Đọc truyện Chàng CEO Của Tôi – Chương 345: Phát triển đến mức nào rồi?
Một câu nói chẳng khác nào tưới dầu lên lửa, khiến cơn giận của Bùi Danh Chính bùng lên hừng hực.
Thấy vẻ mặt của anh như vậy, Đường Nhật Khanh nhạy bén nhận ra điều gì đó, cô chỉ lo anh lại ra tay đánh người tiếp nên vội vàng nói: “Em về với anh, có chuyện gì thì chúng ta giải quyết với nhau.”
Nói xong, cô ngước mắt nhìn về phía Lục Nghiêu, kiên định nói: “Anh tự về nhé, chuyện của em em sẽ xử lý, anh không cần phải lo.”
“Nhưng mà Khanh…”
Lục Nghiêu muốn nói lại thôi, nhìn thấy ánh mắt u ám của Đường Nhật Khanh, anh đành phải thu lại lời muốn nói, nuốt hết vào trong.
Chuyện đã đến nước này rồi, đúng là anh không biết nên lấy thân phận gì để đưa Đường Nhật Khanh đi.
Siết chặt nắm đấm, cuối cùng Lục Nghiêu cũng lùi sang bên cạnh.
Bùi Danh Chính lạnh lùng liếc mắt nhìn anh rồi kéo Đường Nhật Khanh lên chiếc xe Maybach đậu bên đường.
Cửa xe “sầm” một tiếng đóng lại, cô lập với thế giới bên ngoài.
Bùi Danh Chính lạnh lùng ra lệnh cho tài xế: “Về biệt thự.”
Sau khi ra lệnh xong thì không có bất kỳ câu nói thừa thãi nào khác, bầu không khí trong xe lạnh đến mức cực điểm, ngay cả hít thở cũng dè dặt hơn.
Hai tay Đường Nhật Khanh siết chặt lại nhau, cô cân nhắc hồi lâu cũng không tìm được từ ngữ nào thích hợp.
Nhưng cứ trầm mặc không nói như vậy chỉ sợ kết quả sẽ bết bát hơn.
Đường Nhật Khanh hít một hơi dài, do dự hồi lâu rốt cuộc mới mở miệng: “Hôm qua tâm trạng em không tốt nên mới uống nhiều, Lục Nghiêu đưa em vào khách sạn, sợ em xảy ra chuyện nên anh ấy mới ở lại, em ngủ trên giường còn anh ấy ngủ sofa, hai bên không xảy ra chuyện gì cả.”
Cô nói thật, nhưng nghe sao cũng cảm thấy lời giải thích này mơ hồ quá, không đáng tin chút nào.
Cô khẽ cắn môi, rồi ngước lên nhìn Bùi Danh Chính bên cạnh, sắc mặt người đàn ông này lạnh như băng, lông mày nhíu chặt, hiển nhiên anh không hài lòng với lời giải thích trên.
Đường Nhật Khanh nhăn mày: “Bùi Danh Chính, anh có thể tin em một lần được không?”
“Có thể.” Người đàn ông khẽ nói, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô vẫn lạnh lùng: “Nhưng em có thể nói rõ vì sao em và hắn ta lại ở riêng cùng nhau không?”
Câu hỏi này lập tức làm Đường Nhật Khanh cứng họng.
Cô không thể nào nói được chuyện mình nhờ Lục Nghiêu điều tra nguyên nhân cái chết của ba cô, cô thực sự không thể nói được.
Bởi một khi nói ra thì không thể tránh khỏi liên quan đến những chuyện đó của anh, khi hai người họ vạch trần chân tướng ra, mối quan hệ của họ tất nhiên cũng vỡ tan ngay từ giây phút đó, không hề do dự, cũng không thể quay đầu.
Trái tim cô như bị bóp lại, không thở nổi, Đường Nhật Khanh mấp máy môi nhưng không có lời nào để nói, rốt cuộc cô thuận miệng nói dối một câu: “Tâm trạng em không tốt nên tình cờ gặp anh ấy trong quán bar, hai người mới uống mấy ly.”
Nghe vậy, đáy mắt Bùi Danh Chính lóe lên vẻ tự giễu, anh nhếch môi, nói thẳng: “Chuyện đến nước này rồi mà em vẫn muốn gạt anh?”
Tâm tình của Đường Nhật Khanh nguội lạnh, không biết chỗ nào xảy ra sai sót, cũng không biết vì sao anh lại nhìn ra được là cô đang nói dối.
Bùi Danh Chính nhìn sang hướng khác, lạnh lùng nói: “Gần đây em và Lục Nghiêu gặp nhau không chỉ một lần.”
Cô gần như nhíu mày theo bản năng, Đường Nhật Khanh nhìn về phía Bùi Danh Chính, lạnh giọng chất vấn: “Anh giám sát em à?”
Nếu như anh không sai người theo dõi cô, sao có thể biết được hành tung của cô gần đây chứ.
Hóa ra từ trước đến nay cô đều bị người ta giám sát. Xem ra xưa nay anh chưa từng tin tưởng vào cô.
“Tôi không.” Bùi Danh Chính gằn từng chữ một: “Sau khi nhìn thấy em và Lục Nghiêu đi ra khỏi khách sạn tôi mới cho người đi điều tra, hóa ra từ trước tới nay quan hệ giữa hai người rất thân thiết, thế mà tôi lại chẳng biết gì.”
Tia lửa tức giận lóe lên từ ánh mắt anh, gân xanh trên trán cũng nhô lên.
