Chẳng Cháy Hết

Chương 68


Đọc truyện Chẳng Cháy Hết – Chương 68


Cái nhà này có anh ta thì không có em
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Nháy mắt trời đã vào hè, nhiệt độ càng ngày càng nóng, sắp đến kỳ bảo vệ tốt nghiệp hàng năm, tôi bận hướng dẫn luận văn tốt nghiệp cho sinh viên, Thương Mục Kiêu thì bắt đầu khóa huấn luyện khép kín kéo dài một tuần vì cần phải nâng cao kỹ năng cho kịp cùng đội sớm nhất có thể.

Rõ ràng là cả hai đều đang ở Thanh Loan, nhưng chúng tôi chỉ có thể liên lạc với nhau qua điện thoại mỗi ngày.

Tôi thì không sao, nhưng Thương Mục Kiêu dường như không quen, cứ đòi tôi đi thăm cậu, oán giận nói không có tôi cậu ăn không ngon ngủ không yên, sụt đi mấy ký.

Cũng may tôi biết là cậu đi huấn luyện, chứ người ngoài nghe được chắc tưởng cậu đang ngồi tù.

Cuối cùng, tôi cũng hứa chủ nhật tuần này sẽ đi gặp cậu, tiện thể đưa cậu về nhà.

Cậu bấm bấm đốt ngón tay, thấy còn khoảng ba ngày thì lại bắt đầu ăn vạ.

Tôi không còn cách nào khác là phải dỗ dành cậu như một đứa trẻ, nói mấy câu cậu thích nghe: “Anh thích em nhất”, “Anh cũng nhớ em”, “Thiếu em anh không ngủ được”…!Nói liên tục 10 phút đồng hồ, cậu thì vui vẻ, còn tôi thì tự nổi da gà da vịt rần rần.

Tất nhiên cậu không thực sự oán giận.

Sau này, cậu còn sẽ phải đi đến nhiều nơi trên đất nước và thậm chí cả thế giới để thi đấu, mấy ngày xa nhau này là điều không thể tránh khỏi, dù chỉ mới đôi mươi nhưng cậu cũng sẽ không cảm thấy tình yêu của hai người trưởng thành là phải dính với nhau 24/7, cậu chỉ là thích nghe tôi nói mấy câu sến súa này thôi.

Bước ra khỏi thang máy, tôi ngạc nhiên dừng lại, nhìn về hướng văn phòng.

Tôi từng nghĩ rằng sau khi quen lại với Thương Mục Kiêu, có thể Thương Lộc và Thương Vân Nhu sẽ tìm đến tôi, nhưng không ngờ rằng người đến lại là Phương Kỳ Niên.

Cậu ta nhàn nhã dựa vào cửa phòng làm việc, nhìn chằm chằm mũi giày của mình, gõ gõ giày xuống đất theo một nhịp điệu chỉ có cậu ta mới biết.

Tôi vừa đến gần, cậu ta dừng lại nhìn lên.

“Cuối cùng anh cũng đã trở lại rồi.” Cậu ta cười chào tôi như một người bạn cũ lâu năm.

Tôi bước tới mở cửa văn phòng, hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”
“Muốn tới thì tới thôi.” Cậu ta lấp lửng, không trả lời thẳng.

Sau đó cậu ta như cắm rễ trên ghế sofa của tôi, ngồi cả buổi chiều, không nói mình đến đây để làm gì, cũng không nói khi nào rời đi, thậm chí còn tự pha trà cho mình.

Tôi gửi một tin nhắn cho Thương Mục Kiêu, báo tình hình, nhưng có lẽ cậu đang huấn luyện, không cầm điện thoại di động, mãi vẫn không thấy trả lời.

Đến khi tôi chuẩn bị tan tầm, Phương Kỳ Niên liếc nhìn đồng hồ, đứng dậy nói muộn rồi, hai chúng tôi có thể cùng đi ăn tối.

Tôi cũng không biết làm thế nào mà cậu ta có thể nói câu này một cách tự nhiên như vậy.

