Bạn đang đọc Chàng Đại Gia Kiêu Ngạo – Chương 2
Chap 2: Cuộc đi chơi đáng nhớ…
mặt jen ngơ ngác nhìn shine cô bé bây giờ trong đầu ko biết đang nghỉ gì?tim thì ngày một đạp lớn hơn(cứ như sắp lọt ra ngoài)
shine nói tiếp với gương mặt như thiên sứ(ai cưa gái mà ko vậy= =) :-“Vậy tan học bạn cho tôi 1 câu trả lời nha.” ….
_Rồi shine áp sát nhẹ mặt vao Jen nói khẽ” Tôi mong câu trả lời của bạn lắm” shine bước đi chậm rãi nhưng có cái gì đó thật cuốn hút ơ cậu con trai tuôi 17.
Jen nhìn lòng thì co lại suy nghỉ….nhưng sau đó cô bé đâu biết nụ cừoi nhẹ hiên lên măt shine…
Trong tiết Văn
Jen ngồi thơ thẩn suy nghỉ và cũng đã tâm sư với những đám bạn của mình câu tra lơi cua tụi bạn đòng thanh 1 lượt là nên “đồng ý”(nhìn bề ngoài đủ hết tiêu chuẩn của mấy nàng mà). Linh Đan bạn thân cua Jen 5 năm tâm sự:-“Bạn có diễm phúc sau không trả lời ngay lúc đó,ai trong lớp cung mong sẽ đuơc “hoàng tử” (đặc nick name mới) tỏ tình mà!!
cả đám chụm năm rồi chụm bảy rồi con số nhân lên khi nào cũng không ai biết.
Jen nói trong cái giọng điệu lo lắng : nhưng có khi nào câu ta trêu trọc mình(vì jen ám ảnh câu nói”vậy dừng trách sao tôi ác!”)…cô ban jen cắt ngang mà nói:
-“Ôi trời! bạn đùng suy nghĩ sâu xa quá đi,biết đau anh ta đã quên chuyên cũ và vân vân vân…!!
Jen lai trong tâm trang phân vân,Jen nghỉ hay mình từ chối…nhưng cái ý nghỉ vụt tắt khi Linh Đan thủ thì với jen:
-“Nếu hắn mà làm cho jen khóc tụi này ko để hắn yên đâu”mặc dù anh ta rất đep trai”” noi xong Linh Đan và đám ban chay ra xếp theo hàng đúng ngắm shjne 1 cách mất kiểm soát.Cô bé cười khục khịch nghĩ”có thể tụi nó nói đúng vả lại ai lại hắn có nhiều cách trã thù đâu cần phải làm trò này”Và rồi cái gì tới sẽ tới….”Tùng Tùng Tùng!” tiéng cỗng trường van lên cũng nhu jen cô bé đang lưỡng lự,tim đap thoi thúc…bỗng 1 cái kéo tay Jen lại cô bé quay đầu lại mặt ngạc nhiên…
-“chắc cậu đã có câu trả lời”Gương mặt đầy tư tin khiến jen ngạc nhiên sau 1 hồi suy nghĩ cô bé quyết liều
-“Ùm!”
Như biết trước sự thể shine cười tươi rồi lôi jen đi lên chiếc xe lao đi thật nhanh.còn jen thì như 1 con búp bê vậy,trong không khí ồn ào của tiếng xe cộ jen gương mắt nhìn shine(hình như khi nghe lời tỏ tình của shine,Jen hơi bị yếu đuối nhỉ!Nhưng sư thể thế nào minh sẽ nói vào chap sau).
Một hồi lâu jen nghi ngại hỏi shjne:”Tại sao bạn lại thích mình chúng ta chỉ mới gặp nhau chưa đầy 1 ngày…và lại cái gặp đầu tiên bạn cũng ko thích mình….tai sao?….”gương mặt cô bé như có nhiêu câu hỏi,shine biết và trả lời 1 cách bình thãn
_”Vì mình thích bạn,chằng lẻ thích cũng có lí do sao?ừ thì lần đầu ko tốt đã sao nào?”
Câu trả lời đã làm Jen càng rối nay lại càng rối.Chiếc xe dừng lại cái suy nghỉ cua jen vụt tắt
-“Thôi đừng suy nghỉ nhiều chúng ta đi chơi nha!” gương mặt tươi cười của shjne như ánh mặt trời,có 1 cái cuốn hút lạ khiến jen dâp tắt cái suy nghỉ đó.Nhưng cô bé càng ngơ ngác khi thây dây là công viên đầm sen,cô bé chưa kịp hỏi thì bi shine lôi đi chưa kip ú ớ.
