Đọc truyện Chàng Công Tước Bí Ẩn – Chương 19
Mùa xuân năm 1811.
“Cháu không thể cứ tiếp tục từ chối mọi lời mời”, Phu nhân Rumford nhận xét trong bữa ăn trưa. “Chỉ vì ngài công tước không tham dự không có nghĩa là cháu không được ra khỏi nhà và hưởng thụ cuộc sống. Ta rất vui được giúp cháu, cháu nên thử xem sao.”
Dù Victoria rất cảm kích với lời đề nghị đó nhưng nàng không thấy nó hấp dẫn chút nào. “Cháu đã nhận lời đến dự bữa tiệc của dì Charlotte, và thế là đủ. Nhưng dù sao cũng cảm ơn dì, Phu nhân Rumford.”
“Ta nghĩ Charlotte rất vui vì điều đó. Và vì cháu lúc nào cũng đầy vẻ bí ẩn, nên mọi người đều muốn được mời cháu.”
“Quan trọng nhất vẫn là các em cháu”, Victoria nói rõ. “Còn những người khác thì chẳng phải vấn đề gì.”
“Chà, tất nhiên là có vấn đề rồi.” Melanie nói thẳng, bà ghim nĩa vào một con hàu. Mùi thức ăn khiến nàng khó khăn nuốt nước miếng. “Vì chồng cháu không ở đây, nên cháu có trách nhiệm thay mặt ngài công tước như một công tước phu nhân. Không được trốn trong phòng mình nữa. “
Victoria không thể trả lời, nàng cảm thấy buồn nôn. Nàng không hề muốn cứ ở mãi trong phòng, nhưng càng lúc nàng càng cảm thấy mệt mỏi. Dù cố tìm cách tránh xa mọi tiệc tùng, nhưng dù sao, trông mùa đông nàng cũng đã nhận được vài lời mời, còn giờ, khi mùa xuân đến, mọi thứ đều thay đổi. Margaret và Juliette sẽ có mặt trong buổi ra mắt để chính thức giới thiệu bản thân.
Trong khi nàng vẫn còn lý do phải tiếp tục cuộc sống ẩn dật.
“Chồng cháu có viết thư gì không?”, Melanie dịu dàng hỏi.
Victoria lắc đầu. Anh đã bỏ ra khỏi phòng ngay sau khi ân áỉ cùng nàng, và sáng hôm sau, anh rời khỏi nhà. Anh chỉ để lại một lời nhắn giải thích mình cần phải về giám sát việc xây dựng nhà của mẹ nàng. Nàng không hiểu tại sao anh lại đi cũng không biết khi nào anh sẽ trở lại.
Mình nên trở về, trái tim nàng lên tiếng. Nhưng ý nghĩ về một cuộc hành trình dài cô độc quay ngược lại Scotland lấn áp tất cả. Nàng buộc bản thân mỗi ngày phải bước ra ngoài và dù giờ đây việc đó có trở nên dể dàng hơn thì nỗi sợ vẫn còn đó. Lý do duy nhất nàng có thể làm được điều đó khi ở Luân Đôn này là vì nàng không bao giờ muốn rời khỏi Jonathan.
Phu nhân Rumford cắn thêm một miếng hàu, giờ thì cái mùi của nó đủ khiến Victoria muốn bỏ trốn. Thật là một thứ mùi kinh tởm, ngọt ngào giả tạo khiến nàng cảm thấy buồn nôn. Khi nàng chạy đến chỗ cầu thang, căn phòng như đang quay cuồng và nàng buộc phải ngồi sụp xuống cố tránh cảm giác choáng váng.
“Ôi, cháu ơi, trông cháu thật đáng sợ.” Phu nhân Rumford vội chạy đến chỗ nàng, nỗi lo lắng hiện rõ trên mặt. Cháu không khoẻ sao?”