“Sao thế?” Phương Kỳ Niên hoàn toàn không nhận ra “Anh không đói sao? Đi thôi, ăn gì ngon đi, tôi mời.”
Tôi không phản ứng gì về lời mời của cậu ta mà chỉ hỏi, “Cậu đến tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Cậu ta khoác vai tôi bước ra ngoài: “Ừm..

đi ăn rồi nói”.


Có một con phố ngay phía sau trường học đầy các quán ăn, tôi chọn bừa một quán có vẻ vắng vẻ không nhiều người ăn, dẫn Phương Kỳ Niên đến một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

“Tôi nói tôi đãi mà sao anh lại chọn chỗ này thế?” Có thể nhìn ra được cậu ta không thích lắm, lấy khăn giấy lau mặt bàn trước mặt, lại còn lau chén đũa thêm lần nữa.

“Tiệm này ăn cũng ngon.” Tôi trợn mắt ngoác mồm nói dối, kỳ thật, đừng nói là tiệm này, nguyên con đường này tôi còn chưa đến bao giờ.

Đưa cậu ta đến đây chẳng qua là vì nó gần nhất, tôi muốn nhanh chóng đi vào chủ đề rồi kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt.

Sau khi tôi gọi món ăn, phục vụ nhanh chóng bưng lên vì cũng không có nhiều khách trong quán.

Phương Kỳ Niên và tôi đụng đũa cùng lúc, cắn một miếng rồi cũng cùng nhau đặt đũa xuống.

Không phải ngẫu nhiên mà vắng khách, ăn dở thật sự.

“Ừm, ăn rất ngon, cảm giác như đang ở…!nhà vậy.” Phương Kỳ Niên nhận xét.

Tôi mỉm cười, nâng tách trà lên nhấp một ngụm làm loãng vị mặn đắng trong miệng.

“Giờ cậu có thể nói cho tôi biết tại sao cậu đến tìm tôi không?” Tôi đặt cốc xuống hỏi.

Cậu ta gật đầu, gương mặt vẫn tươi cười nhưng không gây cho người ta ấn tượng “vui vẻ” gì lắm, như thể cậu ta chỉ mấp máy khóe môi.

“Tôi với ngài Thương cãi nhau.

Tôi có thể đến chỗ anh ở vài ba ngày được không?”
Vừa nghe là chuyện này, tôi hơi khó xử.

Tôi và cậu ta đúng là có chút giao tình, nhưng cái giao tình này chỉ đủ để chúng tôi ngồi đây ăn một bữa rõ ràng là dở tệ nhưng lại phải khen ngon, còn lâu mới có thể đến được cái mức thân thiết để nhờ vả chuyện này.

Huống hồ thân phận của cậu ta trong nhà họ Thương rất khó nói, và tôi luôn phải xem xét tâm trạng của Thương Mục Kiêu nữa.

“Tôi có thể cho cậu mượn ít tiền thuê khách sạn.” Tôi nói.

“Tôi không thiếu tiền, chỉ là không muốn anh ta tìm thấy tôi.” Phương Kỳ Niên bĩu môi.

Tôi hơi ngạc nhiên: “Cậu đi rồi à?”
Trước đó trong đám cưới của Thương Vân Nhu, lúc tôi khiêu vũ với Phương Kỳ Niên, cậu ta khuyên tôi đi rồi thì đừng quay lại, rồi còn nói đừng hòng có người khác cướp đồ của cậu ta.

Lời nói còn văng vẳng bên tai, tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ không muốn rời khỏi Thương Lộc, nhưng chỉ sau hai tháng cậu ta đã chạy tới xin tôi ở nhờ.

“Không hẳn.

Nhưng tôi thực sự…!không muốn mãi mãi làm thế thân.” Cậu ta dùng đầu ngón tay xoa lên miệng cốc, cụp mắt xuống.

“Năm nay tôi đã ba mươi rồi.


