Đọc truyện Chàng Công Tước Bí Ẩn – Chương 12
“Sao anh lại làm thế?”, Victoria hỏi, cắt chỉ bên phần vải ngắn.
“Bởi vì những người tá điền cần có một cuộc sống ổn định hơn”, Jonathan trả lời. “Em không đồng ý sao?”
“Chuyện này không đúng chút nào, anh biết mà.” Nàng luồn kim, ước gì mình có thể cầm kéo thoải mái giải phóng sự tức giận lên số vải này. Thay vào đó, nàng buộc bản thân càng phải cẩn thận hơn với từng đường kim mũi chỉ.
“Kết hôn với anh đi, anh sẽ cho phép bọn họ được quay lại Đồi Eiloch”, anh nói. “Nếu thích, bọn họ sẽ có thể lấy đá và gỗ có sẵn trong rừng để xây nhà. Đúng là một giải pháp có lợi.”
Nàng gạt công việc sang bên, đứng lên, không thể tiếp tục giả vờ như mình đang may nữa. “Có lợi cho ai? Không phải tôi.”
Nàng bước những bước dài về phía cửa sổ nằm bên kia phòng ăn, áp tay lên kính cố chống lại cơn giận đến nghẹt thở. Anh đang tìm cách điều khiển nàng, buộc nàng phải ưng thuận với những suy nghĩ ngẫu hứng của anh như thể những chuyện xảy ra suốt mấy tuần qua hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì.
“Tất nhiên anh sẽ tôn trọng ý muốn của em”, giọng anh trầm tĩnh và thận trọng. “Nhưng em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với những người tị nạn khi cha em biết họ đang ở đây?”
Nàng đã biết rõ câu trả lời. Ngài đại tá sẽ buộc bọn họ phải đi khỏi chỗ này.
“Anh chỉ cho họ một nơi để ở, tất cả là vì em”, Jonathan nói tiếp. “Mà anh chỉ muốn duy nhất một điều đó là em trở thành vợ anh.”
“Nhưng sao lại là em? Chúng ta có biết gì về nhau đâu.”
Sau lưng nàng vang lên tiếng bước chân nhẹ. Nàng có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh trước khi anh lên tiếng và hơi nóng toả ra từ anh khiến nàng chỉ cảm thấy khao khát được tựa vào cơ thể đó và rồi nàng cảm nhận được môi anh đang tiến đến gần tai nàng. Một cơn rùng mình ớn lạnh lan tới khắp toàn thân khi anh lên tiếng nói.
“Anh cần có người thừa kế”, anh thừa nhận. “Và anh muốn có một người vợ sẽ sẵn sàng chào đón sự quan tâm của anh trên giường nàng.”
Nàng thấy như có một luồng nhiệt đang ập lên cơ thể. Nàng vẫn đứng quay lưng về phía anh trong khi anh vòng tay, kéo nàng sát về phía mình và ôm nàng thật chặt. Cánh tay anh vòng ngang ngực nàng. Nàng đã sớm biết chạm vào người đàn ông này sẽ thế nào, và nàng lại càng muốn nhiều hơn nữa.
Nàng tránh không trả lời câu hỏi của anh, lên tiếng hỏi lại, “Kế thừa cái gì?”.
Anh do dự một hồi. “Đất đai và nhà cửa.”
Nàng chưa bao giờ hỏi về đất đai của anh dù rằng nàng từng đoán có lẽ anh cũng là một người quý tộc ở tầng lớp dưới, cũng như cha mình. “Dù cho em có đồng ý kết hôn với anh, vì lợi ích của những người tá điền”, nàng thì thầm, “thì em cũng chẳng thể rời khỏi chỗ này. Anh cũng biết mà”.
“Em đã bước ra khỏi nhà, chỉ mới sáng nay thôi.”
“Đó là vì anh giữ lấy em.” Nàng không thể xem như đây là một thắng lợi thật sự vì nàng thực chất chỉ vừa bước ra khỏi cửa mà thôi. “Anh không nên lấy một người vợ hèn nhát như vậy.”
“Và người vợ đó có lẽ sẽ để mặc anh chảy máu tới chết. Cô ấy cũng sẽ không biết nên may miệng vết thương khi anh bị bắn.”
Victoria tránh xa vòng tay anh, quay người đối diện anh. “Những lý do anh đưa ra không hợp lý chút nào. Và em không tin là anh sẽ mặc kệ những người đó chỉ vì em đã từ chối anh. “
Gương mặt anh lạnh lùng như màn sương giá ngoài kia. “Anh có hàng tá điền trang, tiểu thư Andrews, kéo dài từ đây đến tận nước Ý. Số phận của bọn họ thì chẳng liên quan gì đến anh cả, chỉ mỗi em mà thôi.”
Anh khập khiễng lùi về sau, chân bị thương vẫn còn hơi yếu. “Ta để em lựa chọn. Em có thể từ chối kết hôn với ta, nếu em muốn thế, nhưng ta sẽ không đưa ra đề nghị này lần nữa đâu. Bọn tá điền cứ đi mà tìm chỗ sống ở bất kỳ đâu trên mảnh đất Scotland này, nhưng ta sẽ chẳng bao giờ cảm thấy mất ngủ vì vận mệnh của bọn họ đâu.” Anh nhẹ cúi ngươi chào rồi quay đi để nàng ở lại một mình.
Victoria quay trở lại bên bàn, đưa tay lấy kim và đê. Thông thường, mỗi khi may vá nàng sẽ thấy tâm hồn thư thái, nhưng hôm nay chuyện đó lại không mang tới chút hiệu quả gì. Nàng thất vọng gom hết vải vụn và chỉ may, cất trở lại trong giỏ.
Làm sao anh ta có thể đưa ra yêu cầu như thế được chứ? Đúng là nàng muốn sống như một người phụ nữ bình thường. Đúng là nàng muốn có chồng và những đứa trẻ cho riêng mình. Nhưng đó chỉ là nằm mơ giữa ban ngày, là những điều vượt xa tầm tay với.
Nỗi sợ hãi bám rịt lấy nàng. Nàng sợ nếu cố tìm cách bắt lấy giấc mơ đó, nàng sẽ nhìn thấy sự thất vọng trong anh. Nàng chẳng thể nào kết hôn với một người như Jonathan rồi vĩnh viễn sống sau những cánh cửa khép kín.
Vả lại, mấy năm qua, nàng đã được chứng kiến mối quan hệ giữa cha mẹ cứ bị giãn dần đi cho đến khi như là những kẻ sơ giao. Cha đối xử tốt với mẹ nhưng nàng biết ông đã thôi không gửi thư về. Thời gian đã làm xói mòn cuộc hôn nhân đó và dù cho Beatrice có cố tìm cách che đậy cảm xúc trước mặt các con, Victoria vẫn nhìn thấy tâm trạng nặng trĩu trong lòng bà.