Victoria vẫn cúi đầu, cố không để mình ngất đi. “Một chút nữa sẽ không sao đâu.” Tai nàng ong ong, nàng nói, “Là mùi hàu thôi mà”.
Bà dì chồng há hốc miệng. “Ôi trời. Trời ơi. Không phải là cháu sắp có em bé đó chứ?”
“Vâng, cháu nghĩ thế.” Nàng đã không có kinh nguyệt kể từ lúc Jonathan rời khỏi nhà, mọi triệu chứng đều rõ ràng. Dù rằng không gặp bác sĩ, nhưng nàng vẫn cảm thấy đúng là thế.
“Ôi, quả là một tín tức tốt lành!” Phu nhân Rumford bước đến ngồi cạnh nàng trên cầu thang, vỗ nhẹ lên tóc nàng. “Và chỉ vừa mới kết hôn, đây là một tín hiệu tốt, rồi đây các cháu sẽ có rất nhiều con cái. Ta thấy em bé chắc sẽ ra đời vào mùa thu, đúng không?”
Nếu mình có thể sống đến lúc đó, Victoria cố nén cảm giác khó chịu, ngước đầu lên. “Cháu mong là ngài công tưóc sẽ trở lại trước lúc đó.”
Dù rằng nàng rất sợ hãi nhưng cũng thật xúc động khi có một đứa con, thời gian không có Jonathan bên cạnh thật đau khổ biết bao. Nàng vùi đầu vào việc thiết kế trằng phục lót như niềm an ủi duy nhất. Nàng đã gửi bản phác thảo cho Sinclau và anh ta đưa nó cho mấy người tá điền, rồi mang thành phẩm đến cho nàng.
Bí mật Aphrodites Unmentionables đã là một thành công tuyệt vời, và Victoria phải cẩn thận hơn bao giờ hết để giữ kín nó. Chỉ cần để vợ của mấy người tá điền làm việc thôi là đủ và giờ họ đang chậm rãi tự tích góp tài sản cho riêng mình.
Nàng không cần gì cho bản thân, nhưng nhờ vào sự hào phóng của ngài công tước, nàng đã có thể bắt đầu những dự án từ thiện của riêng mình. Dù trại tế bần đã viện trợ phần nào cho những người không có khả năng nuôi nấng con cái, nhưng nàng cũng sắp xếp với các giáo xứ địa phương để cung cấp hỗ trợ đặc biệt cho phụ nữ, những con người bị chồng hành hạ.
Nàng đã mang tới một nơi trú ấn cho họ, một thiên đường nho nhỏ trông thành phố, nơi họ được bảo vệ khỏi những người chồng thường hay đánh đập vợ con. Và nàng đang tìm kiếm một nơi ở vĩnh viễn, một nơi trú ấn mang tên mẹ của Jonathan. Đó là mục đích, là phương tiện lấp đầy những tháng ngày cô đơn trống trải không có chồng bên cạnh.
Nàng hít thở thật sâu, xua đi cơn choáng váng, dù vẫn còn cảm giác buồn nôn.
“Cháu thấy khoẻ hẳn chưa, có thể trở lại phòng ăn chứ?”, Phu nhân Rumford hỏi, giữ chặt tay nàng.
Victoria lắc đầu. “Cháu nghĩ chắc không đâu. Cháu không thể chịu nổi mùi hàu, nếu dì không thấy phiền.”
“Ta vẫn còn nhớ những ngày đó.” Bà rùng mình. “Tạ ơn Chúa, thời kỳ mệt mỏi đó rồi cũng qua. Nếu không không ai lại muốn có nhiều hơn một đứa con.”
Victoria đứng lên, nắm lấy tay Phu nhân Rumford và xin bà bỏ qua cho sự thất thố của mình. Nàng đẩy cửa bước ra ngoài và ngồi lại trong vườn. Ánh nắng buổi sớm ấm áp vuốt ve gương mặt nàng, Victoria ngồi trên một băng ghế đá cạnh khóm nghệ vừa chớm nở hoa và mấy luống tulip. Giờ đây ở bên ngoài nàng không còn cảm giác bị đe doạ quá mạnh như trước, dù vậy nàng vẫn chưa sẵn sàng đến thăm các em.
