Đọc truyện Chẳng Cháy Hết – Chương 41: Cá Cược Có Vui Không
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Quán không đông.
trông rất vắng vẻ.
Vừa đẩy cửa bước vào, tôi thấy Thương Vân Nhu ngồi bên cửa sổ, không cảm xúc nhìn người đi đường qua lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Chiếc ghế đối diện với cô đã được cất đi từ sớm để nhường chỗ cho chiếc xe lăn của tôi, có thể nói là rất chu đáo.
“Xin lỗi, đã để cô đợi lâu.”
Tôi vừa cất lời, cô ấy nhanh chóng định thần lại, quay sang nhìn tôi.
“Không, không lâu đâu.” Cô đưa menu cho tôi “Anh muốn uống gì? Tôi mời anh.”
Lúc này, người phục vụ thấy có khách mới liền đi qua, tôi không nhìn menu, bảo phục vụ cho mình một ly nước chanh.
“Tôi thích donuts ở tiệm này lắm.
Lớp socola bên trên rắc hạt dẻ cười, bánh mềm, không quá ngọt cũng không nhiều dầu mỡ.
Hải Dương mỗi lần tôi đi ngang qua đây đều mua cho tôi.” Thương Vân Nhu vén một lọn tóc dài xõa xuống má lên vành tai, “Nhưng ăn nhiều sẽ ngán, tôi biết rõ quy tắc này.
Thế là nếu anh ấy mua cho tôi ba cái, tôi chỉ ăn một cái, mua một cái tôi chỉ ăn một miếng, phần còn lại thì vứt vào thùng rác.
Bằng cách này, vừa thành toàn được tâm ý của anh ấy, vừa không để mất đi một món ăn mình yêu thích, một công đôi chuyện.”
Rõ ràng vẫn gương mặt này, vẫn cách trang điểm giống nhau, nhưng tôi luôn cảm thấy hôm nay cô khác với mấy lần trước.
Cô ấy không còn nở nụ cười nhiệt tình, không còn toát ra vẻ dễ gần, thậm chí một cái ánh mắt thiện ý cũng lười đưa qua.
Không có Dương Hải Dương, không có Thương Mục Kiêu, không có “kẻ thứ ba” nhìn chằm chằm vào cô, cô đã hoàn toàn giải phóng bản chất của chính mình.
Ngoại trừ sự giống nhau về ngoại hình, tôi đã từng nghĩ tính cách cô ấy không có chút điểm chung nào với Thương Mục Kiêu.
Nhưng tại thời điểm này, tôi phát hiện ra rằng tôi đã sai, họ thực sự là chị em ruột – chỉ cần họ muốn, họ có thể làm cho bất cứ ai thích họ, có thể giả làm bất kỳ nhân vật có tính cách tốt đẹp nào.
“Cô đến gặp tôi để nói chuyện của Thương Mục Kiêu đúng không?” Tôi không thèm vòng vo với cô nữa, đi thẳng vào vấn đề.
Thương Vân Nhu nhìn tôi một lúc lâu, quẩy quẩy ống hút trước mặt, nói: “Tôi không muốn anh tổn thương quá nặng, Bắc Giới, anh là bạn của Hải Dương, tôi sẽ không làm hại anh.”
Tiên lễ hậu binh, tôi linh cảm tiếp theo cô ấy sẽ nói những điều không hay, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Cô muốn thế nào?”
“Mục Kiêu tiếp xúc với anh chỉ là một cách để thu hút sự chú ý của chúng tôi thôi.
Tôi cũng đã nuôi dạy nó, tôi hiểu rõ nhất tính tình của nó.
Nó không thể ở bên cạnh anh lâu dài được.
Bây giờ anh là một cái bánh donut ngọt ngào mới mẻ, nhưng sau một thời gian dài, anh sẽ biến thành thứ đồ ăn vặt ghê tởm, cũng chỉ có một nơi để đến.” Cô ấy nhìn thẳng vào tôi, gằn từng chữ nói: “Đừng để cho tình yêu chết và lúc mình bất kham nhất, Bắc Giới.”
Bỏ qua sự so sánh khủng khiếp thì cô ấy nói rất có lý, nhưng thật đáng tiếc…!đã quá muộn, nó đã chết rồi, đâu chỉ bất kham, mà là cực kỳ bi thảm.