Có thể giả phụ nữ bao lâu nữa? Đá được thêm bao nhiêu người muốn thế chỗ tôi nữa? Rốt cuộc, chỉ dựa vào ngoại hình chắc chắn sẽ không bền lâu.

Bền lâu nhất vẫn là chỗ này…!” Cậu ta xòe bàn tay xoa lên vị trí tim của mình, nâng mắt nhìn tôi, khẽ cười nói: “Đây là một nước cờ nguy hiểm, nhưng vẫn đáng để thử.”
Tôi và cậu ta luôn có những cuộc nói chuyện sâu sắc.

Tôi biết thân thế, mối quan hệ của cậu ta với Thương Lộc, và thậm chí cả kế hoạch cuộc đời của cậu ta, nhưng tôi thực sự không biết phải đánh giá thế nào.

Mọi người chỉ có thể huơ tay múa chân với cuộc sống của mình, không thể chen vào can thiệp cuộc sống của người khác.

Ngay sau đó, điện thoại di động của tôi đổ chuông.

Tôi cầm lên, Thương Mục Kiêu gọi.

Có lẽ cậu vừa kết thúc buổi huấn luyện, đã nhìn thấy tin nhắn của tôi.

“Anh ta tìm anh làm gì vậy?” Cậu lo lắng hỏi ngay khi điện thoại vừa kết nối.

Tôi liếc nhìn Phương Kỳ Niên phía đối diện, nói, “Cậu ta cãi nhau với bố em, muốn ở nhờ nhà anh vài ba hôm…”
Tôi còn chưa kịp nói tôi không đồng ý, Thương Mục Kiêu đã xù lông lớn tiếng ngắt lời tôi: “Không được! Anh không được phép cho anh ta vào, cái nhà này có anh ta thì không có em!”
Phương Kỳ Niên có lẽ nghe được tiếng từ điện thoại của tôi, cậu ta chống cằm, vẻ mặt như đang xem kịch vui, khuôn mặt chói lóa dòng chữ “Anh vẫn quay lại à”.

Tôi nghiêng người sang một bên, tránh Phương Kỳ Niên, nói, “Anh chưa cho cậu ta vào.

Anh vẫn chưa đồng ý.”
“Chưa?” Cậu tóm lấy từ trọng điểm: “Anh đang ngồi cùng với anh ta đúng không?”
“…” Tôi chột dạ không trả lời.

“Bắc Giới!”
Cậu gọi tôi bằng họ tên, giọng đã bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.

Tôi thầm thở dài, biết mình không thể trốn được.

“Anh đang ăn tối với cậu ấy.”
Tiếng thở dốc trong điện thoại đột nhiên trở nên nặng nề, Thương Mục Kiêu cũng ngừng nói, như thể đang kìm chế cơn tức giận.

Tôi đã sẵn sàng để bị cậu dập máy, nhưng cậu lại cất lời sau vài giây.

“Anh đưa điện thoại cho anh ta giúp em.” Cậu bình tĩnh vô cùng, “Em sẽ nói chuyện với anh ta.”
Tôi do dự một lúc, nói: “Vậy thì đừng cãi nhau với người ta đó.” Sau đó, tôi đưa điện thoại cho Phương Kỳ Niên.

“Tôi?” Phương Kỳ Niên kinh ngạc chỉ vào bản thân, thấy tôi gật đầu xác nhận mới cầm điện thoại của tôi.

Tôi thấp thỏm quan sát Phương Kỳ Niên, sợ rằng cả hai sẽ cãi nhau qua điện thoại.


“Chỉ là ăn thôi, keo kiệt thế?” Cũng may, giọng nói của Phương Kỳ Niên rất nhỏ nhẹ, vẻ mặt vẫn như thường, không khác gì lúc nói chuyện với tôi, “Sao? Đừng tưởng có mỗi cậu được bỏ nhà đi nha? Hừ…!ừm..

biết rồi…! OK.


Hai người nói chuyện điện thoại hơn một phút, sau đó Phương Kỳ Niên trả lại điện thoại cho tôi.