Từng ngày trôi qua, nỗi lo sợ trong lòng càng lúc càng giảm và nàng tin rằng một ngày nào đó nàng cũng sẽ được tự do như các em. Nhắm mắt lại, Victoria ngẩng đầu, tận hưởng mùi hương của mùa xuân.
Có tiếng đàn ông hắng giọng vàng lên khiến nàng giật mình.
“Thưa công tước phu nhân, xin bà tha lỗi nhưng có khách muốn xin gặp bà”, người hầu nói. “Ông John Melford đến đây thay mặt cho Bá tước Strathland. Ông ta nói có một bức thư từ mẹ bà muốn gửi đến bà. Tôi đã nói ông ta đợi trông phòng khách nhưng nếu bà không muốn gặp tôi có thể bảo ông ta đi.”
Vừa nghe nói tới Strathland, tim Victoria như thắt lại. Dù rằng không ai có thế chứng minh gã bá tước có liên quan đến vụ hoả hoạn nhưng nàng biết gã là kẻ đứng sau vụ náy. Nàng rất muốn từ chối gặp mặt ông Melford, nhưng đồng thời nàng cũng muốn nhận thư của mẹ.
“Ông có thể yêu cầu ông ta để lá thư lại và ngày khác tôi sẽ gặp ông ta sau được chứ?” Nàng không muốn nói chuyện với người lạ, nhất là những kẻ có liên quan tới Strathland.
Anh hầu lắc đầu. “Ông ta không đồng ý đưa thư cho tôi. Nhưng tôi đã nhìn thấy nó, nó thực sự là thư của Phu nhân Lanfordshire.”
Nàng cảm thấy lo lắng hơn. “Vậy thì tôi sẽ đến gặp ông ta. Nhưng với sự có mặt của anh và một người hầu nửa.” Nàng cũng có thể nhờ Phu nhân Rumford ở lại nhưng nàng lại ngại nội dung lá thư không phải tin tức tốt lành gì.
Nàng cả quyết đứng lên khỏi băng ghế, bước theo anh hầu vào phòng khách. Người đàn ông đang ngồi ghé bên một chiếc ghế, tay cầm mũ. Ông ta mặc một chiếc áo đuôi tôm xám, cổ tay đã sờn và hơi xơ. Ánh mắt ông ta lướt khắp căn phòng như để đánh giá sự giàu có của chồng nàng.
“Thưa công tước phu nhân, tôi là John Melford, quản lý của ngài Bá tước Strathland”, ông ta đứng lên ngay khi nhìn thấy nàng, cúi đầu chào. “Cảm ơn vì đã đồng ý tiếp kiến tôi.” Ông rút lá thư ra khỏi túi áo khoác. Nhưng ông ta giữ nó trông tay chứ không đưa cho nàng. Victoria đưa mắt nhìn ra sau để chắc là mấy anh hầu vẫn còn đứng đó.
“Tại sao ông lại đến đây?”, nàng hỏi.
Ông nhìn ra sau một chốc, rồi quay sang nàng. “Ngài Strathland biết rằng gia đình bà đang xây lại nhà dưới sự giúp đỡ của ngài công tước.”
“Đúng vậy, sau vụ hỏa hoạn.” Một cảm giác đau nhói lên nơi cột sống nhưng nàng buộc mình phải mạnh mẽ lên. Nàng đã sớm biết câu trả lời cho câu hỏi mà nàng chưa từng hỏi ra. “Là người của bá tước gây ra vụ hoả hoạn, đúng không?”
