Đọc truyện Chẳng Cháy Hết – Chương 43: Sẽ Không Có Người Tiếp Theo
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Sáng sớm ngày thứ sáu, tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ.
Lúc đầu tôi nghĩ đó là mấy cuộc gọi bán hàng nên cứ để nó đổ chuông.
Sau tôi thấy số đó cứ liên tục gọi không ngừng, sợ là cuộc gọi quan trọng nên mới trả lời.
Người bên đầu dây thấy tôi nhấc máy đã tự giới thiệu, bảo là chị gái của Lư Phi Hằng, Lư Nguyệt.
Vừa nghe là chị của Lư Phi Hằng, tôi chợt hơi sợ bố mẹ Lư Phi Hằng có gì đó không ổn.
Ngoại trừ tôi, nhà của ba người bạn cùng phòng đều trời nam biển bắc, không ở thành phố.
Mặc dù không tiếp xúc nhiều với các thành viên trong gia đình họ những năm qua, nhưng sẽ luôn gửi tin nhắn chúc mừng nhau vào mỗi dịp lễ tết, đôi khi họ cũng hỏi thăm về tình hình hiện tại của tôi.
Mười hai năm qua, tôi chỉ thăm mộ ba người bạn này một lần, cách đây năm năm.
Riêng Kinh Thận do đường vào nghĩa trang của cậu ấy quá hẹp, tôi không thể vào được, nên chỉ đặt một bó hoa trước cửa.
Bố mẹ của Lư Phi Hằng rất tốt bụng lương thiện, lúc nói về con trai luôn rất tự hào, nhìn thấy tôi thì sẽ nuối tiếc thở dài, rồi nói tôi còn ở là đã tốt rồi.
Họ chưa bao giờ nhắc về vụ tai nạn xe hơi trước mặt tôi, nhưng tôi biết cái chết của Lư Phi Hằng đã làm họ đau đớn tột cùng.
Lúc tôi nhìn thấy họ năm năm trước, họ chưa đầy sáu mươi nhưng tóc đã bạc trắng như hơn bảy mươi.
“Bắc Giới, bố mẹ tôi không cho tôi nói cho cậu biết, nhưng tôi…!tôi không còn cách nào nữa.” Lư Nguyệt nghẹn ngào kể toàn bộ câu chuyện.
Lúc tôi nhìn thấy bố Lư 5 năm trước, cơ thể ông đã mỗi ngày một xấu đi, phổi bị rất nhiều các chứng bệnh hoành hành.
Mấy năm nay ông đã đến mức chỉ có thể thở oxy để duy trì sự sống.
Gia đình Lư vốn nghèo, bố mẹ Lư đã bán căn nhà cách đây mấy năm rồi về ở với con gái, nhưng nhà rẻ, bán chẳng được bao nhiêu, chữa bệnh một thời gian là hết sạch tiền.
Bây giờ bệnh tình của bố Lư không thể trì hoãn được nữa, ông chỉ có thể thay phổi, họ đi vay mượn người thân, bạn bè cũng không đủ, Lư Nguyệt tình cờ nghe thấy bố mẹ nhắc đến tôi nên nghĩ đến việc hỏi mượn tôi.
“Tôi đã mượn tất cả những ai có thể mượn.
Tôi biết anh không liên quan gì đến chúng tôi, tôi không nên nói chuyện này với anh, nhưng tôi thực sự tuyệt vọng.
Mười nghìn hay hai mươi nghìn cũng được…!Phi Hằng đi rồi, tôi không thể để bố mẹ lại có chuyện, nhất định phải cứu bố…!Bao nhiêu tiền tôi cũng phải cứu!”
Mấy hôm trước tôi gửi lời chúc Tết mẹ Lư, bà cũng không hề nhắc đến việc bố Lư ốm nặng, tôi còn nghĩ…!họ đang rất tốt.
“Còn thiếu bao nhiêu?” Tôi hỏi.
Lư Nguyệt bình tĩnh lại, nói: “Còn thiếu khoảng 300 ngàn tệ.”
300 ngàn, nhiều cũng không nhiều mà ít cũng không ít.
Tiền tiết kiệm tôi có thể rút ra khoảng 100 ngàn, còn 200 ngàn nữa…!Tôi không khỏi ngoái lại nhìn bộ kính viễn vọng Celestron để ở phòng khách với giá bán 300 ngàn.