Đường Nhật Khanh cắn chặt môi dưới, nói không nên lời.
Cô tự đẩy mình vào ngõ cụt, dù có nói sao cũng không giải thích được nguyên nhân cô và Lục Nghiêu gặp nhau.
Nếu giải thích thì nhất định sẽ kéo theo nguyên nhân cái chết của ba, còn nếu không, Bùi Danh Chính sẽ tiếp tục hiểu lầm. Dù thế nào đi nữa, giữa hai người đều không thể tránh khỏi cãi vã và hiểu lầm nhau.
Huyệt thái dương nhói lên đau đớn, Đường Nhật Khanh mở mắt ra rồi nhắm lại, cô không nói thêm gì nữa.
Nếu anh đã cho là như thế thì cứ vậy đi.
Cùng lúc đó, Bùi Danh Chính cũng trầm mặc nhìn người phụ nữ này, phản ứng bây giờ của cô hiển nhiên là ngầm thừa nhận, so với chuyện cãi vã thì im lặng như thế này càng khiến anh muốn phát điên hơn.
Anh hít một hơi, cố gắng kìm nén cơn giận xuống, lạnh giọng hỏi: “Em và hắn rốt cuộc đã phát triển đến mức nào rồi?”
Đường Nhật Khanh cắn môi dưới, đáy lòng trào dâng cảm giác chua xót khó nói được rõ ràng, không đáp được nửa lời.
Lúc xe dừng hẳn trước cửa biệt thự, Bùi Danh Chính thấy cô không trả lời, lửa giận trong lòng càng tăng thêm, anh đẩy cửa xuống xe, vòng qua đuôi xe rồi đi tới bên cạnh Đường Nhật Khanh, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi vào trong biệt thự.
Tay anh rất lớn, rất khỏe, làm cô thấy đau, Đường Nhật Khanh cắn răng trầm giọng nói: “Anh bỏ em ra.”
Bùi Danh Chính trầm mặc, cũng không buồn nhìn vẻ kinh ngạc của thím Trương và người giúp việc mà lôi cô thẳng về phía phòng ngủ ở lầu hai.
Cửa phòng đóng lại “rầm” một tiếng, Bùi Danh Chính kéo Đường Nhật Khanh đi vào phòng, ném mạnh cô lên trên giường.
Bùi Danh Chính tiếp tục nặng nề hỏi: “Đường Nhật Khanh, hai người đến mức nào rồi?”
Anh quả thực là để ý, Đường Nhật Khanh là người đầu tiên khiến anh phát điên phát rồ như vậy, người con gái khiến anh ngày nhớ đêm mong, anh không thể nào tha thứ cho việc có tên đàn ông khác chạm vào cô, hôn cô…
Đàn ông trời sinh đã có tính chiếm hữu, mà ở Bùi Danh Chính điều đó lại càng mạnh mẽ hơn, hai mươi mấy năm ở vị trí đầu, anh vô tình, cảm xúc không bao giờ gợn sóng, chẳng có gì thay đổi, nhưng sau khi gặp Đường Nhật Khanh, anh trở nên bá đạo, mạnh mẽ, tất cả đều bắt nguồn từ cô, nhằm vào cô, cũng chỉ với cô.
Đường Nhật Khanh cũng bực mình, cô lạnh lùng nói: “Em nói rồi, em và anh ấy không xảy ra chuyện gì cả.”
Bùi Danh Chính giơ tay lên, cởi áo khoác ngoài ra, một tay cởi cúc áo, dáng vẻ lạnh lùng cứng rắn, mặt mày nghiêm nghị, nhưng ngọn lửa giận và dục vọng thiêu đốt hừng hực nơi đáy mắt thì không gì ngăn nổi.
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Đường Nhật Khanh thấy bất an, anh đè cô xuống dưới, giữ lấy cằm cô rồi mạnh mẽ hôn, không cho cô có không gian để phản kháng, sau một nụ hôn như cắn xé, ánh mắt anh như phủ sương, anh hỏi lại: “Hắn từng chạm vào em như vậy sao?”
Chẳng khác nào bị người ta tát cho một bạt tai tàn nhẫn, khiến Đường Nhật Khanh từ ngượng ngùng thành tức giận: Bùi Danh Chính, thả em ra!”
Người đàn ông không những không buông tay mà còn cố ý đến gần hơn một bước, tay vung lên hất qua phần cổ áo của cô, kéo roạt cúc áo ở cổ, anh áp sát cô như trừng phạt, cơn giận nơi đáy mắt như hòa với dục vọng: “Có thế này không?”
Cảm giác nhục nhã làm Đường Nhật Khanh không có chốn dung thân, cô không chống lại nữa, cũng không trả lời, thay vào đó chỉ có tiếng khóc thút thít.
Thấy cô không nói, Bùi Danh Chính càng nổi điên đến mức tận cùng như một con sư tử, anh cắn răng tiến thêm một bước, cố chấp lột sạch quần áo trên người cô, xâm nhập vào nơi riêng tư của cô, không từ bỏ ý định mà hỏi hết lần này sang lần khác: “Hắn chạm vào nơi này chưa?”
“Nơi này nữa?”
Như là sinh vật nguyên thủy nhất, anh cực kỳ quan tâm đến lãnh địa của mình, lăn qua lộn lại đánh dấu vết của mình lên cô, sau khi khiến cô mềm nhũn như nước, anh mới chịu bỏ qua…