Chân Trời Khát Vọng

Chương 18: Thâm Tình


Bạn đang đọc Chân Trời Khát Vọng – Chương 18: Thâm Tình

– Trần tướng quân!
Đó là một người có vóc dáng cao gầy. Đôi mắt tinh anh sáng rực trên gươngmặt đen sạm. Mái tóc muối tiêu bới gọn sau chiếc khăn dày.
– Tình hình phía quân Nguyên thế nào?
– Bẩm tướng quân, quân Nguyên cũng án binh bất động. Tuy vậy, mấy hôm trướcbọn chúng đã mang tù nhân ra tra tấn công khai. Trong đó có…
– Anh cứ nói đi!
– Có Trần lão tướng quân. Công tử không chịu nổi nên đã… đã… đã đến cứu lãotướng quân. Nhưng bị quân Nguyên bắt. Hiện không biết sống chết thế nào.
Cha và con trai đều lọt vào tay giặc. Đương nhiên là Trần Tú cảm thấychoáng váng. Nhưng ông vẫn hiểu, không thể vì sự choáng váng đó mà mất đi bìnhtĩnh. Đây là chiến trận chứ không phải là một cuộc chơi.
– Tiếp tục theo sát tình hình. Ta nghĩ quân Nguyên không lâu sau sẽ hànhđộng.
Không cần đợi lâu, đã có người vào báo:

– Tâu tướng quân. Quân Nguyên tiếp tục mang tù binh ra khoảng đất trống màhành hạ. Có cả… có cả lão tướng quân và công tử. Họ đang…
….Bên ngoài trại có những chiếc hố lớn. Một số quân Nguyên đang cùng nhautiếp tục đào thêm nữa. Những tù nhân bị bắt được tập trung thành một nhóm.Trước mắt họ là cuốc, thuổng và những đoạn dây.
– Có hai sự lựa chọn cho các ngươi. – Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ lạnh lùng –Cầm lấy cuốc đào đất và dùng dây để trói tay.Chỉ có thể chọn 1thứ.
Những tù binh nhìn nhau. Thật ra hắn muốn gì?
– Những hố kia… sẽ…
– Sẽ đặt những cọc gỗ vót nhọn đầu. Đó là những cái “bẫy người”để giết chohết đội quân ở trong kia.
Đám quân lính lại mang ra những hộp gỗ to. Bên trong là hỏa dược.
– Một lát nữa ta sẽ đốt hết khu rừng trước mặt – Đó là một khu rừng thưanhưng A Khắc Nhĩ chắc chắn quân lính nhà Trần mượn nơi đó làm nơiẩn nấp, đánh từng đợt du kích vào quân Nguyên – Ta đã cho bịt hết các lối ra.Chúng chỉ có đường này mà thoát. Lúc đó những hố bẫy này sẽ tiễn chúng đi. Rấtnhanh…
Mặt những người tù binh tái nhợt. Họ hiểu ý đồcủa hắn. Cầm cuốc đào hố chông góp phần chôn những người đồng đội hay trói tayđể chết chung cùng họ. Mỗi người phải lựa chọn. Sống hay chết chỉ cách nhau cómột mảy lông.
Mưu mô vừa tàn nhẫn lại vừa thực tế.Lại buộc người ta phải chọn lựa giữa bản thân và tình cảm với đồng bào. Trầnlão bước lên một bước. Ông cúi xuống mớ dây. Những người khác cùng bước tới. Họđều chọn những sợi dây.Gương mặt bình thản, không hề sợ hãi… Biết trước là không thể giúpgì cho những đồng đội, nhưng cũng không thể để bàn tay mình một lần nào đó vôtình đẩy đồng bào ruột thịt vào cái chết thương tâm. Đó là khí phách của nhữngngười lính trận, của một quốc gia nhỏ bé, nơi hắn mang một nửa dòng máu dùkhông có thâm tình…..A Khắc Nhĩ đến gần bên Trần lão. Tay hắn cầm lấy đoạn roida.
Giọng thoáng nhẹ, chỉ đủ để ông nghe:
– Gia gia… Con bất hiếu. Nhưng con phải làm rồi.
Nó đã biết. Trần lão nghẹn ngào với khóe mắt cay cay. Ngọn roi quất xuốngda thịt ông, không đau. Ông đau vì một điều khác. Thâm tình ruột thịt, nhưngtrớ trêu thay lại phải đặt giữa trách nhiệm của con dân với quốc gia yêu dấucủa mình:
– Gia gia hiểu… Gia gia không có tư cách trách gì con cả…
Ngọn roi thoáng chùn lại, nhưng rồi lại tiếp tục quất tới. Hắn mím chặtmôi:

