Bạn đang đọc Chân Trời Khát Vọng – Chương 4: Đùa Với Ta Sao?
Đã 3 ngày rồi Hải San chưa tỉnh.
– Thưa Thất vương gia… Thương thế cũng bệnh nhân không phải là không có cách cứu… Chỉ là hình như… nàng ta không có ý thức cầu sinh… E là…
– Nàng ta chết… Ông cũng phải chết… Hiểu không?
Có những chuyện Thất vương gia như hắn có muốn không nhất thiết là phải làm được. Hắn không níu kéo được chuyện sinh tử, không làm ột người đang hôn mê thanh tỉnh. Cảm giác vô dụng này đeo bám làm hắn vô cùng khó chịu. Để giải tỏa cảm giác khó chịu này, hắn chỉ có cách duy nhất là lên ngựa. 6 cánh quân chia thành các mũi, tấn công ải Nội Bàng, nơi quân Trần đang hội quân, có cả gã Tiết chế quốc công Trần Quốc Tuấn.
Tùng! Tùng! Tùng!
Tiếng trống giục quân vang vọng cả chiến trường. Tay cầm mũi giáo, hắn đích thân ra trận. Trường xà trận bủa vây quân Trần, chuyển hóa linh hoạt, vây hãm quân địch, sau đó dùng cung tên, xạ tiễn liên hồi, không cho chúng một con đường thoát.
– Người đâu… Đội cung thủ lui lại cho ta…
– Hoàng đệ… Đang thắng thế mà… Sao lại cho đội cung thủ lui lại vậy.
– Đệ muốn chúng có cái chết nhanh hơn một chút… Vả lại… tên bắn có hạn. Hết tên, sát thương cũng chẳng được nhiều.
– Ra vậy…
Sau cái khoát tay, đội cung thủ lui xuống, đội kỵ binh lao vào trận. Giáo tung loang loáng. Máu tuôn chảy khắp nơi. Thung lũng đá thoáng chốc biến thành một mồ chôn tập thể. Cả Đại Việt lẫn Nguyên triều đều góp vào bãi tha ma đó bao nhiêu xác chết. Xem ra chỉ có lũ diều hâu, quạ là mừng vui, nhiệt liệt đón chào.
– Tăng cường công kích… Một mũi khác khoảng 1000 người di chuyển ra sau, mang cỏ khô và thuốc pháo ra đây… Ta muốn trong một canh giờ, xung quanh nơi này là nơi của lửa…
– Tuân lệnh Phó nguyên soái…
– Hỏa công à?
– Hoàng huynh… Đại Việt khí hậu quanh năm nóng bức. Nay lại là tháng 2 trời khô hanh… Một mồi lửa thôi là bọn chúng cháy thành than. Đừng rời mắt, chờ xem kịch hay của đệ.
Những bó đuốc sống… ngùn ngụt cháy. Tiếng la hét thất thanh, sự giãy giụa cầu la trong tuyệt vọng. Lửa làm bọn chúng hoảng loạn, một số ẩn nấp dưới chân núi trong những hang đá đều mò ra. Máu… Chém giết! Một buổi chiều ảm đạm. Hắn nhìn những xác người la liệt… Có xác cháy đen, co quắp, có xác giữ được hình dạng nhưng gương mặt đầy hoảng loạn tột cùng. Thêm những xâu người bị quân của hắn giải đi đang kêu thét, chống cự. Vài cô gái van xin đám khát tình trong tuyệt vọng. Hắn nhớ lại trong buổi chiều hôm đó… Hắn đột nhiên nhìn thấy những tên quân đuổi theo một cô gái nhỏ nhắn. Có hoảng hốt nhưng nàng không kêu khóc. Hắn động tình, bản năng chiếm hữu bỗng nổi lên… Linh hồn trong sạch…
– Bẩm phó nguyên soái – 1 cung thủ quỳ dưới chân hắn, lễ độ – Tin từ trong, cô gái kia đã tỉnh lại rồi.
Khi trở về quân doanh, trên chiếc giường kia, cô gái nhỏ đang ngồi đó. Xung quanh nàng là những thầy thuốc hắn đưa về.
– Vương gia…
Hắn tiến tới bên giường…
Hải San lùi vào góc giường…
Nàng nhìn hắn… Sợ hãi! Nhưng không có căm thù:
– Ông… ông là ai?
Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ như chấn động:
– Như thế này là sao?
– Tâu vương gia… Có thể là nàng bị va mạnh vào đầu. Sau khi tỉnh lại, tạm thời… tạm thời mất đi trí nhớ.
