa mảng…còn nó và hắn…thì sao?Nó..ko thể ……khi Tuấn nhắc nhỏ nó..
“Chúng ta đi thôi em!”-Tuấn kéo nó đi vào..bỏ ngang ánh nhìn của hắn…
Bước ngang wa…nó như thét lên…”Hãy cứu em.”-Hắn nghe ko?Sẽ có điều đó chứ…Hoàng tử của nó sẽ giải thoát nó khỏi con wỷ này chứ.