“Em nói chuyện với anh ta rồi, để anh ta sống ở căn của em.” Thương Mục Kiêu nói, “Lát anh đưa chìa khóa cho anh ta luôn giúp em.”
Cậu giao cho tôi Lòng Đỏ Trứng và chìa khóa trước khi tham gia khóa đào tạo, nên giờ tôi đưa rất thuận tiện.

“Ừm.”
Cậu liên tục dặn tôi không được để Phương Kỳ Niên vào nhà tôi, ăn nhanh rồi về nhà càng sớm càng tốt, nửa tiếng nữa cậu video call qua kiểm tra.

Tôi liên tục đồng ý, cúp điện thoại, nhìn đĩa rau xào theo mùa chỉ gắp hai đũa trên bàn, đề nghị: “Hôm nay ở ngoài chắc cậu mệt lắm, hay là…!tôi đưa cậu về nghỉ ngơi đi? ”
Đây đúng là một phương án không cần phải cân nhắc, Phương Kỳ Niên ngay lập tức gọi bồi bàn thanh toán hóa đơn, đứng dậy rời đi cùng tôi.

Phương Kỳ Niên vào ở phòng 1102 như thế.

Lúc Thương Mục Kiêu giữ Lòng Đỏ Trứng ở nhà, con chó con và Phương Kỳ Niên rất thân thiết với nhau.

Phương Kỳ Niên rất thích nó nên hỏi tôi để cậu ta nuôi hộ mấy hôm.

Ngày nào cũng phải đi làm, không có nhiều thời gian chơi với chó, Phương Kỳ Niên thì ở nhà một mình nhàm chán, cũng hợp tình hợp lý nên tôi đồng ý.

Tới hôm chủ nhật, Thương Mục Kiêu chuẩn bị trở về, nhưng Phương Kỳ Niên vẫn chưa đi.

Tôi nghĩ Thương Mục Kiêu chắc nên sang ở với tôi, vì vậy tôi đến phòng cậu lấy quần áo trước.

Phương Kỳ Niên ở trong nhà buồn chán đã lâu, chỉ có con chó chơi cùng, biết tôi đi đón Thương Mục Kiêu, cậu ta vui mừng nhảy dựng lên nói rằng muốn đi theo.

Thấy cậu đầy kỳ vọng, tôi không nỡ từ chối nên đành dẫn theo.

Đội của Thương Mục Kiêu mới được thành lập cách đây 5 năm, có tên là “Xích Nha” (răng đỏ), nhà tài trợ đằng sau là Xích Nha Group, tập đoàn này nổi lên nhanh chóng trong ngành công nghiệp Internet và rất giàu có.

Vì căn cứ ở Thanh Loan nên việc huấn luyện hàng ngày cũng được thực hiện tại trường đua quốc tế Thanh Loan.

Trên đường tôi cảm thấy bầu trời hơi u ám, lúc đến bãi đua xe, bước xuống thì trời bắt đầu mưa phùn.

“Trời mưa.” Phương Kỳ Niên ngẩng đầu lên nhìn.

Tôi lấy ô ra khỏi xe, cùng cậu ta đi bộ đến đường đua.

Dù thời tiết không đẹp nhưng vẫn có rất nhiều người mặc đồng phục áo đỏ ngồi trên khán đài, có vẻ là những fan cứng của đội tuyển.

“Xin lỗi, anh là…?” Một nhân viên bước tới và hỏi.

Tôi giải thích ý định của mình với anh ta, khi nghe thấy tên Thương Mục Kiêu, anh ta lập tức cười lớn: “Ồ, cậu ấy đang được chúng tôi “tiếp đón”.

Anh có thể đợi trên khán đài, cậu ấy còn vài vòng cuối cùng thôi.” Anh ta chi vào làn ghế màu xanh gần đường đua nhất.

Tôi cảm ơn anh ta, cùng ngồi xuống với Phương Kỳ Niên.