“Kẻ hầu của bà, MacKinloch mới là người gây ra vụ hoả hoạn”, ông ta chỉnh lại. “Chúng tôi vẫn chưa biết tại sao. Nhưng giờ hắn đã trốn sang bờ kia của Scotland. Thật bất hạnh là tai nạn sẽ còn tiếp tục.” Đôi mắt nâu của ông ta ánh lên vẻ cảnh báo và cuối cùng gã chìa thư về phía nàng. “Sẽ tốt hơn nếu gia đình bà đồng ý bán đất và quay lại Luân Đôn. Ballaloch giờ là một nơi thật nguy hiểm.”
Có sự đe dọa trong những lời nói đó và Victoria cầm lấy lá thư. Khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc của mẹ, cảm giác an lành chạy khắp cơ thể. Nàng tin Beatrice sẽ an toàn khi có những người tá điền bên cạnh, nhưng giờ nàng bắt đầu phân vân.
Nỗi nhớ nhà như làn sóng đổ ập lên nàng, nàng xé vội lá thư, đọc lướt qua nội dung. Mẹ nàng viết rằng cả Jonathan và cha nàng đều đã về lại Ballaloch. Dù rằng mẹ chưa bao giờ hỏi sao ngài công tước chỉ trở lại một mình, như thế bà đã cảm nhận được sự ghẻ lạnh của họ.
Ngài công tước có thể sẽ quay lại Luân Đôn nếu biết Victoria mang thai nhưng nàng cũng chỉ mới biết chuyện này. Với lại, nàng cũng chỉ muốn anh tự nguyện trở lại chứ không phải vì trách nhiệm phải trở lại.
Cảm giác cô đơn khi không có anh bên cạnh đã để lại một nỗi đau trống rỗng bên trong nàng. Nếu nàng là một người phụ nữ mạnh mẽ hơn, nàng đã có thể trở lại Ballaloch và trực tiếp gặp anh. Nhưng ý nghĩ lại một lần nửa thực hiện cuộc hành trình đó là điều không tưởng với nàng.
“Tôi có thể mang lời phúc đáp khi trở về”, Melford nói. “Sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Và ông muốn tôi viết gì trong thư?”, nàng hỏi. Rõ ràng Melford không đến đây đơn giản chỉ để đưa thư. Gã có mặt ở đây vì một lý do hoàn toàn khác.
“Hãy nói gia đình bà quay về Luần Đôn đi”, Melford nóỉ. “Bán đất và để bọn tá điền cho chúng tôi. Ngài Strathland sẽ đưa ra một mức giá hời, và mọi người sẽ chẳng cần phải xây nhà lại làm gì.”
Nói cách khác, gã muốn mọi người từ bỏ quyền kiểm soát của mình ở Cao nguyên Scotland và giao lại cho Bá tước Strathland. Đó mới đúng là mục đích của lần viếng thăm này đe doạ nếu họ vẫn không chịu rời đi. Nàng thật không tin lại dám đưa ra đề nghị như vậy.
“Tôi cho rằng ngài bá tước đã mất một phần đất để gán cờ bạc cho chồng tôi”, Victoria nói thẳng nhưng Melford phớt lờ.
“Những người Scotland có thể di chuyển dọc thểo bờ biển và định cư ở đó”, gã nói.
“Và nếu gia đình tôi từ chối?” Chỉ nghĩ đến đám cháy cũng đủ khiến toàn thân nàng lạnh toát. Trông đầu nàng vẫn còn nhớ đến cụm khói đến nghẹt thở và cả cảm giác sợ hãi khủng khiếp rằng nàng sắp chết. Không chỉ cha mẹ nàng đang gặp nguy hiểm mà cả Jonathan cũng thế. Thậm chí anh thể đã bị giết chết, suy nghĩ đó khiến nàng cảm thấy càng thêm thống khổ. Nàng đặt tay lên bụng như để bảo vệ đứa bé chưa ra đời.
Ngay lập tức Victoria hối hận vì đã làm thế. Melford không bỏ qua bất kỳ cử động nào của nàng và ánh mắt kiểu như tôi-đã-biết của gã càng khiến nàng sợ hãi hơn.