Sau một đêm để cảm xúc lắng đọng, tôi đã có thể bình tĩnh và lý trí để đối xử với mối quan hệ giữa tôi và Thương Mục Kiêu.
Tôi phải nói rằng Thương Vân Nhu thực sự hiểu em trai mình nhất, cô ấy nói đúng, nói quá đúng.
Vừa đồng tình với cô ấy, tôi cũng vừa thở dài: “Con người dù gì cũng là sinh vật ích kỷ, đặt việc tự thỏa mãn bản thân lên trên hết.
Cô không để cậu ấy can thiệp vào đời sống tình cảm của mình, nhưng cô lại muốn kiểm soát cuộc sống của cậu ấy, đúng không?”
Nghe thấy những lời mỉa mai rõ ràng trong lời nói của tôi, Thương Vân Nhu vẫn không tức giận.
“Anh nghĩ tôi tiêu chuẩn kép cũng là điều hiển nhiên, nhưng tôi chỉ cố gắng làm cho mọi người trông bình thường mà thôi.
Anh có biết khó khăn như thế nào để giữ cho ngôi nhà này “bình thường” không?” Không đợi câu trả lời của tôi, cô ấy đã tự đưa ra câu trả lời, “Anh không biết, Thương Mục Kiêu không biết, không ai biết cả.”
Cô ấy ngả người ra sau, hai tay khoanh trước ngực, lúc không cảm xúc trông thật giống Thương Mục Kiêu.
“Để sống một cuộc sống bình thường, tôi có thể làm bất cứ điều gì cần thiết.”
Tôi sững người một lúc, khá sốc bởi lời nói của cô.
Đúng như lời của Phương Kỳ Niên, nhà họ Thương chẳng ai bình thường.
Ngay cả Thương Vân Nhu, người có vẻ là thường nhất, cũng đầy hoang tưởng khi theo đuổi cái gọi là “bình thường”.
“Ở với Hải Dương cũng là để tìm kiếm sự bình thường?”
Thật ra, tôi muốn hỏi liệu cô ấy có điều kiện tiên quyết để yêu Dương Hải Dương hay không? Mặc dù bình thường dễ đạt được hơn sự giàu có và sắc đẹp, nhưng không thể chỉ vì nó phổ biến mà phủ nhận khả năng thay đổi của nó.
Nếu một ngày nào đó, Dương Hải Dương trở nên không còn bình thường nữa, liệu cô ấy có còn ở bên cậu ấy?
Hay, liệu cô có yêu cậu ấy không?
Dương Hải Dương là bạn tốt của tôi nhiều năm, tôi không muốn cậu ấy trải qua chuyện như tôi, vất vả vun vén tình yêu, rồi lại bị người khác làm tổn thương.
Thương Vân Nhu rõ ràng biết tôi đang hỏi gì, cô ấy nhếch môi cười: “Một số người yêu đương là vì tìm kiếm sự phấn khích, số khác thì vì nối dõi tông đường, chẳng lẽ tôi không thể vì bình thường sao? Chỉ liếc nhìn, tôi đa chắc chắn Dương Hải Dương là người tôi đang tìm kiếm.
Anh ấy sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt.
Những điều này rất quan trọng đối với tôi.
Còn đối với những người khác, việc không liên quan gì đến họ.”
Câu cuối cùng rất hàm súc, rõ ràng yêu cầu tôi lo việc của mình đi.
“Tôi không thể thay đổi lựa chọn của bố tôi, nhưng dù sao ông ấy cũng giống như một người bình thường khi ra ngoài.
Nhưng anh thì không thể.
Sự hiện diện của anh sẽ luôn khiến gia đình chúng tôi trông khác lạ.” Cô hào phóng thừa nhận, “Vì vậy, anh đã đúng, vì lợi ích của anh hoặc vì lợi ích của nó, tất cả đều là viện cớ.
Sự thật là…!tôi muốn tự làm cho bản thân cảm thấy dễ chịu.”
Có vẻ như nỗi bất hạnh của gia đình không chỉ để lại sẹo cho riêng Thương Mục Kiêu.
Thương Vân Nhu bị ám ảnh bởi sự “bình thường”, có lẽ đó cũng là do cô nhận thức “bình thường” là hạnh phúc rồi theo đuổi nó.