“Anh có nhận ra người nào là cậu ta không? Ai cũng che kín mít mặt.” Phương Kỳ Niên giơ dù nói.

Tôi đợi một lúc, đến khi một chiếc xe máy màu đỏ mang biển số “28” chạy ngang qua, chỉ vào người cầm lái nói: “Đó”.

Phương Kỳ Niên ngay lập tức ném một cái nhìn ngưỡng mộ: “Ghê thật!”
Xe của Thương Mục Kiêu giống như tia chớp màu đỏ, chỉ để lại trên võng mạc một dấu vết rõ ràng rồi trong nháy mắt đã biến mất.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, mới vừa rồi vẫn còn như bụi sương, lúc này đã cảm nhận được sức nặng trên da thịt.

Không biết vì sao, mắt phải của tôi nhảy lên dữ dội, ngực cảm thấy khó chịu như thể đang bị đè thứ gì lên.

“Có chuyện gì vậy?” Phương Kỳ Niên thấy tôi khác lạ, quan tâm hỏi.

“Cậu ấy không thích mưa.” Tôi nhìn chằm chằm vào đường đua chỗ có thể nhìn thấy người cầm lái đầu tiên.

Phương Kỳ Niên nói: “Tôi nghe nói bà Thương chết vào một ngày mưa.

Thương Mục Kiêu đứng dưới mưa suốt hai tiếng đồng hồ đợi Thương Vân Nhu quay lại.”
Tôi không khỏi nhìn cậu ta một cái.

Cậu ta nhướng mày: “Sao thế? Thương Mục Kiêu không nói với anh sao?”
“Nói.”
Chỉ là mỗi khi tôi nghe thấy, tôi vẫn buồn cho những đau đớn mà cậu phải chịu đựng khi còn nhỏ.

Phương Kỳ Niên chuyển tầm nhìn sang đường đua: “Mặc dù tôi thường đóng giả phụ nữ nhưng tôi không phải phụ nữ.

Tôi không thể sinh con và cũng không thể trải qua cảm giác đau đớn của một người phụ nữ.

Anh nghĩ điều khiến bà Thương tuyệt vọng là sự ra đời của một đứa trẻ hay là là bệnh trầm cảm? Làm thế nào mà một người mẹ lại có thể ghét con mình đến vậy? ”
Cũng giống như một số người bị khối u và một số người sống lâu trăm tuổi, nỗi đau của Mai Tử Tầm đến từ việc bà không may mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, không có gì dính dáng đến sự tồn tại của Thương Mục Kiêu.

Thương Mục Kiêu có quyền không tha thứ cho bà, bởi không ai có thể thuyết phục cậu hòa giải với nỗi đau trong quá khứ.

Trước mặt cậu, tôi không bao giờ khuyên cậu rộng lượng, nhưng khi tôi nói chuyện với Phương Kỳ Niên, tôi phải nói điều gì đó cho Mai Tử Tầm một cách khách quan và hợp lý.

“Bà ấy bị bệnh.

Đôi khi yêu ghét không theo ý muốn, muốn xóa cũng không xóa được.

Chúng không nằm trong tầm kiểm soát của bà ấy.”
Mai Tử Tầm chẳng qua là một người đáng thương bị bệnh tật hoành hành, giống như những người bình thường không thể cảm nhận được những gì một người tàn tật như tôi phải trải qua, họ cũng không thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của bà ấy.

Đang nói chuyện, bỗng có một tiếng động trên khán đài, tất cả mọi người đều đứng dậy nhìn về một hướng.

Tôi đang chưa hiểu gì, thấy nét mặt Phương Kỳ Niên tái mét: “Anh vừa nói, số hiệu xe của Thương Mục Kiêu là bao nhiêu?”
Tôi sửng sốt, vội vàng nhìn về phía đường đua.

Một chiếc xe máy mang số “28” phía trước không hiểu sao đã ngã xuống đường, người cầm lái lăn sang một bên, bất động.

– –
2 đứa cùng ngồi xe lăn hết chắc dui:)
./..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.