Nàng không muốn mình cũng gặp cảnh tương tự, nàng cũng không muốn bị Jonathan nhìn bằng ánh mắt thương hại hay thất vọng.
Nhưng mình quan tâm đến anh ấy, trái tim nàng lên tiếng. Mình muốn được sống cạnh anh, được chia sẻ cuộc đời mình với anh ấy.
Lạy Chúa, đó đúng là sự thật. Nhưng anh lúc nào cũng quá bí hiểm. Nàng đã không hề dò hỏi hay tìm hiểu thêm chút gì về anh, nàng cũng không biết anh có bao nhiêu tài sản. Nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được có điều gì đó còn đang được giấu kín.
Nàng bước ra khỏi phòng ăn, dưới ánh nắng của buổi chiều tà, căn phòng như sáng hơn lên. Mẹ nàng đã đi tìm bà Larson và anh MacKinloch, bà hy vọng Victoria có thế tự quyết định lời cầu hôn nếu bà không có mặt.
Cơn giận trào dâng trong lòng khi Victoria nghĩ đến chuyện Jonathan lại dám đặt cuộc sống của mọi người trong tình trạng nguy hiểm khi mở miệng đưa ra một đề nghị như thế. Nàng sải bước về phía cửa, để mặc thất vọng tràn lên trong lòng và khi chân nàng vượt qua khung cửa gỗ, nỗi thất vọng biến thành thịnh nộ.
Nàng cảm nhận được Jonathan vẫn đang nhìn mình từ cửa phòng khách. Dù là trong bóng tối nàng vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh thật rõ như thể anh không tin nàng có thể tự bước ra ngoài kia một mình. Đúng là sáng nay nàng đã đặt bước chân đầu tiên vượt qua khỏi cửa trước, Trong vòng tay anh, nàng đã có dũng khí đối mặt với cơn ác mộng tồi tệ nhất trên đời.
Bàn tay áp lên mặt gỗ, nàng có thể nghe thấy tiếng chân anh tiến tới dần. “Em có muốn anh cùng em đi ra ngoài kia không?”
“Không.” Bây giờ nàng đang rất tức giận, nàng không muốn thấy anh xuất hiện trước mặt. Nàng phải chứng tỏ cho anh thấy tự bản thân mình cũng có đủ dũng khí đối mặt với sợ hãi. Nàng không phải một đứa trẻ cần được anh nắm tay. Nàng vươn tay chạm vào nắm cửa, tim đập rộn lên trong lồng ngực không biết vì giận dữ hay sợ hãi.
“Em chắc chứ?”, đây không phải giọng nói chỉ trích, chỉ là một lời đề nghị trầm lặng.
Như tỏ rõ thái độ thách thức, nàng vung tay mở toang cửa, không để ý gì tới không khí lạnh bên ngoài. Tuyết vần vũ quanh nàng nhưng Victoria cố kìm nén nỗi kinh hoàng, đặt bước chân đầu tiên.
Trời thật lạnh, phổi nàng như bị làn không khí lạnh lẽo đốt cháy. Váy áo thấm đầy tuyết ướt đẫm nhưng nàng vẫn bước thêm bước thứ hai, rồi thêm bước nữa.
Nàng liếc mắt nhìn ra sau, thấy Jonathan vẫn đứng nhìn. Có thoáng cười nhẹ hiện lên trên mặt anh nhưng nàng lại chẳng thấy hài lòng hơn chút nào.
“Thấy chưa? Anh biết em có thể mà.” Trong giọng nói anh có gì đó như niềm tự hào nhưng chính điều đó lại khiến nàng khó chịu. Cơn giận càng lúc càng tăng như đang thổi bùng trên da thịt, một cảm giác nàng chưa bao giờ có thể tưởng tượng tới. Nàng đâu phải một món hàng để bị anh xem như một thứ tài sản. Anh không thể nghĩ rằng mình đang mua nàng, sử dụng nàng để tạo ra người thừa kế và rồi gạt bỏ nàng đi.
Lời đề nghị hôn nhân như một trò mua bán khiến nàng nhìn thấy một mặt đen tối hơn của anh, một khía cạnh mà nàng không hề thích thú. Có thật là anh tin rằng nàng sẽ chấp nhận kết hôn với anh sau khi nghe hết những điều kiện mà anh đưa ra? Những người Scotland tị nạn đang phải sống trong giá lạnh, và nếu có đủ quyền năng thay đổi vận mệnh của họ, nàng sẽ cho họ tự xây nhà cho chính mình – ngay lập tức. Để mặc bọn trẻ phải ngủ trong nhà kho, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng là một tội lỗi.
“Em co thể vào trong được rồi,” anh nói. “Bên ngoài trời lạnh lắm.”
“Vậy những con người đang phải sống trong cái thời tiết này thì sao?”, nàng hỏi lại. “Những con người đang co ro trong lều, cố giữ chút lửa dể sưởi ấm?”
“Em có đủ quyền lực để thay đổi vận mệnh của họ”, anh nhắc nhở.
Câu trả lời như một lời thách thức, nó như đổ thêm dầu vào ngọn lửa thịnh nộ đang bùng chảy trong nàng. Victoria bước đến đống tuyết gần nhất, thọc tay xuống tuyết. Xoay xoay quả cầu tuyết trong tay rồi nàng ném mạnh nó vào mặt anh. Quả cầu tuyết vỡ vụn rơi trên mi anh. “Đừng bao giờ đề nghị tôi kết hôn với anh để cho những người khác không phải chịu đau khổ.”
Nét tươi cười trên mặt anh biến mất. Trong khoảnh khắc, nàng thực sự kinh hoàng không thể tin nổi chuyện mình vừa làm.
Jonathan trừng mắt nhìn nàng, chầm chậm phủi tuyết trên má. Người đàn ông kiêu ngạo trong anh biến mất, thay vào đó, trong đầu anh tất cả chỉ là ý muốn đáp trả. Anh cúi xuống, bốc một nắm tuyết xoay xoay trong tay.
“Anh dám”, nàng cảnh cáo.
“Là do em bắt đầu trước”, anh tiến tới, và nàng nắm lấy váy cố chạy trốn. Giày nàng ngập sâu trong tuyết, gần như muốn rơi ra. Dù nàng đã cố chạy thật nhanh nhưng chỉ thoáng chốc anh đã tới ngay bên cạnh.
“Giờ thì”, giọng nói của anh chuyển sang đe dọa như bắt được con mồi. “Ta nên làm gì với thứ này đây?”, anh giơ cao quả cầu tuyết, tay vòng quanh eo nàng.
“Em có thể nghĩ ra một nơi thật tốt dành cho nó”, nàng nói.