Mẹ buồn phiền, cha hờ hững, em trai cần được chăm sóc từ nhỏ, lúc đó cô cũng chỉ là một đứa trẻ, nếu một gia đình bình thường là chuyện khó với tới thì lớn lên cô ấy muốn có được cũng không có gì đáng trách.
Tôi ngưỡng mộ sự thẳng thắn của cô ấy, nhưng nói thật, quá khó để hiểu cô.
“Nếu tôi hôm nay tôi từ chối yêu cầu của cô, cô sẽ làm gì?”
Cô hơi nâng cằm, nhìn xuống, nói nói ra những lời tàn nhẫn nhất bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất, “Tôi có thể làm cho anh trở thành tay trắng, Bắc Giới, anh đừng ép tôi làm việc này.
Chỉ cần một cuộc điện thoại, tôi có thể cắt đứt mọi nguồn thu nhập của Thương Mục Kiêu, có thể cắt đứt sự nghiệp mà anh tự hào.
Anh nghĩ một thiếu gia không có tiền và một phó giáo sư mất việc có thể có tương lai không?”
Không đánh mà thắng, cô ấy biết tất cả những điểm yếu của bản chất con người, biết cách ra đòn chính xác nhất.
Tôi ngừng nói, ngoài mặt thì do dự, nhưng trong thâm tâm tôi nghĩ Thương Vân Nhu ghê gớm như vậy, Dương Hải Dương yêu cô ấy không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
Thấy tôi đã lâu không trả lời, cô ấy lại thêm một lời cảnh cáo nghiêm túc hơn, “Tôi yêu Hải Dương, đừng làm tôi khó xử.”
Aiss, bản thân đang rối như tơ vò, còn tâm trí đâu quan tâm đến đời sống tình cảm của người khác nữa chứ?
Tất cả đều là kiếp của Dương Hải Dương, cậu ấy phải tự mình giải quyết.
Giống như Thương Mục Kiêu là kiếp của tôi, chỉ mình tôi có thể tự kết thúc.
Tôi gật đầu nói: “Tôi đã biết.”
Cô ấy hơi nhướng mày, có vẻ không rõ lời tôi nói có phải thứ cô đang nghĩ không.
Tôi nói rõ ràng hơn: “Tôi sẽ chia tay cậu ấy.”
Cô hạ cánh tay, nghiêng người về phía trước, như có phần hoài nghi.
“Anh…! vậy…” Cô ấy khựng lại, không nói gì, tôi nghĩ cô ấy đang ngạc nhiên vì tôi từ bỏ dễ dàng như vậy, nhưng lại cảm thấy không đúng khi nói ra câu này với tư cách là người bắt tôi từ bỏ.
Tôi mỉm cười: “Sao thế? Cô còn chuẩn bị chi phiếu lớn à?”
Thương Vân Nhu lập tức nghẹn lời, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
“Xem xét tất cả các khía cạnh, tôi thấy mối quan hệ này không còn phù hợp để tiếp tục.
Tôi sẽ chia tay cậu ấy, không làm cô khó xử.”
Cô ấy tìm tôi chỉ vì chuyện này, và bây giờ mọi chuyện đã được giải quyết, giữa hai chúng tôi không còn gì để nói nữa.
“Sáng mai tôi phải bắt máy bay, hành lý cũng chưa đóng xong, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước.” Cô ấy chưa kịp trả lời, tôi đã điều khiển xe lăn quay người rời đi.
Tôi nói tôi về nhà thu dọn hành lý, nhưng chỉ đến đó hai ngày, cũng không có bao nhiêu đồ để thu dọn.
Nếu chia tay, quần áo và đồ đạc mà Thương Mục Kiêu để lại trong nhà tôi, cũng như những chiếc cúp và ống nhòm mà cậu tặng cho tôi, đều phải được lấy lại.
Tôi không thay đổi mật khẩu cửa, gửi cho cậu một tin nhắn, nói với cậu rằng tôi cảm thấy tư tưởng của cả hai quá khác nhau, sau khi suy nghĩ kỹ, tôi quyết định kết thúc mối quan hệ.
Vừa lúc tôi đi công tác, vắng nhà hai ngày, mong cậu đến lấy đồ.