“Còn 300 ngàn đó để tôi tìm cách.”
Ngoại trừ việc thiếu bao bì, chiếc kính thiên văn này về cơ bản là còn mới tính, bán lại với giá 200 ngàn chắc hẳn vẫn có rất nhiều người sẵn sàng mua nó.
Lư Nguyệt sững sờ, nói chuyện giọng liên tục run lên: “Tôi….Tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho cậu.
Nếu tôi còn sống, tôi sẽ trả cho cậu, nếu tôi chết vẫn còn có con trai tôi trả tiếp…!Cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu Bắc Giới, mấy ngày nay tôi hỏi xin không biết bao nhiêu người, quỳ bao nhiêu nhà…!” Nói đến câu cuối cùng chị khóc không thành tiếng.
Tôi vội nói: “Việc trả lại tiền bàn sau sau.
Quan trọng nhất là bây giờ phải lạc quan với bệnh tình.
Nếu Lư Phi Hằng còn sống mà tôi đang khó khăn tài chính, cậu ấy nhất định cũng sẽ giúp đỡ tôi nhiều như vậy.”
Lư Nguyệt cảm ơn tôi một hồi lâu, sau khi cúp điện thoại, chị nhanh chóng gửi hồ sơ của bố Lư và các báo cáo khám nghiệm khác nhau vào điện thoại di động của tôi.
Xơ hóa mô kẽ phổi, tăng áp phổi nặng, suy hô hấp, tim mạch, đái tháo đường…!hàng loạt cái tên nhìn đến ghê người.
Nếu không phải vì khó khăn cùng cực, Lư Nguyệt sẽ không bao giờ tìm tôi.
Nếu chị ấy tìm tôi, chị chắc chắn đã đến mức tuyệt vọng, cùng đường như chị nói.
Tôi đến bên cạnh đài Celestron, cẩn thận vuốt ve những bộ phận trên cơ thể nó, dù trong lòng đầy nỗi nhớ, nhưng tôi biết rằng, cũng giống như Thương Mục Kiêu, nó đã trở thành một sự tồn tại mà tôi phải dứt bỏ trong đời.
“Cuối cùng vẫn không giữ được mày.” Tôi cúi đầu hôn nhẹ lên thấu kính, thở dài.
(300 ngàn tệ khoảng 1 tỷ 76 triệu VND)
Mùng 6, tôi đồng ý với Thẩm Lạc Vũ đến nhà con bé ăn tối.
Tôi nghĩ con bé chỉ gọi cho tôi, nhưng khi tôi đến đó, tôi mới biết rằng nó cũng gọi cho bố mẹ tôi.
Sau mấy tháng không gặp mặt, tuy lúc đó không quá nháo nhào nhưng gặp nhau cũng hơi ngại vì vẫn không ai chịu nhường ai.
Vốn bình thường đã lạnh nhạt, lúc này dù chỉ nhìn cũng không muốn nhìn nhau, làm tôi cảm giác họ đã thật sự trở thành người dưng nước lã.
Dì tôi và mẹ bận rộn trong bếp, còn bố tôi và Thẩm Lạc Vũ ngồi trong phòng ăn, mỗi người rót một tách trà, nói chuyện về công việc và cuộc sống.
Tôi ở trong phòng khách với Bắc Nham, cùng nó xem phim hoạt hình.
“Anh, con chó con sao rồi ạ? Nó có đi được chưa?” Bắc Nham cầm túi khoai tây chiên, không ngừng nhét khoai vào miệng như một con sóc.
Lòng Đỏ Trứng đúng là con chó có phước, tết nhất được tận hai người quan tâm hỏi han.
“Khá tốt…” Nói nó tốt, nó vẫn chưa chịu bước xuống đất, nói không tốt, nó lại ở trong nhà họ Thương ăn no rửng mỡ.
“Vậy em có thể gặp nó được không?” Bắc Nham chớp chớp đôi mắt nhỏ tròn ngây thơ khiến tôi khó mà từ chối.
“…!Đợi anh hỏi chủ của nó xem khi nào có thể mang nó đến gặp em.”
Thương Mục Kiêu chắc không hỏi được, không biết có thể nhờ Thương Vân Nhu ẵm con chó ra ngoài không.
Bắc Nham hai mắt sáng lên, thấp giọng hoan hô: “Cảm ơn anh hai!”