Đáp lại, anh cầm quả cầu tuyết, nghiền nát nó vào sau gáy nàng, những giọt tuyết tan ra trượt xuống váy nàng. Nàng thét lên, cố đẩy tay anh ra.
Nhưng rồi đôi môi ấm áp của anh bám trụ trên cổ nàng, và nụ hôn nóng bỏng đánh tan lớp tuyết lạnh. Những bông tuyết tan chảy trên da thịt, cơ thể nàng phản ứng dữ dội dưới sự kích thích đầy nhục dục của chiếc lưỡi đang hoạt động trên cổ làm khô những giọt tuyết vừa tan.
Vòng tay mạnh mẽ của anh giữ chặt lấy nàng, rồi anh nghiêng người. Sự tương phản giữa nóng và lạnh khiến nàng thở dốc. Anh kéo hông nàng đến sát mình và nàng có lẽ cảm nhận được sự hưng phấn của anh đang chạm vào đùi mình.
“Có phải em muốn chúng ta bắt đầu thế này không?”, anh hỏi. Nụ hôn cuồng nhỉệt hơn, tay anh trườn sâu vào đến tận chân tóc nàng, môi họ quấn lấy nhau. Nàng gần như không thể thở nổi, không thể làm gì khác ngoài đáp trả lại nụ hôn đó. Lưỡi anh đi sâu vào trong miệng nàng trong khi tay anh giữ chặt lấy hông nàng, khiến nàng cảm nhận được phần cơ thể giữa đùi mình đang run lên đầy xúc cảm.
Nàng hoàn toàn khuất phục và rơi vào thế bị động, môi nàng quấn lấy anh, lưỡi nàng như tan ra bởi hơi nóng tản ra từ anh, còn anh cũng trở nên càng điên cuồng hơn.
“Anh muốn em”, anh thì thầm cuồng loạn. “Anh muốn mang em lên tầng và được chiêm ngưỡng từng centimet cơ thể trần trụi của em. Và khi cùng với em, anh muốn cảm nhận cơ thể mình đang được siết chặt trong em.”
Lời nói khiêu khích không che đậy của anh khiến nàng quay cuồng không thể tin nổi. Nhưng một phần trong nàng đã hoàn toàn vỡ vụn, anh vẫn không thổ lộ tình yêu của mình.
“Câu trả lời của em là gì?”, anh hỏi. “Em sẽ kết hôn với anh chứ?”
Nàng không nói gì chỉ vùi đầu vào ngực anh khi anh đỡ nàng bước ra khỏi vùng tuyết phủ. Chẳng còn lựa chọn nào. Anh đang nắm trong tay quyền lực cho phép những người tá điền có một nơi định cư yên ổn, một nơi trú ẩn mà Bá tước Strathland sẽ không thể nào làm hại họ được nữa. Điều duy nhất chỉ là nàng phải bán mình.
“Được”, nàng thì thầm. Nhưng nàng không thể ngăn được cảm giác như vừa cho đi một phần linh hồn mình.
…
“Bọn chúng chưa hề rời khỏi Ballaloch, thưa ngài.”
Brandon Carlisle – Bá tước xứ Strathland – nhìn chằm chằm vào tên quản lý đất, John Melford. “Ý mày là sao, bọn chúng vẫn chưa rời khỏi sao? Bọn tá điền đã bị tống cổ từ mấy tuần trước. Chắc chắn giờ thì bọn chúng đã phải cuốn xéo rồi.” Hợp đồng thuê nhà đã chấm dứt vào mùa đông nên gã nghĩ có thể nhanh chóng đuổi cổ đám người đó về miền Tây nhanh thôi, bọn chúng còn phải mau kiếm chỗ tá túc cho qua mùa đông chứ.
Strathland di chuyển để có thể nhìn ra được bên ngoài cửa sổ. Thái ấp của gã nằm trên đỉnh đồi, nhìn thẳng ra hàng ngàn mẫu đất bên dưới. Mấy con cừu gần như trộn mình vào đám tuyết, co cụm thành đàn.
Tên quản lý đất lớn tuổi hắng giọng, đưa mắt nhìn ra cửa. “Bọn chúng được Phu nhân Lanfordshire và mấy cô con gái cho ở tạm. Theo như chúng tôi quan sát thì từ khi tuyết bắt đầu rơi, bọn tá điền đã ngăn không cho cừu của chúng ta tiếp cận khu đó. Bọn chúng cũng không cho lũ cừu đến gần khu đất thuộc sở hữu của Công tước Worthingstone.”
“Mày không cần lo lắng gì về ngài Worthingstone”, Strathland nói. “Ngài ấy thường xuyên đi đây đi đó, và ta cho rằng một người như ngài ấy sẽ chẳng bao giờ đặt chân tới Scotland làm gì đâu. Bọn cừu của ta có thể tiếp tục sử dụng phần đất của ngài ấy khi xuân về và ngài Worthingstone sẽ chẳng bao giờ biết gì về chuyện đó.”
“Tôi e rằng không phải thế đâu, thưa ngài. Dường như ngài công tước đang có mặt ở đây để kiểm tra đất đai của mình. Một thằng tá điền oắt con đã bắn ngài ấy.”
Chúa lòng lành. Gã chẳng nghe ai nói gì chuyện ngài công tước đã đến, gã quay sang hỏi tên quản lý đất, “Ngài ấy còn sống chứ?”.
Melford gật đầu, và Strathland thở phào nhẹ nhõm. “Sắp xếp một phiên toà và treo cổ thằng oắt con đã bắn ngài ấy cũng để cảnh cáo bọn kia một thể.”
Tên quản lý không nói gì, chỉ nghiêng đầu. Strathland không hề quan tâm gì đến việc kẻ mà gã vừa ra lệnh treo cổ chỉ là một cậu bé. Gã chỉ muốn mọi người biết bạo lực sẽ không bao giờ được dung thứ, nhất là trong giới quý tộc Anh.
“Giờ ngài công tước đang ở đâu?”, bá tước hỏi.
“Con gái lớn nhà Andrews đã cho ngài ấy ở lại và bác sĩ Fraser đã cứu sống ngài ấy.”
Paul Fraser tựa như một cái gai mà Strathland chỉ muốn loại trừ. Nhưng người đàn ông này chẳng khác nào một bóng ma, khi ở chỗ này, khi ở chỗ kia. Chỉ vì Fraser mà hàng trăm người dân bản địa đã không chịu rời khỏi đây. Bọn chúng trung thành với Fraser, không bao giờ chịu tiết lộ hành tung của người đàn ông này.
“Còn nữa, thưa ngài”, Meltord nói tiếp. “Tôi nghe nói ngài công tước định kết hôn với một trong mấy cô con gái nhà đó.”