“Có thể gia đình bà từ chối lời đề nghị đó”, gã nói. Nhưng bà nên nhớ chuyện đã xảy ra cho chồng bà lần trước khi tới Scotland.” Đôi mắt gã nhìn chằm chằm vào bụng nàng. “Sẽ an toàn hơn cho tất cả mọi người nếu ở lại đây.”
Victoria nắm chặt lá thư trong tay. Gã đang cố đe doạ bọn họ, và nàng cần phải cảnh báo cho chồng nàng biết. “Tôi sẽ viết thư cho họ”, nàng đồng ý. “Nhưng tôi sẽ tự gửi thư.” Bằng cách đó, nàng có thể yên tâm là Melford sẽ không thay đổi được nội dung trong thư. Cain Sinclau đang ở Luân Đôn và nàng định bàn với anh ta. Trông tất cả mọi người, anh ta là người biết nên làm gì.
Khi Melford bỏ đi, nàng nhắm mắt lại, lo lắng cho gia đình mình. Nhưng hơn hết thảy, nàng lo sợ cho chồng mình.
“Victoria sẽ không đến đâu” Margaret nhấn mạnh. “Chị ấy hiếm khi rời khỏi nhà. “
“Tốt nhất cô nên hy vọng là cô ta sẽ đến”, John Melford khẳng định. Giọng nói đều đều lạnh lẽo cho thấy gã là một người không ngần ngại giết người.
Không khí trong xe như đặc quánh và Margaret nhìn ra cửa, thầm mong mình đã ngồi đủ gần cửa để có thế thoát ra ngoài. Bọn họ đang đỗ xe ngay trước cửa nhà ngài Công tước Worthingstone. Mưa đập rào rào trên mui xe, trận mưa như trút nước này khiến tầm nhìn trở nên hạn hẹp. Nàng nghe thấy tiếng người xà ích trèo xuống xe và đoán chắc là gã xuống để gõ cửa.
Đầu óc nàng xoay mòng mòng với muôn ngàn suy nghĩ, nàng thầm cầu mong sao nỗi sợ sẽ khiển Victoria kiên quyết ở trông nhà. Nhưng lỡ chị ấy đồng ý thì sao? Lỡ như chị nàng bất chấp nỗi sợ hãi và mạo hiểm bước ra trong thời tiết khắc nghiệt này thì sao? Người đàn ông này có thể sẽ giết chết cả hai.
Margaret buộc mình phải bình tĩnh. Nàng không thể để chuyện đó xảy ra, nhất là lúc này, khi chị nàng đang chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng. Nàng đưa mắt nhìn về phía không biết có thể cố gắng thoát khỏi đây được không.
“Chúng ta sẽ đợi ở đây”, Melford nói. “Cô ta sẽ ra xe ngay khi đọc được lời nhắn.”
Nhưng Margaret lắc đầu. “Victoria sẽ không rời khỏi nhà. Chị ấy quá… ” Sợ hãi, nàng suýt nữa đã nói ra hai từ sợ hãi. Nhưng rồi nàng nhận ra đã có một sự thay đổi nơi Victoria sau khi nàng kết hôn cùng ngài công tước. Đã đôi lần Margaret đến thăm và thấy Victoria đang ngồi ngoài vườn hoặc đang cắt hoa. Có vẻ như chị nàng đã quyết tâm phải vượt qua mọi sợ hãi.
“Khi cô ta đọc lời nhắn của tôi, cô ta sẽ tới”, Melford nói. “Nếu cô ta nghĩ rằng mạng sống của cô đáng giá.” Như để nhấn mạnh câu nói đó, gã cứa con dao đặt sau gáy nàng. Dòng máu nóng nhỏ từng giọt xuống da nàng, lưỡi dao sắc bén cay nghiệt nhắc cho nàng nhớ đến hậu quả có thể xảy ra.