Nó vốn đang ngồi xếp bằng trên đất, giờ lại để khoai tây chiên sang một bên, vỗ vỗ tay rồi nắm chặt lại, nhẹ nhàng đưa chạm bắp chân của tôi.
“Em đang làm gì vậy?” Tôi thích thú nhìn nó.
“Xoa bóp cho anh đó.” Bắc Nham nói, “Xoa bóp nhiều, chân của anh sẽ cảm thấy tốt hơn.
Em luyện lâu lắm rồi, mà mãi không thấy anh đâu, không trổ tài được.
Nhưng mà em nhấn mấy đứa bạn cùng lớp chúng nó nói đã lắm.”
Dù em có nhấn anh anh cũng không thể cảm nhận được.
“Ai nói với em thế?” Tôi cười hỏi.
“Mẹ đó.” Bắc Nham ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt như trái táo hồng nở một nụ cười làm người khác rất thích.
Tôi cảm động trong lòng, tiếp tục hỏi “Mẹ nói, xoa bóp nhiều hơn chân của anh sẽ tốt hơn sao?”
Bắc Nham gật đầu rồi một lúc sau mới lắc đầu nói: “Mẹ không có nói xoa bóp nhiều hơn sẽ giúp chân anh tốt hơn.
Cái đó là em tự nghĩ thôi.
Mẹ chỉ nói là anh sẽ không kết hôn và sẽ không có con, nên em phải chăm sóc anh.
Khi không có bố mẹ, anh sẽ là trách nhiệm của em.
Em sẽ xoa bóp cho anh nhiều hơn, đưa anh đi tắm nắng, tắm rửa cho anh mỗi ngày…!”
Nó nói đến đây, tôi không kiềm được phải ấn vào tay nó bảo nó dừng lại.
“Anh?” Nó nhìn tôi nghi ngờ, “Anh sao vậy?
Thằng bé vẫn còn quá nhỏ, nó không biết mình đã nói gì, bị giáo huấn những gì, và nó cũng không có cách nào từ chối trách nhiệm to lớn này.
Tôi nghiêm mặt nói: “Anh không phải là trách nhiệm của em.”
Nó có vẻ sợ hãi, rút tay về, e dè nhìn tôi.
Tôi không biết phải giải thích thế nào với nó, chỉ có thể cố gắng dịu dàng nói: “Anh có thể tự lo cho mình, em chỉ cần sống cho chính mình thôi, được không?”
Nó có vẻ không hiểu lắm, nhưng dưới ánh mắt của tôi, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Sau bữa ăn, bầu không khí vẫn còn ấm áp, Thẩm Lạc Vũ đưa Bắc Nham đi xuống lầu cùng bố tôi xem bắn pháo hoa.
“Đẹp quá đi.” Dì tôi lấy điện thoại di động ra, quay chụp không ngừng cảnh bắn pháo hoa trên bầu trời đêm.
Đêm tuyết rơi này có thể coi là một đêm quây quần ấm áp hiếm có của gia đình chúng tôi nhiều năm qua.
Xem được một nửa, dì đi rửa trái cây, bên cửa sổ chỉ còn tôi và mẹ.
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Bắc Nham ở dưới lầu, tôi nghĩ ngợi rồi nói: “Con không cần Bắc Giới chăm sóc, hiện tại con có thể tự lo cho bản thân, sau này con cũng có thể tự lo cho bản thân, không cần bố mẹ phải nhọc lòng.
Nó là con của bố mẹ, không phải là công cụ, đừng gieo rắc những suy nghĩ không cần thiết vào đầu nó.”
Đã lâu bên cạnh không có tiếng đáp lại, ngay khi tôi nghĩ có lẽ bà không nghe thấy tôi nói, bà ấy thở một hơi thật dài.
“Tôi biết anh hiếu thắng, nhưng về già anh biết dựa vào ai nếu không có nó? Tôi làm việc không khéo, cũng không giỏi bằng dì của anh, nhưng tôi chắc chắn làm được những gì một người mẹ nên làm.
Tôi nuôi anh lớn lên, cho anh ăn học thành tài, ngay cả khi anh nghĩ tất cả những điều này là sự phù phiếm và ích kỷ của tôi, thì chẳng phải anh cũng hưởng lợi từ nó sao? Tôi không hiểu đang đổ lỗi cho chúng tôi vì điều gì.”
