Bạn đang đọc Chân Trời Khát Vọng – Chương 7: Vạn Kiếp Bất Phục
Buổi sáng, Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ đã nai nịt sẵn sàng. Mệt mỏi sau mộtđêm hầu hạ hoan ái, Hải San loạng choạng muốn ngã khi đứng dậy buộc lại đailưng cho hắn.
– Thật là…
Hắn nhận ra nàng đã rất gầy…
– Muôn tâu Thất vương gia…
– Chuyện gì?
– Thưa…
Tên quân hầu liếc nhìn Hải San… Hắn hiểu ý:
– Nàng vào trong đi…
Hải San đã lui vào.
– Kính bẩm vương gia… Hiện cửu hoàng tử đang kéo binh tấn công quân Trần ởVạn Kiếp. Trận đầu đại chiến, quân ta mất hơn 10 chiến thuyền, Nghê Nhuận tướngquân tử trận.
– Cái gì?
A Khắc Nhĩ giận dữ hét lên:
– Chẳng phải ta đã bảo với hoàng huynh án binh bất động, sau khi ta vượtqua Chi Lăng sẽ đến hội quân và bàn kế tấn công Vạn Kiếp. Tại sao lại ra trậntrước?
– Thưa vương gia… Do hoàng tử nhận được tin mật báo, địch hợp quân ở VạnKiếp. Có cả Trần Quốc Tuấn và vua Trần. Do tình hình cấp bách, hoàng tử khôngthể đợi tướng quân, đành gấp rút cho đóng thuyền và tấn công…
– Điên rồ…
Đại Việt có nhiều sông hồ, biển cả, thủy chiến khi chưa chuẩn bị sẵn sànglà một chuyện không tưởng. Huống hồ thủy quân không phải là thế mạnh của quânta. Khí hậu Đại Việt khác hẳn Trung Nguyên… Tấn công đường thủy khi chưa điềunghiên kỹ càng, không phải là mang quân vào đường chết hay sao.
– Người đâu… truyền lệnh xuống… Kế hoạch có thay đổi. Một cánh quân do ThátDã Lang chỉ huy nhanh chóng tiến tới Vạn Kiếp tiếp ứng. Toàn đại quân sẽ theođường bộ tiến về Thăng Long. Trên đường, gặp nhà chỉ cướp lương và cỏ, gặpngười giết người, gặp chó giết chó…
– Tuân lệnh vương gia!
Một Vạn Kiếp nhỏ bé, có thể ngăn được binh lực hùng mạnh của Đại Nguyên,khiến lần đầu chúng ta bị chặn. Do khinh địch, điều tối kỵ trong phép dụngbinh. Ngựa khỏe, binh hùng, chẳng mấy chốc đã đến Vạn Kiếp. Ở đây, Thác Dã Langdù đã đến tiếp ứng Ô Mã Nhi nhưng do vua Trần cũng kéo quân tiếp ứng cho TrầnQuốc Tuấn nên trận chiến vẫn còn trong thế giằng co.
– Hoàng đệ… Đệ đến rồi.
– Tình hình thế nào rồi?
– Vẫn còn trong thế cân bằng…Tuy nhiên – Ô Mã Nhi ngừng một chút – Chúng tađánh thủy không bằng họ nên có phần yếu thế hơn.
– Không bằng là không bằng… Thắng là thắng, thua là thua…
Thượng Nguyên A Khắc nhĩ nhanh chóng ra quan sát mặt trận. Những đoànthuyền ngay ngắn, cờ xí rợp trời. Quân Trần nai nịt gọn gàng, đứng trên thuyềnmà vững vàng như trên bộ trong khi quân Nguyên thì có không ít người chưa quenphong thổ, đi lại mệt mỏi.
– Hoàng đệ… đệ định thế nào?
– Hoàng huynh đừng lo. Đệ đã cho người về Hán Khẩu, ra lệnh triệu hồi nhữngthủy quân cũ của quân Tống. Vài ngày nữa bọn chúng sẽ đến thôi…
– Đệ triệu tập bọn chúng làm gì? Đường xa binh mỏi, sao mà đương cự lại lũquân Đại Việt?