Mạch máu trong người Margaret đập thình thịch, nàng hỏi không biết nếu Victoria không đến, người đàn ông này có giết nàng không. Nàng chỉ có thể thầm mong cô hầu gái sẽ phát hiện ra việc nàng mất tích và tìm người giúp đỡ. Nhưng cho dù cô ta có biết được sự thật thì cũng làm sao biết Jirac Melford sẽ đưa nàng đi đâu.
“Nếu chị ấy không đến ông sẽ giết tôi sao?”, nàng hỏi, lo sợ cho câu trả lời.
Melford nhún vài. “Có thề cô em vẫn còn công dụng khác.”
Nàng không muốn nghĩ đến công dụng khác là gì. Margaret cắn chặt răng, nhìn màn mưa bên ngoài.
Đừng đến, đừng đến, đừng đến, nàng cầu khẩn. Hay là để ai khác đến cũng được, Cain Sinclair chẳng hạn. Gã Cao nguyên Scotland đó có thể thiếu lịch sự và thô cứng nhưng anh ta có thể dễ dàng cứu nàng.
Từng phút trôi qua, rồi gần một giờ cũng trôi qua và rồi cửa xe mở. Victoria đang đứng bên ngoài, chiếc ô che trên đầu với anh hầu đứng cạnh. Ngay khi trông thấy Margaret với lưỡi dao kề ngay sát cổ, nàng tái mặt.
“Lên xe, và tôi sẽ để cho ả đi”, Melford nói.
“Chạy đi”, Margaret khẩn khoản. Nhưng Victoria đứng im đó vì kinh ngạc, chiếc ô rơi khỏi tay. Vẻ mặt kinh hoàng đó báo trước rằng chị nàng sẽ không chạy đi đâu được nữa và rằng chị ấy sắp ngất tới nơi rồi.
Người hầu trông thấy chuyện đang xảy ra, vội kéo nàng trở lại. “Không, thưa công tước phu nhân!”
Melford thấy Victoria nhìn trừng trừng vào anh. “Bảo tên hầu của bà lùi về sau, nếu không ta sẽ cắt cổ ả. ” Gã ẩn mạnh lưỡi dao và nhiều máu hơn rỉ ra nơi vết cắt nhỏ xuống người nàng. Margaret vẫn ngồi im bất động, nước mất tràn trên má. Nàng không biết phải làm gì nhưng nàng tin người đàn ông này có thể giết chết mình.
“Làm ơn đi”, nàng thì thầm.
Victoria quay sang anh hầu. “Lùi lại.”
“Tôi nghĩ một chuyến trở về Ballaloch sẽ hữu dụng hơn một lời nhắn”, Melford nói. “Bà sẽ đi cùng tôi và thuyết phục chồng bà rời khỏi nơi đó.”
Vào đúng lúc đó, anh hầu lao vào trong xe bảo vệ cả hai. Trông một thoáng hỗn loạn, Margaret lùi mình tránh xa khỏi Melford.
“Lùi lại!”, nàng hét lên với chị gái. “Nhanh lên.”
Victoria không động đậy. Gương mặt nàng tê liệt hoàn toàn trong khi nước không ngừng trút xuống người nàng, nhỏ xuống mũ, còn hai người đàn ông bắt đầu vật lộn. Margaret cuốn váy cố tìm cách chạy thoát nhưng Melford bắt được nàng. Cuối cùng, trong nỗ lực mãnh liệt phải trốn thoát, nàng ném mình ra khỏi xe. Cả thế giới như chao nghiêng và phía sau gáy nàng đau nhói khi đầu đập xuống nền đá sỏi. Nàng ngất lịm đi, đầu ong ong.
Khi mở mắt, điều cuối cùng nàng nhìn thấy là Melford đang kéo chị nàng vào xe. Anh hầu nằm im trên đất, một vũng máu lan rộng dưới chân.