“Không phải Juliette chứ”, Strathland đánh bạo lên tiếng. Hình ảnh cô gái trẻ trung xinh đẹp lướt qua đầu gã như một giấc mơ mờ ảo. Nhiều tháng nay nàng luôn tìm cách lảng tránh gã nhưng gã định sẽ thay đổi chuyện đó.
“Không, thưa ngài. Là cô con gái lớn, tiểu thư Victoria Andrews.”
Gã bá tước buông lỏng bàn tay đang nắm chặt thành ghế. Thú vị. Gã không thể hiểu nổi tại sao ngài công tước lại chịu hạ mình đi kết hôn với con gái của một nam tước. Sự rắc rối này là điều gã không sao ngờ tới nhưng chuyện này cũng dễ giải quyết thôi. Một khi chuyện này lan tới Luân Đôn, gã có thể chiếm lại được đồng cỏ.
Và năm sau, gã sẽ có thể hoàn toàn làm chủ mảnh đất này. Theo kế hoạch, gã dự định sẽ tăng gấp ba đàn cừu của mình. Giá len đã tăng lên gấp bốn và đấy đúng là nơi hoàn hảo cho đàn gia súc của gã. Nếu may mắn gã có thể thoát khỏi khoản nợ khổng lồ mà người vợ quá cố đã vướng phải khi còn sống. Dù nên thương tiếc cho cái chết của mụ, nhưng thật là gã chẳng hề thấy thất vọng trước sự ra đi này. Mụ đã không làm được gì ngoài chuyện hút cạn máu của gã và cuối cùng thì gã cũng đã có thể hoàn toàn giải thoát khỏi mụ.
“Đám cưới đã được tổ chức chưa?”
“Chưa ạ. Phu nhân Lanfordshire còn đợi mấy cô con gái khác trở về và khi đó người ta mới tổ chức lễ cưới. Sau đó ngài công tước sẽ trở lại Luân Đôn.”
Gã bá tước xoa cằm thầm nghĩ. Hắn không hề muốn bán đất cho Worthingstone nhưng để trả cho xong mấy món nợ cờ bạc thì gã cũng chẳng có bao nhiêu chọn lựa. Tối đó, sau khi thắng được mấy ván đầu, gã cứ nghĩ vận may đang mỉm cười với mình. Nhưng rồi càng lúc số nợ càng tăng cho đến khi chẳng còn cách nào khác ngoài chuyện phải mang đất ra gán nợ. Lúc đó, gã đã nghĩ có mất Đồi Eiloch thì cũng chẳng hại gì bởi vì ngôi nhà trên đồi chẳng khác gì một nông trại, hoàn toàn không phù hợp với địa vị của một ngài công tước. Nhưng gã lại không bao giờ ngờ rằng Wotthingsione lại tới tận nơi khỉ ho cò gáy này để tự mình thị sát đất đai.
Rõ ràng là gã đã nghĩ sai.
Bradon phải tìm cách để dụ cả hai gia đình rời khỏi nơi đó. Thậm chí gã còn đề nghị Phu nhân Lanfordshire cho gã mua lại đất nhưng rõ ràng không có mặt ông chồng thì bà ta chẳng làm được tích sự gì.
“Thưa ngài, nếu có thể, tôi thấy cách duy nhất để bọn tá điền cút về bờ biển là lấy đi nơi ở của bọn chúng.” Melford nhìn ra ngoài, tuyết bắt đầu nặng hạt táp thẳng vào khung cửa sổ. “Nếu không có nhà Andrews giúp đỡ nơi ăn chốn ở, bọn chúng sẽ chẳng còn lý do gì ở lại đây nữa.”
“Mày định làm gì?”
Melford nhún vai. “Lúc nào cũng có thể có tai nạn xảy ra. Một ngọn nến hay một cái đèn lồng có thể tự dưng đổ nhào rồi bốc cháy. Không có nhà, bọn họ sẽ buộc phải trở lại Luân Đôn, không phải sao?”
“Ngài công tước chắc chắn sẽ mang họ về đó.” Gã gật đầu, thích cái ý tưởng đơn giản này.
“Ngay sau buổi lễ thành hôn sẽ là thời gian lý tưởng nhất”, Melford đề nghị. “Trong đầu tôi có vài người có thể phóng hoả. Bọn chúng chắc chắn có thể khiến căn nhà bị hủy hoàn toàn.”
Gã bá tước gật đầu. “Ta để ngươi giải quyết chuyện này, coi như ta không tham gia gì cả.” Gã ngồi tựa lưng vào ghế, với tay lấy ly rượu bằng pha lê. “Nếu tìm thấy Praser thì làm sao để gã vĩnh viễn không bao giờ có thể trở thành vấn đề của chúng ta được nữa.”
“Như ngài muốn, thưa bá tước.” Melford cúi đầu. “Và tôi đoán là ngài không muốn có tiểu thư nào nhà Andrews bị thương trong cuộc tấn công này.”
“Tốt hơn cả là để bọn họ rời khỏi nhà trước khi phát hỏa”, Strathland nói. “Chút sợ hãi sẽ là chuyện không thể tránh khỏi.”
“Tôi sẽ sắp xếp ổn thoả”, Melford cam đoan.
Strathland nốc cạn ly rượu, ngồi ngả người ra sau, tưởng tượng trong đầu hình ảnh đất đai kéo dài khắp dải đất Cao nguyên Scotland này. Lợi nhuận kiếm được từ len sẽ tăng trong vài năm tới và khi gã lấy lại đất đai thì sẽ càng có nhiều chỗ cho bọn cừu hơn.
Bây giờ phần lớn khu đất Tây Bắc Scotland đã thuộc về gã. Gã chẳng khác gì một quốc vương đang cai trị vương quốc của mình.
Gã lặng lẽ nâng ly tự chúc mừng bản thân.
…
“Chị có chắc là chị muốn thế không, Victoria?” Margaret cầm trong tay đôi găng tay dài màu ngà trong khi Juliette cột sợi dây sau áo. “Chị thậm chí còn không biết gì về người đàn ông này. Với lại chuyện anh ta ở lại đây là cực kỳ không phù hợp…”
“Là chị ấy đã cứu mạng anh ta”, Amelia cắt ngang. “Thật lãng mạn làm sao, vậy là anh ấy rơi ngay vào lưới tình, phải không?”
Victoria không biết phải nói gì, nàng chỉ lẳng lặng nhìn Margaret cầu cứu. Nhưng chính Juliette lại là người lên tiếng.
“Nếu giờ anh ta vẫn chưa yêu chị thì sớm muộn gì anh ta cũng sẽ yêu chị thôi”, cô em gái khẳng định. Juliette vừa mỉm cười ngượng ngùng vừa xoắn hai tay vào nhau. “Thời điểm này thì không kiếm đâu ra hoa được cả, nhưng em có ít thạch nam khô, chị có thể cầm tạm đi.”