Tôi quay đầu liếc mắt nhìn phòng bếp, sợ bà ở đây tranh cãi, đồng thời cũng rất mệt mỏi, bà ấy không hiểu ý tôi.
Chúng tôi nói chuyện với nhau như ông nói gà bà nói vịt, không bao giờ có thể hiểu nhau.
“Con không có ý trách mẹ.” Nếu là trước đây, tôi có thể vẫn còn tranh cãi với họ, nhưng giờ tôi quá mệt mỏi rồi, mọi thứ chồng chất khiến tôi kiệt sức.
“Con rất biết ơn mẹ vì đã nuôi nấng, bồi dưỡng con thành tài, nhưng hai người làm điều này vì hai người là bố mẹ con, hai người có trách nhiệm với con.
Bắc Nham thì không.
Bắc Nham không cần phải có trách nhiệm với con, chăm sóc cho con.”
Mẹ mặt không biểu cảm gì, lạnh lùng khoanh hai tay nói: “Chuyện này không phải do anh, cũng không phải do nó.
Coi như nó xui xẻo đi, ai bảo nó đầu thai vào cái nhà này.”
Đột nhiên, tôi như ngạt thở trong lồng ngực, không nuốt xuống được cũng không nôn ra được, nghẹn đến hoảng sợ.
Bà ấy nói đạo lý với tôi, chứng tỏ còn có nhận thức về đạo lý.
Bây giờ bà ấy đổ hết mọi thứ cho số phận, tôi còn có thể nói gì đây? Thật quá quắt.
“Vậy thì con sẽ không còn là thành viên của gia đình này, cắt đứt quan hệ với con đi.” Tôi không thể ở lại đây một giây một phút nào nữa, đầu tôi như thể bị nổ tung, đau đớn vô ngần.
Tôi nhanh chóng ra khỏi cửa, dì tôi tình cờ cầm đĩa trái cây bước ra từ trong bếp, ngạc nhiên khi thấy tôi chuẩn bị rời đi.
“Sao cháu về sớm vậy?”
“Cháu có việc đột xuất…” Tôi mở cửa, miễn cưỡng cười với dì, “Lần sau cháu lại đến.”
Dì liếc nhìn cửa sổ nói nhỏ: “Lại cãi nhau với mẹ à?”
Tôi chỉ cười, vẫy tay tạm biệt bà ấy.
Tôi đi thẳng đến gara đậu xe dưới tầng hầm, cũng không gặp Thẩm Lạc Vũ lấy một cái chứ huống chi là nói lời từ biệt.
Sau khi tôi về đến nhà, Thẩm Lạc Vũ gọi điện hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra.
Tôi kể đại khái với con bé, nó liên tục hít hà, giọng không biết phải nói như thế nào.
“Em hiểu ý của mợ, cũng hiểu suy nghĩ của anh.
Sao anh không nói với bà ấy anh đã có đối tượng? Có khi nghe xong bà ấy sẽ an tâm hơn.”
Tôi im lặng một lúc, rồi nói: “Bọn anh đã chia tay rồi.”
Thẩm Lạc Vũ kêu lên một tiếng “A”, không ngờ tôi nói quen thì quen nói chia thì chia.
“Không, không sao…” Con bé không tự tin lắm, “Người tiếp theo sẽ tốt hơn!”
Tôi day trán, muốn hét lên cho đến khi khản cả cổ, trút hết nỗi tức giận và phiền muộn trong lòng.
Nhưng sự mệt mỏi dồn dập dâng trào khiến tôi dù chỉ mở miệng nói chuyện thôi cũng đã mệt đến cực cùng.
“Đúng vậy, người tiếp theo sẽ tốt hơn.”
Tôi phụ họa, nhưng tôi biết, trong trái tim mình sẽ không có người khác nữa.
Không bao giờ.
Mùng tám, tôi bắt đầu buổi tập phục hồi chức năng đầu tiên của mình trong năm mới, nhưng vẫn không thấy bất kỳ sự cải thiện nào.
Lúc tay tôi bị trượt, tôi vô tình bị ngã khỏi thiết bị phục hồi chức năng, nằm sấp xuống thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, các cơ từ ngón tay đến cánh tay đều run rẩy.
Bác sĩ vật lý trị liệu lập tức đến đỡ tôi dậy: “Hôm nay đến đây thôi.”