Nhân tiện, trả lại tôi con chó.
Thương Mục Kiêu vẫn chưa trả lời tin nhắn, tôi không biết là cậu không nhìn thấy nó hay tức giận đến mức không biết phải trả lời như thế nào với tôi.
Sang ngày hôm sau, điện thoại vẫn im lìm, đến khi tôi lên máy bay vẫn không có tin gì từ Thương Mục Kiêu.
Tôi không chắc chuyện gì đã xảy ra với cậu, do dự gọi điện, lúc ngón tay tôi chạm vào tên cậu, lại rụt về.
Quên đi, kệ cậu.
Trong suốt chuyến bay kéo dài 3 giờ, tôi chợp mắt một chút, xem một bộ phim tài liệu.
Sau khi máy bay hạ cánh dừng lại, tôi khởi động lại điện thoại, còn chưa kịp mở khóa, cuộc gọi của Thương Mục Kiêu đã nhảy vào, trùng hợp đến như là cậu ta đang ở gần đây theo dõi tôi vậy.
Chỉ là tin nhắn chia tay chắc chưa đủ trang trọng, dù gì cũng bên nhau mấy tháng, cũng nên chính miệng nói một câu “tạm biệt”, coi như đến nơi đến chốn.
Tôi nhìn chằm chằm vào cuộc gọi một lúc lâu, cuối cùng cũng bấm nút nghe máy.
Chưa kịp nói gì, bên kia đã đánh phủ đầu.
“Anh đang ở đâu? Sao bây giờ anh mới trả lời điện thoại?” Cậu hỏi, giọng hằn học và tức giận.
Vị trí của tôi là cạnh cửa, tôi là người đầu tiên xuống máy bay.
Cảm ơn tiếp viên hàng không lấy giúp hành lý lên trên đầu tôi, tôi vừa nói chuyện điện thoại với Thương Mục Kiêu vừa đi ra khỏi máy bay.
“Anh nói hai ngày nay anh đi công tác, em không thấy tin nhắn anh gửi em sao?”
Bên kia im lặng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ý anh là gì? Anh định chia tay em chỉ vì em đưa anh về?”
Đây là lần đầu tiên tôi đến sân bay này, tôi không biết hướng đi, đi theo đám đông một lúc, thấy mọi người đi thang cuốn xuống, tôi đi tìm thang máy không rào chắn khắp nơi, vì thế nghe giọng Thương Mục Kiêu trong ống nghe cảm giác càng gấp gáp, cũng càng âm trầm.
“Bắc Giới, chị em nói gì với anh phải không? Anh đang ở đâu? Em đến gặp anh…”
“Cá cược với Chu Ngôn Nghị có vui không?”
Giống như đột nhiên bị ấn nút tạm dừng, trong giây lát cậu liền ngừng nói, nếu không nghe được tiếng thở phì phò từ đầu dây, tôi còn tưởng điện thoại đã ngắt kết nối.
” Chỉ cần cho thầy ta một chút ấm áp, một chút ánh nắng là thầy ta sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay tao, có nhớ câu này không?” Tôi cuối cùng cũng tìm thấy thang máy không có rào chắn, đứng ở cuối hàng đợi, ngay sau đó đã có người đến xếp hàng phía sau.
Có quá nhiều người nên tôi không tiện nói nhiều, chỉ có thể khẽ nói: “Em đã thắng rồi, không cần giả vờ thích anh nữa, để anh đi.”
“Sao anh…” Cậu hoàn toàn chết lặng, không ngờ rằng tôi sẽ biết chuyện.
“Hai ngày này qua lấy hết đồ đi, hai chúng ta coi như gặp gỡ vui vẻ, chia tay trong yên bình.” Thang máy đã đến, tôi không muốn nhiều lời với cậu nữa, cũng biết không có gì để nói, vì vậy tôi vội vàng dập điện thoại.
“Bắc Giới? Bắc Giới…”
Lúc buông di dộng xuống khỏi tai, tôi còn có thể nghe thấy tiếng cậu hét lên vội vàng.
– –
Các chị đừng trông mong thằng Cú bị ngược nhiều =))) Bộ này ko có truy thê hỏa tá tràng nên kéo theo hệ lụy là chó Cú cũng chưa sml lắm đâu =)))
./..