Victoria mỉm cười bất lực, cố không nghĩ về hôn lễ sắp cử hành. Mẹ nàng không cho phép nàng gặp Jonathan trước khi hôn lễ diễn ra, và có lẽ giờ thì mấy người hầu của anh từ Luân Đôn cũng đã đến, đưa anh trở về nhà thay y phục. Nàng hy vọng là anh cũng đã bắt đầu sắp xếp cho mấy người tá điền đến đó sống, nhưng cho đến giờ nàng vẫn chưa thấy ai rời khỏi chỗ này.
Nàng vuốt vuốt nếp nhăn trên chiếc áo sa màu xanh của Juliette. Mái tóc sẫm màu của cô em gái được thắt bím và cuộn tròn trên đầu, phía trên chỉ cắm một cọng lông đà điểu.
Amelia bước lùi về sau để ngắm chị gái, khuôn mặt lộ rõ vẻ phấn khích. Mắt lấp lánh, con bé nói thầm, “Em đang mặc áo lót ngực mới, nó mới hoàn hảo làm sao”.
Margaret há hốc, “Em không nên mặc những thứ đó Amelia, thật không phù hợp. Em phải cởi nó ra ngay lập tức.”
“Nhưng có ai biết đâu?” Cô quay mặt nhìn Victoria tinh quái. “Em chắc là chị cũng đang mặc một cái như thế, đúng không Victoria?”
Nàng không nói gì nhưng gương mặt đỏ bừng cũng đủ nói lên tất cả.
“Mấy cái áo lót đó thì cũng có làm sao đâu”, Juliette cắt lời. “Và Margaret, nếu chị để ý đến doanh số hiện tại, chị sẽ thấy là mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Tới khi chúng ta bán hết toàn bộ những bộ áo lót Bí mật Aphorite thì ngay cả hoàng thân cũng phải phủ phục dưới chân chị chỉ để có được phần của hồi môn mà chúng ta có.”
Tin tức đó khiến Margaret thôi không nói gì, dù rằng vẫn lo lắng không thôi. Victoria chỉnh lại phần vai áo, nàng đứng trước gương, thấy hơi bất an. Nhờ chiếc áo độn ngực, đôi gò bồng đào đã được nâng lên, ép chặt vào phần viền áo. Nàng đang mặc trên người chiếc áo dài tay bằng vải sa màu xanh trong có đính đăng ten. Màu sắc chiếc áo gợi nhớ đến màn sương băng giá bên ngoài cửa sổ cùng với sự lạnh lẽo trong trái tim nàng. Nàng đã đấu tranh hàng giờ để quyết định nên mặc áo lót nào. Lý trí mách bảo nàng nên chọn loại bảo thủ, có dây buộc, che kín hoàn toàn từng bộ phận của cơ thể.
Nhưng thay vào đó nàng lại chọn chiếc áo lót màu ngà mỏng tanh, phần ngực cắt hơi sâu. Chiếc váy tinh tế, điểm thêm bằng ít chỉ trắng tựa lông thiên nga. Xinh đẹp nhưng vẫn đủ sức quyến rũ chồng nàng,
Nghĩ đến việc bàn tay Jonathan đặt lên người mình khiến Victoria run lên. Dù không thích biện pháp anh dùng để buộc mình kết hôn, một phần trong nàng vẫn đang mong chờ đến đêm nay. Anh đã hứa sẽ cùng nàng trải qua đêm tân hôn trong nhà anh, nơi mà không ai có thể làm phiền hai người bọn họ.
Nàng vẫn chưa quyết định sẽ tới Đồi Eiloch bằng cách nào nhưng tạm thời nàng không muốn nghĩ tới vấn đề này. Nếu suốt cả hành trình nàng chỉ có cách bám chặt lấy Jonathan và nhắm nghiền mắt lại thì nàng cũng sẽ làm thế.
Cuối cùng, nàng đội cái mũ lụa xanh có những đường trang trí bạc và ruy băng. Găng tay vẫn chẳng thể giúp tay nàng ấm thêm chút nào và từ sâu thẳm trong lòng, sự lo lắng đang ngày càng tăng.
Amelia và Margaret vội vã hoàn tất công việc của mình rồi bước ra để Juliette ở lại với Victoria.
Chị lo lắng sao?”, Juliette hỏi.
“Có một chút.” Victoria vẫn chưa cho các em biết nguyên nhân thật sự của cuộc hôn nhân này, nhất là số phận của mấy người tá điền.
“Em biết chị đã… mắc kẹt với anh ta một khoảng thời gian”, Juliette nói, mắt vẫn nhìn xuống tấm thảm. “Anh ta không làm chị bị tổn thương gì cả, đúng không?”
“Không. Không đâu.” Victoria hiểu nỗi lo lắng của em, nàng nắm tay em gái cam đoan. “Anh ta chưa bao giờ thử…” Quyến rũ chị, nàng đã định nói thế. Nhưng cũng không hoàn toàn là thế. Anh đã đánh thức sự cám dỗ trong nàng, chạm vào cơ thể nàng theo những cách hoàn toàn không phù hợp.
“Chị không cần phải nói gì cả”, Juliette nói, siết chặt hai tay vào nhau. “Mẹ có nói cho chị biết hôm nay sẽ như thế nào không?”
“Có hay không thì chị cũng sẽ không nói cho em nghe đâu.” Má nàng nóng bừng vì bối rối và tò mò. Sự thật là, mẹ đã nói cho nàng chút ít. Đó là nàng phải phục tùng chồng và nếu may mắn, nàng sẽ sớm mang thai.
Có tiếng gõ cửa nhẹ và Beatrice Andrews bước vào. Victoria nhìn thấy mắt mẹ ngân ngấn nước. “Trông con thật đẹp, con gái. Cha nhất định sẽ rất tự hào về con.”
Bà bước qua phòng, kéo nàng vào lòng và Victoria ôm mẹ mình thật chặt một lúc lâu. Mẹ nàng đang trở nên quá gầy nhưng vòng tay ấm áp của bà vẫn chứa đầy yêu thương.
“Mẹ hạnh phúc thay con”, Beatrice thì thầm. “Và mọi thứ chỉ mới bắt đầu. Con sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được cuộc sống phía trước.”
Nàng nhận thấy có điều gì đó trong giọng nói bà. “Sao mẹ lại nói thế? Con chỉ sống cách đây vài dặm thôi mà.”
Beatrice thoáng đỏ mặt. “Mẹ xin lỗi, con nói đúng. Tất nhiên là con sẽ ở gần đây thôi.” Nhưng giọng nói ra chiều vui vẻ quá mức của bà như che dấu điều gì, nó khiến sự nghi ngờ trong lòng Victoria bắt đầu nảy mầm.