Tôi gật đầu, nhận lấy chai nước anh ta đưa cho tôi uống ừng ực.
“Đúng rồi.” Bác sĩ vật lý trị liệu nói, “Còn nhớ thiết bị xương ngoài mà tôi đã đề cập với anh lần trước không? Hôm qua công ty của họ gọi điện nói rằng tình cờ có một bộ thiết bị đưa đi triển lãm, đã qua sử dụng nên họ đang giảm giá mạnh đó, anh có muốn cân nhắc mua nó không??”
“Bao nhiêu thế?” Dùng cho triển lãm, dù giảm giá một nửa cũng vẫn còn năm trăm ngàn tệ, đối với tôi bây giờ, tôi không thể có được nhiều tiền như vậy, cho nên lúc hỏi tôi cũng không có bao nhiêu kỳ vọng.
“Một trăm ngàn.”
Tôi cầm chai nước khoáng, ngơ ngác nhìn bác sĩ vật lý trị liệu, hỏi lại: “Bao nhiêu?”
Anh ta hoàn toàn hiểu được sự kinh ngạc của tôi, bắt chước y chang mấy MC quảng cáo bán hàng trên TV, huơ chân múa tay nói: “Một trăm ngàn, tổng giá chỉ có một trăm ngàn.
Cơ hội ngàn năm có một, không mua sẽ rất thiệt thòi.
Chỉ cần một trăm ngàn, bạn đã có thể sở hữu một thiết bị xương ngoài cao cấp nhất thị trường, với thời lượng pin liên tục 12 giờ, hơn hẳn những dòng khác chỉ có 4 hay 8 giờ, hoàn toàn đáp ứng đầy đủ nhu cầu hàng ngày, và điều quan trọng nhất là nó rất nhẹ.
Hấp dẫn không hấp dẫn không? Gọi ngay cho chúng tôi theo hotline mua hàng bên dưới…!”
Thiết bị giá hàng triệu tệ, bây giờ bán với giá 100 ngàn.
Đây là giảm giá sao? Đây rõ ràng là cho không.
—
Á à xương ngoài zamza =))))
Hình như tôi chưa chú thích cái xương ngoài nhỉ =))) Cái xương ngoài (exoskeleton) là một robot có thể đeo được, giúp chuyển động hông và đầu gối cho những người bị chấn thương cột sống/liệt chân.
Cái bộ này điều khiển chuyển động bằng cách cảm nhận thay đổi trong trọng tâm của người dùng.
Chỉ cần nghiêng người thì hệ thống cảm nhận được độ nghiêng rồi bắt đầu bước đầu tiên, sau đó chuyển động cơ thể lặp đi lặp lại tạo ra một chuỗi các bước bắt chước dáng đi tự nhiên, nhưng nói tự nhiên chứ nhìn nó cũng robotic thấy bà.
À sau này có vụ thầy khiêu vũ thì là bà Hồi hack á nha chứ cái xương này chỉ hỗ trợ đứng thẳng, đi bộ, xoay người là vãi lúa lắm rồi, mới đây update được cái leo cầu thang thôi, chứ nhảy đầm chắc đợi chục năm nữa =)))))))
Mà thầy Bắc lương thiện quá rồi, tự nhiên không thích cái nhà Lư kia, đâu đâu trồi lên mượn tiền, mà mượn kiểu vậy là thấy 99.99999% ko trả nổi rồi dù người mượn có lòng muốn trả…..!tội thì tội chứ tiền có phải lá cây đâu…
Còn cái bà Lư Nguyệt kia nữa, lại còn bảo bả ko trả nổi chết rồi con bả trả tiếp, tự nhiên thằng nhỏ vừa mới ra đi làm bị bà má đội cho cục nợ từ thời ông ngoại, chắc thúi đời luôn quá.
Bà này với bà mẹ Bắc Giới cũng chả khác gì nhau, thích đội nồi trách nhiệm cho con mình.
Btw tiện t kể luôn hồi đó t có đọc một bài bảo chúng ta nên viết sẵn một bản di chúc, vì thế sự vô lường trộm vía ra đường bị sự cố, bị gì đó như sống thực vật hay chết não không còn ý thức thì cũng còn bản di chúc bảo người nhà rút ống thở đi chứ đừng còng lưng bán nhà rồi đi mượn tứ phương cố giữ mình sống như thế làm cả nhà sống khổ sở.
./..