Bạn đang đọc Chàng Đại Gia Kiêu Ngạo – Chương 10
Chap 10
-Mấy tiết học trôi wa nó cảm thấy nặng nề hẵn.Môn nào giáo viên đều đễ lại lời trối:”Tiết sau các em sẽ kiễm tra 1 tiết,nhớ học bài đấy.”Hồi xưa thì nó còn thích,nếu so đến bây giờ thì từ “thích” sẽ ko còn nữa.Vì dạo gần đây nó lo “yêu” hơn lo học.
“Ê mày sao nhìn thãm thế!”-Con bạn nó way xuống hỏi.
-“Ừ!tao mệt thôi đó mà”-Nó trả lời xong lại tiếp tục gục mặt xuống bàn.
“Ủa!cậu mệt à?”-Tuấn thù lù xuất hiên khiến nó rất hãi..
-“Ko.. ko!ừ mà sáng giờ cậu ở đâu?-Nó hỏi Tuấn mắt nó ko thôi nhìn Tuấn vì cách ăn mặc cũa Tuấn hôm nay ko đc chỉnh tề cho lắm.,áo quần Tuấn có vài vết bẩn,dặc biệt hơn mặt Tuấn có vài vết trày,bầm nữa…
-“Mặt câu sao thế?cả quần áo nữa?”-Mặt nó lo lằng hỏi.
“À!Nãy đi tớ bị té xe đó mà!!!”-Tuấn vừa nói tay vừa gãi đầu.
-“Hậu đậu thế là cùng”-Nó dõng dạc trích mắng Tuấn như thể nó là bật phụ mẫu vậy.Thế là hết tiết giờ ra chơi +thêm tiết học cuối,miệng nó tía lia ko ngừng.
“Thôi!thôi!xì tóp tớ hiễu rồi,tha cho tớ 1 lần đi!”-Tuấn cười khục khịch nói
-“Nói vậy ko biết có thấm chưa đó?”-Mặ nó ra vẻ suy tư
.”E hèm!2 em nói đũ chưa…,vậy 2 em lên giúp tôi giải 2 bài toán trên bản nhé”-tiếng thầy giằng giọng nhìn chằm chằm nó và Tuấn khiến 2 đứa lạnh sóng lưng.
-Tất nhiên,hậu quả là 2 cô cậu nhà ta đứng như trời trồng…
-“Tại cậu hết đấy,nếu ko phải cậu nói nhiều thế thì giờ này chúng ta ko phải ở chốn này.”-Tuấn càm ràm,tay bịt mũi.Chẳng là anh chị đc thầy đặc cách cho dọn dẹp nhà vệ sinh 3 ngày..
-Mặt nó xụ xuống…ko trả lời.
“Thôi thôi xin lỗi đc chưa nè”-Miệng Tuấn gặng 1 nụ cười gượng gạo,ko phải Tuấn trách móc gì nó vì nhà vệ sinh thúi quá chịu ko nổi,nhất là 1 công tử như cậu ta mà lại ở lại trực nhật thì là ko thể.
…
“Tớ chở cậu về nhé,chịu ko?”-Tuấn vừa nói vừa bá vai nó
-“Ơ…ko đc đâu nếu ai mà nhìn thấy thì sẽ hiễu lầm chết…”-mặt nó có vẽ lúng túng hẵn
“Sao vậy,à….”-Tuấn dần hiểu ra vấn đề.
-“Tớ ko muốn làm hắn ta bực nên…xin lỗi!!”-Nó ấp úng nói,nhìn Tuấn nó cười như một angle.
-…-Tuấn im lậng cười trừ.Nhưng thật chất rong lòng Tuấn đang rất rất tức,tại sao 1 tên như hắn lại đc 1 người như nó thích nhỉ.
-Vả lại,tớ rất thích chạy … chạy thật nhanh …quên đi tất cả,chạy vừa muốn tìm 1 đích đến…cũng như sự trốn tránh vậy”-Nó nói rồi nở 1 nụ cười nhẹ…Nó vụt chạy khỏi vòng tay cũa Tuấn,nó quay đầu lại nở 1 nụ cười rạng rở…mái tóc nó xoà tung bay trong cơn gió…nó như 1 đứa trẻ ngây ngô,đôi lúc nó biết đấu tranh…có khi lại mạnh mẽ…Tuấn ngước nhìn nó nở 1 nụ cười khẽ cũa sự đê mê…
“Đúng là…”
Về tới nhà nó chỉ thấy 1 tờ giấy tiện lợi+ 1 số tiền…
“Vậy mà mình nghĩ mai ba mới đi Sin ai dè>. RING,RING-“….”
RING,RING-“….”
Nó ngũ say như chết nó ko biết coá người đang lo lắng cho nó….
…Nhà Họ Trịnh…
-“Sao mình gọi mãi mà ko thấy cô ta bắc máy nhỉ?Hay là xảy ra chuyện gì…”-Mặt hắn bắt đầu lo lắng…hắn nhớ tới người hắn yêu lúc trước…
-Hắn liền lấy áo khoác,tức tốc hắn chạy xuống nhà ,nhưng …
“Đã muộn rồi mà còn đi đâu nữa đấy.?”-Đó là mẹ kế cũa hắn,ả trõng trẹo ánh mắt nhìn vẽ mặt hớt hãi của hắn,tay cầm ly rượu cô ta tiến lại hắn .
“…”-hắn ko đáp vì hắn coi khinh cô ta nhiều lắm,thứ đàn bà chỉ vì tiền,hắn trước giờ ko hề ưa cô ta nhưng khổ là cô ta lại cứ bám theo hắn.
“Sao ko trả lời chứ tuy trên mặt giấy tờ chúng ta là mẹ con nhưng dù sao tôi chỉ hơn anh vài tuổi…vẫn có thể mà…”-cô ta ẻo lã trước mặt hắn khiến hắn cãm thấy chướng mắt…hắn ko nói gì nhìn cô ta ánh mắt khinh bỉ…Hắn hất cô ta ra khỏi người hắn rồi bước lên xe.
-Hắn nhìn cô ta rồi nói vs giọng cảnh tĩnh cô ta:”Giọng cô đạt chất lượng lắm…,cô như con đĩa đói nhỉ,cô thử bám theo tôi thử xem,cuộn ghi âm này tôi ko dám chắc sẽ tới tay ba tôi ko đấy”-hắn cười rồi thản nhiên lái xe đi..
“Để tao xem mày còn xấc xược tới khi nào”-cô ta ném chiếc li xuống đất khuôn mặt đằng đằng sát khí…
-Trên xe hắn ko ngừng gọi cho nó nhưng vô tác dụng…”-Hắn càng ngày càng lo hắn lao xe vs vận tốc tối đa khiến ai nhìn cũng đều hãi..
Về phần nó đánh 1 giấc ngàn thu nó lật đật đi nấu mì,món ăn tại gia cũa nó rất đơn giản.Nó ko hề kiễm tra đt nó,nói có đt chứ nó ít khi gọi cho ai ngoài ba mẹ nó(vòi xin money í mà).
-Nó hí hững bưng bát mì,miệng chảy nước miếng,nó từ từ gắp 1 đũa mì bự thiệt bự kê lên miệng…-KING KONG-KING KONG
-Mắt nó trợn tròng,mặt nhăn lại,nó bực tức chạy ra ngoài cổng miệng la chí choé
“Ai vậy????”-mặt nó ko hết nổi ngac nhiên nó láy tay chùi mắt nó mấy lần…nó ko thể tin…tai sao hắn lại biết nhà nó ở đây mà tới….