Beatrice đưa mắt nhìn cái rổ đựng đồ may vá, hắng giọng, “Nhưng dù vậy thì mẹ cũng thật vui vì con đã có một cuộc hôn nhân mỹ mãn. Ít nhất là giờ không ai trong các con gái của mẹ còn phải đi may quần áo nữa”. Bà nhìn Victoria nói thẳng, “Margaret đã nói cho mẹ biết những chuyện con đã làm. Dù cho chúng ta rất cần tiền nhưng sau này không ai trong các con được hạ thấp bản thân để làm mấy chuyện buôn bán như thế nữa. Mọi chuyện đến đây là kết thúc, rõ chứ?”.
Là một lời khẳng định, không phải hỏi ý kiến. Victoria chưa kịp trả lời thì đồng hồ gõ chuông. Một nụ cười tươi tắn trải rộng trên mặt mẹ nàng, và bà mở cửa. “Đã tới giờ rồi con yêu. Ngài công…” Bà lập tức ngừng lời, sửa lại “Là… ngài Nottoway đang đợi con ở nhà dưới”.
Victoria bước theo mẹ, trên tay cầm mấy nhánh hoa thạch nam khô thay cho hoa cầm tay. Tim nàng đập rộn liên hồi khi tiến tới gần phòng khách.
Chính nàng cũng chẳng thể tin nổi mình lại sắp kết hôn. Chuyện này gần như là chẳng thể nào, nhất là lại trong khoảng thời gian ngắn thế này. Nhưng khi theo mẹ vào phòng khách, nàng thấy Jonathan đang đứng đó, lễ phục trên người khiến anh trông hệt như một vị hoàng tử.
Áo đuôi tôm màu xanh đậm, có những đường chỉ vàng, cà vạt màu trắng như tuyết nổi bật. Gi lê xanh đồng điệu bên dưới áo đuôi tôm, quần ống túm da bò ôm sát đùi.
Những đường cắt may và chất liệu vải lộ rõ sự giàu có. Nàng thì lại không mang tới chút gì cho cuộc hôn nhân này. Mẹ đã hứa sẽ trao một phần hồi môn khiêm tốn nhưng anh đã từ chối. Anh chỉ cần một điều duy nhất – một người thừa kế.
Nàng thấy rùng mình hồi hộp khi nghĩ đến việc đêm nay anh sẽ chạm vào người mình. Mái tóc nâu vàng được anh chải ngược về sau và má anh đã được cạo râu sạch sẽ. Khi nhìn thấy nàng, trên mặt anh lộ vẻ hài lòng. Một thoáng, nàng tưởng như nơi này chỉ còn có hai người, và nàng nhớ đến những món quà Giáng sinh anh đã tặng mình.
Người đàn ông này vừa tử tế nhưng cũng thích trêu đùa người khác, chính là kiểu mà nàng thích. Anh đã rất kiên nhẫn… và anh còn khiến nàng mỉm cười.
Nhưng rồi, anh ta lại nhẫn tâm khi đưa ra đề nghị kết hôn như thế. Anh đã đặt nàng trong tình trạng không thể nào từ chối. Anh đã nói anh không thèm quan tâm gì đến những người tị nạn và nàng gần như hoàn toàn tin vào điều đó.
Trước khi nàng bước vào phòng khách, bà Larson chặn Beatrice lại, “Xin tha lỗi cho tôi thưa Phu nhân Lanfordshire, nhưng mấy người tá điền nói muốn được chứng kiến hôn lễ này. Họ còn mang theo quà đến”. Mặt bà đỏ bừng nhưng vẫn nói, “Nếu họ có thể thể hiện sự cảm kích của mình đến ngài Nottoway thì quả là tuyệt vời”.
Beatrice quay sang Victoria, “Tuỳ con quyết định, con yêu. Nếu con muốn mẹ bảo họ ra ngoài, mẹ cũng sẽ làm thế”.
“Không.” Nàng lắc đầu, bất chấp sự căng thẳng khi bị vây xung quanh bởi những người xa lạ. “Nếu họ muốn… họ có thể đứng trong phòng lớn, như vậy cũng sẽ không đông quá.”
Bà Larson rạng rỡ. “Tôi sẽ bảo bọn họ đứng xa. Tôi e là lúc này em gái MacKinloch vẫn chưa khỏe hẳn và anh ta phải đi chăm sóc cho cô ấy. Nhưng tôi có thể lo liệu mấy người tá điền, như anh ta vậy. Nhất là mấy người họ hàng của tôi.” Bà bước ra mở cửa lớn.
Victoria có thể nhìn thấy hàng chục người đàn ông trong trang phục truyền thống đang nhìn vào nhà dò xét. Họ mặt áo khoác ngắn, áo len sọc vuông với ba màu nâu, đỏ và xanh lá, eo đeo những chiếc túi bằng da. Từng người một cúi chào nàng rồi bước vào nhà, theo sau là mấy người phụ nữ. Họ cũng mặc áo len sọc vuông đủ màu, những người trẻ hơn nếu đã kết hôn đội khăn trùm đầu trên tóc trong khi những đứa trẻ không giấu nổi vẻ bồn chồn và phấn khích. Vài người mang theo nhạc cụ – có vĩ cầm, sáo, và cả trống, nàng còn thấy những người khác bê vào đủ thứ thùng có thể đựng rượu hoặc rượu mật ong lấy từ hầm rượu của cha.
Một lượng lớn người tập trung như vậy khiến nàng thấy hơi căng thẳng. Bọn họ chiếm cả hành lang và tràn vào tận trong phòng ăn. Victoria bước đến chỗ chồng sắp cưới đang nhướng mày nhìn những người mới đến nhưng anh không phản đối.
Jonathan nắm tay nàng và người mục sư chào họ, bắt đầu buổi lễ ngắn. Không lời nào của người mục sư lọt được vào tai Victoria, nàng đang thật lo lắng. Sự xuất hiện của những người này khiến nàng chẳng thể nào thay đổi suy nghĩ của mình được nữa. Nàng đã chẳng còn có thể lựa chọn gì trong cuộc hôn nhân này và nó khiến nàng đau đớn khi nhận ra lý do khiến chú rể muốn kết hôn với nàng hoàn toàn chẳng chút gì liên quan đến chuyện cảm tình.
Đã tới lúc tuyên thệ và Jonathan giữ chặt tay nàng, nói rõ từng lời. Đến lượt nàng, Victoria ấp úng một lúc. Nàng nhìn vào đôi mắt xanh của anh, tự hỏi có khi nào cuộc hôn nhân này đúng là dựa trên tình yêu. Hay là liệu nàng có thể phá vỡ sự rụt rè trong quá khứ để có thể trở thành người vợ thực sự của anh.