Mất trí nhớ? Chuyện đùa sao? Mất trí nhớ nghĩa là quên hết, không còn nhớ hắn là ai, hắn đã vùi đập nàng thế nào sao? Cũng có nghĩa là… dù hắn có làm gì nàng của bây giờ cũng không ý nghĩa. Người phụ nữ lần đầu tiên chống lại hắn, cho hắn cảm giác thất bại không phải là kẻ đang ngồi đây, nhìn hắn trong trống rỗng:
– Khốn nạn!
Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ gầm lên, nắm lấy bờ vai gầy guộc của Hải San, lắc mạnh:
– Mất trí nhớ à? Đừng giở trò với ta… Khốn kiếp… Ta là ai? Là ai?
– Ông…
Hải San thực sự khiếp sợ. Nàng run lẩy bẩy trong đôi tay như gọng kềm của hắn:
– Tôi… tôi không biết… Tôi không nhớ gì cả… Không biết…
– Khốn kiếp!
Hắn xô bật nàng ra. Không thể như thế được. Mạnh mẽ, hắn lôi nàng ra khỏi lều:
– … Đau… Buông… Đau…
Cô gái kia không kêu lên vì đau như vậy. Giả vờ ư? Được… Ta sẽ cho nàng thấy… Cái giá phải trả cho việc đùa bỡn ta thê thảm đến thế nào…
Hắn kéo nàng lên ngựa…
– Buông ra… Buông… Tôi không đi!
– Kháng cự đi! Kêu la lớn hơn… Kêu lớn hơn nữa…
Ngựa phi vùn vụt. Gió thổi bên tai bỏng rát. Hải San có cảm giác những thân cây trước mặt như muốn đâm sầm vào nàng. Tới một vùng quân doanh khác, cách không xa nơi hắn đóng quân.
– Phó nguyên soái…
– Mở cửa ra… Lôi bọn bô lão đến gặp ta…
Những ông lão râu tóc bạc phơ, sau mấy ngày bị hành hạ đã trở nên tiều tụy vô cùng. Chỉ có đôi mắt là vẫn sáng, cái nhìn với hắn không gợn chút sợ hãi, hoang mang.
– Hải San!
Trần lão kêu lên khi Hải San, con gái ông đang trong tay gã khốn kiếp đó:
– Nhìn đi… Nhìn đi… Đây là ai?
– Là… – Hải San hoang mang – Là… Tôi không biết… không biết… Không biết là ai cả! Tôi…
– Hải San… con…
– Không biết à? – Cơn giận của hắn càng thổi bùng hơn nữa – Được, đã không quen, vậy ta làm gì ông ta, nàng cũng không cần quan tâm. Có đúng không?
Hắn vẫy tay ra hiệu. Bọn quân hầu nhanh chóng dẫn Trần lão ra, xé lớp áo trên người ông. Lửa được nung đỏ. Một chữ Nô
– Ư… A…
Cái nóng xé nát thịt da. Một vùng thịt bốc ra mùi cháy khét… Tuổi già làm sao chịu nổi sự hành hạ tàn bạo đó. Trần lão gục xuống.
– Không… Đừng… Đừng làm vậy mà… Đừng…
– Còn không nhận là giả vờ mất trí với ta à? Lão già đó là cha ngươi… Là cha ngươi.
-Tôi… tôi thật lòng không nhớ – Hải San ôm đầu – Nhưng không nên hành hạ người ta như vậy. Ông là kẻ ác… là đồ máu lạnh. Kẻ xấu!
Kẻ xấu? Không phải là lũ bại hoại sao? Hải San đã nhìn thẳng vào mắt hắn. Đôi mắt phẫn nộ, cứng cỏi của ngày nào. Hắn đã làm gì? Xưa nay hắn làm việc chưa hề không khống chế được. Hành hạ một lão già không có khả năng phản kháng, chẳng vì mục đích trên chiến trường mà chỉ để người con gái này thừa nhận nàng gạt hắn. Nàng không có mất trí nhớ. Hắn sẽ lại có dịp buộc nàng phải quỳ xuống dưới chân mình, van xin tình nguyện chứ không cần bắt buộc. Điên mất rồi… Trò trẻ con thế mà có thể nghĩ ra.
– Giam chúng lại…
Hắn quay sang nàng, đôi mắt trong veo đang hướng về hắn tia nhìn hoảng loạn:
– Còn nàng… Xem như là một con người mới. Ta sẽ đùa với nàng, đùa cho đến lúc nào chán thì thôi…