-Hết đi bong bóng nước thì đến ngôi nhà ma rồi tàu siêu tốc,…lần lươt nhưng trò chơi đó đều van dội tiếng la hét cua Jen,còn shine thì trêu đùa.Nhìn không gian đó jen như hạnh phúc vô bờ bến….Vòng đu quay thứ mà jen thích đi nhất đang , mãi ngắm nhìn cảnh vật jen bất ngờ trước cái hôn lên trán của shine…
-“Bạn thật đáng yêu!!” shine nói và nhìn thẳng vào mắt jen.
“Đúng rối cái ánh mắt này đã làm jen suy nghỉ,cái ánh nhìn như nuốt trọn trái tim jen,như muốn đi xuyên thấu con người jen…”
Trên đường về jen nữa ngại vì bị kiss lén của shine nói thật là thích lắm mà ko dám nói thôi. càng nghĩ jen càng cười
“Vui lắm sao mà cười miết thế”shjne nhìn jen với nét mặt khó hiểu..”KÉT!!!!”
-tiếng xe thắng gấp jen thì mặt hơi buồn có thể là do rơi xa shjne.”tối ngủ ngon nhé,kiss you!” jen ko thể ko cười tươi khi nghe lời nói ngọt như đường ấy được..chiếc xe lao đi rồi khuất dần trong màn đêm..
Đứng nhìn theo jen lòng hạnh phúc nghĩ thầm”Cậu ta không như mình nghỉ”
Tối hôm đó…
Trrong lúc đang ngồi mê mẫn suy nghỉ thi chuông điện thoại reo lên Jen mặt chút bực vì bị quấy rầy…
-“A lô!” Giong hơi bực tức,nhưng sau khi nghe người đáp trả lại jen xanh mặt
“Sao con nói chuyện quạo thế Uyên” bố Jen đáp lại với giọng hơi nghiêm.
-“dạ …dạ.. tai điên thoại…. của con bị ..bị ai đó nhá nên con bực ấy mà.” giong điẹu cà lâm của jen không thể qua dược ba mình(vì khi nói dối Jen bị bệnh cà lâm)
“ba đi công tác vài ngày con ở nhà nghe lời mẹ đấy”nói xong ba cúp máy.
Jen thở dài như vừa thoát khỏi 1 cơn bão…
Còn về phần shine câu nhóc suy tư về buổi đi chơi hôm nay….”Côc côc! tôi vào được chứ thưa cậu chủ!
“Vào đi” tiếng nói lanh lùng làm bâu không khí lạnh nay càng lạnh hơn
“Đây la những thứ cậu chủ cần tìm” nói xong ông quản gia từ từ bước ra.
(Lâm Khải Uyên 17 tuổi được 3 năm liền dạt huy chương vàng cha là Lâm Duy Tân là giám đóc công ty GDS,mẹ là bà Trần Huệ Lan nôi trợ,…)
Buổi sáng hôm nay trời đã thấy se lạnh ko gian yên tĩnh đến buồn nát ruột, trên ko gian buồn tĩnh đó,riêng chỉ có jen đang phi thân nhanh chạy dến trường…
” Cũng tại mình tối wa ko ngũ sớm cứ lo suy nghỉ chuyện gì nên mới trể như vậy,bực quá!!”
Két!!!!
“Lên xe đi!”tiếng shine nhỏ nhẹ như mời gọi vậy,jen ngạc nhiên quay đầu lại nhìn ngơ ngác…
“nếu nhìn nữa là trễ thật đó!” shine mim cười lô ra cái lúng đồng tiền sâu nhìn rất yêu và duyên.jen vội vàng lên xe và cám ơn shjne từ đoạn đường đi…cho tới trường.xe thắng gấp lần này tiêng xe ko còn quan trong nữa mà la giờ đây jen bất ngờ vì cái kiss nhẹ lên má của shjne,sau khj kiss
xong shjne ap nhẹ mặt vào mặt jen noi khẽ:” nhìn bạn thât dễ thương,mình ko cầm lòng nổi!”
Mặt jen đỏ như trái cà chua chín vậy có thể nói la mắc cỡ chăng…..