“Sẽ ổn thôi”, anh thì thầm trong hơi thở. Nàng cũng hy vọng thế khi máy móc lập lại lời tuyên thệ.
Khi buổi lễ ngắn kết thúc, Jonathan hôn nhẹ lên má nàng. Tiếng vỗ tay hoan hô vọng ra từ phòng ăn và một người la to, “Này người Anh, hôn thế không được! Làm lại nếu không chúng tôi sẽ chỉ cho anh thấy phải hôn thế nào đó!”.
Mặt nàng đỏ bừng nhưng Jonathan lại nhìn nàng tinh quái rồi cúi người, phủ lên môi nàng một nụ hôn sâu hơn. Victoria giật mình, nhưng không thể đáp trả. Mấy người tá điền hoan hô nồng nhiệt, một số người bắt đầu đánh trống chúc mừng. Từng người một xếp thành hàng dài chúc mừng hai người bọn họ và Victoria giật mình khi nhìn thấy một người đàn ông đưa tới một cái đĩa bằng đất sét đơn giản. Một người nhạc công bắt dầu chơi một giai điệu sống động và từng người đến đứng trước mặt họ nói những lời chúc tốt đẹp rồi bỏ một đồng xu vào trong đĩa. Cử chỉ đó khiến nàng cảm động sâu sắc.
Những con người này, họ không có gì cả, tất nhiên cũng không có đủ tiền để có thể cho đi như thế. Nhưng họ đã làm thế để chứng tỏ lòng biết ơn của mình. Mắt nàng ngấn nước khi chiếc đĩa dần đầy lên với những đồng xu nhỏ. Nàng bước đến bên cạnh Jonathan thì thầm, “Chúng ta không thể nhận món quà này”.
Nhưng anh đã nắm lấy bàn tay đeo găng của nàng, thì thầm bên tai nàng, “Hãy dành cho họ niềm kiêu hãnh, cưng à. Nếu đến cả lòng kiêu hãnh chúng ta cũng lấy đi thì họ sẽ chẳng còn gì nữa đâu”.
Nàng siết chặt tay anh, hiểu ra mọi chuyện.
Chẳng bao lâu những người đàn ông và phụ nữ bắt đầu đẩy bàn ăn vào sát tường, chất đầy tặng phẩm là đủ mọi thức ăn mà họ có thể mang đến chia sẻ với nhau. Bà Larson đã chuẩn bị xong bữa trưa, là gà nướng và cá hồi, nhưng Victoria thấy những người khác mang tới phô mai, bơ, bánh yến mạch, trứng và một ít thịt bò, vịt, gà gô và cả sữa nữa.
“Ở đâu mà họ có những thứ này?”, nàng thì thầm hỏi người chồng mới cưới.
“Franklin, người giúp việc của anh đã mang theo một lượng lớn thực phẩm khi trở về từ Luân Đôn. Cậu ta đã chia đều cho mấy người tá điền nhưng có vẻ như bọn họ cũng đã quyết định sẽ chia bớt cho chúng ta.”
Âm nhạc tràn đầy căn nhà, đàn ông và phụ nữ bắt đầu khiêu vũ. Jonathan nắm tay Victoria dìu nàng sang một bên khi những người phụ nữ bắt đầu quay cuồng trong vòng tay bạn nhảy. “Anh sợ là mình chưa thể khiêu vũ với em được, anh thú nhận. “Không thể với cái chân thế này.”
Bà Larson bước tới chỗ nàng, trách nhẹ, “Sao lại buộc chặt thế, cô Andrews?”. Bà bước đến sau lưng Andrews nới lỏng dây áo rồi tới sợi dây ruy băng trên nón và giày nàng. “Giờ thì, thật không may là chúng ta phải tổ chức tiệc mừng trong nhà – lẽ ra nó phải được mang vào nhà kho của ông chủ nhưng, với tình trạng của cô thì, tôi đã hỏi mọi người chuyện ăn tối trong nhà.”
“Không thể tổ chức tiệc trong nhà kho lại là điều không may sao?”, Jonathan hỏi. “Chẳng lẽ em thích thức ăn có lẫn mùi ngựa sao?”
Tay bà Larson đang đặt hai bên eo co lại thành nắm đấm. “Giờ thì đừng nên chúi mũi vào mấy chuyện mà mình không hiểu, chàng trai. Tiểu thư Andrews đã chờ thật lâu để được trở thành cô dâu. Tôi sẽ không để hôn lễ của cô ấy bị nhiễm bẩn bởi vận rủi đâu.” Như để nhấn mạnh quan điểm của mình, bà cởi mũ của Victoria ra.
“Sao lại cởi mũ của tôi xuống?”, nàng hỏi.
Bà Larson không trả lời mà chỉ giật lấy cái nón Jonathan đang cầm trong tay. “Tôi cũng sẽ cần cả nó luôn.”
“Để làm gì vậy?” Jonathan cố giành lại, nhưng bà quản gia rắn như thép nguội.
“Tại sao ư, người nào bắt được chúng sẽ là người kết hôn kế tiếp. Xem nào, hai người có thể đứng trên cầu thang ném chúng xuống.” Bà ra hiệu cho hai người đi theo mình, Jonathan đưa mắt nhìn Victoria đầy ngụ ý.
“Em e là chúng ta phải làm thế”, nàng thừa nhận. Nàng bắt đầu cảm thấy căng thẳng khi mọi người đều chú ý vào mình. Victoria nhìn lên cầu thang, cảm thấy không thoải mái khi nghĩ đến chuyện tất cả mọi người đang nhìn họ trừng trừng.
Nhưng Jonathan đã nắm lấy tay nàng. Như thể ngăn không cho nàng chạy trốn. Vừa dìu nàng bước lên cầu thang, mắt anh vừa dán chặt vào mắt nàng. Từ sâu bên trong ánh mắt mạnh mẽ đó, nàng rùng mình đọc được suy nghĩ của anh. Anh muốn nàng, và giờ họ đã kết hôn, anh có quyền được chạm vào nàng bất cứ khi nào anh muốn, theo bất cứ cách nào. Hình ảnh cơ thể anh dán chặt lấy mình khiến nàng cảm thấy vừa hoang mang lại vừa… kích thích.
Nỗi sợ hãi lại dâng lên khi nàng trông thấy đám đông tụ tập bên dưới. Jonathan kéo nàng quay mặt lại với bọn họ còn bà Larson chuyền cho hai người mũ của của mình. Victoria chưa đưa tay cầm lấy chiếc mũ thì bà quản gia đã thấp giọng bảo, “Từ lần đầu tiên khi cô đứng bên trái anh ta, tôi đã biết là rồi cô sẽ kết hôn với anh ta.”