– Đệ đâu có nói dùng chúng để đánh bại quân Đại Việt? Đệ dùng chúng như mộtthứ công cụ thôi. Hoàng huynh cứ ngồi yên, chờ xem…
Hắn mang thủy quân Tống làm mồi, những đội thuyền nhỏ chia theo tập kíchthẳng vào quân Trần. Ai cũng có cha mẹ… thê tử. Không ai không muốn quay về,quân Tống tấn công không có sự yểm trợ của đại quân, đã biết cái chết đang treolơ lửng trên đầu mình. Nhưng với ý chí cầu sinh, họ đều cố gắng vẫy vùng trongtuyệt vọng. Mong sống sót để quay về! Thủy chiến không làm khó họ… Những trậnđánh bên Hoàng Hà trong những ngày giông bão còn không làm khó họ được mà… Tuyyếu thế nhưng họ cũng mở được một mũi trong đoàn thuyền sừng sững của nhà Trần.Mà Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ chỉ chờ có thế…
– Tên lửa… Bắn!
Những chiếc thuyền chất thuốc nổ liên tiếp lao vào phía quân Trần, mangtheo vô số tử thương. Binh lính hai bên giáp chiến. Máu nhuộm đỏ cả dòng sông.Tên bay đạn lạc… Những quân linh Đại Việt cởi trần đóng khố nhảy thoăn thoắttrên những chiếc thuyền… Dưới sông, vài chiếc thuyền của quân Nguyên bị thủng,nước tràn vào.
– Hoàng đệ…
– Bủa lưới khắp nơi… Dùng thuốc nổ, nếu cần nấu chín hết tất ca bọn chúngcho ta…
Nhìn viên tướng trẻ oai phong đường đường, phía bên một con thuyền nhỏ, bangười không nén được tiếng thở dài:
– Nghe danh đã lâu… Quả là không hề dễ đối phó… Thế trận như vậy mà hắn cóthể chuyển bại thành thắng… Không hạ được hắn, chúng ta khó lòng phá tan đượcquân Nguyên.
Hưng Đạo Vương lo lắng nhìn chiến trường la liệt xác người. Một mảnh sôngbốc lên mùi tanh tưởi. Mùi của máu… Con sông êm đềm hình như đang khóc. Biếtbao giờ quê hương mới được bình yên?
– Tình hình này có lẽ chúng ta phải rút quân khỏi Vạn Kiếp thôi. Tránh tổnthấy quân binh thêm nữa.
Tay phất một chiếc quạt nhỏ, Trần Nhật Duật trầm tư cùng quan sát trận đánhđang diễn ra tới hồi ác liệt. Mỗi lần một người ngã xuống, một vết sủi bọt củadòng nước lặng là lòng người lại thêm thấm thía cái đau của khói lửa chiếntranh. Non nước an hòa, có lẽ là điều ai cũng mong… Nhưng đứng trước nước mấtnhà tan, người ôn hòa cũng quyết cầm đao giết giặc:
– Binh thư có dạy: Biết người biết ta… trăm trận trăm thắng… Mọi chuyện tùyquốc công quyết định… Đừng cố quá là được rồi.
Một hồi trống. Trống vang vang trên mặt sông. Trận chiến đang hồi quyếtliệt bỗng tạm ngừng trong giây phút. Là trống thu quân.
Môi Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ khẽ nhếch lên:
– Đội cung tên dồn lên thuyền lớn. Tiếp tục dùng hỏa dược, tăng cường pháokích cho ta…
Trên đài chỉ huy, A Khắc Nhĩ thầm phục quân Trần có biến mà không loạn. Rútlui trật tự, bình tĩnh dùng khiên đỡ tên, thuyền nhẹ lướt băng băng, ít khi bịlọt vào tầm pháo kích…
– Cho một cánh quân lên thuyền giả truy đuổi quân Trần. Đội Hắc kị binh lênbộ, theo hướng Vũ Ninh, Đông Ngạn tiếp cận Thăng Long. Ta kỳ hạn cho các ngươitrong 10 ngày, phải chiếm được Thăng Long. Thành thì thưởng, bại thì trị tội…