– Xem xét động tĩnh. Nếu chúng không xuất hiện, hãy dùng hỏa dược, đốt sạchcho ta!
Lửa… Lửa bao trùm cả khu rừng. Gặp mùa gió, nó càng mạnh, trở thành mộthung thần hủy đi mọi thứ. Đến lúc này, Trần Tú không thể bình tĩnh nữa. Ôngđành ra hiệu:
– Nhanh… Thoát khỏi nơi này…
Phía ngoài đã có quân Nguyên chờ sẵn. Những ngọn giáo dài, giáo móc nghênhđón. Đội cảm tử quân Trần chỉ có một số ít là quân chính quy, được tập luyệnđường gươm mũi kiếm, còn lại là trai tráng trong làng, sớm hôm chỉ biết càycuốc, lưới chài, võ nghệ trọ trẹ vài đường, đương nhiên so với Nguyên quân anhdũng thiện chiến không thể sánh bằng. Cuộc chiến này đương nhiên không khó đểđoán được kết quả. Trần Tú vung gươm, xông pha giữa đám loạn quân… Vừa chống đỡvừa lùi dần…
– Cha!
– Con… Tú, coi chừng… Coi chừng đó con… Con!
Phía kia, trên lưng ngựa, nhàn nhã nhìn cảnh chém giết điên cuồng trướcmặt, Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ cũng giật mình. Tiếng gọi cha của gã đó… Gọi concủa gia gia… Kẻ vừa sa xuống những hố bẫy, chính là… Cha ruột của mình.
Tâm tình của Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ thực sự rất phứctạp. Từ nhỏ đã quen cảnh không cha, sống cùng với mẹ cũng chỉ vài năm. 8 tuổiđã gò mình lên lưng ngựa. 14 tuổi tham gia vào đạo quân chinh phạt đầu tiên.Giết người, nhìn người chết, đã gần như là một phần cuộc sống. Võ tướng là thế…Những khi về lại nhà, gặp mẹ, chỉ là vài câu hỏi han vội vã rồi hai người lạitrở lại nhà, tiếp tục cuộc sống của mình. Chưa bao giờ có cha. Và có lẽ ngườicha đó cũng không biết trên đời này có một đứa con là hắn. Bây giờ hắn đứngđây, trong khi cha hắn lại sa xuống hố đầy chông và cọc nhọn. Bẫy đó do chínhcon trai mình tạo. Nơi suối vàng, chắc người không thể ngờ. Đáng lẽ có thể quayđầu lại. Có thể tiếp tục vọt ngựa trở về trại. Đám quân Đại Việt la liệt trênmặt đất, chỉ còn lại vài người đang cố gắng vùng vẫy chống chọi… Trận này hắnthắng rồi…
Nhưng có cái gì đó bứt rứt… Rất bứt rứt… Đầu óc hắn trống rỗng… Không thể…không thể quay ngựa, khi chưa biết người đó sống chết thế nào. Điều này gọi làkhông nỡ, gọi là sự ràng buộc vô hình của một thứ tình cảm, người ta gọi đó làthâm tình:
– Tướng quân…

– Thất vương gia…
Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ đã thúc ngựa vào trong vùng chiến địa. Đến bên hốchông, nơi người đó đã ngã nhào:
– Bùm…
Một thân cây to vừa bị lửa táp ngã gục. Khói bốc lên cuồn cuộn. Thượng ẢnhNguyên quận chúa cũng vội vàng thúc ngựa đến nơi.
Trong màn khói mịt mờ, A Khắc Nhĩ đang đứng… Sát bên là Trần Tú… Trên cổ AKhắc Nhĩ là ngọn giáo nhọn hoắt:
– Lập tức hạ lệnh, cho tất cả lui quân! Thả tất cả tù binh nữa… Mau lên!
Cha đang bắt con trai uy hiếp. Thật sự trớ trêu… Thượng Ảnh Nguyên cười lênnhư điên dại. Giọng bà lạnh như băng:
– Nó tên là Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ. Là con của tôi với chàng… Nếu giếtđược thì chàng cứ giết nó đi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.