Victoria nhướng mày lên tỏ vẻ không hiểu gì. Nhưng bà quản gia vẫn làm ra vẻ bí ẩn, cười cười. “Anh ta được đưa tới đây để trở thành chồng của cô, cô bé ạ.”
Rồi bà vội vã bước xuống lầu để lại Victoria đứng cạnh bên Jonalhan. Anh không nói gì về chuyện mê tín dị đoan từ bà quản gia mà chỉ đề nghị, “Em ném trước đi. Mấy cô gái đang đợi kìa”.
Nàng ném mũ qua khỏi lan can và ngạc nhiên khi thấy người bắt trúng là em gái mình. Mặt Juliette đỏ bừng nhưng nàng chấp nhận những lời trêu đùa vẻ thản nhiên.
Jonathan cũng ném cái mũ qua khỏi lan can và cái nón rơi vào tay một người bản địa. Nhưng anh ta chưa kịp giữ lấy cái mũ thì một người đàn ông đã nhảy bổ vào giành lại. Cùng với tiếng hét, người ta nhận ra đó chính là bác sĩ Paul Fraser. Anh vẫy vẫy cái mũ tỏ vẻ chiến thắng và bước đến chỗ Juliette.
Ngay khi nhìn thấy anh, cô gái trẻ vội chuyền cái mũ cho Amelia rồi bỏ chạy.
Jorurthan dựa vào Victoria thì thầm, “Có vẻ như cô ấy không thích ông bác sĩ”.
“Không đâu, họ là bạn bè nhiều năm. Nhưng từ năm ngoái, con bé cứ tránh mặt anh ta,” Nàng không biết liệu có phải vị bác sĩ đã ngỏ lời với em gái mình không, Juliette không hề nói gì cả.
Nàng thấy Paul Fraser trượt dài khi chạy đuổi theo Juliette.
Jonathan dìu nàng xuống cầu thang, khiêu vũ lại tiếp tục. Tiếng vĩ cầm réo rắt, đàn ông và phụ nữ thoải mái ăn uống, khiêu vũ và chúc mừng. Dù rằng đây là hôn lễ của chính mình thì Victoria vẫn thấy choáng ngợp. Có quá nhiều người, mọi thứ lại diễn ra quá nhanh. Nàng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, trốn vào một căn phòng nào đó, rồi mau chóng sắp xếp lại mọi suy nghĩ trong đầu.
“Nâng ly nào!”, một người nhà MacKinloch la to. “Chúc mừng cô dâu!”
Những người đàn ông cùng nâng ly chúc mừng lần nữa và Vỉctoria nhớ đến một cái tên mà nàng không hề nhận ra được xướng trong buổi lễ. Jonathan đưa cho nàng một ly bia nhưng dù cùng nâng ly lên như mọi người, nàng lại không hề nhấp môi. “Có phải người ta mới gợi anh là Worthingstone không?”
Trước giờ nàng không quan tâm gì đến mấy chuyện nghi lễ xã giao nên hầu như không nhận ra cái tên này.
“Chỉ là… một trong mấy danh hiệu của anh thôi”, Jonathan nói.
Vậy ra anh cũng thuộc tầng lớp quý tộc Anh, đúng như nàng nghĩ. Worthingstone. Trước giờ nàng chưa nghe thấy họ này nhưng có thể mẹ nàng sẽ biết. Nàng cau mày ngạc nhiên, “Vậy anh là…”.
Anh cắt ngang lời nàng bằng một nụ hôn. Khắp xung quanh, Victoria có thể nghe thấy tiếng reo vui khích lệ nhưng nàng biết ý định thực sự của anh khi làm thế – chỉ là anh không muốn cho nàng biết tước hiệu của mình mà thôi.
Nàng không biết thực ra anh là một tử tước hay bá tước nhưng tim nàng như đập nhanh hơn khi nghĩ về chuyện đó. Giờ thì những gì mẹ nói hình như bắt đầu đã rõ nghĩa: Con sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được cuộc sống phía trước. Liệu có phải đây là điều mà bà muốn nói không? Nụ hôn chấm dứt và giờ Victoria mặt đối mặt cùng anh. “Dẫn em đi khỏi chỗ này đi. Em muốn nói chuyện riêng với anh.”
Anh không phản đối chỉ nắm lấy tay nàng, dẫn nàng tránh xa những người này. Vài người khách trêu chọc họ khi thấy anh nắm tay nàng băng qua mấy căn phòng hướng thẳng về phía bếp. Sức nóng từ mấy cái bếp lò toả ra khiến căn phòng nhỏ trở nên nóng hơn.
Anh đưa mắt nhìn, những người tá điền vốn đang bận rộn chuẩn bị thức ăn vội vàng rời khỏi bếp, để lại không gian riêng tư cho hai người.
“Em có muốn ở đây không, hay muốn anh mở cửa cho thoáng chút nhé?”
Nàng không trả lời câu hỏi mà quay sang chất vấn, “Anh là ai? Em muốn biết sự thật”.
“Quan trọng sao?”, giọng anh có vẻ đề phòng và nàng không biết nên nghĩ sao về chuyện này. “Dù sao thì anh cũng không phải Hoàng tử xứ Wales.”
“Nhưng anh có tước hiệu.”
“Thì em cũng thế”, anh nói. “Giờ em đã là vợ của anh.” Anh đẩy người nàng ép sát vào cửa, tay vòng sát hai bên cơ thể nàng.
“Tước hiệu của anh là gì?”, nàng hỏi. “Có phải giờ em là Phu nhân Worthingstone chứ không phải bà Nottoway không?”
Thấy anh không trả lời, nàng đưa tay chặn trước ngực, kéo dài khoảng cách giữa hai người. “Anh nợ em sự thật.”
“Jonathan Nottoway là tên thật của anh”, anh nói nhỏ. “Anh không hề nói dối em về chuyện đó. Chính em mới là người tạo ra cái tên Smith.”
“Còn Worthingstone thì sao?”
Tay anh trượt đến eo nàng, kéo nàng lại gần mình hơn. Trong cái nóng ngột ngạt, nàng có thể cảm nhận được một giọt mồ hôi đang trượt xuống da mình. Anh giữ chặt nàng trong vòng tay, và nàng có thể cảm nhận được chiều dài của phần dục vọng trong anh đang ép sát lấy mình.
“Anh là Jonathan Nottoway”, anh thì thầm nơi cổ nàng. Cả cơ thể nàng run lên như muốn vỡ tung ra khi đôi môi anh trườn dần xuống, đôi tay anh trượt lên trên, hoàn toàn ôm trọn đôi gò bồng đảo. “Và năm ngoái, sau khi cha anh qua đời, anh đã trở thành ngài công tước, Công tước xứ Worthingstone.”